Tôi Là Người Đứng Đắn

Chương 32: Khắc phục hậu quả




Lâm Kỳ trầm mặc trong chốc lát, mở miệng hỏi: “Khu rừng đã không thể ở được nữa ư?”

Salou xoa nhẹ tóc Lâm Kỳ, gật đầu nói: “Đúng vậy. Phần lớn cây cối đều bị phá hủy rồi, hỏa thế còn có xu hướng lan tràn mạnh hơn, động vật trong khu rừng nếu không phải đã chết thì đều chạy cả. Với loại tình trạng này chúng ta không còn cách nào để trải qua mùa rét ở trong khu rừng được nữa. Dù cho sống qua mùa rét thì khu rừng cũng không còn cách nào nuôi dưỡng tộc sói nữa rồi, chúng ta chỉ còn cách đi đến thủ đô hoàng tộc mà thôi”.

Lâm Kỳ gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Trong lòng mắng to về hành động vô sỉ của tộc bán thú nhân, loại hành vi này ở thế giới ban đầu của cậu chính là trọng tội đủ cho bọn họ ngồi mục trong tù á! Bất quá, hình như cậu vừa mới phán tội chết cho kẻ chủ mưu thì phải… nghĩ đến chuyện kia, Lâm Kỳ lại trầm mặc thêm một hồi nữa.

Salou thấy vẻ mặt buồn bực của cậu, lo lắng hỏi: “Sao thế?”.

Lâm Kỳ lắc đầu đem chuyện kia phủi ra khỏi óc, đột nhiên nhớ đến Trưởng lão bị cậu bỏ quên trong hang, vội vàng bắt lấy cánh tay Salou hỏi: “Trưởng lão sao rồi, không có việc gì chứ?”.

“Ông ấy không sao, Gael đang chăm sóc cho ông ấy. Khi lửa lan đến thì Gael đã mang Trưởng lão rời khỏi, đúng rồi, ba lô của cậu bọn họ cũng có mang ra đấy”.

Lâm Kỳ nhận lấy ba lô Salou đưa qua đặt ở bên cạnh, giãy dụa muốn ngồi dậy, Salou vội vàng nâng lưng cậu đỡ cậu lên. Cậu lúc này không rảnh quan tâm mấy thứ râu ria này kia, lại hỏi Salou: “Đám sói con thì sao, bọn chúng có khỏe hay không?”.

Nghe thấy vấn đề này Salou liền lặng im xuống, Lâm Kỳ thấy cậu ta như thế trong lòng lập tức căng thẳng lên, tay không tự giác nắm chặt lại. Quả nhiên Salou nghiêng người đi để cậu nhìn thấy tình hình ở phía sau lưng cậu ta, mở miệng nói: “Bọn nó đều ở trong này”.

Ánh mắt Lâm Kỳ chĩa về phía sau lưng Salou, chỉ thấy hơn 10 con sói con đang lạnh run rúc vào bên người sói mẹ, hiển nhiên trong lòng còn sợ hãi đối với cuộc chiến vừa rồi, mấy con sói mẹ đang liếm lông bọn nó để an ủi. Trong lòng Lâm Kỳ run lên, khẽ hỏi: “Chỉ còn nhiêu đây thôi ư?” Đây vốn là số lượng ấu tể của bầy sói Salou, vậy mà giờ lại thành số lượng ấu tể của cả tộc sói trong khu rừng ư.

Salou không có trả lời, cậu ta biết Lâm Kỳ cũng không phải cần câu trả lời, cậu vẫn đều rất thích mấy ấu tể này nên lúc này nhất định rất khổ sở, salou liền chìa tay vỗ nhẹ vào phía sau lưng cậu. Lâm Kỳ cũng lặng im trong chốc lát, bỗng nhiên hỏi: “Chúng ta khi nào thì lên đường đến chỗ hoàng tộc, đều chuẩn bị tốt cả rồi chứ?”.

Salou biết trong lòng Lâm Kỳ đang căm phẫn, chỉ là muốn tìm cái cớ để nói sang chuyện khác mà thôi, điểm này theo ngón tay đang bấm lên cánh tay mình là có thể nhận ra được. Cậu ta trả lời: “Tôi cũng vừa mới cùng Trưởng lão làm ra quyết định này mà thôi, còn chưa có bắt đầu chuẩn bị. Chúng ta còn có rất nhiều thương binh cần cứu chữa, chỗ ban đầu đã không thể ở được nữa nên tạm thời trước hết sẽ ở lại bờ biển, chờ chúng ta đều chuẩn bị tốt lại xuất phát đi”.

Lâm Kỳ gật gật đầu, dựa vào sức của Salou mà đứng lên, lúc này mới nhận ra cánh tay của Salou đã bị mình bấm đến chảy máu, vội vàng thả tay ra, tự trách mà nâng cánh tay Salou lên: “Xin lỗi tôi không chú ý, đau không?”

Salou lắc đầu, nâng cánh tay lên dùng đầu lưỡi liếm vết máu đi: “Không sao, không có đau”. Thấy Lâm Kỳ vẫn còn cau mày liền cúi đầu hôn lên giữa trán của cậu một cái, nói: “Thật đấy, cậu để lại bao nhiêu dấu ấn trên người tôi đều được cả”.

Nói tới ‘dấu ấn’ Lâm Kỳ không khỏi nghĩ tới một chỗ khác, mặt đỏ lên, trái lại không còn khổ sở nữa. Salou thấy sắc mặt cậu chuyển biến tốt hơn liền nói với cậu: “Tôi muốn đi hái thuốc cứu chữa cho thương binh cùng với những người khác, cậu ở lại trong này được không?”

Lâm Kỳ gật gật đầu vỗ bả vai Lâm Kỳ nói: “Tôi đã khỏe hơn rồi, cậu đi đi, có cái gì cần tôi giúp đỡ thì kêu tôi nhé”.

Salou đi rồi, Lâm Kỳ vốn định đi xem ấu tể nhưng mà thấy bọn họ đều vẫn là một bộ dạng đang sợ hãi nên cũng thôi, đỡ phải bị người lạ như cậu làm cho bọn nó càng sợ hãi thêm. Cậu lại đi tìm Dinner thì thấy con chim ngu ngốc kia không biết từ lúc nào đã thực sự thông đồng với thú cưỡi của Kình Thiên, hai con chim một đỏ một cam đang ở bờ biển trình diễn tiết mục ‘hi hi hi, lại đây bắt em đi nha’ và ‘khà khà, em đừng chạy nữa anh lập tức bắt được em rồi nhé’, vì thế cũng thôi luôn, nhất thời không biết phải làm gì bây giờ nên ngồi ngây ra ở tại chỗ.

“Sao hả, chồng vừa đi liền có cái bộ dạng mất hết hồn vía rồi ư?”

Giọng nói trêu chọc vang lên từ phía sau lưng, Lâm Kỳ vội vàng xoay người lại liền thấy Kell cười bĩ nhìn vào mình, trả lời: “Chiến tranh cũng chơi xong rồi sao anh còn ở đây nữa vậy?”.

“Ê ê, mới vừa lợi dụng xong thì đuổi người ngay à? Tốt xấu gì cũng phải tặng tôi thứ gì đó để bày tỏ lòng biết ơn chứ”.

Lâm Kỳ khinh bỉ một cái: “Anh ở chỗ này của tôi vừa ăn vừa ở tôi còn chưa có thu tiền đâu đó, quên đi nhé”.

Kell sờ sờ cái mũi, hết cách đối với cái loại hành vi bà chủ trọ hung hãn của Lâm Kỳ này. Lâm Kỳ lại không định tha cho anh ta, ai kêu tự anh ta nhào tới làm gì chứ, liền hỏi: “Thật ra tôi vẫn rất tò mò, anh muốn giúp đỡ tộc sói tôi rất cảm kích nhưng tại sao anh lại đưa ra yêu cầu muốn đến trong rừng ở vậy chứ?”

Kell phóng qua một cái mị nhãn, ái muội nhìn vào Lâm Kỳ: “Cậu nói xem?”

Mặt Lâm Kỳ không chút thay đổi: “Tôi không biết. Bất quá chắc chắn không phải vì tôi rồi”.

Kell cười nói: “Khẳng định vậy ư?”

Lâm Kỳ nhướng nhướng mi không nói lời nào nhìn vào anh ta. Kell bị cậu nhìn chọc chọc tới phát sợ, ho khan một tiếng dời tầm mắt đi: “Ờm, tôi đi xem thử có gì cần tôi giúp hay không đây”, nói xong thì chạy trối chết.

Lâm Kỳ nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, cười cười, chuyển qua đi tìm Trưởng lão. Trưởng lão lúc này lại tìm một tảng đá trơn nằm bò ở bên trên, Lâm Kỳ hoài nghi ông ta không phải có sở thích đặc biệt gì với tảng đá đó chứ.

“Hèm, Trưởng lão”.

Mí mắt Trưởng lão nhướng lên, liếc Lâm Kỳ một cái: “Ừ, khỏe rồi hả?”

Lâm Kỳ thụ sủng nhược kinh:*(lo sợ khi đột nhiên được đối xử tốt)“Đã khỏe rồi. Trưởng lão, chúng ta thực sự phải di chuyền về phía hoàng tộc ư?”

“Đúng thế, nếu không ở lại đây hả? Ở làm sao chứ?”.

“Nhưng mà không phải ông nói Salou có thể là bị cha mẹ vứt bỏ hay sao? Cậu ấy quay về như thể có thể nào không được tốt hay không?”

Trưởng lão kinh bỉ cậu một cái, nói: “Tôi chỉ nói là có thể chứ có nói là chắc chắn đâu. Nói không chừng là cậu ta bị tách lạc khỏi cha mẹ đó chứ”.

Lâm Kỳ cảm thấy bó tay với Trưởng lão, lại nói: “Nhưng mà lúc trước Salou nói muốn đi hoàng tộc xin giúp đỡ ông còn phản đối cơ mà, nói là phải đi qua đầm lầy ở phương bắc rất là nguy hiểm á”.

“Khi đó là khi đó. Lúc trước phải đánh trận, lãng phí người vào việc đi xin hoàng tộc giúp đỡ thì mất nhiều hơn được, người ta còn chưa chắc sẽ tới nữa chứ. Nhưng bây giờ khu rừng bị hủy cũng chỉ có thể đi hợp lại với hoàng tộc mà thôi. Trước khi hoàng tộc rời khỏi cũng từng khuyên tôi mang tộc sói trong rừng đi theo chỉ là tôi với mấy thủ lĩnh khác không nỡ rời khỏi rừng, lúc này cũng chỉ có thể đi hội hợp với bọn họ”.

Lâm Kỳ gật gật đầu có chút lo lắng hỏi: “Cái đầm lầy kia thực sự rất nguy hiểm sao?”.

Trưởng lão lặng im một chút, đột nhiên ngồi dậy lộ ra một đường sẹo dữ tợn trên bụng: “Đây là lúc trước tôi ở cái đầm lầy kia lưu lại đó”.

“Hít–” Lâm Kỳ không kiềm nổi mà hít một ngụm khí lạnh, cái vết sẹo dài như vậy thì ngay cả ruột cũng chảy ra luôn rồi đi…. “Đây là cái gì gây ra thế? Đầm lầy kia có thú dữ ư?”

“Nơi đó không có thú dữ, động vật khó có thể sống nổi ở chỗ đó, đây là do thực vật gây ra đấy”.

“Trưởng lão à, ông không phải tính nói đây là do ông không cẩn thận vấp té đập trúng nhánh cây đó chứ?”

Trưởng lão đảo mắt khinh bỉ, tức giận nói: “Cậu nghĩ tôi ngu ngốc như cậu hả? Mỗi cây ở chỗ đó đều có thể gây chết người đó. Có thể động đậy được thì không có độc còn không có độc đều biết động đậy đó!”

“……” Lâm Kỳ trầm mặc, đầm lầy phương bắc là chỗ quái nào vậy? Khu vườn điên loạn sao?

Lâm Kỳ trò chuyện với Trưởng lão, Salou quay về mang theo một đống thảo dược đi chữa trị thương binh cùng với người khác. Lâm Kỳ vội vàng chạy theo.

“Cần tôi giúp không?” Lâm Kỳ sáp đầu qua.

Salou ngoại trừ chuyện nguy hiểm ra thì sẽ luôn luôn không từ chối Lâm Kỳ, cậu ta đem thảo dược phân loại để ra xong, nói với Lâm Kỳ: “Đem mấy thảo dược này đập nát rồi đổ vào trên mấy lá cây kia, trên mỗi cái lá để phân lượng khoảng một bàn tay nhé”.

Lâm Kỳ gật gật đầu bắt đầu vào làm, nhân tiện hỏi Salou tên và công dụng của thảo dược một chút để chuẩn bị cho một khi cần dùng đến. Cỏ cầm máu là dùng để cầm máu, cỏ hạ sốt là dùng để hạ sốt, cỏ giảm đau là dùng để giảm đau…. ừm, đều rất dễ nhớ nha. *(IQ 1 chữ số hay sao vậy T^T)

Động tác băng bó của Salou rất nhanh nhẹn, cậu ta đem mấy lá cây Lâm Kỳ đã đặt thảo dược xong băng lên trên miệng vết thương của thương binh, vài cái thì đã buộc xong rồi, Lâm Kỳ thậm chí còn chưa nhìn rõ động tác của cậu ta nữa. Đợi khi cậu đập nát hết thảo dược thì bụng cũng đúng lúc reo lên. Salou ngừng tay lại một cái, hỏi Lâm Kỳ: “Đói bụng sao? Cậu đi tìm Boel trước đi, kêu anh ta đi tìm thứ gì đó cho cậu ăn, tôi sẽ xong nhanh thôi”.

Lâm Kỳ gật gật đầu, buông việc trên tay xuống liền thấy Salou có chút lo lắng có chút áy náy mà nhìn vào mình, biết rõ là Salou đang tự trách vì việc không thể chăm sóc tốt cho cậu nên cậu liền hôn lên bên má cậu ta một cái, cười nói: “Tộc trưởng đại nhân hãy chăm sóc tốt cho bọn họ đi, tôi đi tìm thứ gì đó ăn đợi chút nữa tới cho cậu ăn nhé”.

Mắt Salou sáng lên, vội vàng gật đầu.

Lâm Kỳ ra bờ biển vừa định gọi Boel thì thấy đầu anh ta nổi lên, trên tay còn cầm một con cá lớn nữa, nhìn thấy Lâm Kỳ liền cười nói: “Tôi đoán là các cậu đã đói bụng rồi, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi đây”.

Lâm Kỳ vội vã nhận lấy con cá lớn, lấy dao nhỏ ra bắt đầu xử lý một bên nói với Boel: “Cám ơn nhé”.

“Nên làm thôi. Tộc người cá vì cảm ơn tộc sói đã thay chúng tôi cứu Tông trưởng về nên trong khoảng thời gian các cậu ở lại bờ biển này thì chúng tôi sẽ phụ trách về phần thức ăn”.

Lâm Kỳ cười nói: “Xem ra tộc người cá cũng không phải lạnh lùng như thế nha”.

“Thức ăn của cậu và Salou sẽ do tôi phụ trách. Thực ra đối với việc của mẹ tôi, tôi muốn lấy tư cách của riêng mình để cám ơn cậu”.

Lâm Kỳ có chút ngượng ngùng nói: “Thực ra cũng không cần phải thế đâu, chúng tôi cũng chỉ là tự vệ thôi à”.

Boel lắc đầu, ánh mắt trở nên có chút sâu lắng: “Kẻ lúc trước bắt tôi và mẹ đi chính là Kình Thiên. Tộc bán thú nhân rất độc ác, bọn họ đối xử với mẹ con chúng tôi như là đồ vật vậy. Tôi còn khá tốt, có thể lên bờ chứ không quá dựa vào nước biển. Nhưng mẹ thì lại không thể rời khỏi nước biển được, mà bán thú nhân lại thường xuyên hơn 10 ngày cũng không đổi nước, mẹ cũng chỉ có thể sống trong nguồn nước vẩn đục. Nhiều… năm như thế, cũng không biết bà làm sao có thể trải qua nổi nữa….”

Lâm Kỳ thở dài vỗ vỗ anh ta nói: “Đều đã qua rồi, bà bây giờ đã quay trở lại, về sau anh hãy chăm sóc bà ấy cho thật tốt là được”.

Boel nghe thế liền gật đầu cười: “Thực ra tôi rất hâm mộ cậu có người bạn đời như Salou vậy. Tộc sói bọn họ trời sinh trung thành, cả đời đều chỉ có một người bạn đời mà thôi. Còn người cá…”

Lâm Kỳ trêu ghẹo nói: “Nếu anh muốn tìm một người làm bạn cả đời thì để tôi kêu Salou giới thiệu cho anh một cái nhá, tộc sói còn có rất nhiều người độc thân đấy”.

Boel biết Lâm Kỳ đang nói đùa, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu: “Cậu vẫn là nhanh chóng nấu bữa tối của cậu đi, coi chừng đói chết đấy. Tôi về đây, có việc gì thì kêu tôi”.

“Được, tạm biệt” đợi Boel rời khỏi, Lâm Kỳ liền tập trung vào việc nướng con cá trên tay.

Chất lượng của thịt con cá Boel tặng rất ngon, hơn nữa trong thịt cũng không có xương nhỏ, Lâm Kỳ dùng lá cây bọc lấy cá nướng đem đưa qua cho Salou, Salou đã sớm ngửi thấy mùi, trong tay vẫn nhanh nhẹn xử lý vết thương cho người ta nhưng ánh mắt thì đã bay tới trên người Lâm Kỳ rồi. Lâm Kỳ bị bộ dạng của cậu ta chọc cười, ngồi xuống bên cạnh cậu ta hai người cậu một ngụm tôi một ngụm mà ăn cơm chiều.

“Ê, Kell có phải đang ở trong này hay không vậy?”

Một giọng nói trong trẻo vang lên ở cách đó không xa, rất nhiều con sói không hẹn mà cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một thiếu niên đứng hiên ngang ở nơi đó trừng mắt nhìn bọn họ lại hỏi thêm một lần: “Kell có phải ở trong này hay không? Tôi tới tìm anh ta đấy!”.

Lâm Kỳ vui sướng khi người gặp họa mà nói khẽ vào lổ tai Salou: “Xem đi, tôi đã nói là Kell tới trốn nợ tình mà”. Thiếu nhiên này nhìn sao cũng giống như là bị đùa giỡn tình cảm rồi đi tìm tới kẻ phụ bạc á. Còn về phần giới tính của đối phương….. ngẫm tới nguyên nhân của bản thân, Lâm Kỳ đã lựa chọn xem nhẹ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.