*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến hết giờ quay vẫn không có kết quả.
Lúc sau đạo diễn phải ra mặt hòa giải, Triệu Vũ Thần và Bạch Hi mới chịu mỗi người nhường một bước, lựa chọn cuối cùng là hoạt động ngoài trời vừa thú vị vừa vui nhộn, thời gian ấn định vào chiều thứ năm.
Thẩm Ương đành phải xin nghỉ lần nữa, cũng may lúc trước ký hợp đồng đã báo cáo với trường học, chủ nhiệm sẽ không quá khắt khe với anh.
Nhưng mà thứ năm này Thẩm Ương còn có một nhiệm vụ cá nhân khác, nên sáng sớm đã ra ngoài.
Lúc này, Thẩm Ương đang ngồi cùng Viên Khải trong quán cà phê.
Nhiệm vụ của anh hôm nay chính là "Tâm sự với bạn bè", đơn giản mà nói thì là cùng kể cho bạn mình nghe sinh hoạt hằng ngày ở nhà nhỏ, cũng như cảm xúc và tính toán của bản thân sau này.
Lúc nhận được nhiệm vụ, người Thẩm Ương nghĩ tới đầu tiên là Viên Khải, đối phương cũng vui vẻ đồng ý. Chỉ là Viên Khải đứng trước camera vẫn còn hồi hộp, máy móc nói: "Mày dạo này khỏe không?"
"Rất tốt." Thẩm Ương mỉm cười, "Tao và mọi người rất hòa hợp, mọi người cũng rất tốt."
"Ồ......" Viên Khải cảm thấy não không hoạt động được, đơn giản hỏi tiếp: "Phương diện tình cảm thì sao?"
Thẩm Ương trước khi tới đã đọc qua bảng câu hỏi, máy móc nói: "Lúc mới bắt đầu tao có hảo cảm với một thành viên nữ, tuy tao cảm nhận được cô ấy không có hứng thú với mình nhưng vẫn cố gắng thu hút sự chú ý của cô ấy, đáng tiếc là không có hiệu quả."
Viên Khải: "Hiện tại thì sao?"
Thẩm Ương khó xử: "Hiện tại tao cũng không biết nữa......"
Viên Khải: "Không biết?"
Thẩm Ương gật gật đầu, anh cũng không thể nói một người cũng không chọn được đi? Hiện giờ Nghiêm Gia Kỳ coi anh như con trai mình, Long Nữ coi anh là chị em tốt, Đoạn Vi Vi không để tâm đến anh, Bạch Hi trước mắt hình như nhiệt tình với Dương Thiên Trì nhất...... Tình hình không có tẹo bong bóng màu hồng nào thế này, bảo anh chọn ai được?
Nhưng Thẩm Ương cũng hiểu rõ nếu mình không nói gì thì buổi quay hôm nay sẽ hỏng hết, nghĩ một lát, anh đành kể lại tình huống ở chung với từng thành viên nữ.
Viên Khải lúc đầu còn nghiêm túc nghe, lúc sau lại dần dần cảm thấy không thích hợp, chờ Thẩm Ương nói xong, hắn nói: "Không phải mày muốn kể về mấy cô gái sao? Nhắc tới bạn cùng phòng của mày làm gì?"
Thẩm Ương sửng sốt, "Tao có nhắc tới sao?"
Viên Khải mặt vô biểu tình: "Nhắc bảy lần rồi."
Thẩm Ương: "......"
Viên Khải: "Lúc trước còn có mấy lần, tao chưa đếm."
Thẩm Ương: "............"
Lúc này, Viên Khải liếc thấy quay phim tiểu ca ở phía sau Thẩm Ương giơ ngón cái lên với mình, tức khắc bừng tỉnh, chẳng lẽ...... Bạn cùng phòng cũng tính hả? Do dự một lát, hắn thử hỏi: "Không thì kể một chút về bạn cùng phòng của mày đi?"
Thẩm Ương không được tự nhiên nói: "Kể về cậu ấy làm cái gì?"
Viên Khải: "Tao tò mò a, không phải nói có thể kể chuyện hằng ngày sao?"
Thẩm Ương nghĩ cũng đúng, há mồm liền nói: "Bạn cùng phòng của tao phi thường ưu tú! Mới 19 tuổi đã tốt nghiệp khoa đại, hiện giờ là đội trưởng của một chiến đội WTK chuyên nghiệp!"
Viên Khải thấy anh mang bộ dáng vô cùng tự hào, chỉ kém chưa ưỡn ngực kiêu ngạo, nên phối hợp nói: "Lợi hại như vậy sao?"
"Siêu lợi hại! Cậu ấy chơi game rất giỏi, tay nghề nấu ăn cũng rất giỏi, thể lực cũng rất giỏi, còn đặc biệt soái! Hơn nữa cậu ấy còn biết đàn dương cầm, biết khiêu vũ, biết......"
Thẩm Ương nói liên miên một hồi, khác hẳn trạng thái như nặn kem đánh răng khi nói tới mấy thành viên nữ vừa rồi, Viên Khải càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ, cứ có cảm giác Thẩm Ương đang show ân ái trước mặt hắn vậy......
"Tóm lại cậu ấy đối với tao đặc biệt tốt, tao cảm thấy cậu ấy rất hiểu tao, tôn trọng tao, tin tưởng ——" Thẩm Ương đột nhiên cắn phải đầu lưỡi, trái tim đập bình bịch.
Viên Khải không phát hiện ra điểm bất thường của anh, còn ngây thơ hỏi: "Ví dụ xem nào?"
"Ví dụ như......" Thẩm Ương trong cơn hoảng loạn tùy tiện đưa ra một cái ví dụ, "Tao đã từng rất thích một việc, sau này bởi vì một số lý do nên không thể tiếp tục. Cậu ấy biết sự kiện kia, vẫn luôn an ủi tao, cổ vũ tao, còn vì tao mà lặng lẽ làm rất nhiều việc......" Nói tới đây, giọng của Thẩm Ương dần trầm xuống, "Sau khi tao nói muốn từ bỏ, cậu ấy vẫn không từ bỏ. Cậu ấy hiểu thấu mong muốn sâu trong lòng tao, hiểu tao luyến tiếc và không cam lòng, hơn nữa còn tin tưởng tao có thể tiếp tục hoàn thành việc kia. Cậu ấy hy vọng tao có thể bắt đầu lại một lần nữa nhưng cũng nguyện ý tôn trọng lựa chọn của tao. Chỉ là...... Tao có quá nhiều băn khoăn, không biết phải làm sao....."
Bởi vì ngày đó tâm sự với Túc Hàn Anh là ở ngoài ống kính nên Thẩm Ương không dám nói quá rõ ràng. Nhưng Viên Khải cũng không hỏi tới cùng mà chỉ nghiêm mặt nói: "Nếu mày thật sự thích việc kia vậy thì đừng từ bỏ, nếu không sẽ tiếc nuối cả đời."
Thẩm Ương giật mình, im lặng.
Sau khi kết thúc, Thẩm Ương trở về nhà nhỏ, ăn cơm trưa với mọi người, sau đó đoàn người lên xe buýt ekip chuẩn bị đi đến một cơ sở huấn luyện sinh tồn nào đó.
Nói là dã ngoại sinh tồn nhưng thực ra chỉ đơn giản là đánh trận giả, áp dụng hình thức thi đấu đối kháng giữa các đội, đội nào tiêu diệt đối thủ trước sẽ giành chiến thắng. Khác biệt duy nhất chính là dã ngoại sinh tồn chỉ phát trang bị bảo vệ và một vài thiết bị điện tử thông thường nhất, những vũ khí khác, đồ ăn, nước uống, v.v...đều phải tự tìm.
Sau khi tới địa điểm, mấy người được huấn luyện viên hướng dẫn tập luyện đơn giản, tiếp theo bắt đầu phân đội.
Thẩm Ương đương nhiên muốn cùng đội với Túc Hàn Anh, đáng tiếc qua rút thăm thì anh lại cùng Dương Thiên Trì, Nghiêm Gia Kỳ và Long Nữ vào đội hồng, bốn người còn lại vào đội xanh.
Hai đội mặc xong trang bị, chia nhau đi vào doanh địa của đội mình ở sâu trong rừng, sau khi tất cả đã vào vị trí, bọn họ nhận được tín hiệu chính thức khai hỏa!
"Thẩm ca, hiện giờ phải làm gì?" Dương Thiên Trì một giây từ Thẩm muội biến thành Thẩm ca, hiển nhiên là vì hình tượng trâu bò của Thẩm Ương khi giải quyết "Thoát khỏi mật thất" hồi trước, mà cũng khéo thật, bố trí hôm nay giống chủ đề mật thất hôm đó như đúc!
Thẩm Ương không chút do dự: "Trước tiên lục soát doanh địa."
Cho dù anh chưa từng chơi dã ngoại sinh tồn nhưng đã từng chơi game cs, ít nhiều cũng có kinh nghiệm nhất định.
Quả nhiên, mấy người rất nhanh tìm được một tấm bản đồ ở trong doanh địa, còn có một số linh kiện rải rác, đáng tiếc là không có điện thoại hay bộ đàm Thẩm Ương muốn nhất.
"Mấy thứ này dùng để làm gì?" Dương Thiên Trì cầm một cái bình nhỏ hỏi.
Thẩm Ương nghiên cứu một lát, không chắc chắn nói: "Nhìn qua hình như là để lắp ráp thành thứ gì đó, vừa rồi huấn luyện viên đã nói có thể chúng ta phải tự lắp ráp vũ khí, thậm chí là đặt bẫy."
Dương Thiên Trì: "Bẫy gì cơ, đặt như thế nào?"
Thẩm Ương: "Tôi nghĩ hẳn là có hướng dẫn lắp ráp, cũng không biết chỗ linh kiện này đã đủ chưa."
Dương Thiên Trì: "Hướng dẫn lắp ráp ở đâu?"
Thẩm Ương trải bản đồ ra: "Phải tìm trên bản đồ."
Chẳng mấy chốc, Thẩm Ương đã chọn ra hai địa điểm có đồ ăn và vũ khí, "Vũ khí nằm cạnh con suối, theo con đường này đi về hướng Đông, thấy sườn dốc thì đi về hướng Nam 30°, lại đi tiếp 600m là thấy cột mốc chỉ đường, theo hướng cột mốc đi xuống núi sau đó đi về hướng Tây 800m là đến......" Ngón trỏ của anh di chuyển theo lộ tuyến trên bản đồ, "Đồ ăn thì dễ tìm hơn, dọc theo đường lớn nhìn thấy một cái nhà đất thì di chuyển về hướng Tây 300m, lại theo hướng Bắc 40° đi thêm 700m là đến...... Tôi đề nghị chúng ta chia ra tìm."
Anh nói xong, phát hiện ba người không phản ứng lại, vì thế nghi hoặc ngẩng đầu.
"Con trai à......" Nghiêm Gia Kỳ xấu hổ cười cười, "Ma ma có chút choáng...."
Thẩm Ương mặt dấu chấm hỏi.
Nghiêm Gia Kỳ: "Ma ma nghe không hiểu......"
Thẩm Ương: "......"
"Cho nên......" Thẩm Ương nhìn về phía Dương Thiên Trì và Long Nữ: "Hai người cũng không hiểu sao?"
Long Nữ xấu hổ gật đầu, lại lắc đầu, "Nghe hiểu, chỉ là không nhớ hết......"
Dương Thiên Trì kịp thời chen vào nói: "Tôi cũng vậy......"
Thẩm Ương im lặng a im lặng, quyết định lặp lại lần nữa.
Dương Thiên Trì: "Không thì thế này, chúng ta chia làm hai nhóm, cậu tả lại cho tôi con đường cần đi, nhớ một đường thì dễ hơn."
Thẩm Ương cảm thấy có thể, đang định đồng ý thì nghe Nghiêm Gia Kỳ nói: "Tôi muốn cùng nhóm với con trai! Ma ma chỉ có đi theo con thì mới an tâm!"
Dương Thiên Trì và Long Nữ nhìn lẫn nhau, bất đắc dĩ gật đầu.
"Vậy thì, Thiên Trì ca và Long Nữ đi tìm đồ ăn nhé?" Thẩm Ương nghĩ một lát, dứt khoát nói: "Thế này đi, tôi để bản đồ cho hai người dùng."
Long Nữ ngạc nhiên, "Vậy còn cậu?"
Thẩm Ương: "Không sao, tôi đã thuộc rồi."
Mọi người nhớ lại năng lực ghi nhớ biến thái của anh, cũng không khách khí nữa.
Nhưng mà Thẩm Ương trăm triệu lần không thể ngờ được chính là, Dương Thiên Trì cầm bản đồ mà cũng lạc đường!
"Vừa rồi Thẩm muội nói đi hướng nào nhỉ?" Dương Thiên Trì mở bản đồ ra, nhìn đến đau cả mắt vẫn không hiểu, đành phải nhờ Long Nữ giúp đỡ.
Nhưng Long Nữ rõ ràng cũng không đáng tin cậy, "Cậu ấy nói nhìn thấy thổ phòng thì đi về hướng Tây 300m, sau đó hình như là hướng Bắc......"
Dương Thiên Trì nhíu nhíu mày, "Từ lúc chúng ta nhìn thấy nhà đất đến bây giờ, chắc cũng đủ 300m đi? Nhưng quanh đây không có đường mà, chẳng lẽ Thẩm muội nhìn nhầm rồi?"
Long Nữ lập tức phản bác, "Thẩm muội sao sai được, nhất định là chúng ta đi nhầm."
Dương Thiên Trì: "Có lý!"
Vừa dứt lời, Dương Thiên Trì đột nhiên cảm giác phía sau bị một nguồn sức mạnh đánh tới, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Hắn đầu váng mắt hoa, ăn một miệng đất, cả kính bảo vệ mắt cũng bị lệch đi. Lúc này hai chân Dương Thiên Trì đang bị người dùng sức ôm lấy, làm cho hắn phải dùng sức mạnh từ hồi bú sữa mẹ ra giãy giụa. Trong lúc đó, hắn nghe loa nhỏ gắn trên eo thông báo đùi phải đã bị thương, trừ 50 điểm.
"Tiên sư!" Dương Thiên Trì nhịn không được giận dữ mắng một tiếng.
Phải biết rằng trên trang bị của mỗi người đều có sáu điểm sáng là trước ngực, sau lưng, hai vai và hai chân, còn phần đầu thì không đưa vào để đảm bảo an toàn. Trong đó trước ngực 200 điểm, sau lưng 100 điểm, hai vai hai chân mỗi bên 50 điểm. Một khi bị trừ 200 điểm thì đồng nghĩ với người chơi đó đã chết.
Dương Thiên Trì quả thực sắp tức chết rồi, trò chơi mới chỉ bắt đầu, hắn cư nhiên đã bị phế một chân, mà kẻ tập kích là ai lại không biết!
Phẫn nộ mang đến sức mạnh, Dương Thiên Trì ra sức tránh khỏi kìm kẹp của đối phương, vừa xoay người một cái lại bị ngăn chặn, nhưng mà lúc này tốt xấu gì cũng chính diện đối mặt, giúp hắn thấy rõ đối thủ là ai —— chỉ thấy Triệu Vũ Thần tay cầm dao mô hình, đang đinh đâm bả vai hắn, Dương Thiên Trì sao có thể ngồi chờ chết, hai bên lập tức lao vào đánh.
Long Nữ ở một bên rốt cuộc hoàn hồn từ cú sốc, cô thấy Triệu Vũ Thần đang chèn ép đồng đội, ba bước thành hai bước tiến lên, dùng sức nắm điểm nào đó trên cẳng chân của Triệu Vũ Thần.
"A a a ——"
Tiếng kêu thảm thiết xuyên qua khu rừng, Triệu Vũ Thần cảm thấy vừa đau đớn vừa tê liệt, thực sự muốn khóc thành tiếng!
Nhưng mà cái này cũng chưa xong, Long Nữ ôm lấy hai chân Triệu Vũ Thần nhấc lên, lại dùng lực ném, quăng người sang một bên!
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Dương Thiên Trì: "......"
Nghi ngờ nhân sinh, Triệu Vũ Thần: "......"
Nội tâm hai tên đàn ông mất một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh lại, đây mẹ nó có phải là "Lỗ Trí thâm" nhổ cây dương liễu(1) không?!
(1) Lỗ Trí Thâm: nhân vật kinh điển trong truyện Thủy Hử. Ông tên là Lỗ Đạt, biệt hiệu “Hoa Hòa Thượng”, pháp danh Trí Thâm. Nhổ cây dương liễu là một trong những sự tích gắn với người này
Nhưng dù thế nào, Dương Thiên Trì coi như đã được giải cứu, hắn nhặt con dao Triệu Vũ Thần làm rơi, cười dữ tợn tiến lên.
"Từ từ!" Triệu Vũ Thần ép mình bình tĩnh, "Đùi phải của cậu đã bị thương, không được gian lận, nếu không sẽ bị hệ thống trừ điểm."
Dương Thiên Trì sửng sốt, rốt cuộc nhớ ra mình đã thành "Người tàn tật", vì thế nhấc đùi phải lên, Kim Kê Độc Lập(2) nói: "Triệu tổng, tôi khuyên anh không nên giữ ảo tưởng, tôi dù còn một chân cũng có thể ——"
(2) Kim kê độc lập: động tác đứng bằng 1 chân
"Đoàng ——"
Trong rừng đột nhiên bắn ra một phát đạn, làm ba người đều ngây ngẩn.
Dương Thiên Trì lại nghe thấy loa thông báo, hiện tại, chân trái của hắn cũng hy sinh......
Không đợi hắn nhìn rõ xe ai nổ súng, đột nhiên thân thể nhẹ bẫng —— hắn được Long Nữ ôm lên!
Mình......
Được con gái......
Ôm kiểu công chúa......
Dương Thiên Trì nghệt mặt nhìn Long Nữ, tam quan như bị một quyền đánh nát. Đúng lúc chăm chú nhìn Long Nữ vì chạy gấp mà đỏ bừng mặt, bỗng nhiên hắn cảm thấy có thứ gì đó đang chậm rãi dựng lên, nhịp tim cũng vô thức nhanh hơn mấy lần.....
Bên kia, Thẩm Ương còn chưa biết đồng đội mình gặp chuyện gì, lúc này anh đang đứng trên chạc cây, trong tay cầm một cái hộp đã mở, "Là súng lục và đạn!"
"Yay!" Nghiêm Gia Kỳ ôm súng trường phấn khích nhảy cẫng lên, "Vậy là chúng ta đã có hai vũ khí!"
Thẩm Ương mỉm cười, thu vũ khí lại, đang chuẩn bị trèo xuống thì trực giác vang lên cảnh báo, "Gia Kỳ, nằm sấp xuống!"
Đáng tiếc Nghiêm Gia Kỳ phản ứng chậm một nhịp, chỉ nghe thấy "Đoàng, đoàng" hai tiếng, trước ngực cô trúng đạn, "Chết" ngay tại chỗ.
Nghiêm Gia Kỳ: "......"
Thẩm Ương không kịp thương tiếc đồng đội, anh còn đang nhờ vào thân cây to che chắn mà nhanh chóng trượt xuống, cất bước trốn vào trong rừng.
Tiếng gió truyền vào trong tai, cành cây lộn xộn quật vào mặt anh, vừa đau vừa ngứa. Dần dần, Thẩm Ương cảm thấy thể lực không chống được nữa, hô hấp khó khăn, yết hầu đau như lửa đốt. Nhưng anh không thể dừng lại, bởi vì phía sau có người đang đuổi theo, cũng không biết sao người kia vẫn không nổ súng tiếp.
Lại không biết chạy bao lâu, Thẩm Ương phát hiện cảm giác bị đuổi giết không tha hư hư thực thực biến mất?
Anh không dám lơ là, lại thử rất nhiều lần, cuối cuộc mới xác định mình đã cắt đuôi kẻ tập kích.
Thẩm Ương dựa vào một thân cây chậm rãi ngồi xuống, hồng hộc thở dốc, mồ hôi theo gương mặt tích tích rơi xuống, anh liền giơ cánh tay không còn chút sức lực nào lau đi.....
Xem ra kết quả kiểm tra thể chất lần đó ở pa bơi lội không sai, mình thật sự yếu a, hay là sau khi về sẽ theo đám Túc ca tập thể hình nhỉ? Thẩm Ương đang suy nghĩ miên man, đột nhiên, thân thể cứng đờ, một giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ xẹt qua thái dương.
Thẩm Ương chậm rãi ngẩng đầu, liền đối diện với một họng súng tối om thấp thoáng giữa đám lá cây, còn có đôi mắt đang cười của Túc Hàn Anh.
"......" Thẩm Ương vẻ mặt đau khổ: "Cậu trốn trên đó từ bao giờ thế?"
Túc Hàn Anh vẫn cười, "Anh đoán xem?"
Thẩm Ương không muốn đoán, buồn bực ngồi bệt xuống đất, liền nghe thấy Túc Hàn Anh nói: "Đứng dậy, giơ hai tay lên cao."
Đối mặt với "Cái chết", Thẩm Ương liền ngoan ngoãn làm theo —— chỉ cần không nổ súng, anh vẫn còn cơ hội!
"Xoay người lại, tiến lên phía trước, đi đến cái cây kia thì dừng lại."
Tròng mắt giấu sau kính bảo vệ của Thẩm Ương chuyển động, đoán ra là Túc Hàn Anh chuẩn bị trèo xuống, đối phương lo anh nắm cơ hội đào tẩu nên mới yêu cầu như vậy.
Đúng là anh cũng đang tìm cơ hội, nhưng động tác của Túc Hàn Anh quá nhanh, Thẩm Ương vừa nghe thấy tiếng đối phương nhảy xuống đất, sau lưng đã bị họng súng đè lên.
"Xoay người lại."
Một câu lại một câu ra lệnh, làm Thẩm Ương cảm thấy mình giống như chuột bị mèo vờn qua vờn lại, nhưng anh còn có thể làm gì bây giờ?
Lúc hai người mặt đối mặt, Túc Hàn Anh đột nhiên nghiêng người tiến lên, sờ sờ bên hông anh muốn soát người.
"Ha ha ha......" Thẩm Ương cảm thấy eo ngứa ngáy, nhịn không được vặn người cười ra tiếng.
"Nghiêm túc chút nào." Túc Hàn Anh cố ý làm mặt lạnh, "Biết hiện tại là tình huống như thế nào không?"
Thẩm Ương chớp chớp mắt, "Biết a, tôi là tù binh của cậu."
Túc Hàn Anh đột nhiên dừng động tác, lẳng lặng nhìn anh.
Một lúc lâu sau, Túc Hàn Anh cầm lấy tay Thẩm Ương, đổi vị trí ngắm bắn của mình cho anh, giọng nói khàn khàn: "Em mới là tù binh của anh."
Tác giả có lời muốn nói:
Quay phim tiểu ca: chạy muốn tắt thở... Còn bị tống một họng thức ăn cho chó!
Trò chơi cũng là tôi tự nghĩ ra, không phải thật nha!