(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 54.
Rốt cuộc đã có thể về lại nhân gian, tôi ngay lập tức chạy đến nhà Đậu Thanh.
Thế nhưng tìm khắp các phòng đều không thấy bóng dáng Đậu Thanh đâu, ngược lại lại thấy Tô Tư Duệ đi ra từ phòng ngủ của Đậu Thanh, ôm theo một cái túi căng phồng.
Ngoài mặt là bạn thân, thế mà sau lưng lại là một tên trộm?
Tôi lặng lẽ xuất hiện phía sau hắn: “Anh ôm gì thế?”
“Á!”
Tô Tư Duệ hoảng hồn, cái túi trong ngực rơi xuống đất, quần lót rơi lả tả trên đất.
Lại càng kích thích hơn này.
Ngoài mặt là bạn thân, sau lưng là biến thái?
Nhìn thấy là tôi, Tô Tư Duệ mới bình tĩnh lại:
“Phiêu Phiêu em đang ở nhà à, anh còn tưởng là em đi vắng chứ.”
Nhìn quần lót rơi rụng đầy đất, tôi ghét bỏ lườm hắn: “Anh dạo này túng quẩn lắm hả, đến cả quần lót mà cũng phải trộm đồ second hand?”
Tô Tư Duệ mặt đầy xấu hổ, vội vàng nhét quần lót vào trong túi.
“Em nói gì thế, anh lấy quần áo sạch mang đến bệnh viện cho Đậu Thanh.”
“Bệnh viện?”
Tô Tư Duệ dọn đồ xong đứng lên: “Đúng vậy, em vẫn chưa biết à? Tên ngốc đó chẳng biết sao lại nghĩ không thông, tự uống hết nữa lọ thuốc ngủ to để tự sát. Nói chứ mạng nó cũng lớn, uống thuốc ngủ rồi ở trong nhà ngủ tới 3 ngày, vậy mà chẳng bị gì.”
Chuyện này phải cảm ơn một đá của Minh vương đại nhân.
Chủ nhân tôi đúng là tay thần, à không, chân thần hồi xuân.
*nguồn gốc từ câu diệu thủ hồi xuân妙手回春: nghĩa là bàn tay thần diệu có thể hồi phục tuổi trẻ, thường để khen tay nghề các bác sĩ cao siêu.
“Vậy nếu không bị gì, sao anh ấy còn phải đến bệnh viện?”
“Ba ngày còn chưa tỉnh, lúc anh đến tìm nó thì phát hiện ra, nên đưa đến bệnh viện cấp cứu.”
Nói đến chỗ này, Tô Tư Duệ đột nhiên lộ ra vẻ mặt bà tám, thì thầm nói: “Anh kể em nghe nha, anh thấy Đậu Thanh tám phần là thích cô ý tá ở bệnh viện rồi, sau khi súc dạ dày xong, cứ nhất quyết bảo là mình bị đau lưng, sống chết ăn vạ không chịu xuất viện, súc dạ dày thôi mà có thể đau lưng à? Anh thấy nó là muốn ở lại bệnh viện để rù quến y tá nhỏ nhà người ta thôi.”
Chuyện này…… chắc vẫn là vì cú đá kia của Minh vương đại nhân.
Thấy tôi không nói gì, Tô Tư Duệ càng hóng hớt sáp lại gần: “Tên nhóc Đậu Thanh này chính là đồ củ cải lăng nhăng, em thuê phòng chung với nó cực kỳ không an toàn, hay là em cứ chuyển qua thuê chung với anh đi, chỗ anh cũng có phòng trống. Hơn nữa, anh nghe Đậu Thanh nói trong căn phòng này hình như có quỷ ám đấy, em ở một mình cũng thấy sợ, đúng không.”
Nghe hắn ta nói xấu sau lưng Đậu Thanh như thế, tôi có hơi không vui.
Tôi lặng lẽ cười: “Thế anh có sợ quỷ không?”
Tô Tư Duệ chẳng rõ đầu đuôi, nhưng vẫn làm bộ làm tịch vỗ ngực: “Đương nhiên là không sợ nhé, anh sẽ bảo vệ em.”
Ngay giây sau, tôi biến mất ngay trước mặt hắn.
Sau đó, trong phòng vang lên tiếng gào thét thảm thiết của Tô Tư Duệ, vang mãi không dừng.
55.
Tô Tư Duệ cũng xem là một người có tình có nghĩa, sau khi lăn lê bò trườn ra khỏi nhà Đậu Thanh, vẫn đưa quần áo đến bệnh viện.
Tôi đi theo hắn ta suốt đường đến bệnh viện.
Còn thấy hắn ta thả thính y tá nhỏ nhà người ta.
Chẳng qua nhìn vẻ mặt, có lẽ là đụng phải vách tường rồi.
56.
Trên giường bệnh, Đậu Thanh nằm đó sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô hồn.
Tô Tư Duệ hào hứng bừng bừng đi vào phòng:
“Mới nãy có một y tá hỏi tao phương thức liên lạc của mày đấy, nhưng mà tao từ chối giúp mày rồi.”
Đậu Thanh thậm chí còn lười quay đầu nhìn hắn ta, mặt không cảm xúc nói cho xong chuyện: “Tại sao thế?”
“Anh em tốt là phải độc thân cùng nhau nha.”
57.
Đậu Thanh bỗng quay đầu, ánh mắt băng qua Tô Tư Duệ, nhìn về phía tôi.
Trong đôi mắt vô hồn lại bừng lên ánh sáng:
“Phiêu Phiêu? Em cuối cùng đã về gặp anh rồi!”
“Phiêu……Phiêu Phiêu?” Tô Tư Duệ cứng đờ quay đầu.
Tôi thân thiện vẫy tay chào hỏi hắn.
“Quỷ a——”
Hắn thét chói tai chạy khỏi bệnh viện.
58.
Đậu Thanh gặp được tôi, thần sắc đã tốt lên nhiều.
Nhưng thấy anh như vậy, tôi rất đau lòng.
“Sao phải như vậy chứ.”
“Anh vốn nghĩ rằng, nếu em đã là quỷ, đợi sau khi anh chết đi cũng sẽ thành quỷ, vậy thì có thể gặp em rồi, kết quả cũng chỉ là mơ một giấc mà thôi, có điều trong mơ anh thực sự đã gặp được em.”
Đậu Thanh gian nan nhích người ngồi dậy.
“Sau khi tỉnh dậy, lưng của anh đau không chịu nổi, anh nghi ngờ là do các bác sĩ lúc súc dạ dày xảy ra sơ sót nên mới bị vậy, nhưng bọn họ có chết cũng không nhận, anh đã liên hệ luật sư chuẩn bị khởi kiện bọn họ rồi.”
Tôi mím mím môi, không dám khai ra Minh vương đại nhân.
Sau một hồi lặng im, Đậu Thanh nhìn vào mắt tôi, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: “Chuyện đó, chuyện em đồng ý làm bạn gái anh, có còn giữ lời không?”
Tôi không dám trả lời.
Tôi sợ Minh vương đại nhân sẽ bắt anh đi ngay trong đêm.
59.
Tuy rằng tôi lén lút sau lưng Minh vương đại nhân đến gặp Đậu Thanh, nhưng tôi cũng không dám chậm trễ nhiệm vụ.
Minh vương đại nhân chẳng cho tôi chút manh mối nào, khiến tôi phải mò kim đáy biển, đau đầu nhức óc.
Sau khi tôi kể cho Đậu Thanh sơ qua về nhiệm vụ lần này, anh lại vỗ đùi một cái nói: “Này mà còn phải tìm à, Trị Trượng đạo trưởng trong Sát Bích Quan ở phố đi bộ ấy, lần trước mấy thứ máu chó mực và móng lừa đen đều là ông ta bán cho anh đấy.”
Vừa nghe đã biết ông ta chính là một tên lừa bịp giả thần giả quỷ rồi, làm sao mà dạy ra được đồ đệ có thể dựa vào xác phàm xông vào Minh giới cơ chứ.
“Sao anh chắc chắn đó là đạo sĩ mà em muốn tìm?”
“Bởi vì những chuyện lúc nãy em kể đều được ông ta viết thành áp phích chữ to dán ở cửa đó.”
Thế mà dám đem nỗi ô nhục của chủ nhân tôi công bố đại chúng?
Tôi phải lập tức đi tới Sát Bích Quan tìm tên đạo sĩ kia lý luận một phen.
Nhưng Đậu Thanh kêu tôi lại:
“Em đi một mình thì không được, Trị Trượng đạo trưởng có quy tắc, không gặp riêng tín đồ nữ.”
Đậu Thanh xuống giường còn không nổi, e là không trông chờ được.
Ở nhân gian, tôi chỉ còn quen mỗi Tô Tư Duệ là đàn ông thôi.
60.
Thấy tôi xuất hiện trong nhà anh ta, Tô Tư Duệ la thất thanh ôm chăn nhỏ rúc vào trong xó:
“Chị quỷ ơi, ban ngày là em vô ý mạo phạm, chị đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, cứ xem em như cái rắm mà thả đi ạ.”
Tô Tư Duệ trùm chăn kín mít, thậm chí tôi còn không dám đến gần, sợ lỡ không cẩn thận chạm vào hắn thì lại bị quỷ sai bắt về tạm giam.
Tôi híp mắt cười lấy ra một quyển tư tưởng Mác, giảng giải cho anh ta 4 tiếng đồng hồ về chủ nghĩa duy vật.
Giảng đến cuối cùng, tôi thậm chí bắt đầu hoài nghi bản thân là giả luôn.
“Vậy sao cô có thể làm được chuyện đột nhiên biến mất?” Tô Tư Duệ ở trong chăn ló đầu ra hỏi.
Tôi đang lo không biết giải thích làm sao, chợt nghĩ đến lần đầu tiên gặp hắn ta, Đậu Thanh từng bảo tôi là ảo thuật gia kia mà.
“Ảo thuật cận cảnh, sống động như thật đấy, anh chưa từng xem tivi à?”
Tô Tư Duệ bán tín bán nghi, nhưng vẫn không chịu ở một mình với tôi, cuối cùng tôi đành tìm chiếc xe lăn đẩy Đậu Thanh trốn ra khỏi bệnh viện.
61.
Tôi nghĩ, cú đá kia của Minh vương đại nhân nhất định là rất mạnh.
Suốt cả đường đi, Đậu Thanh đều nhíu chặt lông mày ứa mồ hôi lạnh, vạt áo tôi cũng bị anh nắm nhăn dúm dó.
62.
Sát Bích Quan thế mà thật sự nằm trên đoạn đường náo nhiệt của phố đi bộ.
Đạo quán không lớn, nhưng đông như trẩy hội, tín đồ lui tới nườm nượp không dứt.
Đáng ghét nhất là, tên đạo sĩ thối tha đó không những viết ba tấm áp phích lớn chuyện đồ đệ ông ta xông vào Minh giới hôn chủ nhân tôi rồi dán trên tường cổng, thậm chí còn treo cả bảng Led chạy chữ.
63.
“Cái đạo quán rách nát vậy mà còn dám xây ở phố đi bộ!”
Tôi đang muốn xông vào đập bỏ đạo quán rách của ông ta, bất ngờ bên trong có một người đi ra.
“Đại ẩn ẩn vu thị mà.”
* Đại ẩn ẩn vu thị 大隐隐于市: Nguyên văn: “Đại ẩn ẩn vu thị” (大隐隐于市), xuất phát từ câu “Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều” (小隐隐于野,中隐隐于市,大隐隐于朝) có nghĩa là: Những người có năng lực muốn nhờ vào hoàn cảnh mà quên đi thế sự, lánh đời ở nơi thế ngoại đào nguyên, đây là “tiểu ẩn”, còn những người có năng lực thực sự lại giấu mình nơi phố thị, ở những nơi ấy là đất ngọa hổ tàng long, đây là “trung ẩn”, và đạt tới trình độ cao nhất là những người giấu mình nơi triều đình, họ âm thầm lặng lẽ, không nổi bật nhưng lại là “đại trí giả ngu”, hững hờ với thế sự, đó mới là ẩn sĩ chân chính.
Người kia mặc đồ y hệt đạo sĩ trong phim truyền hình, tóc và râu đã trắng như tuyết, ưỡn cái bụng lớn tròn vo, ai không biết còn tưởng là bà bầu.
Mặt thì có hơi xấu, nếp nhăn đầy mặt, nhìn rất đáng khinh.
Nhưng hành động ông ta rất nhanh nhẹn, có sự uyển chuyển không phù hợp với vẻ ngoài.
Trong tay ông ta cầm một cây phất trần, phía trên tản ra ánh sáng vàng kim mờ ảo.
Đây là đồ vật chuyên dùng để đối phó ma quỷ bọn tôi.
Ánh mắt ông ta dừng trên người tôi một lúc: “Ba vị không vào thắp nhang sao?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");