Tôi Không Khó Ưa Như Thế

Chương 1-1: Mở đầu




Đôi lời mở đầu:

Cảm ơn các cậu đa ghé qua, lời chào cao hơn mâm cỗ nên mình vẫn muốn gửi lời chào trước tiên tới độc giả. Mong rằng những mẩu chuyện nhỏ của mình sẽ đem lại niềm vui và sự thư giãn cho các cậu.

Mình không chắc viết được đến khi nào đâu, mình mất niềm tin vào đàn ông nên viết truyện như thoả mãn mong muốn yêu đương xíu thôi, đến khi nào mình có người yêu chẳng hạn:)) Nhưng chắc chắn sẽ hoàn thành bộ truyện này sau quá nhiều lần chỉ đào miệng hố nhưng không lấp.

Hà Nội, 07/2023

Sơ lược

"Này, tao không hiểu nổi mày luôn ấy Quỳnh. Sáng mày đi với thằng Nguyên, tối về lại cưỡi xe thằng Khoa. Vậy cho tao hỏi ai là nam chính đời mày vậy?"

Tôi bứt bứt tai, cũng chẳng rõ, hai đứa đều kì kì, khùng khùng, hổ báo như nhau. Nguyên là do mẹ nó nhờ tôi kèm cặp quản lí. Còn Khoa thì tôi phải đi chung với nó lên Hồ Tây ôn lò để còn thi học sinh giỏi, bố mẹ tôi cũng biết điều đó. Mà bọn bạn toàn đồn linh tinh cái gì ấy.

"Bọn tao bình thường à..."

"Bình thường cái khỉ khô, mày không thấy ánh mắt hai đứa chúng nó nhìn mày rất lạ à."

Ánh mắt ấy hả, toàn thấy chúng nó nạt tôi thôi à, tôi mặc kệ.

"Con mắt đen và lòng trắng, ai nhìn vào mắt nhau làm gì ghê vãi. Nhỡ sáng dậy nó chưa lau mặt mà dính rỉ mắt thì tao phải lau hộ bọn nó à."

Chúng nó phá lên cười, con Linh đá tôi một cái, nhấn mạnh "là cách nhìn", "ai bảo mày quan tâm rỉ mắt chúng nó."

"Thế giờ phải chọn một trong hai thằng, mày chọn đi, Nguyên hay Khoa?"

"Tao chọn bố tao!"

"Mày đừng có hâm."

"Khó quá à, chọn Nguyên thì không ai đèo tao đi học thêm, học đội tuyển nữa. Mà chọn Khoa thì không ai mua đồ ăn sáng cho tao nữa. Hay chọn cả hai được không mày."

Nhi lườm đểu tôi, bĩu môi, gặng hỏi.

"Mày cung gì thế?"

"Ơ tao tưởng tao nói rồi, cung..."

"Bỏ mẹ rồi, hahaha, tao quên mất là con Quỳnh cung... chúng mày ạ. Mày thì cờ đỏ "vô tình" ấy hả, thảo nào hai ông kia không rời mày nửa bước."

"Cung... mà là con gái mới chết chứ, mà mày không chọn được cũng phải thôi. Vì cái gì mày cũng muốn tất."

Tôi khó chịu, khó chọn, đừng bắt tôi chọn, tôi không muốn, cũng không chọn được. Vì chọn sẽ thiệt thòi hoặc tôi sẽ bỏ lỡ một bên tốt đẹp của thứ không được chọn, hoặc một góc khuất tiềm ẩn mà tôi không biết của người ta.

"Tao không chọn nữa, kệ bọn mày. Kì cục, mốt nghỉ chơi với Nguyên và Khoa, tao không dây dưa nữa. Mất công bảo tao ba phải, redflag."

Linh ngồi vào lòng tôi, nũng nịu.

"Mày bỏ chúng nó cũng không được đâu, vì trong mắt bọn nó mày là đặc biệt. Tụi tao còn bị cuốn hút bởi mày thì lũ con trai kia chẳng là cái đinh gì cả."

"Ờ, lúc mới vào mày hiền vãi, cười xinh vãi. Tao suýt thì bê đê vì mày đấy, mà thôi, không nói lại nữa." Linh ủ rũ

"Nhưng hai thằng kia đối với mày không ra gì thì tao sẵn sàng đập chậu cướp hoa đó nghe chưa Quỳnh."

Linh đè tôi ra, giở giọng gạ gẫm đầy mê hoặc. Hãy cho tôi một phút bình yên, thế giới giờ loạn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.