Tôi Không Phải Fan Của Cậu

Chương 37: Giết người




Băng Di đứng trước cửa phòng của Kin, cô không lịch sự gõ cửa mà tự tiện đẩy cửa bước vào.

Ở trong, Kin đang nằm yên lặng trên chiếc ghế sofa, đôi mắt khép hờ, tai đeo mp3.

- Ngủ hay thức vậy? Băng Di lên tiếng.

- Thức chứ. Kin trả lời nhưng mắt vẫn nhắm.

Băng Di bỏ qua Kin cùng cuộc đối thoại không đâu vào đâu, cô nhìn căn phòng của Kin. Nó rộng, và thừa ánh sáng. Mặt trời từ ngoài chiếu vào, lưu lại ánh nắng trên tường. Căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp hơn cô tưởng. Nhìn cách bài trí của căn phòng, cô hoàn toàn có thể đưa ra nhận xét về chủ nhân căn phòng này.

Nói không ngoa, đó là một thiên thần sa ngã. Thiên thần là bởi vì Kin rất đẹp trai, nụ cười tỏa nắng rực rỡ, lại có tính cách vô cùng ấm áp. Hơn nữa anh ta ưa ánh sáng - thứ đối ngược với thân thế của anh ta. Còn sa ngã à? Ừm, để xem nào. Sa ngã là vì Kin tuy là thiên thần nhưng lại thuộc về bóng tối mờ mịt. Bản tính anh ta vốn lương thiện, tốt bụng nhưng lại là kẻ cầm súng và luôn sẵn sàng bóp còi. Nói anh ta sa ngã theo nghĩa đấy thì liệu có đúng không nhỉ?

Kin uể oải ngồi dậy, nhìn Băng Di rồi hỏi:

- Có chuyện gì à?

- Chuyện gì là chuyện gì? Băng Di lạnh nhạt buông một câu hỏi rất tối nghĩa.

Kin đã quá quen thuộc với mấy câu nói gần như là vô nghĩa của Băng Di. Vậy nên anh ta im lặng.

Băng Di hết nhìn căn phòng rồi lại nhìn cảnh vật bên ngoài, cuối cùng cô mới chịu vào vấn đề chính:

- Rose, cô ta sao rồi?

- Tạm ổn. Kin đáp nhanh gọn.

- Tôi gặp cô ta được chứ?

- Tất nhiên là được.

Kin trả lời xong, đứng dậy đi đến cạnh một cánh cửa khác trong phòng. Anh ta mở cửa rồi ra hiệu cho cô cùng vào.

Trong phòng này, toàn mùi thuốc nồng nặc. Có đến mấy cái tủ đựng đủ các loại thuốc. Từ những loại thuốc thông thường cho đến cả những loại thuốc quý hiếm, kể cả những loại thuốc chưa từng xuất hiện trên thị trường, ít ai biết đến.Rồi còn những dụng cụ như dao, kéo, bông băng, kim tiêm,.... đều rất đầy đủ.

Trên chiếc giường đơn, một người con gái nằm đó, trông thật đáng thương. Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi tái nhợt, không chút sức sống. Vết kim tiêm chằng chịt trên cánh tay phải của cô ta. Bên cạnh chiếc giường là máy đo nhịp tim, huyết áp đang chạy liên tục.

Băng Di phần nào hiểu được tình trạng của Rose, cô quay sang hỏi Kin:

- Bao giờ cô ta mới có thể tỉnh lại?

- Rất lâu đấy. Kin điềm nhiên trả lời.

- Vết thương nặng thế cơ à?

- Rất nặng là đằng khác. Kin đáp.

- Điều đó chứng tỏ kẻ hại cô ta không phải dạng vừa. Băng Di tiếp lời.

- Cô biết kẻ đó là ai rồi à? Kin hỏi.

Băng Di vừa xem xét mấy lọ thuốc để trên bàn vừa trả lời:

- Không. Nhưng dựa vào vết thương thì là dân chuyên, vũ khí là kiếm nhật.

Kin nhíu mày suy nghĩ về câu trả lời của cô. Dân chuyên thì Org.G có thừa, nhưng dùng kiếm nhật làm vũ khí thì làm gì có ai. Hay thế hệ mới nhỉ?

- Phía bọn chúng có người nào dùng kiếm à?

Cô đọc được suy nghĩ của Kin, đáng tiếc đó cũng là suy nghĩ và thắc mắc của chính cô. Tuy thế, Băng Di vẫn thản nhiên:

- Điều đó anh phải biết rõ hơn tôi chứ.

Rồi cô đứng dậy, ra khỏi phòng, không quên dặn Kin:

- Khi nào cô ta tỉnh, nói cho tôi biết nhé.

Rời khỏi phòng Kin, Băng Di đi dạo trong biệt thự. Phải công nhận là căn biệt thự này rộng, có rất nhiều hành làng và lối rẽ. Người nào mới đặt chân vào đây thì chắc chắn là bị lạc. Kể cả với Băng Di, nếu không phải là người có bộ óc thông minh thì chắc cô cũng không thể nào đi thành thạo như vậy được.

Cô cứ đi theo cảm giác của mình, thấy lối rẽ thì rẽ, không thì đi thẳng. Vừa đi cô vừa nhìn ngắm căn biệt thự. Bọn người giúp việc nhìn thấy cô ở đâu là sợ hãi, vội vàng cúi chào. Vì bọn họ nghĩ cô cũng giống như J.A, Zero hay Sherry, hễ ai động vào là tức giận.

Những hành lang mà cô đi qua càng vắng vẻ hơn, không nhìn thấy bóng dáng mấy người giúp việc nữa. Nắng cũng sợ sệt nơi này, có ý muốn bỏ đi, ánh nắng rải ít dần rồi mất hẳn. Băng Di nhận ra những điều đấy, nhưng cô chẳng thấy lo lắng gì. Dù sao đây cũng là căn cứ của tổ chức, mà cô lại là thành viên,vậy thì lo sợ làm gì cho mệt.

Một cô bé giúp việc đi ngược chiều qua cô. Gọi là cô bé vì trông còn rất trẻ, cùng lắm là trạc tuổi cô hoặc ít hơn. Chắc là trẻ mồ côi, được ai đó trong này dẫn về đây để làm giúp việc. Cũng thật đáng thương cho cô bé đó, trong khi các bạn bằng tuổi mình được học tập, vui chơi thì mình lại phải chôn vùi tuổi thanh xuân trong căn biệt thự đáng sợ này. Đã là giúp việc ở đây thì đừng mong có ngày được ra bên ngoài, có khi còn bỏ mạng ở đây luôn chứ.

Cô bé đó thất thần, khuôn mặt tái nhợt sợ hãi. Bên má.đỏ rát, còn in hẳn vết tay , hình như vừa bị tát. Bộ đồ dành cho giúp việc xộc xệch, đầu tóc rối bù. Nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt dễ thương.

Băng Di chú ý tới tất cả các đặc điểm đó. Cô kéo tay cô bé kia lại, hỏi:

- Em sao vậy? Bị ai bắt nạt à?

Cô bé không trả lời, gạt mạnh tay Băng Di ra, khóc to hơn rồi bỏ chạy. Điều đó càng khiến cô ngạc nhiên. Chuyện gì đã xảy ra nhỉ?

Đi thêm một đoạn, cô thấy một khu biệt thự bị tách biệt hẳn ra. Đây là nơi cô bé kia vừa chạy ra. Theo trí nhớ của cô trong bản đồ thì đây là khu B.

Trên hành lang, rồi trong các phòng đều là các gã to cao, mặt mũi dữ tợn. Kẻ thì chơi bài, kẻ thì phì phò điếu thuốc, kẻ thì ngáo ngơ nhìn quanh, kẻ thì ngồi im... Khu này phải có khoảng vài trăm gã như thế này, chắc là bọn tay sai của tổ chức. Riêng ánh mắt của chúng nhìn Băng Di cô bước vào mới là thật đê tiện, dâm đãng.

Ở một góc hành lang thuộc khu này, chổi lau nằm ngang ngửa, xô nước lau sàn bị đổ ra hẳn nửa. Giờ thì cô đã hiểu lý do tại sao cô bé kia khóc rồi, là do lũ "chó săn " này làm hại mà.

Một gã từ trong căn phòng bước ra, nhìn Băng Di, gã giở giọng dâm ô:

- Cô em là giúp việc mới đến à?

Băng Di quắc mắt nhìn gã, đôi mắt rực lửa giận. Cô nhấn mạnh:

- Tôi không phải giúp việc.

- Vậy là người phục vụ bọn anh sao? Ha ha. Mà trông cô em cũng xinh đấy, hơn cả con nhỏ lúc nãy.

Nghe tới đây, máu Băng Di sôi lên. Nhất định hôm nay là ngày cô đưa tiễn gã kia xuống địa ngục.

Bọn người cùng hạng với gã phá lên cười, chúng chỉ trực lao vào người cô.

- Thế nào? Em chọn anh trước chứ? Gã có ý định đưa tay lên sờ mặt Băng Di.

* Huỵch *

Băng Di tung cú đấm thẳng vào bụng gã khiến gã loạng choạng.

- Con ranh này! Gã rít lên.

Bọn người còn lại cũng định lao đến giữ cô lại.

* Ầm*

Lần này là chiêu quay trên không, cô giáng thẳng cú đá đó vào mặt gã..Nhưng gã có vẻ đã chuẩn bị, nên cũng không như lần trước. Gã định nhảy vào đánh cô.

* Phập*

Băng Di nhanh tay rút được con dao ở đai lưng của gã bên cạnh, đâm thẳng vào bụng gã kia, trước khi gã túm được cô.

Gã nằm vật xuống sàn, máu bắn lên tung tóe. Mắt gã vẫn trợn trừng, nhìn cô như van nài. Bọn người kia dường như nhận ra điều gì đó, thấy cảnh này thì lạnh người, không dám làm gì.

- Xin lỗi nhé. Nhưng không ai được phép động vào Regina này.

Cùng với lời nói đó, cô rút dao ra khỏi bụng gã. Gã rú lên một tiếng đau đớn, xé toạc không gian yên tĩnh ghê rợn rồi tắt thở.

Những gã còn lại khẽ liếc nhau rồi vội quỳ xuống chân Băng Di. Chúng rối rít:

- Bọn em xin lỗi. Bọn em có mắt không tròng. Bọn em không nhận ra chị. Xin chị tha cho bọn em.

- Tha à? Các ngươi xem những việc các ngươi làm có xứng được tha không?

Băng Di quay người đi về, để lại đằng sau cô là những khuôn mặt bặm trợn nhưng đã tái đi vì sợ hãi. Nhìn gã kia nằm trong vũng máu đỏ , chúng chỉ biết lấy đó làm gương cho bản thân. Ai chứ là Regina thì đừng mong có một con đường sống khi đã đắc tội.

Băng Di theo đúng trí nhớ trở về phòng của mình. Cô rửa sạch bàn tay dính máu trong làn nước trắng. Giết người! Cô vừa giết người! Phải, thì đã sao nào? Chẳng phải cô được đào tạo để làm những việc này sao. Thế nên cô vẫn rất thản nhiên, không chút ám ảnh. Công việc này đã quá quen thuộc với cô trong suốt ba năm qua. Ba năm - không phải thời gian dài nhưng đủ khiến cho bàn tay cô nhuốm màu máu. Súng, dao đều là những sở trường của cô trong khi làm nhiệm vụ. Chỉ cần vài bước đơn giản, nhanh gọn cô đã có thể cướp đi tính mạng của đối phương.

Nói cô độc ác, tàn nhẫn à? Ừ, cũng đúng thôi. Hơn thế nữa, cô còn là kẻ giết người không chớp mắt. Nhưng bởi vậy cô mới là Regina. Trong thế giới bóng đêm đầy rẫy nguy hiểm này, tên cô đã trở thành huyền thoại rồi.

Regina - một trong những học trò, thành viên của tổ chức Death lừng lẫy. Một con người tàn nhẫn , không bao giờ biết đến hai từ sợ hãi. Một con người có tài năng hoàn hảo, bất kì một nhiệm vụ nào cũng hoàn thành một cách xuất sắc. Một con người có cái biệt danh ác quỷ cánh đen. Một con người có nụ cười cùng ánh mắt sắc lạnh, đủ khiến cho người khác run sợ.

Và cái con người có tên Regina ấy, không ai khác chính lại chính là Triệu Băng Di. Khó tin quá nhỉ? Nhưng đấy là sự thật. Bên ngoài thì là Băng Di, còn sâu thẳm bên trong là Regina. Giống như một người có hai nhân cách, cô luôn phải sắm hai vai khác nhau. Cô đã sống như thế suốt ba năm. Phải rồi, là ba năm.

----------------------------

T đã rât phân vân khi up chap này. Mog m.n nhận xét nha. Nếu Di giết người thì sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.