Tôi Là Con Đỗ Nghèo Khỉ

Chương 7




11.

“Còn nhận ra người chú này sao? "

Bạch Ký lạnh lùng liếc tôi một cái, mạnh mẽ cướp đi hai miếng điểm tâm trong tay tôi.

Tôi dịch chuyển vị trí ngăn ống kính lại:

"Bạch tổng sao lại tới đây?"

Đột nhiên tôi nghĩ tới cái gì khiếp sợ quét mắt nhìn Bạch Ký.

“Bạch Nhu Nhu sẽ không phải là con gái của chú chứ!”

“Khụ khụ khụ... "

Bạch Ký nghe xong lời này thiếu chút nữa nghẹn họng.

Bạch Ký không nói gì mà trợn trắng mắt.

"Đừng đoán mò, lăn lộn không nổi thì mau về công ty làm việc!"

Tôi cắn điểm tâm điên cuồng lắc đầu.

Không thể nào! Cả đời này cũng không thể nào!

Sau khi bố mẹ qua đời, tôi liền lên làm bá tổng bốn năm.

Mỗi ngày trời còn chưa sáng đã phải rời giường, nửa đêm một hai giờ mới có thể về nhà.

Cuộc sống bá tổng trong tiểu thuyết chỉ là lừa đảo!

Thật vất vả mới để cho chú lên thay tôi, ng.u gì mà tôi quay trở lại chứ.

Chắc chắn rồi! Tuyệt đối! Không thể quay lại!

Bạch Ký hừ lạnh một tiếng: "Con lăn lộn như vậy chính mình cũng không nuôi nổi!”

Tôi đang chuẩn bị nói tiếp thì một tiếng hét vang lên.

“Bạch tổng, sao anh lại ngồi ở đây?”

Người tới là Trương Trí Kiệt.

Tôi nhân cơ hội đứng lên: "Bạch tổng, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.”

Nói xong tôi nhanh chóng rời đi.

“Sao không nghe rõ bọn họ nói gì, Bạch Khung chắn ống kính làm gì?”

“A, chỉ sợ Bạch Khung đang ôm đùi to!”

“Đang phát sóng trực tiếp lại đi tình tứ với kim chủ???”

“Tôi đã nói Bạch Khung làm sao lấy được quần áo mới của Địch gia, thì ra là được bao nuôi.……”

Màn đạn chướng khí mù mịt trong phòng truyền hình trực tiếp tôi cũng không nhìn thấy, giờ phút này tôi bị Bạch Nhu Nhu chặn lại.

Cô ta lôi kéo tôi giới thiệu cho người bên cạnh:

“Vị này là Bạch Khung, mọi người về sau chiếu cố cô ấy nhiều hơn nhé.”

Trong những người này ngoại trừ ngôi sao nhí Lâm Dương, những người khác cơ bản là ngôi sao nam tuyến ba tuyến bốn.

Đương nhiên so với diễn viên tuyến 18 như tôi vẫn tốt hơn.

Tôi rất nể tình mà cười hai tiếng để cho bọn họ chỉ giáo nhiều hơn.

Bạch Nhu Nhu đối với thái độ của tôi rất hài lòng, gắt gao kéo tôi làm nền cho cô ta.

Tôi bất đắc dĩ đành phải đi theo bên cạnh lấy ra mấy miếng điểm tâm ăn.

Và tin đồn về việc tôi được bao dưỡng nhanh chóng lan truyền.

#Nữ minh tinh nghèo nhất và Kim chủ#

Mãi cho đến khi bữa tiệc kết thúc tôi cũng không gặp được "bạn" mà chị Dương sắp xếp.

Chỉ đi theo bên cạnh Bạch Nhu Nhu còn phải nghe ngôn ngữ của trà xanh đến đau cả đầu.

Kỳ lạ là hôm nay Dung Khương không tới, tổ đạo diễn cũng không liên lạc được.

Ra khỏi cửa đi dọc theo con đường nhỏ trở về, phía sau vang lên hai tiếng còi.

Bạch Ký hạ cửa sổ xe xuống, ý bảo tôi lên xe.

Tôi nhìn phòng truyền hình trực tiếp một chút, tắt máy thu âm, từ trong túi lấy ra một miếng vải che camera lại.

Không thể đóng phòng truyền hình trực tiếp, nhưng có thể phát sóng không mở tiếng!

Sau khi làm xong mọi thứ tôi mới an tâm lên xe.

Vừa ngồi vững vàng, Bạch Ký đã trào phúng:

"Sao Bạch đại tiểu thư lại không có xe?”

Tôi trầm mặc ba giây, thở ra một tiếng.

“Chú, người học hư rồi, nói toàn chuyện âm dương quái khí.”

Bạch Ký trợn trắng mắt: "Con nói con muốn đổi công việc nghỉ ngơi hồi phục một chút, hưởng thụ tuổi thanh xuân, đây chính là tuổi thanh xuân của con?"

“Camera không phải đang ghi lại tuổi thanh xuân của con sao, lúc không có việc gì con còn có thể ở nhà nằm chơi!”

Khóe miệng Bạch Ký co giật: "Được rồi, mặc kệ là lý do gì. Tuần sau trở về tiếp nhận vị trí đi, đổi lại chú nghỉ phép.”

Tôi nhìn xe đã vào tiểu khu quyết định giả ngu giả dại.

“A? Chú nói cái gì? Sao con không nghe thấy?”

Bạch Ký dừng xe lại, quay đầu nhìn tôi chằm chằm.

Tôi vô tội trừng mắt trở về, lúc trước đã nói để chú ấy quản lý tập đoàn, dù có nói gì tôi cũng không về lại đâu!

Bạch Ký thở dài một hơi, đôi mắt thâm thúy.

“Á Mỹ, sắp năm năm rồi con nên buông xuống. Cái chết của anh trai và chị dâu không phải lỗi của con.”

Chú nhẹ giọng nói: "Bọn họ không trách con, ta cũng không trách con. Con nên sống vì chính mình.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.