Tôi Không Phải Thiên Tài

Chương 29: Không thể từ bỏ (2)




“Được rồi, cứ yên tâm, cảnh sát Mễ, đảm bảo đón được Vi đại tiểu thư về cho cậu. Cậu đi làm nhớ chú ý an toàn, ừ, không phải khách sáo, ha ha, được rồi, đợi ăn cơm cậu mời đây, ừ, bye!” Đào Hương ngắt tai nghe bluetooth, buồn cười lắc lắc đầu, Mễ Dương lo cô nhầm giờ mà đến chậm, nhắn tin không yên tâm, lại gọi điện thoại nhắc.

Hôm nay đúng lúc đi về phía Tây gặp một người bạn cũ, cũng là khách hàng lâu năm, quý bà đó càng trò chuyện càng cao hứng, sau cùng Đào Hương đành cáo từ nói phải đi sân bay đón bạn, mới dứt ra được, cúp điện thoại của Mễ Dương xong, cô lái xe nhằm thẳng đường vành đai 5, định từ lối này đi sân bay, không ngờ nhà mái bằng chưa di dời, có người còn buôn bán, hàng hóa chất đống lộn xộn. May mà còn thừa thời gian, Đào Hương cũng không vội, theo dòng xe chầm chậm tiến lên trước.

Đang định mở loa nghe nhạc, Đào Hương vô tình ngoái đầu lại, sững sờ, thấy vợ Cao Hải Hà đang ôm đứa trẻ, xách một túi to, từ con đường vòng gần đó vội vội vàng vàng đi tới, mắt không ngừng nhìn trái ngó phải, rõ ràng là đang tìm gì đó. “Tin tin!”, tiếng còi giục giã từ phía sau dội lại, Đào Hương vội nhả chân phanh xuôi xuống phía trước một đoạn.

Dòng xe vẫn chậm chạp nhích về phía trước, Đào Hương không muốn để ý, nhưng ánh mắt vẫn cứ bất giác nhìn lại, không lâu sau, cô bắt đầu nhíu mày. Có một người đàn ông đang bám theo sau vợ Cao Hải Hà, khoảng cách không gần cũng chẳng xa, nhìn thoáng qua thì tưởng người đi cùng đường, song vợ Cao Hải Hà có thể do không quen đường, cứ chốc lại dừng chốc lại đi, người đàn ông kia cũng đi đi dừng dừng. Nếu để ý quan sát, sẽ phát hiện hắn thỉnh thoảng còn dò xét nhất cử nhất động của người phụ nữ phía trước, dù rằng hắn làm ra vẻ rất tự nhiên.

Không ổn, thật sự rất không ổn, liên tưởng đến những vụ cướp giật dịp tết nhất, Đào Hương nhìn đồng hồ, cắn răng, đánh vô-lăng rẽ vào đường dành cho xe đạp, biết là phạm luật cũng không biết làm thế nào khác được. Chị ta là vợ của Cao Hải Hà, dù cô chẳng có chút cảm tình nào với người phụ nữ ấy, nhưng chính là vì chị ta là vợ của Cao Hải Hà, Đào Hương càng không thể trơ mắt đứng nhìn chị ta xảy ra chuyện.

Vốn định lái xe quay lại, chào hỏi chị ta một tiếng, biết đâu người đàn ông phía sau thấy khó mà lui, nhưng nào ngờ cô trong phút bất cẩn va vào một người phụ nữ trung niên đi xe đạp, người phụ nữ thoáng nghiêng ngả nhưng không ngã, sau phen hết hồn lập tức chặn ngay đầu xe Đào Hương bắt đầu kêu la.

Đào Hương ra sức bấm còi, Dương Mỹ Lan lại giả điếc ló ngơ, nhằm một con đường nhỏ trông rất hoang vu mà rẽ vào, quả nhiên, người đàn ông kia cũng rẽ theo, hắn còn ngoái đầu nhìn về phía này một cái. Đào Hương nhanh chóng xuống xe xin lỗi rồi nói có việc gấp phải đi, ai dè bà kia giãy nảy lên bù lu bù loa, Đào Hương cuống quá không biết làm thế nào, vội rút ra 200 tệ đưa cho bà ta, rồi lái xe theo, thì người đã khuất bóng.

Đỗ tạm xe vào lề đường, Đào Hương xuống xe đuổi theo. Vừa rẽ vào, cô cũng trợn tròn hết cả mắt, trong đó lại có tận mấy ngả đường, Đào Hường trong lúc cấp bách đành chọn lấy một lối trông có vẻ nguy hiểm nhất lao vào. Vừa chạy vừa bấm sẵn 110, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, có thể gọi được luôn, tiết kiệm thời gian đồng thời tránh trong cơn hoảng loạn mà luống cuống.

“Đồng chí, Ái Gia là con gái của em gái anh thật sao?” Dương Mỹ Lan ôm chặt Ái Gia, nhìn chăm chăm từng cử chỉ của người đàn ông.

Em gái nói rồi, người ta không muốn gặp người ngoài, nhưng không ngờ lại tìm đến chỗ hẻo lánh thế này, hơn nữa người đàn ông này rõ ràng chẳng quan tâm gì đến bản thân đứa trẻ và vết bớt kia, chỉ nhìn thoáng qua, đã bắt đầu lật đi lật lại lần sờ cái áo bông của Ái Gia. Dương Mỹ Lan tuy không thông minh, song nếu không phải đích thân em gái giới thiệu, cô lại khao khát mang lại hạnh phúc cho Ái Gia, cũng không dễ tin đến thế, nhưng giờ bản năng khiến cô nhận ra chuyện này có vẻ hơi liều lĩnh rồi.

“Để tôi xem lại một chút, xem kỹ một chút.” Người đàn ông nói qua loa lấy lệ, hắn cẩn thận sờ lần chiếc áo bông, mình nhớ rõ ràng là đã khâu chìa khóa vào trong này rồi, sao lại… “Ơ? Cô làm cái gì thế?!” Chiếc áo bông trong tay bỗng nhiên bị Dương Mỹ Lan giằng lại, mặt hắn tối sầm, thấy Dương Mỹ Lan mắt mở to sợ sệt, lại vội vàng mềm mỏng, “Em gái, em làm gì thế?”

Dương Mỹ Lan nuốt nước bọt, “Đồng chí, rốt cuộc anh có phải người thân của đứa bé này không?” Người đàn ông nheo mắt, rồi mỉm cười nói: “Tôi thì thấy rất giống, có điều, tôi vẫn muốn để em gái tôi xác nhận lại một chút, hay là thế này đi, đứa bé chắc chắn là chị sẽ không giao cho tôi rồi, giờ bọn buôn người đầy ra đấy, chi bằng, tôi mang cái áo bông này về cho em gái tôi nhận có được không, nếu cô vẫn không yên tâm, thì đây!” Hắn rút ra 500 tệ, “Chị cầm lấy, chút tiền mua sữa cho cháu, xem là tiền cọc!”

“Không, không cần tiền!” Dương Mỹ Lan lập tức lắc đầu, lùi lại một bước, “Không phải tôi không muốn đưa cho anh, mà đồ tùy thân của con bé chỉ độc cái áo với cái chăn hoa này thôi, tôi không thể để anh mang đi được, thật sự không được. Anh bảo mẹ con bé đến một chuyến, tôi lại đem mấy thứ này cho cô ấy xem, tôi đảm bảo sẽ không để bất cứ ai biết chuyện.” Người đàn ông có vẻ miễn cưỡng, “Có cái áo bông rách tôi lấy làm gì, nhất định sẽ trả lại cô, chỉ đem về xem thôi, em gái tôi không tiện tới.” Nhưng Dương Mỹ Lan vẫn một mực lắc đầu, sắc mặt người đàn ông càng lúc càng khó coi, chẳng nói chẳng rằng nhìn Dương Mỹ Lan.

Dương Mỹ Lan nhìn mà rét run, cô ôm chặt lấy Ái Gia đang ngủ, nhìn đối phương đề phòng. Người đàn ông bỗng thở dài, “Thế thì hết cách rồi, cứ tạm thế đã, để tôi về xem em gái có thể đến được không, làm phiền chị rồi.” Dương Mỹ Lan thở phào nhẹ nhõm, “Không sao, lúc nào cũng được, vậy chúng tôi đi trước đây!”, nói rồi ôm Ái Gia xoay người định đi.

“Á!” Dương Mỹ Lan chỉ thấy sau đầu nhói một cái, người đã đổ ập về trước, lúc ngã xuống, cô còn cố nghiêng sang bên, để tránh đè vào Ái Gia trong lòng. Ái Gia đang say ngủ chợt choàng tỉnh, oa oa, bắt đầu khóc toáng lên. Ngươi đàn ông lập tức bịt miệng đứa trẻ, rồi ra sức giằng cái áo bông trong tay Dương Mỹ Lan, nhưng không ngờ Dương Mỹ Lan đã bất tỉnh rồi vẫn khư khư túm chặt không rời. Hắn khẽ chửi mấy câu, chẳng thèm để ý đứa bé nữa, bắt đầu cạy tay Dương Mỹ Lan ra. Dương Mỹ Ngọc lén lút bám theo cảm thấy tim mình đập như sấm nổ trong lồng ngực, cô thật sự sợ người ở cách đó không xa kia có thể nghe thấy. Vốn chỉ định chụp lại chứng cứ đề phòng Hoàng Phi lật lọng, không ngờ lại tận mắt chứng kiến hắn hành hung chị mình. Điện thoại trong tay Dương Mỹ Ngọc sắp vắt ra cả nước, song cô không dám động đậy một cái nào, sợ bị Hoàng Phi phát hiện, đến giết luôn cả mình, vậy là cứ thế đơ ra, run cầm cập, tái xanh tái xám.

Tiếng khóc của đứa bé đã dẫn đường cho Đào Hương đang đi tìm, cô vừa đến nơi thì thấy Dương Mỹ Lan nằm sóng xoài trên đất, đứa bé thì cứ oa oa khóc. Xông đến xem, thấy Dương Mỹ Lan đã lịm đi, vội vàng kiểm tra một lượt, sau đầu cô có máu, Đào Hương lập tức lôi điện thoại ra báo cảnh sát, rồi gọi 120.

“Hự!” Dương Mỹ Ngọc thở hắt ra, cô bịt chặt mồm, sợ hãi nhìn Hoàng Phi từ phía sau nhảy ra, đánh Đào Hương ngất lịm, rồi lại tiếp tục cạy cái áo bông trong tay Dương Mỹ Lan. Dương Mỹ Ngọc sợ đến sắp tè ra quần, mắt nhìn Hoàng Phi kéo cái áo từ trong tay Dương Mỹ Lan ra. Bất thình lình, ngay sau lưng cô, vang lên tiếng một cụ ông: “Cô gái kia, cô dẫm hết lên đống than của nhà tôi rồi, cô xem vỡ vụn ra cả rồi còn đâu!”

Dương Mỹ Ngọc như con chim giật mình sợ hãi nhảy dựng lên, nhìn vẻ mặt không hài lòng của ông cụ, Dương Mỹ Ngọc căn bản không đủ can đảm quay đầu lại, cô biết Hoàng Phi nhất định đã trông thấy mình rồi. “Há, người đâu mà lại như thế chứ hả!” ông cụ nhìn Dương Mỹ Ngọc đột ngột cắm đầu chạy hét lên, nhưng cô đã cắm cúi chạy xa rồi.

“Bác à, bác cứ ninh cánh gà trước đi, cháu mua ít rau rồi về. Vâng, Đào Hương đi đón Vi Tinh, bác không phải lo đâu, bác cứ nấu cơm thật ngon là được. Vâng, vậy cháu cúp máy đây.” Bà Vi nhét lại điện thoại vào túi, nhanh chân bước ra ngoài, định qua chợ mua ít đồ tươi về nấu cho Vi Tinh.

Vừa ra khỏi con ngõ công ty, đã thấy Dương Mỹ Ngọc cùng một cậu thanh niên đang giành nhau cái gì đó, cậu kia tóc nhuộm vàng hoe. Bà Vi từng trông thấy cậu ta một lần, cưỡi xe máy đến đón Dương Mỹ Ngọc, nói là bạn trai cô, hình như học trường nghệ thuật gì đó.

Hai người không biết nói gì, cậu tóc vàng đột nhiên giật lấy túi xách của Dương Mỹ Ngọc, lục lọi một hồi, sau cùng cầm điện thoại của Dương Mỹ Ngọc nhét vào tọt vào túi, rồi đẩy Dương Mỹ Ngọc chạy đuổi theo một cái, quay người đi thẳng. Hắn ngẩng đầu lên thấy bà Vi đang nhìn mình, chẳng hề nể nang gì trừng mắt nhìn bà Vi một cái, ý như đừng cố dây vào chuyện người khác, rồi mới chạy.

Bà Vi chau mày, nghĩ bụng không hiểu loại người gì nữa, đàn ông bây giờ thịnh hành đánh phụ nữ hay sao? Đang do dự không biết có nên tới hỏi han không, thì thấy Dương Mỹ Ngọc cũng không đuổi theo nữa, chỉ ngồi bệt xuống bên đường, vùi đầu vào cánh tay, bờ vai rung rung, hình như đang khóc.

Bà Vi khẽ thở dài, chuyện của bọn trẻ chẳng cách nào quản nổi. Bà dè dặt bước vòng qua, nghĩ bụng vẫn con gái mình là nhất, nghe lời, tìm bạn trai cũng xem như có mắt nhìn. Ông xã nói đúng, con người ta không thể lựa chọn bố mẹ cho mình, có người có mẹ như thế, Mễ Dương thực ra cũng rất đáng thương…

“Vi Tinh, cô bạn của cậu ở đâu rồi?” Ra khỏi cửa hải quan, Á Quân đã ngó nghiêng xung quanh, Vi Tinh vừa xuống máy bay liền nhắn tin đã an toàn trở về gửi cho mẹ già, Mễ Dương và Đào Hương. Mẹ già lập tức gọi điện cho cô, hai người kia thì không thấy động tĩnh gì. Mễ Dương thì chắc đang làm nhiệm vụ, không trả lời điện thoại, tin nhắn là chuyện thường, nhưng Đào Hương nói sẽ ra đón mình cũng không trả lời thì đúng là lạ thật.

Do chỗ cửa hải quân có chút rắc rối, nhất thời không để ý, giờ mọi người đều ra cả rồi, vẫn không thấy bóng dáng Đào Hương đâu. “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau…” giọng nữ nhẹ nhàng nhưng máy móc vọng lại, không phải chứ? Vi Tinh cảm thấy không thể nào, Đào Hương trước nay làm việc rất chắc chắn, sao lại có thể tắt máy vào lúc này chứ?

Vi Tinh cũng không dám đi, đành kéo Á Quân cùng đợi, cũng gần cả tiếng đồng hồ rồi, vẫn không thấy tăm hơi Đào Hương đâu, điện thoại thì vẫn tắt máy. Cũng không thể đợi đến trời sáng chứ, mà còn cả Á Quân nữa, Vi Tinh bắt đầu thấy lo lắng đành chia tay Á Quân, bắt xe về nhà. Bác tài vừa nghe thấy ngoài đường vành đai 5 phía tây, ngon rồi! Mừng như bắt được vàng, nhanh nhẹn giúp Vi Tinh cất hành lý vào thùng sau.

Vi Tinh gọi điện thoại cho Đào Hương, vẫn không được, lại gọi cho Mễ Dương, cũng lại tắt máy rồi, Vi Tinh lúc này thực sự hơi lo rồi, xảy ra chuyện gì chứ… Phỉ thui phỉ thui cái mồm! Nghĩ đi nghĩ lại suốt dọc đường về, trông thấy đã sắp về đến nhà rồi, mà điện thoại hai người kia vẫn không gọi được. Vi Tinh cũng không còn cách nào, đành về nhà đã rồi tính.

Về đến nhà, ôm bố mẹ thắm thiết một lúc, thì điện thoại réo vang. Vi Tinh chạy lại xem, là Mễ Dương! Một bụng lo lắng thoắt cái biến thành lửa giận, bắt máy là bắt đầu gào: “Đại Mễ chết tiệt, cậu nói xem có chuyện gì hả! Tắt máy làm gì chứ! Cậu có biết tớ ở sân bay…” Chưa nói hết câu, Vi Tinh bỗng chết lặng, ông bà Vi đang bận sắp xếp hành lý và bày biện đồ ăn cũng sững lại, chỉ thấy sắc mặt Vi Tinh thoáng chốc chuyển sang trắng bệch, cô lắp ba lắp bắp: “Cậu, cậu, cậu nói sao cơ? Đào Hương làm sao…”

“Lách cách” một tiếng, khóa cửa bật mở, cái cửa vốn đã cũ mèm bị đá tung ra, Hoàng Phi mướt mát mồ hôi xông vào. Hà Ninh đang ngồi trơ như gỗ trên giường, trong tay nắm chặt tờ giấy, thấy hắn vào, nhất thời chỉ trợn mắt lên nhìn, không nhúc nhích. Hoàng Phi không thèm ngó ngàng tới cô, lật tung hòm tủ tìm đồ, “Cái kéo để đâu rồi?!” Hắn đầu cũng không ngoảnh lại hỏi, sau lưng vẫn không động tĩnh gì.

Hoàng Phi vốn đã nộ khí công tâm, quay lại thấy Hà Ninh vẫn ngồi ngây ra, hắn bước mấy bước tới, lại một cái tát, “Bốp!” một tiếng, Hà Ninh ngã nghiêng xuống giường. “Shit! Tao hỏi mày đấy, không nghe thấy à?” Mặt Hoàng Phi biến dạng. Hà Ninh như vừa bừng tỉnh cơn mộng, sấp ngửa tìm kéo đưa cho hắn.

“Lách cách, lách cách!” Hoàng Phi cắt tung cái áo bông ra, Hà Ninh đột nhiên lao đến, “Áo của con tôi! Con tôi đâu! Con tôi sao rồi! Hả! Sao anh lại cắt tan nó ra thế này?!” Cô định xông vào cướp cái áo, thì bị Hoàng Phi thúc cùi chỏ xô ngã, “Cút ra, còn lôi thôi ông mày giết mày trước!”, “Ha ha ha!”. Không lâu sau, Hoàng Phi cười phá lên, Hà Ninh ngồi trên đất thấy hắn từ đống vải vụn nhặt ra một cái chìa khóa nhỏ, giơ lên trước mắt ngắm nghía, vẻ tham lam không thể giấu giếm.

“Đấy là cái gì?” Hà Ninh không hay biết gì hỏi, “Hừm, đại phú quý.” Hoàng Phi cẩn thận cất kỹ chìa khóa. Những suy đoán của Đinh Tử và Mễ Dương quả không sai, Hoàng Phi là tên kẻ cắp chuyên nghiệp, hắn vì nghiện hút mà bập vào con đường này. Nhà giàu kia có người họ hàng là con bạc, trước đó vì chuyện mượn tiền mà nảy sinh lục đục với người chị họ xa giàu có kia, hắn ngoài mặt vẫn kính cẩn lái xe cho chị họ, nhưng sau lưng lại tìm đến kẻ cùng một ruộc là Hoàng Phi, ra tay trộm bộ nữ trang đắt giá nhất của nhà bà chị.

Hoàng Phi đã có tiền án, còn con bạc kia thì chưa, hai người bàn tính kỹ càng, nơi càng nguy hiểm lại càng an toàn, con bạc kia sai vợ ra ngân hàng mở một két bảo hiểm, đem đồ nữ trang cất giấu, người đứng tên là vợ con bạc, chìa khóa lại trong tay Hoàng Phi, thiếu ai trong hai người đó cũng không lấy được đồ ra, đợi sóng gió qua đi thì đem bán lấy tiền chia. Nhưng không ngờ cảnh sát truy đuổi ráo riết, Hoàng Phi vì nghiện hút mà bị bắt đi cai nghiện, hai người đều không dám gặp mặt. Con bạc cứ theo sát nhà Hoàng Phi, không ngờ Hà Ninh sợ hãi ôm con chạy trốn, còn Hoàng Phi lúc đầu để đảm bảo an toàn, lại đem chìa khóa két bảo hiểm khâu vào áo bông của đứa bé, thực sự không ai nghĩ ra, Hà Ninh cũng không hay biết.

Qua sự cố ngẫu nhiên, Hoàng Phi đương nhiên không bỏ cuộc, hắn lặng lẽ lần theo… và hôm nay, nguyện vọng của hắn cuối cùng đã được đền đáp.

Giờ đã chạm tay tới mỏ vàng, tâm trạng Hoàng Phi vui lên nhiều, chìa khóa đã tìm thấy, phải đi ngay thôi. Hắn ra lệnh cho Hà Ninh, “Nhanh cái tay lên, thu dọn đồ đạc rồi đi! Vé xe tôi mua đây rồi!”, “Đi? Đi đâu? Con gái rốt cuộc làm sao rồi? Anh nói đi chứ!” Hà Ninh vùng đứng dậy, túm chặt cánh tay Hoàng Phi không chịu buông.

“Gào cái gì mà gào!” Hoàng Phi định đánh cô, song lại thấy hiện tại không phải lúc, giờ lên đường là quan trọng. “Cứ thu dọn đồ đạc đi đã rồi tôi nói, nếu không đừng mong gặp lại con!” Hắn đe dọa. Thấy Hà Ninh răm rắp nghe lời, Hoàng Phi đắc ý cười, giờ làm nốt một việc nữa là xong, con oắt tham lam lại nhát gan kia, ta giờ chưa có thời gian xử lý nó, song cũng phải cảnh cáo nó một chút.

Hắn gọi điện thoại, Hà Ninh nghe thấy hắn lạnh lùng cười nói: “Em gái Mỹ Ngọc à, bao giờ thì đến lấy tiền thế… Không phải khách sáo, anh với em còn lạ gì nhau nữa, em nhìn thấy anh, anh cũng trông thấy em… hà, cầm điện thoại chụp cảnh chị gái thảm thương như thế, cảm giác không tồi chứ hả… Đừng nói như thế, anh còn phải cảm ơn em nữa mà, nếu không phải có em giúp đỡ, việc của anh còn không thành ấy chứ! Không liên quan gì đến em á? Hê hê, được thôi, nếu em có gan thì cứ đi mà báo cảnh sát, xem họ có tin chúng ta không có quan hệ gì không, tiền em cũng đã cầm rồi… Thôi nào, đều là châu chấu như nhau cả thôi, nghe cho rõ đây, sau này phần của em bao nhiêu một đồng cũng không thiếu, cứ thế đi, thứ không nên giữ mà cố giữ thì cẩn thận nó cắn mất tay! Phải rồi, giờ là thời cơ tốt để “an ủi” ông anh rể quý hóa của em đấy, ha ha ha!” Hoàng Phi cười gằn cúp máy.

Hắn biết thừa Dương Mỹ Ngọc không có gan đi báo cảnh sát, hắn cũng đã nói rõ rồi, nếu cô ta dám đi báo cảnh sát, sẽ lôi cô cùng xuống nước. Qua mấy bữa cơm, hắn từ lâu đã đánh hơi ra chuyện cô ả chầu chực anh rể mình, giờ gọi món cho cô ta rồi, người ích kỷ như ả hẳn biết cân nhắc bên nặng bên nhẹ chứ.

Hoàng Phi cực kỳ đắc ý trong bụng, mình đang từng bước chắc chắn tiến tới mục tiêu, ai cũng đừng mong thoát ra được, khống chế một người thực ra vô cùng đơn giản, chỉ cần hai chữ “nhân tính” là đủ. “Anh rốt cuộc đã làm gì người phụ nữ đó, cái gì mà thảm thương? Nếu anh không nói cho tôi biết con gái thế nào rồi, tôi sẽ không đi cùng anh đâu!” Hà Ninh đứng cạnh càng nghe trong lòng càng sợ hãi, cô nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Hoàng Phi hỏi.

“Hừm, tôi nói cho cô biết, cô đừng có rượu mời không uống rượu phạt, đi theo tôi, phần đời còn lại của cô cứ đợi mà hưởng phúc đi. Đứa con đó mất rồi thì thôi, chúng ta vẫn có thể đẻ đứa khác mà, cô sinh cho tôi thằng cu, có bao nhiêu tiền tôi cho nó hết.” Hoàng Phi nửa đe dọa nửa dụ dỗ nói. Thấy Hà Ninh không nói gì, hắn nhếch mép, quả nhiên, không ai là chê tiền cả. Giọng điệu hắn càng nhẹ nhàng tợn: “Bà xã, đi thôi.” Đêm dài lắm mộng, hai mụ đàn bà đó chắc không đến nỗi chết, song hắn cũng phải đề phòng cảnh sát tìm tới nhà, khó khăn lắm mới lấy lại được chìa khóa, không thể để xảy ra sai sót nữa. Về phần Hà Ninh, hắn cười khẩy trong bụng, rời khỏi đây, xử lý cô ta thế nào, chẳng phải mình quyết là được sao?

Mất rồi thì thôi, đẻ đứa khác… Những lời qua loa vô trách nhiệm của Hoàng Phi khiến Hà Ninh hoàn toàn tuyệt vọng, hắn nhất định đã làm hại người phụ nữ hiền lành kia rồi, con gái cũng… Hà Ninh đờ đẫn đưa mắt nhìn về phía mảnh giấy rơi trên giường lúc trước. “Cô còn ngây ra đấy làm gì? Sao hả, lẽ nào cô vẫn còn luyến tiếc thằng đẹp mã kia?! Tôi nói cho cô biết, cô mà còn dám nhớ đến nó, tôi sớm muộn sẽ cho nó chết, cô không tin thì cứ thử xem?” Hoàng Phi nghĩ đến việc Hà Ninh vẫn nhớ nhung Giang Sơn liền nổi cơn điên, con đàn bà này hắn có thể không cần, nhưng không thể để rơi vào tay kẻ khác.

Thấy Hà Ninh mắt không chớp nhìn tờ giấy kia, Hoàng Phi tò mò đi tới cầm lên xem, thoáng sững người, cúi đầu nhìn kỹ hơn, “Đây là kết quả xét nghiệm của tôi…”, chưa dứt lời, bỗng mũi miệng bị miếng vải bịt lại, một mùi thuốc thử hóa học chua chua xông vào mũi, Hoàng Phi ra sức vùng vẫy, song Hà Ninh gắng sức ấn chặt mũi miệng hắn lại như khóa gọng kìm ghì chặt lấy hắn không buông.

Không lâu sau, Hoàng Phi mềm nhũn ra, cho đến khi hắn nằm sóng xoài ra đất, Hà Ninh ngã ngồi theo hắn vẫn ấn chặt không chịu nơi tay, tay cô cứ như dính luôn trên đó vậy, toàn thân run lẩy bẩy cũng không thể khiến tay cô rời ra một cm nào…

Một lúc sau, Hà Ninh ngồi bất động trên sàn mớ chầm chậm đứng dậy, toàn thân mồ hôi lạnh, tứ chi cứng đờ, song cô vẫn cử động được. Còn Hoàng Phi ngất lịm trên đất… cô hình như chợt nhận ra điều mình vừa làm, hoảng hốt lo sợ lùi lại sau cho đến khi vướng ghế té ngã…

Chuông điện thoại trung tâm cảnh sát 110 reo vang, một giọng nữ hoảng hốt sợ sệt gào khóc trong điện thoại: “Đồng, đồng chí cảnh sát, chồng tôi anh ta, xảy… xảy ra chuyện rồi! Các anh mau tới đây!”

Lúc cảnh sát đến nơi, thấy người đàn ông nằm trên mặt đất đã ngừng thở, một người phụ nữ tóc tai rối bời đang ngồi xổm trong góc tường khóc lóc, run rẩy. Lúc Đinh Tử tới, pháp y đã hoàn thành công việc kiểm tra bước đầu. “Mùi gì thế nhỉ?” Đinh Tử vừa vào cửa đã thấy trong không khí có mùi khét khét, rất nhạt, hình như là đốt cháy gì đó.

Anh đảo mắt một lượt, dừng lại ở người đàn ông đang nằm dưới đất, mắt lập tức trợn tròn, người này giống hệt tấm ảnh trong thông báo phối hợp điều tra, sao lại là Hoàng Phi, sao hắn lại… “Đội trưởng Đinh, anh đến rồi à.” Anh cảnh sát khu vực tiếp nhận vụ án bước đến thông báo tình hình với Đinh Tử, Đinh Tử chau mày, nhìn ra phía người phụ nữ đầu tóc rối bời, trên mặt có vết thương đang ngồi trong vườn.

Ê-te? Đinh Tử nhìn chiếc khăn tay trong túi vật chứng, ê-te quá liều đúng là có thể làm chết người, nhưng với liều lượng này chắc không phải chứ… người phụ nữ báo án tên Hà Ninh, tự nhận là vợ của Hoàng Phi, lời khai của cô thì lộn xộn không rõ ràng, nào là Hoàng Phi hại người, giết con, còn cả người phụ nữ rất thê thảm, cô muốn chạy trốn, Hoàng Phi đánh cô… câu trước chẳng ăn nhập gì với câu sau, hình như đã phải chịu nỗi sợ hãi quá lớn.

Một cảnh sát nữ đang nhẹ nhàng trò chuyện với Hà Ninh, rất có kỹ năng dẫn dắt câu chuyện, Hà Ninh ú ớ kể lúc được lúc không. Dương Mỹ Ngọc? Dương Mỹ Ngọc là ai? Chị cô ta, con? Chìa khóa? Đinh Tử từ trong hòm vật chứng tìm thấy chiếc chìa khóa, xem xét một lượt, trên đó còn khắc tên ngân hàng và cả mã số, chắc là chìa khóa két bảo hiểm ở ngân hàng. Lẽ nào Hoàng Phi đến Bắc Kinh chính là vì chiếc chìa khóa này, hắn cất tang vật trong ngân hàng ư? Đinh Tử nhanh chóng phân tích các loại tình huống trong đầu.

Bên này Mễ Dương gần như sắp phát điên, vốn đang chuẩn bị về thì đột nhiên nhận được báo án có hai người phụ nữ và một đứa trẻ xảy ra chuyện ở khu nhà giải tỏa, không có cách nào khác, trong đồn thiếu người, anh đành phải theo xe đi. Đến hiện trường, anh vạn phần kinh ngạc nhận ra một người là Đào Hương, người kia lại là vợ của Cao Hải Hà, Đào Hương sao lại ở đây? Cô không phải đi đón Vi Tinh sao? Mà sao cô lại ở cùng với vợ Cao Hải Hà? Mễ Dương nghĩ mãi không sao giải thích nổi.

Lúc này “120” cũng hụ còi lao tới, hai người phụ nữ ngất xỉu cùng lúc được khiêng lên xe cấp cứu, Ái Gia đã khóc gần như lịm đi cũng được bác sĩ cấp cứu bế lên xe. Nghe ông cụ báo án nói, lúc ông nhìn thấy hai người phụ nữ này, một người trong đó trong tay còn cầm cây gậy sắt, mà người đó, lại chính là Đào Hương.

Lúc điều tra hiện trường, đồn trưởng Ngưu lúc đó cũng đã có mặt nhận được báo cáo của Mễ Dương, biết anh quen cả hai người phụ nữ này, theo nguyên tắc, đành bảo anh rút khỏi công tác hiện trường. Mễ Dương không nói lời nào, bắt xe lao thẳng đến viện, trên đường đi anh nhận được điện thoại của Đinh Tử, nói được mấy câu, hai người lập tức nhận ra hai vụ án có liên quan đến nhau, trận sét thứ ba dội lên đầu Mễ Dương trong ngày hôm nay. Anh tổng cộng cũng không quen được mấy người phụ nữ, giờ đến ba người đều xảy ra chuyện, cái cô Hà Ninh kia hóa ra lại là vợ của Hoàng Phi, mà Hoàng Phi thì đã…

Vi Tinh xuống xe mà suýt quên cả trả tiền, bác tài phải gọi “này này” mãi, cô run rẩy móc trong ví ra 100 tệ ném lại, rồi cắm đầu chạy vào viện. Bác tài tuy không bằng lòng, song vội vội vàng vàng đến bệnh viện như thế hẳn chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.

“Vi Tinh!” một tiếng thét lớn khiến Vi Tinh dừng bước, ngoái đầu sang nhìn, lập tức quay người xông tới, “Mễ Dương, Đào Hương đâu? Cô ấy thế nào rồi? Cậu nói gì đi chứ!” Vi Tinh nôn nóng quá hóa mất bình tĩnh, cô đẩy Mễ Dương một cái. Vừa rồi Mễ Dương vì buồn bực trong lòng, định ra ngoài hút điếu thuốc, chưa hút được mấy, thì thấy Vi Tinh lao như tên bắn vào viện, vội gọi cô lại, Đào Hương bây giờ không phải ai muốn là cũng gặp được.

Thấy Vi Tinh sắp khóc tới nơi, Mễ Dương đành kể cho cô nghe một số tình tiết không vi phạm nguyên tắc kỷ luật, song chỉ nhiêu đó thôi, đã khiến Vi Tinh khó mà chấp nhận rồi. “Không thể nào!” Vi Tinh nói chắc như đinh đóng cột: “Nói huyên thuyên! Đào Hương sao có thể làm hại vợ của anh Cao gì gì kia được, cô ấy có điên đâu, không phải lần trước chúng ta cùng cái anh Cao gì gì kia ăn cơm sao? Không thì ai mà quen được ai cơ chứ!”

Nội tình bên trong Mễ Dương không được nói, chỉ hỏi: “Vi Tinh, cậu nói xem có thể nào Đào Hương từ trước đã quen Cao Hải Hà rồi không, cậu đừng phản đối vội, nghe tớ nói hết đã!” Mễ Dương thấy Vi Tinh mặt đỏ tía tai định phản bác, bèn giơ tay ra hiệu dừng lại. Vi Tinh thở hồng hộc, nhưng vẫn ngậm miệng lại. “Cậu quên rồi sao, lần trước chúng ta còn nói giữa họ có gì đó là lạ, lúc ấy còn chưa thấy gì, nhưng giờ nghĩ lại, cậu không cảm thấy…”, “Tớ không thấy gì hết!” Vi Tinh không hề do dự đáp: “Kể cả Đào Tử có cái gì với anh Cao gì gì kia chăng nữa, đấy là tớ nói nếu như thôi nhé! Cô ấy cũng không thể đi gây chuyện với vợ người ta được, Đào Hương là loại người ấy hay sao? Cô ấy thà chịu đau khổ một mình, cũng không bao giờ đi phá hoại gia đình người khác đâu!”

Mễ Dương không còn gì để nói, tuy qua lại với Đào Hương không nhiều, song bất luận là bản thân anh tiếp xúc hay nghe Vi Tinh nói, đều cảm thấy Đào Hương là một cô gái sống cực kỳ tự tôn tự trọng. “Phù!” Mễ Dương thở dài một cái, xoa mạnh lên mặt, “Phải rồi, cậu nói rất đúng, đợi Dương Mỹ Lan tỉnh lại, chân tướng sự việc sẽ tự sáng tỏ thôi!”

“Chị kia không sao chứ?” Vi Tinh hỏi. “Chị ta bị thương khá nặng, giờ vẫn chưa tỉnh lại, Đào Hương thì không sao, tớ tuy chưa vào phòng, song nhìn dáng vẻ cô ấy trả lời câu hỏi rất tỉnh táo, bác sĩ cũng nói cô ấy không sao.” Mễ Dương đáp. Vi Tinh bắt đầu lo ngay ngáy trong lòng, “Chị kia chắc không đến nỗi không tỉnh lại chứ? Phỉ thui phỉ thui cái mồm!” Chưa dứt lời cô đã tự trách móc mình.

Nhìn điệu bộ Vi Tinh tự hắt hủi cái miệng đen đủi của mình, Mễ Dương không kìm được khẽ mỉm cười, tâm trạng rối bời cũng được nới lỏng chút ít. Anh dường như tới giờ mới ý thức được sự trở về của Vi Tinh, ngay trước mặt mình, thở hổn hển, nóng hôi hổi. “Mễ Dương…” Vi Tinh gọi mà như khóc, Mễ Dương hiểu ý, giang tay ôm Vi Tinh vào lòng, “Không sao đâu, Đào Hương nhất định không sao đâu!” Nghe anh đảm bảo như thế, Vi Tinh bỗng bật khóc hu hu, nghẹn ngào nức nở, Mễ Dương không nói thêm gì nữa, cứ thế ôm chặt lấy cô.

Hai ngày trôi qua, Dương Mỹ Lan vẫn chưa tỉnh lại, dấu vân tay trên cây gậy cũng được tìm ra, chỉ có của Đào Hương. Mễ Dương theo kỷ luật phải tránh tham gia vụ án này, song lại được nguyên đội trưởng Hà, nay là cục phó Hà lấy lý do thiếu người điều qua giúp Đinh Tử. Mễ Dương biết đây là ý tốt của đội trưởng Hà, ông vẫn không bỏ rơi anh, do đấu tranh nhân sự, anh vì đứng ngay họng súng nên phải chịu trận bị điều về cấp cơ sở, giờ có cơ hộ i, đương nhiên muốn đưa anh về. Đồn trưởng Ngưu cũng hiểu ý, khoát tay đồng ý.

Hà Ninh tại trại tạm giam, sau khi trở lại bình thường đã khai nhận, là cô dùng ê-te khiến Hoàng Phi hôn mê bất tỉnh, định nhân cơ hội chạy trốn, nhưng không ngờ Hoàng Phi sau khi lịm đi lại tắt thở luôn. Kết quả giám định pháp y cũng đã có, rất đơn giản --- trúng độc ê-te. Nếu là đàn ông bình thường, lượng ê-te đó đủ để khiến người ta hôn mê một thời gian dài nhưng không đến nỗi mất mạng, còn nguyên nhân Hoàng Phi không thể tỉnh lại, là do gan hắn có dấu hiệu biến đổi bệnh lý rõ ràng.

Ê-te, từng được sử dụng rộng rãi trong gây tê lâm sàng, nhưng do tính thiếu chính xác của nó, cùng với quá nhiều các triệu chứng cấm mà không được sử dụng nữa. Trong đó có một mục là: Khi sử dụng ê-te tiến hành gây tê, dịch mật tiết ra sẽ ít đi, một chất có tên là glycogen có trong gan sẽ bị tiêu hao hết, đối với một người có sức khỏe bình thường thì không sao, nhưng với người bị bệnh gan mà nói thì lại nguy hiểm đến tính mạng, mà Hoàng Phi vừa vặn lại có vấn đề nghiêm trọng về chức năng gan.

Hà Ninh từng làm hộ lý ở một bệnh viện ngoại ô, bệnh viện đó quản lý không nghiêm ngặt lắm, ê-te không dùng nữa được bảo quản trong phòng thuốc. Sau khi biết được tác dụng của ê-te, Hà Ninh lén lấy một ít. Cô vẫn luôn lo lắng nếu lại bị Hoàng Phi tìm được, thì phải làm sao để giải cứu mình, thế là ê-te trở thành vũ khí cuối cùng của cô, song cô không biết kết quả cuối cùng lại ra thế này.

Theo khẩu cung của Hà Ninh, chiếc chìa khóa tìm thấy trên người Hoàng Phi đã được chuyển ra tỉnh ngoài, cảnh sát lần theo manh mối trên chiếc chìa khóa truy tìm ra người mở tài khoản, tiếp đó tìm ra con bạc trộm nhà kia, thu lại tang vật, vụ án cuối cùng cũng được phá, xác định là “vô ý giết người”.

Căn cứ theo “tội vô ý làm chết người” điều 233 “Bộ luật Hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa”: Vô ý làm chết người, xử phạt tù có thời hạn từ trên ba năm đến dưới bảy năm; nếu có tình tiết giảm nhẹ, xử phạt tù có thời hạn dưới ba năm. Trên người Hà Ninh có rất nhiều dấu vết bị đánh, hàng xóm cũng gián tiếp chứng minh Hoàng Phi từng sử dụng bạo lực với cô. Nếu Hà Ninh xuất phát từ tự vệ mới dẫn đến phạm tội, quan tòa chắc cũng sẽ xử nhẹ.

Không đúng, Mễ Dương cảm thấy có chỗ nào không đúng, song anh cũng không biết là chỗ nào không ổn. Hôm Hà Ninh chuyển trại tạm giam, Mễ Dương cũng tới. Cô mặc áo số gầy gò xanh xao, ốm yếu đáng thương. Nét mặt lại rất bình thản. Giang Sơn đi bồi dưỡng ở tỉnh ngoài vẫn chưa về, Mễ Dương không biết phải nói với cậu bạn thế nào, trước khi đi cậu ấy còn nhờ anh giúp tìm tung tích Hà Ninh. Người anh em thân thiết nhất, lần đầu rung động, sao lại gặp phải người phụ nữ có hoàn cảnh éo le, trúc trắc thế này chứ?

May mà Hà Ninh khai ra một tình tiết, Hoàng Phi có quan hệ với Dương Mỹ Ngọc, Dương Mỹ Lan có lẽ là do Hoàng Phi hại, Dương Mỹ Ngọc thậm chí có khả năng nắm chứng cứ phạm tội của Hoàng Phi.

Nhưng khi bọn Mễ Dương tìm tới Dương Mỹ Ngọc, cô nàng sống chết không chịu thừa nhận, chỉ nói có quan hệ với Hoàng Phi chẳng qua là vì hắn muốn tìm Hà Ninh, mới gọi điện cho cô.

Sỡ dĩ cô nói vậy, vì cô nghe được bác sĩ nói, trong đầu Dương Mỹ Lan có máu tụ, nếu không làm phẫu thuật nhiều khả năng sẽ không tỉnh lại được, song làm phẫu thuật cũng rất mạo hiểm, yêu cầu người nhà phải ký xác nhận. Cao Hải Hà vẫn đang thực hiện nhiệm vụ diễn tập ở tỉnh ngoài, bác sĩ đương nhiên đành tìm tới Dương Mỹ Ngọc, dù sao cô cũng là em gái ruột của nạn nhân.

Cao Hải Hà vẫn cứ tưởng vợ anh không biết quá khứ của mình với Đào Hương, song kỳ thực Dương Mỹ Lan có biết chuyện, lúc đầu khi cô đến đơn vị làm thủ tục kết hôn, đã có mấy người nhiều chuyện xung quanh kể cho cô nghe, chỉ là cô chưa từng gặp Đào Hương, chỉ biết độc mỗi cái tên. Dương Mỹ Ngọc hiển nhiên cũng biết, cô nàng đã moi từ miệng cô chị ra từ bao giờ rồi, ban đầu là tò mò, sau là ghen ghét, cô biết Cao Hải Hà dù không yêu chị cô, trong lòng cũng luôn chỉ có cái tên cô Đào Hương kia mà thôi.

Hai tuần trước, anh rể đi công tác về, rất muộn mới về nhà, tâm trạng không hiểu vì sao rất không vui, cứ âu sầu chẳng nói chẳng rằng ngồi uống rượu. Hôm đó chị cô trực ban ở viện phúc lợi không về, cô nhân cơ hội xán lại định giở trò quyến rũ, tuy cô chơi bời với không ít đàn ông bên ngoài, nhưng trong lòng vẫn thích ông anh rể khí phách hiên ngang này. Song Cao Hải Hà lại xua đuổi không thương tiếc, Dương Mỹ Ngọc tức tối nghiến răng.

Ngày hôm sau Cao Hải Hà đi làm, nhân lúc không có ai ở nhà, Dương Mỹ Ngọc lục tìm tấm ảnh tối qua Cao Hải Hà lúc sau đem ra xem. Đó là một tấm ảnh chụp chung rất lớn, trên đó có đến mấy chục người, may sao ảnh có viết tên. Hôm ấy Đào Hương vừa xuất hiện, cô bèn nhận ra ngay, người phụ nữ này chính là con hồ ly tinh trốn trong lòng anh rể!

Giờ có cơ hội bắn một mũi tên trúng hai đích thế này, cô ta còn khách sáo được sao? Cô ả không chỉ sống chết không chịu nhận, điện thoại thì khăng khăng nói mất rồi, không những thế còn kể ra chuyện từng có giữa Đào Hương và Cao Hải Hà, ẩn ý ám chỉ, ai biết người phụ nữ đó có ý định thay thế chị tôi mà thế này thế kia hay không… Biết được chuyện đó, cảnh sát lại nói chuyện với Đào Hương lần nữa, Đào Hương rất thẳng thắn thừa nhận, song tỏ ra vô cùng khinh bỉ phỏng đoán của Dương Mỹ Ngọc.

Điện thoại bị tên tóc vàng cướp đi rồi, Dương Mỹ Ngọc vốn thấy hắn không đến nỗi nào, lại còn là diễn viên tương lai, mới chơi bời cùng hắn. Không ngờ tên tiểu tử đó đã không xu dính túi lại còn hàm muốn hưởng thụ, định bám váy đàn bà, hôm đó sau khi nhận cuộc điện thoại đe dọa của Hoàng Phi không dám về công ty, lại gặp hắn đến tìm vòi tiền, không có tiền đưa cho hắn, lại cướp luôn điện thoại của cô.

Có điều cướp hay lắm, cực kỳ hay, Dương Mỹ Ngọc nghĩ. Cô từng gọi vào điện thoại mình, báo tắt máy. Dù gì trong cái Thần Châu Hàng ấy của mình cũng chẳng còn mấy đồng, chắc điện thoại đã bị hắn bán từ đời nào rồi, sim cũng vứt rồi, chỉ cần mình không nói, cảnh sát cũng không cách nào tìm ra được. Hoàng Phi đã vĩnh viễn không thể uy hiếp được mình nữa, đợi anh rể trở về, từ từ cảm hóa anh ta, cuối cùng sẽ có ngày anh ta phải khuất phục, nói cho cùng thì anh ta cũng chỉ là đàn ông bình thường, chẳng phải sao? Còn về chị gái, hừm… Nghĩ đến đây, Dương Mỹ Ngọc cười lạnh.

Do không đủ chứng cứ, Đào Hương không bị tạm giữ, chỉ là không được rời khỏi thành phố, có thể về nhà nghỉ ngơi. Lúc cô ngã ra, khuỷu tay đập xuống đất, bị rạn xương nhẹ. Vi Tinh xin nghỉ hết luôn phép năm, cô phải ở bên Đào Hương, bởi Đào Hương không muốn để bố mẹ đang đi thăm họ hàng ở tỉnh ngoài biết lại lo lắng. Vi Tinh nghĩ bụng nếu đến lúc mà không ổn, kể cả có bị công ty đuổi việc cô cũng chịu, Đào Hương không chỉ là bạn, mà là người tri kỷ, trước đến giờ toàn là Đào Hương săn sóc cho cô, giờ cô ấy gặp phải chuyện như thế, đã đến lúc cô ra tay rồi.

Vi Tinh cũng nói lại với bố mẹ như thế, bà Vi định nói gì đó song cuối cùng lại không mở được miệng, ông Vi chỉ vỗ vỗ vai cô, nói một câu: “Con đã lớn rồi, con tự quyết định.” Do làm án lao lực, cảnh sát Mễ khóe mắt đã hằn cả nếp nhăn, chỉ nói rất đơn giản: “Không làm thì thôi, nếu họ đuổi việc, tớ sẽ nuôi cậu!”

“Mẹ, củ mài này thì sao? Để nấu canh được chứ, Đào Tử trước giờ rất thích củ mài, mua thêm xương lợn về ninh, mùi vị chắc chắn rất tuyệt, ăn xương bổ xương mà!” Vi Tinh cầm củ mài trong siêu thị lên nhìn trái ngó phải, cũng không nhìn ra cái gì, cô nào biết đi chợ chứ, ăn thì còn tàm tạm.

“Mẹ à?” không thấy mẹ trả lời, Vi Tinh ngoái đầu lại nhìn, bà Vi đang nheo mắt nhìn gì đó. Vi Tinh nhìn theo tầm mắt của bà, cũng chẳng có gì đặc biệt, một đôi nam nữ thanh niên đang cười đùa trước quầy ăn thử cá viên, cô gái trông cũng được, có điều trang điểm hơi đậm, cười như Liên Xô được mùa lúa mỳ, cậu con trai mặc bộ quần áo rộng thùng thình kiểu Hàn Quốc, tóc vàng dựng đứng trông rất bắt mắt.

“Vi Tinh, cậu tóc vàng kia mẹ trông quen lắm, hình như là bạn trai của Dương Mỹ Ngọc, đúng, chính là cậu ta. Đúng cái hôm con về, mẹ về sớm định mua món gì ngon ngon cho con, gặp cậu ta đang cãi nhau với Dương Mỹ Ngọc, còn cướp luôn cả điện thoại của cô ta.” Bà Vi cuối cùng cũng nhận ra.

“Điện thoại?” hai chữ như kim châm xuyên qua màng nhĩ Vi Tinh. Lần trước Mễ Dương đến giúp làm cơm, nửa chừng thì nhận được điện thoại của Đinh Tử tìm anh nói chuyện vụ án, Mễ Dương tránh ra ban công nghe. Vi Tinh giả bộ không để ý, kỳ thực dỏng hết cả tai lên nghe, sợ có chuyện liên quan đến Đào Hương, nghe được lõm bõm vài câu, hình như là trong điện thoại của Dương Mỹ Ngọc có thể có chứng cứ gì đó, song Dương Mỹ Ngọc thề sống chết nói điện thoại mất rồi.

“Mẹ, sao không thấy mẹ nói gì? Có thật không ạ?” tim Vi Tinh bắt đầu đập thình thịch. “Mẹ quên chuyện đó từ lâu rồi, vừa rồi nhìn thấy cậu tóc vàng rực, mẹ nhìn thêm lần nữa mới nhớ ra, chắc chắn là cậu ta!” Bà Vi khẳng định lần nữa, “Này, con đi đâu thế?” bà Vi chưa nói dứt câu đã thấy Vi Tinh đi về phía tên tóc vàng. Giọng bà Vi cũng không nhỏ, tóc vàng kia cũng nghe thấy, hắn quay đầu lại nhìn, sững sờ, hiến nhiên hắn cũng nhận ra bà Vi rồi.

Thoáng trông tên tiểu tử kéo bạn gái định chạy, Vi Tinh lao đến như tên bắn, “Cậu đứng lại cho tôi, chạy đi đâu hả! Mẹ mau báo cảnh sát!” Tên tóc vàng cũng sợ hãi, còn tưởng Vi Tinh là bạn của Dương Mỹ Ngọc, lại nghe cô hét báo cảnh sát, bắt đầu ra sức vùng vẫy, cô bạn gái hắn cũng hiểu ra vấn đề, xông đến chỗ Vi Tinh nào cấu mũi nào cào mặt, buộc cô buông tay.

Vi Tinh đau đớn rống lên, song vẫn quyết không buông tay, cô cũng bắt đầu đưa miệng cắn tên tóc vàng, cấu này,cắn này, lấy hết sức bình sinh mà cắn, nhân tiện còn vung chân đạp thật lực cô nàng trang điểm đậm kia, không cần biết đạp vào đâu, cứ thế là đạp! Mọi người xung quanh đều kinh hãi ngây ra, phản ứng đầu tiên là lẽ nào là họa do người thứ ba xen vào gây ra.

Bà Vi sợ gần chết, trông thấy người khác đánh Vi Tinh, nào có kịp gọi cho cảnh sát, vội vàng chạy tới giúp con gái một tay. Vừa mới đó, mà Vi Tinh, tên tóc vàng, cô nàng trang điểm đậm đã giao tranh được bao nhiêu chiêu, thoáng thấy tên tóc vàng sắp vùng ra được, Vi Tinh mắt đỏ ngầu túm lấy hắn lôi tuột trở lại, “Ầm!”, “Á!”, “Rầm!”, mấy thứ tiếng cùng lúc vang lên, bà Vi la thất thanh: “Vi Tinh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.