Tôi Không Thích Kiếm Tiền!

Chương 41: Người đứng đắn




Tiếng khóc của Lục Vũ Hiên đã thu hút sự chú ý của Lục Duệ Châu, nhìn thấy cậu nhóc nắm chặt góc áo của Lệ Lâm Lâm, vừa khóc vừa kéo, anh ta khẽ nhíu mày: “Lục Vũ Hiên, em đang làm gì vậy?”

Bình thường Trần Nhất Nhiên ở công ty, không ai dám tranh cãi như thế với anh. Nếu trên thương trường gặp được đối tác cố ý gây sự, anh cũng sẽ tranh luận tới cùng. Nhưng bây giờ đối mặt với Lệ Lâm Lâm, anh chỉ có thể hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận trong lòng: “Lâm Lâm, anh biết là em đang giận dỗi anh…”

Lục Vũ Hiên quay đầu nhìn Lục Duệ Châu, im lặng không nói, Lệ Lâm Lâm sờ sờ đầu nó, nói với Lục Duệ Châu: “Không có gì, không có gì, chúng ta vào nhà rồi nói.”

Lục Vũ Hiên quay đầu nhìn Lục Duệ Châu, im lặng không nói, Lệ Lâm Lâm sờ sờ đầu nó, nói với Lục Duệ Châu: “Không có gì, không có gì, chúng ta vào nhà rồi nói.”

“Em không có.” Lệ Lâm Lâm nhanh chóng phủ nhận, “Chỉ là em không muốn mình có liên quan gì đến anh nữa.”

Cô nói xong liền nắm tay Lục Vũ Hiên đi vào nhà, sau đó đóng sầm cửa lại.

“Quao, em cảm ơn anh hai.” Lục Vũ Hiên đưa tay muốn lấy đồ ăn, nhưng lại bị Lệ Lâm Lâm cản lại.

Trần Nhất Nhiên đứng ngoài cửa: “…”

Lệ Lâm Lâm đứng dậy, thu dọn bánh trái trên bàn, một miếng cũng không để lại cho Lục Vũ Hiên: “Đồ ăn này chị cũng cầm đi nha.”

Anh nhìn cánh cửa đang đóng chặt, cũng không còn tâm trạng xuống lầu mua đồ. Trần Nhất Nhiên đi qua đi lại trên hành lang hai lần, cuối cùng cũng quay về nhà của mình, còn cố ý đóng cửa thật mạnh.

“Ừ, về nhớ ngủ sớm một chút.” Trần Nhất Nhiên đợi hai người vào thang máy, sau đó mới đóng cửa quay vào nhà.

Trong nhà của Lục Duệ Châu, Lệ Lâm Lâm đang lấy khăn giấy ướt lau mặt cho Lục Vũ Hiên, Lục Duệ Châu đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn nó. Lục Vũ Hiên ngồi ngoan ngoãn trên ghế sô pha, cũng không còn khóc như lúc nãy, sau khi thấy Lệ Lâm Lâm lau mặt cho mình xong, cậu nhóc còn nở nụ cười đáng yêu với cô: “Cảm ơn chị Lâm Lâm.”

Lục Duệ Châu cười khẽ một tiếng, gật đầu nói: “Đúng vậy, nhiều lúc tôi cứ tưởng nó mới là anh trai tôi.”

“Không có gì.” Cô cũng mỉm cười với nó, sau đó nghiêng đầu nói với Lục Duệ Châu, “Thật ngại quá, bạn tôi nhìn có hơi hung dữ.”

Lục Duệ Châu rất ít khi đề cập đến chuyện gia đình của mình với người khác, nhưng khi nghe Lệ Lâm Lâm hỏi như vậy, anh ta lại trả lời một cách rất tự nhiên: “Ba mẹ tôi ly hôn, cả hai đều đã có gia đình mới. Lúc đó tôi đã trưởng thành, cũng không thấy có vấn đề gì, bởi vì tôi có thể chịu đựng được, nhưng Lục Vũ Hiên còn nhỏ như vậy…”

Lục Duệ Châu lắc đầu, nhìn sang Lục Vũ Hiên: “Lục Vũ Hiên cũng không kém.”

Lục Duệ Châu lấy một trái cherry trong dĩa, hết sức khách sáo trả lời: “Cảm ơn.”

Lục Vũ Hiên ngồi ở bên cạnh âm thầm bĩu môi, cũng không biết là nó đang giúp ai, vậy mà người nào đó còn không biết cảm kích.

“Tại sao bọn họ không phải là người đứng đắn? Em cũng đi KTV, vậy có phải tổng giám đốc Trần luôn cảm thấy em là một đứa con gái không đứng đắn?”

“Chúng ta lấy đồ ăn vặt, sau đó đi làm bài tập nhé.” Lệ Lâm Lâm kéo Lục Vũ Hiên đứng dậy. Hai người chọn vài bịch bánh snack, rồi vào phòng của Lục Vũ Hiên làm bài tập. Lục Duệ Châu gọt một ít trái cây, sau đó đem vào phòng cho hai người.

“Quao, em cảm ơn anh hai.” Lục Vũ Hiên đưa tay muốn lấy đồ ăn, nhưng lại bị Lệ Lâm Lâm cản lại.

“Tại sao lại không thể? Ngay từ đầu em đã không có quan hệ gì với anh, cũng không phải em gái ruột của anh, vậy anh dựa vào đâu mà luôn muốn quản em?”

“Em làm xong trang này mới được ăn.” Cô vừa nói dứt lời, liền xiên một miếng trái cây bỏ vào miệng.

Lục Duệ Châu lắc đầu, nhìn sang Lục Vũ Hiên: “Lục Vũ Hiên cũng không kém.”

Lục Vũ Hiên: “…”

“Chúng ta lấy đồ ăn vặt, sau đó đi làm bài tập nhé.” Lệ Lâm Lâm kéo Lục Vũ Hiên đứng dậy. Hai người chọn vài bịch bánh snack, rồi vào phòng của Lục Vũ Hiên làm bài tập. Lục Duệ Châu gọt một ít trái cây, sau đó đem vào phòng cho hai người.

Cậu nhóc chỉ có thể ngậm ngùi cầm bút lên tiếp tục làm bài, Lệ Lâm Lâm ngồi ở bên cạnh quan sát, Lục Vũ Hiên ngẩng đầu, nhìn sang cô và Lục Duệ Châu: “Anh hai, chị Lâm Lâm, hai người ở đây nhìn chằm chằm em như vậy khiến em rất căng thẳng. Hay là hai anh chị ra ngoài ngồi một lát, khi nào em làm xong sẽ nói với hai người.”

Lệ Lâm Lâm suy nghĩ rồi gật đầu: “Được thôi.”

“Không có gì, em thấy muộn rồi mà Lâm Lâm vẫn chưa quay về, hỏi Lục Vũ Hiên thì em ấy lại nói Lâm Lâm đã về từ lâu, nên em có hơi lo lắng.” Trần Hi nói.

Lệ Lâm Lâm đứng dậy, thu dọn bánh trái trên bàn, một miếng cũng không để lại cho Lục Vũ Hiên: “Đồ ăn này chị cũng cầm đi nha.”

Lệ Lâm Lâm lại xiên thêm một miếng xoài, ánh mắt hứng thú nhìn Lục Duệ Châu: “Không phải ngày thường các anh rất biết ăn nói hay sao? Tại sao bây giờ nhìn anh e dè quá vậy?”

Lục Vũ Hiên: “…”

“Anh có mưu đồ bất chính?” Trần Nhất Nhiên bị cô chọc tức đến mức bật cười thành tiếng.

Chị Lâm Lâm thật sự thích ăn hơn cả nó.

“Để tôi cầm cho.” Dĩa trái cây Lục Duệ Châu mới mang vào, bây giờ lại phải mang ra.

“Anh không thể mặc kệ em.”

Hôm nay Nick và Henry đều đi làm, chỉ có Lục Duệ Châu là được nghỉ. Lục Vũ Hiên đang làm bài tập trong phòng, một phòng khách lớn như vậy bây giờ chỉ còn lại Lục Duệ Châu và Lệ Lâm Lâm.

Vì để tránh bầu không khí yên lặng đầy xấu hổ này, Lục Duệ Châu đã bật TV, tìm kiếm một bộ phim truyền hình. Lệ Lâm Lâm ngồi trên ghế sô pha vừa ăn vừa xem TV, trông cô thoải mái vô cùng.

“Anh không đi cùng sao?”

Lục Duệ Châu ngồi bên cạnh cô, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định. Trên TV đang chiếu một bộ phim cổ trang, anh ta cũng không tập trung xem mấy, chỉ cảm thấy nữ chính không đẹp bằng Lệ Lâm Lâm.

Nghe Lục Duệ Châu nói như vậy, Lệ Lâm Lâm cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy anh ta thật sự thuộc về tuýp người tương đối lạnh lùng.

“Anh cũng ăn một chút đi.” Lệ Lâm Lâm đẩy dĩa cherry về phía Lục Duệ Châu, ai mà không biết còn tưởng cô mới là chủ căn nhà này.

“Anh đen tối? Biết người, biết mặt nhưng không biết lòng, em chỉ mới quen biết cậu ta gần đây, vậy mà tin tưởng cậu ta như vậy?”

Lục Duệ Châu lấy một trái cherry trong dĩa, hết sức khách sáo trả lời: “Cảm ơn.”

Lệ Lâm Lâm đáp: “Anh ấy nói với mình rằng đám người Lục Duệ Châu không phải là người đứng đắn, kêu mình nên tìm những người đứng đắn để kết bạn.”

Lệ Lâm Lâm nhả hột cherry trong miệng ra một chiếc dĩa nhỏ, mỉm cười nói: “Cherry là anh mua, người rửa cũng là anh, anh cảm ơn tôi làm gì chứ?”

“À, được.” Trần Hi quay đầu, lấy tay còn lại vẫy vẫy với Trần Nhất Nhiên, “Bái bai anh Nhất Nhiên.”

“À…”

Lệ Lâm Lâm sửa lại câu này một chút, dù sao bây giờ Trần Nhất Nhiên cũng không còn là đàn ông độc thân. -vui-lòng-đọc-tại-trang-chính-chủ-wordpress-Góc nhỏ của Nơ-để-đọc-được-bản-hoàn-chỉnh-nhất-

Lệ Lâm Lâm lại xiên thêm một miếng xoài, ánh mắt hứng thú nhìn Lục Duệ Châu: “Không phải ngày thường các anh rất biết ăn nói hay sao? Tại sao bây giờ nhìn anh e dè quá vậy?”

Lục Duệ Châu ngồi bên cạnh cô, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định. Trên TV đang chiếu một bộ phim cổ trang, anh ta cũng không tập trung xem mấy, chỉ cảm thấy nữ chính không đẹp bằng Lệ Lâm Lâm.

“…” Lục Duệ Châu trầm mặc một lúc, nói với cô, “Bình thường tôi cũng không nói chuyện nhiều, đa phần là Nick và Henry.”

Trong thang máy, Trần Hi nhìn Lệ Lâm Lâm bên cạnh: “Vừa rồi anh mình nói gì với cậu vậy?”

Nghe Lục Duệ Châu nói như vậy, Lệ Lâm Lâm cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy anh ta thật sự thuộc về tuýp người tương đối lạnh lùng.

Chắc có lẽ anh ấy cảm thấy, ngoại trừ anh ấy ra thì toàn thể đàn ông trên thế giới này đều không đứng đắn.

“Không sao, chỉ cần gương mặt đẹp trai này của anh, cũng đủ khiến các cô gái vui vẻ.” Lệ Lâm Lâm nói xong, lại xiên thêm một miếng xoài, “Xoài này ngọt thật nha, anh mua ở đâu vậy?”

“Tôi đã lớn như vậy, em còn cho rằng tôi sẽ giống Lục Vũ Hiên thích ăn những món dành cho trẻ em và chơi những trò dính dính như slime hay sao?”

“Siêu thị dưới chung cư.”

“… Em đang đánh tráo khái niệm.”

“À, tôi biết, Lục Vũ Hiên có nói với tôi chỗ đó bán đồ rất mắc, cho nên em ấy thích đi chợ hơn.”

Lục Duệ Châu cười khẽ một tiếng, gật đầu nói: “Đúng vậy, nhiều lúc tôi cứ tưởng nó mới là anh trai tôi.”

“Ha ha ha ha tôi cũng cảm thấy như vậy.” Lệ Lâm Lâm mỉm cười nhìn anh ta, có hơi tò mò hỏi một câu, “Ba mẹ anh đâu? Lục Vũ Hiên còn nhỏ như vậy, bọn họ không chăm sóc mà đã để em ấy cho anh rồi à?”

“Siêu thị dưới chung cư.”

Lục Duệ Châu rất ít khi đề cập đến chuyện gia đình của mình với người khác, nhưng khi nghe Lệ Lâm Lâm hỏi như vậy, anh ta lại trả lời một cách rất tự nhiên: “Ba mẹ tôi ly hôn, cả hai đều đã có gia đình mới. Lúc đó tôi đã trưởng thành, cũng không thấy có vấn đề gì, bởi vì tôi có thể chịu đựng được, nhưng Lục Vũ Hiên còn nhỏ như vậy…”

“Lâm Lâm…” Trần Nhất Nhiên gọi cô một tiếng, như muốn nói gì đó, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

“Bọn họ cũng mặc kệ em ấy sao?” Lệ Lâm Lâm có hơi ngạc nhiên, khi hai người đã ly hôn đến với nhau, thì người bạn đời mới có lẽ sẽ để bụng chuyện người kia dẫn theo đứa con riêng của mình, nhưng Lục Vũ Hiên là con trai, theo suy nghĩ của người Trung Quốc, thì khả năng bị ghét của con gái sẽ cao hơn một chút.

Lục Duệ Châu đáp: “Bọn họ đều nói sẽ đưa Lục Vũ Hiên đi cùng, nhưng nó lại không chịu, nói là muốn ở cùng với tôi.”

Lệ Lâm Lâm khẽ gật đầu: “Thì ra là như vậy, xem ra tình cảm anh em giữa hai người rất tốt.”

Trần Nhất Nhiên nhìn cô: “Em nói không liên quan thì sẽ không liên quan sao?”

Lục Duệ Châu cười nói: “Cũng không thể nói là tốt, chẳng qua là nó hiểu được, nếu nó đến nhà ba kế hoặc mẹ kế thì nhất định sẽ không thoải mái, nên muốn ở lại đây với tôi.”

“Đó là bởi vì em ấy tin tưởng anh. Nhưng ba mẹ anh chắc cũng phải đưa tiền sinh hoạt chứ nhỉ, chẳng lẽ để Lục Vũ Hiên cho anh rồi mặc kệ luôn sao?”

“Bọn họ mỗi tháng sẽ gửi một khoản tiền vào tài khoản, thỉnh thoảng vào cuối tuần cũng sẽ dẫn Lục Vũ Hiên đi chơi.”

“…” Trần Nhất Nhiên trầm mặc một chút, anh nói, “Em muốn tiếp xúc với con trai, thì cũng nên tìm những người con trai đứng đắn, chứ không phải người như nhà đối diện.”

“Anh không đi cùng sao?”

Lệ Lâm Lâm học theo giọng điệu của anh, lặp lại những lời anh vừa nói: “Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Trễ như vậy mà còn ở trong nhà của một người đàn ông trưởng thành thật sự rất nguy hiểm.”

“Tôi đã lớn như vậy, em còn cho rằng tôi sẽ giống Lục Vũ Hiên thích ăn những món dành cho trẻ em và chơi những trò dính dính như slime hay sao?”

“Ha ha ha ha cũng có thể lắm chứ.”

Nghe thấy tiếng cười của hai người ngoài phòng khách, Lục Vũ Hiên thầm nghĩ trong lòng, hay là nó ngồi đây làm thêm một tờ đề nữa nhỉ?

“Tại sao không thể mặc kệ em?” Lệ Lâm Lâm hỏi ngược lại anh, “Chẳng phải bây giờ em đang làm theo những lời anh nói hay sao? Tiếp xúc nhiều hơn với người khác giới.”

Lúc Lệ Lâm Lâm rời khỏi nhà của Lục Duệ Châu đã là mười giờ, cô vừa đóng cửa lại, cửa nhà đối diện liền mở ra. Trần Nhất Nhiên từ trong nhà bước tới, sắc mặt tệ vô cùng, anh nhìn cô hỏi: “Lệ Lâm Lâm, em biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Em ở trong nhà của một người đàn ông độc thân đến tận giờ này, một chút ý thức an toàn cũng không có sao?”

Trần Nhất Nhiên nhìn cánh cửa đang đóng chặt, sau đó kéo giãn khoảng cách với Lệ Lâm Lâm, Lệ Lâm Lâm nhân cơ hội này xoay người, cô đi ra mở cửa. Trần Hi nhìn thấy hai người đứng ở cửa, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới vỗ vỗ ngực mình: “Lâm Lâm, cậu làm mình sợ muốn chết, hóa ra cậu thật sự ở đây.”

Trần Nhất Nhiên vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của nhà đối diện, hoàn toàn không có tâm trạng để làm chuyện khác. Đồng hồ đã điểm mười giờ, vậy mà vẫn không nghe thấy tiếng mở cửa của Lệ Lâm Lâm, nếu chậm thêm một giây nữa, thì anh thậm chí còn muốn gõ cửa tìm người.

Lệ Lâm Lâm nhìn thấy Trần Nhất Nhiên thì lập tức ngẩn người, cô không ngờ anh có thể nghe thấy tiếng mình mở cửa, cô bước đến trước thang máy, nhấn nút: “Em chỉ giúp Lục Vũ Hiên làm bài tập, anh đừng áp đặt suy nghĩ đen tối của mình lên cho người khác có được không?”

“Ha ha ha ha cũng có thể lắm chứ.”

“Anh đen tối? Biết người, biết mặt nhưng không biết lòng, em chỉ mới quen biết cậu ta gần đây, vậy mà tin tưởng cậu ta như vậy?”

Anh nhìn cánh cửa đang đóng chặt, cũng không còn tâm trạng xuống lầu mua đồ. Trần Nhất Nhiên đi qua đi lại trên hành lang hai lần, cuối cùng cũng quay về nhà của mình, còn cố ý đóng cửa thật mạnh.

Lệ Lâm Lâm nhìn anh: “Có những người quen biết nhau từ lâu, nhưng cũng chưa chắc đã hiểu rõ.”

Cô nói xong liền nắm tay Lục Vũ Hiên đi vào nhà, sau đó đóng sầm cửa lại.

“…” Trần Nhất Nhiên bị lời nói của cô làm cho cứng họng, thang máy lúc này đang đi lên. Lệ Lâm Lâm đang định lên lầu, lại không ngờ Trần Nhất Nhiên bước nhanh về trước, anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong nhà của mình.

“Bọn họ mỗi tháng sẽ gửi một khoản tiền vào tài khoản, thỉnh thoảng vào cuối tuần cũng sẽ dẫn Lục Vũ Hiên đi chơi.”

Cửa nhà “Ầm” một tiếng rồi đóng lại, Lệ Lâm Lâm sửng sốt một chút, sau đó tức giận nhìn Trần Nhất Nhiên: “Anh làm gì vậy hả? Em thấy anh mới giống người có mưu đồ bất chính!”

Truyện nhà mình lại bị bê đi rồi mọi người:))) Mấy dòng mình ghi chống reup cũng bị trang đó xóa sạch, văn án thì bị cắt bớt, nguồn thì để sưu tầm:))) Sưu tầm cái *beep*

“Anh có mưu đồ bất chính?” Trần Nhất Nhiên bị cô chọc tức đến mức bật cười thành tiếng.

Lệ Lâm Lâm nhìn anh: “Có những người quen biết nhau từ lâu, nhưng cũng chưa chắc đã hiểu rõ.”

Lệ Lâm Lâm học theo giọng điệu của anh, lặp lại những lời anh vừa nói: “Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Trễ như vậy mà còn ở trong nhà của một người đàn ông trưởng thành thật sự rất nguy hiểm.”

Lệ Lâm Lâm sửa lại câu này một chút, dù sao bây giờ Trần Nhất Nhiên cũng không còn là đàn ông độc thân. -vui-lòng-đọc-tại-trang-chính-chủ-wordpress-Góc nhỏ của Nơ-để-đọc-được-bản-hoàn-chỉnh-nhất-

Bình thường Trần Nhất Nhiên ở công ty, không ai dám tranh cãi như thế với anh. Nếu trên thương trường gặp được đối tác cố ý gây sự, anh cũng sẽ tranh luận tới cùng. Nhưng bây giờ đối mặt với Lệ Lâm Lâm, anh chỉ có thể hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận trong lòng: “Lâm Lâm, anh biết là em đang giận dỗi anh…”

“…” Lục Duệ Châu trầm mặc một lúc, nói với cô, “Bình thường tôi cũng không nói chuyện nhiều, đa phần là Nick và Henry.”

“Em không có.” Lệ Lâm Lâm nhanh chóng phủ nhận, “Chỉ là em không muốn mình có liên quan gì đến anh nữa.”

Trần Nhất Nhiên nhìn cô: “Em nói không liên quan thì sẽ không liên quan sao?”

“Tại sao lại không thể? Ngay từ đầu em đã không có quan hệ gì với anh, cũng không phải em gái ruột của anh, vậy anh dựa vào đâu mà luôn muốn quản em?”

“Anh không thể mặc kệ em.”

Lệ Lâm Lâm nhìn thấy Trần Nhất Nhiên thì lập tức ngẩn người, cô không ngờ anh có thể nghe thấy tiếng mình mở cửa, cô bước đến trước thang máy, nhấn nút: “Em chỉ giúp Lục Vũ Hiên làm bài tập, anh đừng áp đặt suy nghĩ đen tối của mình lên cho người khác có được không?”

“Tại sao không thể mặc kệ em?” Lệ Lâm Lâm hỏi ngược lại anh, “Chẳng phải bây giờ em đang làm theo những lời anh nói hay sao? Tiếp xúc nhiều hơn với người khác giới.”

Nghe thấy tiếng cười của hai người ngoài phòng khách, Lục Vũ Hiên thầm nghĩ trong lòng, hay là nó ngồi đây làm thêm một tờ đề nữa nhỉ?

“…” Trần Nhất Nhiên trầm mặc một chút, anh nói, “Em muốn tiếp xúc với con trai, thì cũng nên tìm những người con trai đứng đắn, chứ không phải người như nhà đối diện.”

“Không sao, chỉ cần gương mặt đẹp trai này của anh, cũng đủ khiến các cô gái vui vẻ.” Lệ Lâm Lâm nói xong, lại xiên thêm một miếng xoài, “Xoài này ngọt thật nha, anh mua ở đâu vậy?”

“Tại sao bọn họ không phải là người đứng đắn? Em cũng đi KTV, vậy có phải tổng giám đốc Trần luôn cảm thấy em là một đứa con gái không đứng đắn?”

“Anh Nhất Nhiên, anh có ở nhà không?” Trần Hi ở bên ngoài gõ cửa, “Lâm Lâm có ở cùng với anh không?”

“… Em đang đánh tráo khái niệm.”

Lệ Lâm Lâm mím môi, dựa lưng vào cửa, không muốn tiếp tục nói chuyện, ánh mắt cô nhìn sang nơi khác, nhất quyết không nhìn Trần Nhất Nhiên. Trần Nhất Nhiên cũng im lặng một lúc, cố gắng làm dịu giọng nói của mình: “Chúng ta tạm thời không bàn về vấn đề này, về chuyện thằng nhóc lúc nãy, anh thật sự không có hung dữ với nó, là nó tự khóc.”

“…” Trần Nhất Nhiên bị lời nói của cô làm cho cứng họng, thang máy lúc này đang đi lên. Lệ Lâm Lâm đang định lên lầu, lại không ngờ Trần Nhất Nhiên bước nhanh về trước, anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong nhà của mình.

“…” Thật không ngờ tổng giám đốc Trần vẫn còn nhớ chuyện này, “Từ trước đến nay, tổng giám đốc Trần là người không giận tự uy*, anh thử nhìn trợ lý Ngô đi, anh ấy sợ anh biết bao nhiêu, nên trong lúc vô tình anh khiến một đứa trẻ bật khóc cũng không phải chuyện kỳ lạ.”

*Không giận tự uy: Tả người tuy không tức giận nhưng vẫn có khí chất uy nghiêm.

Trần Hi: “…”

“Em nghĩ anh là sói xám?” Trần Nhất Nhiên mím môi, “Thằng nhóc nhà đối diện rất khôn, bây giờ nó đang giúp anh trai nó lấy lòng em.”

Lệ Lâm Lâm cười một tiếng: “Anh cũng biết cái này?”

Chương 42 mình sẽ set pass nha ~ Lấy pass tại đây

“Đương nhiên anh biết, bởi vì lúc nhỏ anh đã làm như vậy với chị Chân Điềm, bây giờ chị ấy đã trở thành mợ của anh.”

Lệ Lâm Lâm suy nghĩ rồi gật đầu: “Được thôi.”

Lệ Lâm Lâm: “…”

“À, tôi biết, Lục Vũ Hiên có nói với tôi chỗ đó bán đồ rất mắc, cho nên em ấy thích đi chợ hơn.”

“Lâm Lâm…” Trần Nhất Nhiên gọi cô một tiếng, như muốn nói gì đó, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

“Anh Nhất Nhiên, anh có ở nhà không?” Trần Hi ở bên ngoài gõ cửa, “Lâm Lâm có ở cùng với anh không?”

Trần Nhất Nhiên nhìn cánh cửa đang đóng chặt, sau đó kéo giãn khoảng cách với Lệ Lâm Lâm, Lệ Lâm Lâm nhân cơ hội này xoay người, cô đi ra mở cửa. Trần Hi nhìn thấy hai người đứng ở cửa, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới vỗ vỗ ngực mình: “Lâm Lâm, cậu làm mình sợ muốn chết, hóa ra cậu thật sự ở đây.”

Trần Nhất Nhiên nhìn Trần Hi, hỏi cô ấy: “Có chuyện gì sao?”

“Đương nhiên anh biết, bởi vì lúc nhỏ anh đã làm như vậy với chị Chân Điềm, bây giờ chị ấy đã trở thành mợ của anh.”

“Không có gì, em thấy muộn rồi mà Lâm Lâm vẫn chưa quay về, hỏi Lục Vũ Hiên thì em ấy lại nói Lâm Lâm đã về từ lâu, nên em có hơi lo lắng.” Trần Hi nói.

“Mình không sao, tổng giám đốc Trần đang làm công tác giáo dục tư tưởng cho mình.” Lệ Lâm Lâm bước ra ngoài, nắm tay Trần Hi đi về phía thang máy, “Hi Hi, chúng ta lên nhà thôi.”

Lục Vũ Hiên ngồi ở bên cạnh âm thầm bĩu môi, cũng không biết là nó đang giúp ai, vậy mà người nào đó còn không biết cảm kích.

“À, được.” Trần Hi quay đầu, lấy tay còn lại vẫy vẫy với Trần Nhất Nhiên, “Bái bai anh Nhất Nhiên.”

“Ừ, về nhớ ngủ sớm một chút.” Trần Nhất Nhiên đợi hai người vào thang máy, sau đó mới đóng cửa quay vào nhà.

Trần Nhất Nhiên vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của nhà đối diện, hoàn toàn không có tâm trạng để làm chuyện khác. Đồng hồ đã điểm mười giờ, vậy mà vẫn không nghe thấy tiếng mở cửa của Lệ Lâm Lâm, nếu chậm thêm một giây nữa, thì anh thậm chí còn muốn gõ cửa tìm người.

Trong thang máy, Trần Hi nhìn Lệ Lâm Lâm bên cạnh: “Vừa rồi anh mình nói gì với cậu vậy?”

Lệ Lâm Lâm cười một tiếng: “Anh cũng biết cái này?”

Lệ Lâm Lâm đáp: “Anh ấy nói với mình rằng đám người Lục Duệ Châu không phải là người đứng đắn, kêu mình nên tìm những người đứng đắn để kết bạn.”

Trần Hi: “…”

Chắc có lẽ anh ấy cảm thấy, ngoại trừ anh ấy ra thì toàn thể đàn ông trên thế giới này đều không đứng đắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.