Tôi Là Ai

Chương 30




Độc Nhãn tức đến trào máu "Mày, con ả ranh này." Hắn ta giơ tay định đánh Vân Phi.

Nhưng cô đã bắt lại được " Quán chúng tôi đã đặt nguyên tắc. Lỡ phạm nguyên tắc mà không biết có thể bỏ qua. Bây giờ đã biết nguyên tắc rồi vẫn làm càn thì đúng là người ngu ngốc."

Nghe Vân Phi mắng Độc Nhãn ai cũng thầm gật đầu, Đại Nguyên còn cười rất mãn nguyện. Nói hay lắm, thưởng.

Độc Nhãn bị mắng lại càng tức giận "Mày nói hay lắm. Vậy được." Tay rút tay lại, đứng dậy "Tao nói cho chúng mày biết, Độc Nhãn tao muốn cái gì là có cái đó. Đồ tao không có được thì tao sẽ phá nát hết không cho người khác chiếm được. Phá nát cho tao!"

Hắn vừa nói xong một đám người túa vào đập phá quán. Mọi người lo chạy tán loạn.

Vân Phi thấy liền không làm ngơ. Một mình cô ra xử lí bọn người đập phá của Độc Nhãn.

Từng tên từng tên một bị hạ xuống, khiến cho Độc Nhãn trợn muốn rớt luôn con mắt còn lại.

Bây giờ trong quán như bãi chiến trường, Đại Nguyên tính toán tổn thất trước mắt là khá lớn, nhưng cũng rất mãn nguyện vì Vân Phi đánh quá đã.

Bọn người của Độc Nhãn nằm lăn lộn dưới đất, Độc Nhãn tức không nói thành lời. Bỗng có một người trong góc tối đi ra "Độc Nhãn, ông lại gây chuyện với người ta rồi."

Người mới đi ra mặc một bộ đồ hithop, mái tóc trắng che hờ đôi mắt sắc lạnh, phía sau còn có một nhúm tóc dài đến thắt lưng. Độc Nhãn thấy anh ta thì nghênh mặt "Người anh em, là nó gây sự trước." Hắn ta chỉ vào Vân Phi.

Vân Phi đánh một lúc mồ hôi nhễ nhại, nhưng lại lộ ra một nét quyến rũ kì lạ. Người đàn ông kia nhìn cô với ánh mắt quỷ dị "Sao lại kêu mĩ nhân là nó. Không biết lịch sự gì cả."

Độc Nhãn chính vì bị vẻ ngoài của Vân Phi mà thành ra thế này, hắn ta nói "Đừng để bị con ả ranh nó lừa. Nó trảo trở hơn chúng ta tưởng."

Người đàn ông đó nhoẻn miệng cười, trông anh ta tà ma không khác gì những mặt nạ cười. "Vậy để tôi xem."

Anh ta nhào đến Vân Phi một cách nhanh chóng, bàn tay anh ta với những móng tay vừa dài vừa nhọn như những mũi dao tấn công lấy Vân Phi.

Nhưng Vân Phi phản ứng cũng rất tốt, cô đã né được những đòn chí mạng của anh ta trong hơn ba mươi chiêu đầu.

Những chiêu tiếp theo, Vân Phi thấm mệt, có hơi sơ ý một chút nên bị anh ta cào một cái bên tay trái, máu chảy ra, thấm vào áo.

Trên móng tay của anh ta vương lại chút máu, anh ta đưa lên miệng liếm một cái. Nhìn anh ta ai cũng phải rùng mình. Anh ta giống như một tên yêu quái ngàn năm.

Độc Nhãn càng xem càng thấy mãn nguyện "Chưa nói với tụi mày, đây có biệt danh là Mao Yêu, đứng thứ mười bảng xếp hạng sát thủ toàn cầu. Chưa có ai thoát được móng vuốt của hắn."

Vân Phi nghe hơi sững người, sát thủ đứng thứ mười thế giới sao? Đúng là mở rộng tầm mắt.

Vết thương ở tay không ngừng chảy máu truyền đến những cơn đau đớn, Vân Phi cắn răng chịu đựng.

Cô quan sát Mao Yêu một lúc, giao đấu một trận thấy hắn chủ yếu dùng hai bàn tay của mình. Điểm mạnh vào điểm yếu của hắn cũng chính là bộ móng đó. Vân Phi quay lại đằng sau, thấy mọi người đều đang lo sợ ôm nhau, không làm gì mà mồ hôi ra như tắm.

Vân Phi nhìn một lượt chỉ thấy Viên Chân Trân là còn bình tĩnh, ánh mắt cô ấy cho thấy điều đó. Vân Phi nhìn chằm chằm Viên Chân Trân, may mắn là cô ấy đã nhìn thấy. Vân Phi truyền một tin theo khẩu hình miệng, Viên Chân Trân gật đầu.

Độc Nhãn nhìn thấy hành động của Vân Phi còn tên Mao Yêu thì cứ đứng im mà nhìn, hắn quát "Mao Yêu không mau giết nó đi."

Mao Yêu lại nở nụ cười ma mị "Không phải vội. Vờn một chút cũng tự động chết."

Ai nói hắn ta có biệt danh Mao Yêu chứ, nên hắn ta hành xử cũng giống như mèo khi đã bắt được mồi rồi vậy.

Vân Phi quay qua nhìn Mao Yêu một cách kiên định, nếu có thể như dự tính, lần này cô sẽ hạ được hắn.

Thấy ánh mắt Vân Phi lại càng làm cho Mao Yêu thêm thích thú "Chuột nhỏ, muốn chơi nữa sao?"

Vân Phi nhếch mép cười rồi lao tới, Mao Yêu cũng không làm anh em thêm sốt ruột nữa.

Vân Phi lần này sẽ chú tâm né và bắt lấy điểm yếu của Mao Yêu hơn, cô ráng né những đòn của hắn rồi đánh trả lại vào đôi chân để hắn mất tập trung.

Vào hắn đã sơ hở thật, khi cô chú tâm đá vào chân hắn, những cơn đau nhứt đã chi phối hắn, chiêu thức của hắn có nhiều lỗ hỏng hơn. Và thế là sau thêm hai ba mươi chiêu thì hắn đã bị quật ngã, đôi bàn tay hắn bị Vân Phi giữ lại.

Vân Phi gọi to "Chân Trân, đến lúc rồi."

Mọi người nhìn xung quanh, Viên Chân Trân không có ở đây, sau đó liền thấy cô chạy ra tay cầm thêm một cái kéo lớn. Cô chạy lại chỗ Vân Phi, trước những con mắt kinh ngạc.

Mao Yêu thấy cái kéo liền mặt xanh mặt đỏ, hắn muốn bật ra nhưng bị Vân Phi giữ chặt hơn.

Viên Chân Trân nhìn Vân Phi, Vân Phi nói "Cắt đi."

Viên Chân Trân gật đầu. Móng tay của tên Mao Yêu đặc biệt cứng, Viên Chân Trân phải dùng hết lực mới cắt được.

Từng cái móng tay rơi ra, Vân Phi đều quăng đến trước mặt Mao Yêu. Hắn ta trừng mắt nhìn, đau đớn kêu lên "Đừng. Đừng!!!!!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.