Tôi Không Phải Fan Của Cậu

Chương 7: Cảm giác được gần cậu




Cuối cùng thì cái giờ phút quan trọng cũng đến-giờ nghỉ trưa. Vì chưa làm quen được với ai (ngoài hắn)nên Băng Di đành phải một mình xuống căng tin ăn trưa.

-Hay là cậu ăn trưa với tôi đi. Hắn lên tiếng khi thấy trong lớp chỉ còn hai người

-Cậu mơ à? Phải ngồi chung bàn với cậu là đủ lắm rồi, ko có chuyện ăn trưa cùng đâu nhé.

-Thì thôi vậy!Nhưng nếu là cô gái khác chắc chắn là sẽ đồng ý luôn đấy. Cậu ko thấy tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội hiếm có này sao?

-Tôi biết trong lòng nhiều người cậu luôn là số 1. Còn riêng tôi là ngoại lệ, tôi ko phải fan của cậu. Băng Di trả lời, nhấn mạnh 5 chữ cuối.

-Tùy cậu, k thích thì tôi đi ăn với người khác. Hắn đúc tay vào túi quần, bỏ xuống căng tin.

Cô ở lại tìm cái bút đánh rơi rồi mới xuống. Vừa mới bước vào căng tin,trước mắt cô là cảnh tượng ko mấy hay ho. Một nữ sinh ăn mặc sang chảnh, phấn son lòe loẹt đang đánh mắng một học sinh nữ yếu ớt, theo sau cô ta là ba đứa con gái khác cũng nổi bật ko kém. Nhìn cô gái đó bị đánh tới mức môi bật máu, khuôn mặt lằn đỏ rất đáng thương, nhưng trong căng tin ko một ai can ngăn cả. Cơn giận dữ của Băng Di kéo tới, cô hét lên:

-Mau dừng lại ngay. Đánh thế là quá đủ rồi. Cô chạy lại đỡ cô bạn kia lên, hỏi xem có làm sao ko.

-Mày là ai mà dám xen vào chuyện của tao?Cô ta đay nghiến.

Cả căng tin chứng kiến cảnh này, bắt đầu bàn tán. Thì ra đứa con gái đó là Kim Nhật Hạ con gái của chủ tịch tập đoàn đá quý Kim Triệu Luân, nữ hoàng của cái trường này. Vì thế đâu có ai “gan to bằng trời” mà động vào cô ta. Mọi h/s ai cũng thấy thật ko may cho Băng Di là người mới, ko biết chuyện này nên mới hành động như vậy. Cả người đang bị đánh kia nữa, lỡ tay làm đổ nước ngọt vào giày cô ta nên mới ra nông nỗi này.

-Cái câu đấy tôi phải hỏi cậu chứ?Cậu nghĩ bản thân mình là ai mà có quyền hành hạ người khác.

Cô ta cười khinh bỉ, đẩy Di Di ngã xuống đất. Tuấn Khải nhìn cảnh này, cậu muốn đứng lên cho Kim Nhật Hạ một bài học vì động đến người cậu yêu. Nhưng thằng bạn thân đã giữ cậu lại.

-Bốp…Di Di đứng dậy tát thật mạnh vào mặt cô ta.

Cô ta ôm mặt, trừng mắt lên: Mày…mày dám đánh tao,chán sống rồi hả?

-Phải, tôi đang muốn chết đây này. Băng Di trả lời, dìu nữ sinh kia lên phòng y tế, bình thản đi qua mặt Kim Nhật Hạ. “Nhất định tao sẽ trả thù”cô ta nói đủ để cho Băng Di nghe thấy, hai tay nắm chặt. Những h/s ở đây ngỡ ngàng, thầm lo cho hai cô gái kia sẽ ko đk yên với cô ta.

…Tại phòng y tế, Di Di bảo Mộc Miên(tên của cô bạn lúc nãy) cứ ở lại đây nghỉ ngơi, đừng nên về lớp, balo để cô tới lấy hộ . Nếu bây giờ Kim Nhật Hạ mà gặp lại Mộc Miên thì sẽ lại có chuyện xảy ra.

-Kim Nhật Hạ là người rất quá đáng, cậu ta sẽ ko bỏ qua chuyện lần này đâu. Mộc Miên lo lắng cho Băng Di vì khi nãy cô cũng nghe thấy lời cảnh báo đó.

-Cậu yên tâm đi, tớ biết cách đối phó mà. Quả nhiên ko hổ danh là Đại Tỷ bang Black(hồi còn ở Thượng Hải, Di Di dẫn đầu một bang hội nổi tiếng lẫy lừng trong thế giới đêm).

-Tớ lên lớp nhé. Cô chào Mộc Miên rồi đành vác cái bụng trống không về lớp. Sáng nhịn, buổi trưa tưởng đk ăn ngon ai ngờ lại gặp chuyện này, lại nhịn tiếp.

Giờ tan học, cô chạy qua lớp 11A2 lấy balo cho Mộc Miên. Băng Di một mực đòi đưa Mộc Miên về, vì cô sợ Kim Nhật Hạ vẫn còn ở gần đây. Vừa mới ra tới cổng trường, mắt cô đã hoa lên, đầu choáng váng:

-Cậu có sao ko Di?Mộc Miên vội đỡ lấy cô.

-To ko sao. Chúng ta về thôi.

-Hay cậu để tớ tự về cũng dk mà. Nhà to ở gần đây thôi

Đúng lúc này thì hắn và bạn hắn cũng từ trong trường đi ra. Thấy cô xanh xao, gục vào người Mộc Miên, hắn cuống lên:

-Cô ấy làm sao?

-Cậu ấy…………………….Mộc Miên lần đầu được nói chuyện với người nổi tiếng nên ấp úng.

-Cậu trả lời nhanh lên. Hắn quát.

-Cậu ấy mệt. Chắc là do đã nhịn ăn sáng và ăn trưa.

-Tôi sẽ đưa cô ấy về.

-Còn bạn tôi thì sao?Băng Di ko đồng ý

-Khải, cậu cứ đưa cô ấy về đi. Còn tôi sẽ đưa bạn cô ấy về. Lâm Hoàng Long lên tiếng (Lâm Hoàng Long là một trong hai người bạn thân của Vương Tuấn Khải, đẹp trai,ga lăng ko khác gì hắn, là Nam thần thứ 2 của trường Bát Trung)

Tuấn Khải đeo cái balo ra đằng trước rồi đỡ Băng Di lên lưng mình. Lúc này cô đã thật sự gục trên vai cậu. Khoảng cách giữa họ thật gần. Để tránh fan của mình, Tuấn Khải cõng cô đi đường tắt về nhà. Anh nghe thấy tim mình đập rất nhanh. Cảm giác này thật hồi hộp đến lạ thường.

“Cô bé hay khóc ngày nào đã trở nên tự tin và mạnh mẽ đến vậy rồi sao. Nhưng dù có thế thì trong lòng tớ cậu vẫn là nàng tiểu thư nhút nhát mà tớ cần phải bảo vệ và cưng chiều thôi. Tớ tin sẽ có một ngày cậu nhớ ra tất cả. Di Di à, tớ thích cậu mất rồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.