Đúng là anh ta không nên chờ mong có thể nghe lời chân thật từ miệng Cố Ninh Du mà.
Cô gái này rốt cuộc muốn làm sao? Trêu chọc Bùi Tư Viễn còn chưa đủ, bây giờ còn muốn nhảy qua mình?
Anh ta ngược lại muốn nhìn xem trong hồ lô của cô rốt cuộc bán thuốc gì.
Tạ Ứng Chu không còn giữ khuôn mặt dữ tợn như vừa rồi: “Vậy nên, cô kêu tôi lại có chuyện gì? Muốn gia nhập câu lạc bộ phát thanh?”
Việc đã đến nước này, cho dù không phải cũng phải nói thành phải, Cố Ninh Du trong lòng miễn bàn có bao nhiêu khổ, nhưng cũng chỉ có thể thuận thế thừa nhận: "Đúng vậy..."
“Được, tôi biết rồi.” Tạ Ứng Chu bảo nam sinh bên cạnh nam sinh lấy ra tờ giấy đưa cho Cố Ninh Du: “Đây là đơn gia nhập, cô trở về điền vào, khi nào phỏng vấn thì mang đến. Gần đây tôi rất bận, chờ thêm mấy ngày nữa, khi nào có thời gian tôi sẽ liên lạc cô. Thêm số liên lạc trước được không?”
“Hả? Được...”
Cố Ninh Du luống cuống tay chân nhận lấy tờ đơn, lại lấy điện thoại ra add WeChat của Tạ Ứng Chu, cô cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ, mãi cho đến khi nhìn thấy Phó Dĩ Phỉ lần nữa.
“Oa, Du Du, trong tay cậu là cái gì đấy? Cho tớ xem!” Phó Dĩ Phi tiến đến bên người cô cúi đầu nhìn thoáng qua” “Đơn đăng ký gia nhập câu lạc bộ phát thanh? Cậu hứng thú với mấy kiểu câu lạc bộ như này khi nào vậy?”
Cố Ninh Du nhất thời cũng không biết nên nói từ đâu: “Cái này nói ra thì rất dài...”
“Được rồi được rồi.” Phó Dĩ Phỉ thấy Cố Ninh Du khó xử, không truy hỏi nữa, cười đụng vào vai cô: “Thế nào? Chuyến này đáng để đi đúng không hả?”
“Đúng vậy, Phỉ Phỉ, cảm ơn cậu.”
“Tớ biết cậu nhất định sẽ không hối hận mà!”
Cố Ninh Du cười lên tiếng.
Đúng vậy, không hối hận, một chút cũng không hối hận.
Chuyến đi này quả thật không uổng công, quả thực... Đến rất đúng!
Nói như vậy đi, vừa rồi ở trước mặt Tạ Ứng Chu, tình cảm kiếp trước kiếp này trộn lẫn cùng một chỗ, khiến cô hoảng loạn đến không biết làm sao, nhưng suốt dọc đường trở về, cô nghĩ thông suốt rồi.
Tạ Ứng Chu là ai? Anh ta là luật sư đại diện cho Bùi Tư Viễn trong tương lai đó, kiếp trước khiến cô thân bại danh liệt cũng có một phần của anh ta, bất luận lúc sau quan hệ giữa cô và anh ta như thế nào, nhưng về việc đối phó với cô, anh ta không tốt hơn Bùi Tư Viễn là mấy.
Bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để tẩy trắng, thì chờ đến khi nào nữa?
Cô phải thừa dịp Tạ Ứng Chu chưa ra nước ngoài mà để lại trong anh ta một cái nhìn tốt, nếu thành công không chừng anh ta sẽ thay đổi cách nhìn với cô, trong tương lai thậm chí cũng sẽ không nghĩ cách để đối phó với mình nữa.
Chờ anh ta ra nước ngoài gặp Giang Dao, cùng nhau trải qua năm năm, vậy là không còn đường cứu hay tẩy trắng gì nữa.
Không, hẳn là không cần chờ đến lúc đó, lần tương ngộ sớm với Tạ Ứng Chu đã thay đổi được biến cố tương lai, cô nghĩ có vẻ như muốn thay đổi cốt truyện cũng không khó lắm?
Hiện tại xem ra, khả năng không cần tới một năm, nói không chừng mấy tháng sau cô có thể tẩy trắng sạch bong trong mắt hai người đàn ông này luôn rồi, từ biệt số phận bi thảm của mình.
Cho dù không được thì cô cũng là người đã từng chết một lần rồi, chẳng lẽ còn làm kết cục thảm hơn kiếp trước được nữa hay sao?
Nghĩ đến đây, Cố Ninh Du chỉ cảm thấy tiền đồ của mình được ánh sáng đã chiếu rọi vào, ý chí chiến đấu cũng bùng lên lần nữa.
Đánh nhanh thắng nhanh!
Phải chiến đấu tới cùng với cốt truyện!
Hả, nói tới... Cốt truyện?