Tôi Không Phải Fan Của Cậu

Chương 14: Sẽ không thể mất cậu




Tối đó, Băng Di sốt rất cao. Ba mẹ, ngoại rồi ai cũng lo lắng cho cô, duy chỉ có hắn là chưa biết chuyện này. Hắn vẫn nghĩ rằng cô đang mong hắn về từng ngày từng giờ.

Vài ngày sau, hắn kết thúc luyện tập thì cô cũng khỏi ốm. Những ngày xa cô, hắn nhớ cô kinh khủng, chỉ mong muốn đk gặp lại cô. Hắn vừa về đã sang nhà tìm cô, nhưng chị giúp việc lại bảo cô ko có nhà. Hắn nhắn tin, gọi điện thoại cho cô thì đợi mãi cũng chẳng ai trả lời. Đã có chuyện gì xảy ra, hắn nóng lòng mong gặp cô.

Đi học, hắn nhìn thấy cô ở cổng trường, vội chạy đến kéo tay cô lại:

-Cậu biết tôi nhớ cậu thế nào ko?

Cô cười, rồi lạnh lùng giật tay mình ra. Hắn đơ người, chưa hiểu tại sao cô lại làm như vậy thì một cảnh tượng diễn ra. Cô đi đến chỗ Ân Thành cười rất tươi với anh, hai người trông thật tình tứ. Hắn vẫn ko tin vào mắt, cố nghĩ đó chỉ là hiểu lầm. Vào lớp, hắn chủ động bắt chuyện với cô trước nhưng cô im lặng, giả vờ như ko nghe thấy gì. Chẳng lẽ, cô dám bỏ hắn đi theo Ân Thành. Đâu thể như thế đk, hắn sẽ ko để chuyện đó xảy ra.

Giờ nghỉ trưa, thường thì cô sẽ đi ăn cùng Mộc Miên nhưng hôm nay lại khác, Ân Thành qua lớp rủ cô đi ăn. Hắn tức giận, muốn lao ra giữ cô lại nhưng vì hình tượng của mình hắn lại thôi. Ngọc Kì cũng vào trong lớp, kéo tay hắn xuống căng tin.

Băng Di và Ân Thành ngồi ăn ở cái bàn ngay cạnh hắn. Thỉnh thoảng cô nhìn sang thấy hắn đang vui vẻ nói chuyện cùng Ngọc Kì, cô lại càng tin những lời Ngọc Kì nói là thật. Hắn đã có bạn gái rồi mà đi đùa giỡn với tình cảm của cô sao. Thấy cô ko chịu ăn, chỉ nghĩ tới hắn Ân Thành nhắc cô:

-Em mau ăn đi, đừng lười ăn thế chứ

-Thưa thiếu gia, em sẽ ăn ngay đây. Băng Di giọng trêu chọc Ân Thành(cái tính này là nhiễm từ hắn đây mà) Anh cười nhẹ, khẽ xoa đầu cô: Ngoan!

Ở bàn bên kia, chứng kiến cảnh này, hắn nắm chặt cái thìa trong tay chọc chọc vào hộp cơm Ngọc Kì chuẩn bị. Hắn đang ghen, à cả tức giận nữa.

-Cơm tớ làm ko ngon à?Ngọc Kì quay sang hỏi

-Ko!

-Thế sao cậu ko ăn?

-Ko muốn ăn

-Tại sao?

-Ko thích(T/g: 3 ko rồi đấy Khải ca)

-Vì hai người họ sao?Ngọc Kì chỉ tay sang bàn ăn của Băng Di và Ân Thành.

Hắn im lặng, môi mím chặt. Ngọc Kì thấy vậy cũng chẳng thể nói thêm gì nữa. Cô đang vui mừng vì việc Ân Thành và Băng Di thân thiết sẽ giúp cô làm cho Tuấn Khải nhanh chóng ghét Băng Di hơn.

Nhìn cảnh Ân Thành chạm tay vào tay cô, hắn chẳng thể nào chịu đựng thêm đk nữa. Đứng lên, hắn đi thẳng tới chỗ cô, kéo cô đi ra ngoài mà ko cần quan tâm có hàng nghìn con mắt đang nhìn mình.

-Cậu bỏ tay tôi ra đk rồi đấy. Băng Di nói với hắn.

-Cậu và Ân Thành đang làm cái trò gì vậy?Hắn dằn giọng

-Chúng tôi đang hẹn hò đó. Cô trả lời lạnh tanh

-Cái gì?

-Sao?Nếu biết rồi thì cậu cũng nên giu khoảng cách với tôi một chút.

-Trong lòng cậu chưa hề có tôi phải ko?

-Phải.

Cô quay người đi về phía căng tin. Những giọt nước mắt lại rơi trên khuôn mặt cô. Đã cố gắng ko khóc nhưng khi đối diện với hắn cô lại trở nên mềm yếu. “Tuấn Khải, xin cậu đừng làm tôi tổn thương nữa”. Cô đã quyết định quên hắn rồi, mà tại sao lại ko làm đk. Cô chỉ đang tự lừa dối bản thân nên mới đồng ý làm bạn gái Ân Thành.

….Hắn thật sự ko tin vào những lời cô đã nói. Cô đâu phải người như vậy, chắc chắn trong thời gian hắn nghỉ học đã có nhiều chuyện xảy ra. Hắn sẽ ko để mất người con gái mà mình yêu thương. Tuy trong lòng hắn đang rất đau khổ, nhưng hắn vẫn tin người Băng Di thích chỉ có một mình hắn. “Băng Di à, hãy cho tớ thêm một cơ hội nữa”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.