Tôi Là Bảo Bối Của Ai

Chương 4: Biểu diễn tài nghệ




Khi Tiêu Dao Vương dễ dàng thốt ra hai chữ “Được rồi!”, Anh ta đã trở thành kẻ địch của tôi! Dám đẩy tôi vào hố lửa! Cũng là…….. Ông chủ…. Của tôi…..

Những chiếc thuyền thuộc Túy Hương đều là cơ sở của anh ta, hoặc những kỹ viện lớn nhất trong nước đều là những mối làm ăn của anh ta, theo cách nói của hiện đại là đại lí. Một người đàn ông khí chất cao quý như vậy, phong thái hiên ngang như vậy, khiến cho người ta có cảm giác không có thực trên đời, lại chọn cách kiếm tiền từ thanh lâu, quả thực là….. Ngựa và xe không chung cảm giác.

Từ lúc anh ta “bức người hiền lành làm kỹ nữ”, tôi lập tức biến người đàn ông này thành kẻ thù, chỉ hận không thể chém anh ta hai đao! Tuy anh ta….. Như đinh đóng cột nói với tôi….. Có thể bán nghệ không bán thân….. Vấn đề là….. Tôi không có tài nghệ gì…..

Nghĩ đến những cuốn tiểu thuyết xuyên không, nữ chính ở thời cổ đại đều có thể vui chơi thoả thích, xướng ca làm thơ… Tôi xấu hổ vô cùng… Sao tôi lại thê thảm như vậy…..

Tú bà liếc mắt nhìn tôi như điện xẹt, hài lòng gật đầu, há cái mồm như chậu máu hỏi: “Muốn làm gì?”

“Cái gì cũng được!” Tôi trả lời rất nhanh, ngựa chết có thành ngựa sống, tôi cũng không định bán mình!

“Người đâu, lấy đàn tranh, để cô nương này đàn một khúc.”

Người hầu bưng đàn tranh lên, tôi sợ hãi ngồi xuống.

Đàn tranh….. Má ơi…

Không có gì đặc biệt! Chưa ăn qua thịt heo cũng gặp heo chạy trên đường! Tôi cố nén nhịp tim dồn dập, bắt chước tư thế của mấy nghệ sĩ ôm đàn trên tivi.

“Cô nương, bắt đầu đi.” Tú bà hân hoan.

“Được!” Tôi kiêu ngạo ngửa đầu, khép mắt…

“Chi….. Chi, chi… Đinh…. Kéo, kéo….”

“Phì” Có tiếng cười bất lịch sự cất lên, tên vô lại nào dám cười nhạo bổn tiểu thư! Tôi tức giận trừng mắt nhìn, bắt đầu phân thắng thua với một đôi mắt tràn ngập ý cười. Lại là anh ta! Ái Tân Giác La Vân Sở! Nếu ánh mắt có thể phun lửa, tôi nghĩ lửa trong mắt tôi nhất định có thể đốt anh ta đến xương cũng thành tro!

Có điều…. Vẻ mặt anh ta coi như tốt…. Những người khác thì…

Nếu dùng những chữ như “trợn mắt há hốc mồm” cũng không thể hình dung ra bộ dạng ngơ ngác của những nha hoàn ở đây, mặt tú bà còn đen hơn bếp than.

“Cô nương, nói thật đi, cô có đánh đàn được không?!” Giọng Tú bà bén nhọn, cố sức kềm chế, có thể coi là đã vô cùng khách khí.

“Được! Ai nói tôi không đánh được! Vừa rồi tôi chỉ thử xem âm thanh thế nào!” Tôi phát huy tinh thần cầu tiến của phụ nữ thế kỷ 21!

“Ha ha ha!” Tiếng cười dễ chịu từ miệng anh ta bật ra.

Vậy mà…. Cả căn phòng ngập trong tiếng ồn ào, mừng rỡ xen lẫn ngạc nhiên.

“Gia cười kìa!”

“Thật đó.”

“Chưa bao giờ nghe gia cười vui vẻ như vậy…”

Háo sắc hết biết! Anh ta cười một chút thì có gì đặc biệt hơn người, làm như là Columbus phát hiện ra Châu Mỹ không bằng! Ngu ngốc! Tôi khó chịu lắm rồi! Người bị cười nhạo lại là tôi!

“Ngừng lại!” Tôi khó chịu kêu lên, “Anh có bán rẻ tiếng cười thì cũng là vì tài nghệ của tôi, ngu ngốc!” Tôi hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái.

Mấy người bên ngoài cùng lúc hít khí, những ánh mắt chỉ trích bắn toán loạn về phía tôi! Sỉ nhục thần tượng của các người, xem các người làm gì tôi!

Ý cười trong mắt anh ta càng đậm.

“Cô hãy biểu diễn tài nghệ sở trường đi!” Khi nói ra, giọng vẫn lạnh nhạt như cũ.

Sở trường? 5 tuổi từng học thổi kèn Acmonica, tiếng khèn của tôi có thể giết heo; 7 tuổi, học vẽ tranh phong cảnh, sáng tối trong bức tranh, nói thật là tôi biết nó, nó chẳng biết tôi; 12 tuổi, tôi muốn xây dựng cho mình một khí chất tao nhã, vậy là học đàn dương cầm, học được 2 tháng, bản nhạc đơn giản nhất cũng không đánh nổi, lại phát hiện ra tôi là một kẻ dở mù âm nhạc điển hình; 15 tuổi, nhìn dáng mấy nghệ sĩ ôm cây đàn tỳ bà quá đẹp, học nửa năm…

“Tôi sẽ đàn tỳ bà!” Tôi kiêu ngạo nói, mắt ngước cao quá đầu.

Hừ! Người ta cả đống tài nghệ!

“Mau, mau! Tỳ bà!” Tú bà nhẹ nhàng thở ra, gọi váng lên.

Anh ta cầm một tách trà, nhàn nhã ngồi xuống, trên mặt đầy vẻ giễu cợt cố nén.

Tôi tao nhã ôm lấy đàn, tao nhã tạo dáng, không quên trừng mắt nhìn anh ta lần nữa! Xem tôi dùng thứ âm nhạc tuyệt vời thế nào thu phục anh!

Khúc nhạc trôi chảy, tay tôi lưu loát…Đàn xong… Trừ anh ta, những người có mặt vẫn trợn mắt há hốc mồm… Vì bài biểu diễn vừa rồi, tôi gần như phấn khích đến độ muốn hét lên….. Thật đáng để kiêu ngạo!

Đang lúc tôi đắc ý dào dạt.

“Tiểu Hồng, cô lên biểu diễn một chút đi.” Anh ta phất tay, lạnh nhạt nói.

“Dạ, gia!”

Tiếng tỳ bà như âm điệu của thần tiên thanh thoát vang lên…

Tôi đã hoàn toàn thua trận, đầu cúi đến ngực!

“Không phải vì yêu cầu của ta rất cao, mà là…. Chỉ một nha hoàn…. Nhưng so với ngươi…. Tài nghệ còn khá hơn.” Tú bà thở dài.

Oa….. Người ta muốn ca hát….. Không muốn bán mình!

“Sau này cô bồi khách uống rượu đi.” Giọng nói nhỏ dần, anh ta đã lạnh nhạt bước khỏi cửa.

“Từ nay về sau, ngươi gọi là ‘Xuân Hoa’!” Giọng nói Tú bà tạm gọi là khách sáo.

Phun! Tôi vẫn còn xuân hoa thu nguyệt[2] mà! Quê quá! Quê hết chịu nổi!

“Không được! Tên của tôi tôi tự đặt, tôi muốn được gọi là Như Hoa!” Tôi kiên quyết.

Tú bà không thèm để ý, phất tay: “Tùy ngươi!”

Hừ! Tôi càng muốn gọi là Như Hoa! Tốt nhất là có thể giống như bộ dạng của Như Hoa, bóng dáng tha thướt, quay đầu….. Ha ha….. trên mặt là chòm râu….. Hù chết các người! Dọa khách chạy trối chết! Hừ!

(Như Hoa: Bảo Nhi ảo tưởng mình là Châu Tinh Trì trong phim Như Hoa!)

Vận số của tôi không phải ở mức bình thường mà là siêu cấp may mắn! Nghĩ rằng mình bị đẩy vào hố lửa, từ nay về sau chỉ có thể mơ hồ mà sống, nhưng số tôi đúng là quá sức đỉnh cao!

Ra mắt ngày đầu tiên, tôi đã hứng được quý nhân! Một công tử trẻ tuổi tướng mạo đường đường, từ lần đầu tiên nhìn vào mắt tôi, đã bị sóng điện siêu cường của tôi thu phục…. Đỏ mặt, hơi thẹn thùng…..

Từ đó về sau, mỗi ngày hắn đều có mặt, đầu tiên là gọi tôi, hào phóng trả tiền, hơn nữa hầu hạ hắn quá dễ, cơ bản chỉ cần bồi hắn vài chuyện là được. Ngoại trừ ngày đầu tiên, hắn tự giới thiệu mình họ “Vương”, những ngày sau đó, chúng tôi rất ít nói chuyện, mỗi ngày, hắn gọi ít rượu và thức ăn thì cầm sách, yên lặng đọc, đến giờ Hợi lập tức đi về, tôi cũng có thể vỗ mông kết thúc công việc.

Một kẻ quái gở, nhưng quái hay, quái được, tôi thích.

Cứ như vậy, một tháng trôi qua kể từ ngày tôi ra mắt, đã thu được một trăm hai mươi lượng, mỗi buổi tối ngồi vài canh giờ muỗi, bưng vài ấm trà, tiền tài đến tay không uổng công phu.

Hôm nay cũng như mọi khi, giờ Hợi vừa đến, Vương công tử đứng dậy từ biệt, tôi nửa điên nửa vui vẻ chuẩn bị kết thúc công việc, đi ngủ, không ngờ… Đường núi đi mãi, cuối cùng phải gặp hổ….

“Như Hoa cô nương, sương phòng bên kia có người đòi ngươi.” Giọng Tú bà.

Không thể nào, sao có thể đen như vậy! Một tháng rồi, tôi gần như đã có người bao sẵn, ngay mấy cô làm việc trong Tuý Hương Lâu cũng không biết tôi, đừng nói gì đến bị khách gọi đích danh.

Nhẫn nại, tôi đẩy cửa phòng.

Không sao, không sao! Tôi ôm ngực tự an ủi. Từ ngày Tiêu Dao Vương phun ra hai chữ “Được rồi!”, tôi đã quyết định, nếu có kẻ nào muốn đụng vào tôi, bản cô nương sẽ dùng võ chống lang sói ở thời hiện đại! Đá em trai hắn, cho hắn muốn sống không thể, muốn chết không xong.

Đứng trước cửa phòng, lòng tôi bất an, cảm giác dường như sẽ xảy ra chuyện gì. Giờ phút này, tôi mới ý thức được mình đang ở thanh lâu.

Cố tự động viên, tự nói với mình ba lần, Ứng Bối Nhi thật dũng cảm! Ứng Bối Nhi thật dũng cảm! Ứng Bối Nhi thật dũng cảm!

Tôi đẩy cửa vào…

Tôi đối diện với một đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ bất an, là Phượng Ca.

“Muội muội tốt, muội cuối cùng cũng đến!” Bóng dáng tuyệt sắc của Phượng Ca nhẹ nhàng đi về phía tôi: “Các vị, đây là người Phượng Ca nói tới, Như Hoa cô nương.”

“Tư sắc cũng có, nhưng so với Phượng Ca, thật không nhìn ra có gì đặc sắc!” Một gã đầu heo tai to mặt lớn nhìn tôi nói, “Đến, ngồi bên cạnh ta.”

Hoàn toàn không tình nguyện, tôi bĩu môi, ngồi xuống bên cạnh tai to mặt lớn.

“Viên huynh, huynh có hứng thú với cô nương này không?” Tai to mặt lớn nhìn người đàn ông đối diện.

“Không.” Giọng nói phóng khoáng, tôi ngẩng đầu, vừa đúng lúc bắt gặp đôi mắt người kia.

Nhìn rõ mặt tôi, trong mắt người đàn ông loé lên vẻ kinh ngạc, hắn hơi giật mình.

Gã này quá cường tráng! Nhanh nhẹn dũng mãnh! Tôi trộm lè lưỡi, ít nhất hắn phải cao đến một mét chín, vóc người quá cao làm người khác cảm thấy bị áp bức. Cô gái ngồi bên cạnh dường như có thể bị hắn bóp nát bất cứ lúc nào.

“Các vị thật không biết nhìn! Muội muội của thiếp có cách khiến cho Tiêu Dao Vương bật cười!” Giọng nói quyến rũ chứa đầy vẻ thâm độc.

Tiêu Dao Vương cười hay không cười liên quan rắm gì đến tôi!

“Có bản lĩnh! Có bản lĩnh! Tiêu Dao Vương chỉ có một vẻ mặt duy nhất, không giận – không vui, cứ như đã chết, chẳng khác gì một kẻ đần độn.” Tai to mặt lớn vỗ tay cười to.

Kẻ ngồi đối diện vẫn không nói một lời, nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi tức đến bốc lửa: “Anh nói thế thật khó nghe, chỉ có người thông minh mới che đậy cảm xúc, kẻ ngu ngốc không quản được miệng mình.”

Vừa nói hết, tôi chỉ muốn bịt miệng mình lại! Tôi mới là kẻ ngu nhất trên đời, người khác nói anh ta liên quan gì đến tôi, ra mặt cái đầu tôi!

Quả nhiên…..

“Bốp” Tai to mặt lớn tức giận quăng chén: “Ngươi nói cái gì! Ai là kẻ ngốc?!”

Đồ con lừa, ghét nhất là cúi đầu trước thế lực độc ác! Tôi bướng bỉnh ngẩng mặt.

“Bốp!” Lại một tiếng, tôi bị tai to mặt lớn tát một bạt tai, ngã thật mạnh trên mặt đất, khóe miệng chảy máu.

“Tôi nói anh đó! Anh không chỉ ngốc mà còn không hề biết lịch sự, chấp nhặt với phụ nữ!” Tôi cười lạnh.

“Gia, người đừng giận, muội muội quen kiêu ngạo, không cố ý nhằm vào gia.” Bên cạnh truyền đến tiếng khuyên can lạnh nhạt.

Tai to mặt lớn càng giận dữ.

” Hôm nay ta phải đánh cho đến khi ngươi phục mới thôi!” Tai to mặt lớn giận dữ bước lại gần, mắt tôi bốc lửa, từng bước lùi lại.

Con heo mập! Ngươi xong rồi! Ngươi làm bà cô này điên lên rồi! Bà cô này cho ngươi tuyệt tự!

Tôi hít sâu, dồn sức vào chân, đang muốn…

“Dừng tay!”

“Dừng tay!”

Hai giọng nam đồng thời vang lên, một kẻ thô sáp, một kẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.