Tôi Là Ba Của Nam Chính

Chương 42: C42: Chương 42




Bọn họ vẫn chưa ăn xong thì đã có rất nhiều người vào nhà. Vào mùa đông gia đình nông dân vốn dĩ có ít việc làm nên một chiếc xe ngựa đi vào thôn khá là bắt mắt.

Lúc Cố Xuyên mới vào thôn thì đánh xe ngựa đi rất nhanh nên mọi người chỉ thấy được, cũng chưa kịp tiến lên hỏi han. Lúc này mọi người đều tập trung tại nhà họ Cố, bao gồm gia đình thằng ba và thằng út.

Có người đi vòng quanh xem xe ngựa, có người đi vào nhìn ông Cố và Cố Xuyên, còn có người đi vào nhà chính tìm Lý thị và vợ chồng anh cả. Dù sao trong nhà cũng rất ồn ào, giống như đám ma đám cưới vậy.

Mọi người trong thôn đều biết rằng ông Cố bị gãy chân khi lên núi kiếm củi, nhưng lại không biết là ông nằm trên giường, ăn uống tiểu tiện cũng không được chăm sóc tốt.

Cố Xuyên không hề có ý định giữ thể diện cho vợ chồng anh cả. Người khác hỏi thế nào thì hắn trả lời như vậy, không hề sợ mất mặt.

"Hai vợ chồng này cũng thật quá đáng. Tộc họ Cố của chúng ta mặc dù không phải gia tộc lớn có tiếng, nhưng không thể không có quy tắc. Nếu sau này thế hệ nhỏ cũng giống bọn họ thì tộc họ Cố của chúng ta sẽ loạn. Thằng hai, cháu là người trung thực nên không muốn so đo với bọn họ. Nhưng trong tộc không thể làm người trung thực chịu thiệt, bây giờ nên làm gì thì cứ làm như vậy." Cụ cố ông hiện tại có thứ bậc lớn nhất trong tộc họ Cố trực tiếp lên tiếng. Nếu sau này mọi người đều học theo bọn họ thì danh tiếng của tộc họ Cố bọn họ sẽ rất tệ.

Cố Xuyên cũng không tỏ thái độ trước, ngược lại nhìn về phía cha hắn. Trong chuyện này ông có quyền lên tiếng hơn hắn, hơn nữa hắn cũng muốn xem thái độ của cha hắn như thế nào.

Ông vừa mới ăn nửa gói đồ ăn nhẹ, uống rất nhiều nước. Mặc dù chân vẫn còn đau, nhưng lúc này ông Cố đã rất tỉnh táo. Ông đã hiểu ý của cụ cố ông. Lúc này thằng hai muốn nhường cho ông quyết định, ông cũng đại khái đoán được những suy nghĩ trong lòng nó. Trước đây trong bốn đứa con trai, ông thiên vị thằng cả, là bởi vì thằng cả phải nuôi hai vợ chồng họ về già và đưa tang. Sau này gánh nặng chắc chắn sẽ nặng nề hơn ba đứa con trai còn lại. Nhưng bây giờ, chưa nói đến việc ông thiên vị thằng cả, oán hận cũng có.

"Cụ cố ông nói rất đúng, không có lý do gì làm người trung thực chịu thiệt. Nếu sau này tôi thuộc về thằng hai nuôi thì một nửa nhà cửa và đất đại của hai vợ chồng tôi sẽ chia cho thằng hai. Giống như lúc cả nhà tách ra ở riêng, cũng lập một bản giao kèo, giấy trắng mực đen viết rõ ràng. Mọi người cũng đều làm chứng." Đây là câu ông Cố nói ra dài nhất kể từ khi tỉnh lại. Bởi vì ông vẫn chưa khôi phục hẳn nên sau khi nói xong đã thở hổn hển. Nhưng mà thái độ lại rất kiên quyết.

Mọi người cũng có thể hiểu được có một đứa con trai như vậy, không đuổi ra khỏi nhà là đã tốt rồi. Nếu giữ bọn họ, thậm chí không lấy lại toàn bộ gia sản đã chia, coi như là mở một cánh cửa.

"Bé hai, cháu đi nhà chính gọi mấy người kia qua. Hôm nay chúng ta sẽ giải quyết chuyện này, nên chia thì chia, nên nói thì nói." Cụ cố ông sa sầm mặt nói. Hôm nay ông muốn giết gà dọa khỉ, sợ làm dơ bẩn danh tiếng của gia tộc nên không thể truyền chuyện này ra ngoài, còn cần thiết làm cho một số ít biết đau mới được.

Lúc này vợ chồng con trai cả thực sự biết đau, một nửa nhà cửa và đất đai của cha Cố đều được chuyển cho thằng hai. Giống như cắt thịt sống trên người bọn họ vậy.

"Chú hai ở trong thị trấn, lấy nhà cửa cũng vô ích. Dù sao có chia cho chú cũng chỉ có thể để trống." Con dâu cả vội phản bác. Phải biết rằng, kể từ khi cả nhà tách ra ở riêng ả đã xem ngôi nhà này là của mình, dùng nhiều thủ đoạn mới làm hai nhà chú ba và chú út lần lượt dọn ra ngoài. Thà rằng mượn tiền xây nhà cũng không ở đây. Dựa vào đâu chú hai muốn một nửa ngôi nhà này?

"Vậy không cần nhà cửa, cả ngôi nhà này thuộc về hai đứa. Hai phần đất thuộc về thằng hai." Cụ cố ông giải quyết dứt khoát nói.

"Đây là thứ cha mẹ đã chia rồi, không có lý do gì để chia gia tài lần thứ hai. Mẹ, mẹ nói một tiếng đi. Chú hai có công việc tốt ở thị trấn, cả nhà đều nuôi đến trắng trẻo mập mạp. Đâu giống con và con trai cả của mẹ đều không có bản lĩnh gì, còn phải nuôi ba đứa con." Con dâu cả quay đầu nói với Lý thị.

Cha thậm chí cũng không nhìn bọn họ một cái. Sau này muốn cho chú hai nuôi, muốn cho cha giúp đỡ cầu xin thay cho bọn họ thì chắc chắn sẽ không được. Cho nên còn phải nhờ mẹ ra mặt.

Cho dù là vào lúc này, con dâu cả vẫn tính toán rất khôn khéo, ai có thể giúp đỡ, ai không giúp được gì đều tính toán rõ ràng.

Lý thị từ khi vào phòng đã không có cảm giác tồn tại gì, cúi đầu không nói một lời, chỉ nhìn thoáng qua ông Cố nửa nằm trên giường. Bà cũng không thèm nhìn những người khác. Lúc này bị con dâu cả hỏi như vậy muốn không bị người chú ý cũng khó.

"Chuyện này mẹ nghe cha con nói." Lý thị lẩm bẩm nói. Bà không biết sự việc sao lại ầm ĩ đến mức này, theo bản năng không muốn nói nhiều. Những người này nhìn bọn họ giống như chế giễu, đều nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Tại sao lại thu hút nhiều người như vậy? Sau này chỉ sợ sẽ có nhiều người bàn tán về bọn họ.

Không cần hỏi người khác, ông Cô đã nói thẳng: "Vậy thì cứ làm theo lời cụ cố ông nói đi. Nhà cửa thuộc về thằng cả, hai phần đất thuộc về thằng hai. Sau này thằng hai nuôi tôi, thằng cả nuôi Lý thị. Tương lai hai nhà ít qua lại với nhau, thằng ba và thằng út ngày lễ tết muốn đi thăm ai thì thăm người đó."

Câu này của ông Cố không chỉ oán hận vợ chồng thằng cả, đồng thời cũng oán hận vợ ông. Tuy nhiên vợ ông là người có lỗi trước, ở thời đại vua quan, cha con, ai cũng nói không nên lời.

Con dâu cả ngược lại còn muốn ngang ngược. Nhưng vừa mở miệng đã bị chặn lại.

"Nhà họ Cố chưa từng có cô con dâu nào ngược đãi cha chồng như thế, cũng không biết nhà mẹ dạy dỗ như thế nào? Có phải cứ dạy dỗ như vậy hay không? Nhà chồng cho dù bỏ cô cũng là lẽ dĩ nhiên." Ông Cố không thèm nhìn con dâu cả một cái, nhưng những gì nói ra đã trúng đích. Mặc dù bình thường ông sợ nhất phiền phức, có một số việc có thể cho qua thì cho qua. Nhưng cũng không có nghĩa là ông không có tính khí nóng nảy.

Ở thời đại này danh tiếng cực kỳ quan trọng. Nếu như thực sự bị bỏ về nhà, không chỉ hủy hoại cuộc đời ả, mà gia đình nhà mẹ ả cũng bị ảnh hưởng. Lúc này con dâu cả cuối cùng cũng im miệng, ả biết điều gì quan trọng hơn. Sở dĩ một tháng qua ả dám làm quá đáng như vậy chẳng qua ỷ vào cha chồng chỉ có thể chờ chết trên giường, mà mẹ chồng vẫn luôn không có ngăn cản. Thậm chí không nói qua một câu nói nhảm, nên ả mới có thể càng ngày càng quá mức.

Nhưng không ngờ rằng, cha chồng có thể chịu đựng đến khi chú hai về nhà. Mà chú hai vẫn luôn trung thực lại có thể làm lớn chuyện này như vậy.

Con dâu cả im lặng, mọi người ở đây không có ai phản đối, lập giao kèo, ấn dấu tay. Trong vòng một tiếng, thứ nên chia đều được chia rõ ràng.

"Cụ cố ông, lần này thực sự cảm ơn mọi người. Cháu ở thị trấn cũng không có cách nào về trồng trọt. Hai phần đất này nhờ ngài giúp cho người trong tộc thuê, thu ít một phần địa tô so với nhà khác, xem như cháu cảm ơn mọi người." Trước khi đi, Cố Xuyên trực tiếp nói câu này với cụ cố ông trước mặt mọi người.

Hai phần đất không thể trồng được nhiều lương thực. Nhưng ở thời đại cơm ăn không đủ no, không quan tâm là đất nhỏ đến mấy, có thể thu ít một chút địa tô cũng là điều tốt.

Bởi vì có một chiếc xe ngựa như vậy nên rất nhiều người ngạc nhiên. Đặc biệt là trẻ con, vẫn luôn đi theo xe ngựa ra đến cửa thôn mới dừng lại.

* * *

Ông Cố mặc dù vẫn mặc bộ quần áo ban đầu trên người, nhưng dưới người là đệm mềm mại. Trên người đắp hai chiếc chăn bông thật dày, không nói thoải mái thế nào. Cho dù trời tối, nhiệt độ càng ngày càng thấp cũng không cảm thấy lạnh.

Khác với khi đi vội vàng, khi trở về Cố Xuyên đánh xe đi rất chậm, sợ gió thổi mạnh làm người cảm lạnh. Cho nên dù ngồi xe, lúc trở về cũng phải mất gần bốn tiếng. Khi về đến nhà, không chỉ Thiết Đản nằm ngủ trên xe, mà ngay cả ông Cố cũng ngủ thiếp đi.

"Nàng ôm Thiết Đản vào phòng chúng ta ngủ đi. Trước tiên để cha ngủ phòng Thiết Đản." Cố Xuyên sắp xếp chỗ ngủ. Tối nay hắn không thể ngủ, ít nhất trước tiên c ởi quần áo trên người cha hắn ra, lau cho sạch sẽ, còn phải bôi thuốc trị chấy rận trên tóc ông, làm trên người ông sạch sẽ thoải mái.

Tôn thị ôm con trai đang ngủ say. Cô đương nhiên biết chồng mình thích sạch sẽ đến mức nào. Huống chi trên người cha chồng quả thật cần phải tắm rửa sạch sẽ một lần, cũng không biết một tháng qua ông đã chịu đựng như thế nào. Mẹ chồng của cô không thể moi ra thức ăn từ trong tay con dâu, ngay cả tiểu tiện cũng không thể chăm sóc tốt sao, lại biến chồng mình thành như vậy?

"Chàng cũng đừng thức khuya quá. Cha đã lớn tuổi rồi không chịu nổi giày vò đâu, có chuyện gì thì đợi ngày mai thầy thuốc đến khám rồi nói." Tôn thị lo lắng dặn dò. Khi buổi chiều mới vừa nhìn thấy, cô còn tưởng ông sắp chết, cũng may sau khi ăn một chút và uống nước xong mới khỏe được một chút. Một tháng này chắc chắn đã làm hỏng nền tảng rồi, không chịu nổi sự giày vò. Đừng bởi vì chồng cô thích sạch sẽ lại giày vò cha rồi xảy ra chuyện gì.

Cố Xuyên dù sao cũng từng làm thầy thuốc và bác sĩ. Hắn không cần bắt mạch cũng có thể biết được tình trạng sức khỏe của cha hắn, chỉ cần nhìn sắc mặt là biết. Huống chi nước linh tuyền cũng không phải là không có tác dụng. Buổi chiều uống nhiều như vậy cơ thể đã khá hơn nhiều. Bây giờ lau người và thay quần áo, cha hắn mới có thể ngủ ngon. Trên người có nhiều thứ dơ bẩn như vậy, có thể ngủ ngon mới là lạ.

Trong nhà không có nhiều chăn dư, sợ cha hắn cũng làm dơ chăn trong phòng con trai. Cố Xuyến trực tiếp lấy chăn đệm trên giường con trai xuống, đem chăn đệm dùng trên xe hôm nay lên.

Cũng may hắn thuê cả hợp viện. Mặc dù nửa đêm nấu nước cũng không sợ làm phiền người khác. Cố Xuyên nấu hai nồi nước lớn, lau cho cha hắn từ đầu đến chân một lần. Lúc này mới đổi bộ chăn đệm sạch sẽ của con trai về, đem bộ chăn đệm làm dơ vào nhà kho, suốt đêm tháo ra giặt sạch, đỡ phải đặt một bên, chỉ mùi hôi cũng đủ làm người không chịu được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.