Hạ Minh kém Hạ Duy bốn tuổi, còn một năm nữa sẽ tốt nghiệp đại học. Hạ Duy đón cậu ở nhà ga, sau đó dẫn cậu đến phòng mình ở chung cư.
"Ôi mẹ ơi, chị! Chị được ở chung cư cao cấp quá!" Hạ Minh kéo rương hành lý trong tay, mắt liên tục nhìn quanh, "Chỗ này rất gần khu mua sắm, bao nhiêu tiền một mét vuông thế?"
Hạ Duy nhún vai: "không biết, chị chưa hỏi Siêu Gầy vì sợ kích thích quá không chịu nổi."
"Ha ha ha ha ha, chị nhìn xem trong hồ nước còn có cá nữa kìa!" Hạ Duy: "..."
Tên em trai ngốc nghếch như thế này liệu có thể tìm được việc không đây? cô cảm thấy lo lắng quá.
"Tại sao em lại nghỉ việc ở công ty cũ?" cô nghe thím nói sau khi tốt nghiệp, cậu chàng này đi làm tại công ty bất động sản, tuy tiền lương không cao nhưng công ty kia là là top 500 xí nghiệp trên thế giới, rất có cơ hội phát triển.
Hạ Minh tỏ vẻ đầy căm phẫn nói: "thật sự là em không thể chịu được đám nhân viên kia nữa, một cái bảng báo cáo đơn giản để nộp cho sếp, em nói với bọn họ bao nhiêu lần, vậy mà lần nào cũng vẫn sai, cuối cùng người bị mắng chỉ có mỗi em! Hơn nữa có người còn luôn luôn tự cao, tự cho mình là đúng, em chỉ lỗi sai cho anh ta, còn sửa giúp bao nhiêu lần. Vì thế nên mỗi ngày em đều không thể làm việc của mình mà chỉ ngồi giúp bọn họn kiểm tra bản khai xong đúng chưa thôi à?"
"À... Việc này em có thể với phản ánh với cấp trên của em cơ mà?"
"Em phản ánh nhiều rồi, lúc đó bọn họ đều hứa là sau này sẽ làm tốt, nhưng sau đó sai vẫn hoàn sai, em cũng không hiểu làm sao mà bọn họ tốt nghiệp đại học được nữa!"
Hạ Duy: "..."
Có thể thấy cậu em trai này vô cùng bực bội.
"Việc này thì thôi cho qua đi, công ty của chúng em còn có một nghiên cứu sinh, cùng chức vị với em, cà ngày cậu ta không làm việc gì cả, vứt hết toàn bộ cho em, em làm nhiều như vậy, thế mà cuối cùng công ty phái người tới tổng công ty học tập thì lại phái cậu ta chứ không phái em, làm sao em có thể chịu được đây?"
"..." Hạ Duy im lặng một hồi, sau đó vỗ lưng cậu nói, "Em phải chịu nhiều vất vả rồi, ai bảo em chỉ là một nghiên cứu sinh chứ."
"Em biết là bằng cấp của cậu ta cao hơn em, nhưng em vẫn nuốt không trôi cơn tức này!"
"Ừ... Chị cũng không có tư cách gì để nói em..., dù sao lúc trước chị cũng vì cãi nhau xích mích với chủ biên nên mới nghỉ việc mà. Nhưng chị phải nói cho em sự thật tàn nhẫn là những việc mà em vừa nói sẽcó thể gặp phải ở bất kỳ một công ty nào, không phải đổi chỗ làm việc là có thể giải quyết được đâu."
"... Sao cuộc đời này lại gian nan như thế, nếu vậy thì em cũng tự làm ông chủ như chị."
"Vậy trước tiên em cũng phải tự tích lũy vốn liếng đi đã nhé, chị cũng đi làm vài năm rồi mới nghỉ việc đấy. Đến rồi, ở đây." Hạ Duy nói xong bèn cầm chìa khóa quét cổng ra vào, sau đó đẩy cửa lớn vào khu số 3, để cho Hạ Minh đi vào trước.
"Em ấn thang máy đi." Hạ Duy hơi hất hàm, chỉ cho Hạ Minh hướng đến thang máy, trên tay cô cầm một cái túi nặng trịch, bên trong toàn là đặc sản của thành phố D mà Hạ Minh mang cho cô. đi lại có hơi vất vả, chân giày cao gót bước đi không vững vàng, cô hơi lảo đảo một chút, may là không ngã sấp xuống, chỉ có điều rất nhiều cam trong túi bị rơi ra ngoài rồi.
"A a a đừng lăn!" Hạ Duy vừa kêu vừa chạy đuổi theo hướng mấy quả cam đang lăn, Hạ Minh thấy thế cũng định đi qua giúp cô. Vừa xoay người, cậu ta chợt nghe thang máy "Đinh" một tiếng, thang may từ gara tầng hầm lên đến nơi.
"Xin lỗi chờ một chút!" Hạ Duy nhanh chóng nhặt một quả cam bên chân lên, cũng không hề nhìn người trong thang máy là ai, Giang Chi Châu nhìn thấy Hạ Duy và Hạ Minh ngoài cửa thì lông mày khẽ nhíu lại. Bình thường buổi trưa anh đều về nhà ăn cơm, thuận tiện nghỉ ngơi một chút, ba giờ chiều lại đi đến Thiên Hạ cư. không ngờ hôm nay trở về lại gặp được Hạ tiểu thư tầng trên - lại còn dẫn theo một chàng trai trẻ mà anh chưa từng gặp cùng với hành lý.
anh liền giơ tay lên, nhấn nút đóng cửa.
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, Hạ Duy đưa tay ngăn lại, cô đang thấy khó hiểu tại sao người ở bên trong lại làm như vậy, nhưng sau khi phát hiện là Giang tiên sinh tầng dưới, cô lập tức hiểu rõ rồi: "anhcó ý gì vậy? Nhìn thấy chúng tôi ở bên ngoài còn cố ý đóng cửa à?"
Giang Chi Châu bỏ qua câu hỏi và ánh mắt của cô, mặt không đổi sắc đứng nguyên tại chỗ. Hạ Duy hừ một tiếng, không để ý đến anh nữa, Hạ Minh đằng sau đi theo cô đi vào thang máy, tiện tay nhặt hai quả cam thả vào trong túi áo.
Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Giang Chi Châu, người này vừa rồi tuyệt đối đã nhìn thấy bọn họ rồi, mọi người là hàng xóm với nhau, chẳng lẽ chờ một lát như vậy cũng không được sao? Xem ra chị Hạ Duy nói đúng, loại người như thế này ở đâu cũng có thể gặp được!
Giang Chi Châu cũng nhìn lướt qua cậu mà không để lộ, người này chắc chắn không phải người lần trước anh nhìn thấy ở vườn hoa trong chung cư, mới qua một thời gian ngắn mà cô ta đã đổi bạn trai rồi? Hơn nữa rõ ràng là còn chuẩn bị ở chung.
không thể không nói khẩu vị của vị Hạ tiểu thư này thật phong phú, nhìn chàng trai trẻ này,vẫn còn chưa hết non nớt... Chẳng lẽ dạo gần đây phụ nữ đều thích mẫu bạn trai ít tuổi hơn à?
"Chị, thang máy của chung cư chị ở thật cao cấp!" Tên ngốc Hạ Minh bỗng nhiên xúc động cảm thán một câu.
Hạ Duy: "..."
cô đang muốn nói dù sao thì cậu cũng là trai thành phố hàng thật giá thật, không đến mức như anh Lưu đến viện nhà đại quan, nhìn cái gì cũng cảm thấy ngạc nhiên chứ? Lời còn chưa nói ra, cô chợt nghe thấy Giang tiên sinh đang vô cùng yên lặng nói: "Hóa ra cậu ta là em trai của cô à?"
Hạ Duy chớp mắt, định hỏi lại anh ta một câu là liên quan gì đến anh, nhưng trong nháy mắt, cô cảm thấy hai từ "Hóa ra" này có hơi kỳ lạ.
cô chợt nhớ ra lúc trước khi cô và bạn trai đi cùng nhau, hình như có gặp anh ta hai lần, bây giờ em trai cô lại đưa hành lý đến... Cuối cùng cô cũng hiểu rõ được tại sao vị Giang tiên sinh này lại ghét cô như vậy rồi.
Nhưng anh ta có quyền gì mà nghĩ cô như thế chứ!
Bỗng nhiên Hạ Duy cảm thấy rất tức giận, cô cười nhạt với anh ta, hỏi ngược lại: "Bằng không thì anhnghĩ là gì? Bỉ ổi!”
Đúng lúc thang máy dừng lại, cô lách qua người đợi ở phía ngoài, xách theo túi đặc sản đi ra ngoài. Hạ Minh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Giang Chi Châu, học theo Hạ Duy hùng hồn mắng một câu "Bỉ ổi!", sau đó đuổi theo cô đi ra ngoài.
Giang Chi Châu: "..."
Hạ Duy nổi giận đùng đùng, nhưng sau khi đi mấy bước, cô lại đột nhiên dừng lại. Hạ Minh thiếu chút nữa đâm sầm vào cô, may là dừng lại kịp: "Tại sao lại không đi nữa?"
"... Bởi vì chị phát hiện ra chúng ta còn chưa tới." Hạ Minh: "..."
Hai chị em lại trở về cạnh thang máy, đợi thang máy tiếp theo đến. Sau khi đến nhà của Siêu Gầy, Hạ Minh đương nhiêu lại không nhịn được cảm thán: "Oa! Chị Siêu Gầy không hổ là Bạch Phú Mỹ nổi danh của chúng ta, phòng này kinh khủng thật!"
Hạ Duy nhắc nhở cậu: "Em có thể gọi cậu ấy là Siêu Gầy hoặc là Siêu Gầy muội muội, nhưng tuyệt đối không được thêm chữ chị ở phía trước."
Hạ Minh lập tức làm theo lời khuyên gọi lại: "Siêu Gầy muội muội." "Ngoan." Hạ Duy gật đầu, đưa cậu đến căn phòng phía trước, "Em ở phòng
này nhé, chú ý vệ sinh, đừng khiến cho căn phòng quá bừa bộn."
"Yên tâm đi, từ nhỏ em đã ở đội vệ sinh danh dự rồi đấy!"
"..." Hạ Duy lườm cậu một cái, chuẩn bị đi ra ngoài mua đồ. Hạ Minh kéo vali hành lý vào phòng, tò mò hỏi cô: "Người đàn ông trong thang máy hôm nay là ai thế ạ? Nhìn có vẻ như quan hệ không tốt với chị lắm."
Hạ Duy dùng sức giẫm mạnh chân hai cái: "Giang tiên sinh tầng dưới." Hạ Minh mở to hai mắt kinh ngạc: "anh ta ở tầng dưới của chúng ta á?"
"Ừ, thật đúng là thương Siêu Gầy quá, mua phòng ngay trên phòng anh ta."
"..." Nhưng là bây giờ chỗ này chính là chị ở đấy, thương thì nên tự thương lấy mình đi, "Chị Siêu Gầy, à không em Siêu Gầy mua được phòng ở đây, chị còn thương cái gì chứ."
Hạ Duy: "..."
Chàng trai tốt, hôm nay cơm trưa không có phần của cậu đâu.
Xem đặc sản thím gửi cho cô, cô và Hạ Minh đều gọi người giao cơm, buổi tối lại mời cậu ăn thịt nướng ở bên ngoài.
Dọn dẹp một chút, Hạ Minh ôm máy tính ngồi trong phòng khách rải hồ sơ xin việc, Hạ Duy đi qua xem, hỏi cậu: "Có nhận được thông báo đi phỏng vấn nào không?"
"Có một cái vào buổi sáng ngày mai, nhưng mà cứ gửi nhiều để đề phòng trước."
"Ừ, đúng vậy đó." Hạ Duy đứng thẳng người nghĩ ngợi, tối nay ăn hơi nhiều thịt nướng, cô phải... nhảy một lát làm ầm chọc tức Giang tiên sinh tầng dưới mới được.
Thấy Hạ duy bắt đầu tập thể thao, khóe miệng Hạ Minh run run: "Tại sao chị lại đi dép lê nhảy?"
Hạ Duy nói: "Bởi vì như thế mới càng ầm ĩ." Hạ Minh: "..."
Nhưng hiếm thấy là Giang tiên sinh tầng dưới cũng không hề tố cáo cô với quản lí.
Cùng là hàng xóm với nhau, cần gì phải làm nhau khó chịu như vậy.
Lúc Giang Chi Châu lại nghe thấy tiếng uỳnh uỳnh ở tầng trên truyền xuống, anh cũng nghĩ đến việc gọi điện tố cáo nhắc nhở, nhưng sau khi cầm điện thoại, anh lại do dự một lúc, cuối cùng lại bỏ điện thoại xuống. Nhìn chằm chằm lên trần nhà ở trên đầu của mình vài giây, anh đeo tai nghe vào rồi mở nhạc. Ngày hôm sau, anh đã cố ý ra ngoài trước mười lăm phút, nhưng lúc nhìn thấy thang máy từ tầng mười chín xuống, khóe miệng của anh lại giật giật mấy cái.
không trùng hợp như vậy chứ.
Sau khi cửa thang máy mở ra, người đứng bên trong không phải Hạ tiểu thư tầng trên, mà là em trai của cô ấy. Giang Chi Châu thoáng dừng một chút, sau đó vẫn nhấc chân đi vào. Hạ Minh nhìn thấy là anh thì đuôi mắt khẽ giật giật, sau đó cười chào hỏi anh: "Buổi sáng tốt lành, Giang tiên sinh."
Giang Chi Châu ngẩn người, cũng nói với cậu: "Buổi sáng tốt lành."
Hạ Minh cười tủm tỉm: "Tôi là Hạ Minh, từ thành phố D tới tìm việc làm, tạm thời ở nhờ nhà của chị tôi."
"Ừ..." Giang Chi Châu lần đầu tiên gặp được người hòa đồng dễ chịu như thế này, hơn nữa nụ cười của cậu chàng này quá chói mắt, "Cậu xin được việc ở công ty nào chưa?"
"Giờ tôi mới tham gia phỏng vấn thôi!"
À, chẳng trách ăn mặc nghiêm túc hơn hôm qua rất nhiều."Là công ty nào vậy?"
"Công ty quản lý bách hóa Tinh Quang, hy vọng có thể được ký hợp đồng làm việc!”
Giang Chi Châu nghĩ ngợi rồi nói với cậu: "Vừa hay tôi tiện đường, nếu không tôi đưa cậu tới đó nhé?"
Hạ Minh mừng rỡ: "Như vậy có được không?" "Được... Coi như là xin lỗi chuyện hôm qua."
"Ha ha anh không cần để trong lòng đâu..., dù sao chị tôi cũng làm ầm ĩ phiền anh cả đêm!"
Giang Chi Châu: "..."
Quả nhiên là cô ấy cố ý à?
Hạ Minh đi theo Giang Chi Châu đến bãi đỗ xe dưới mặt đất, lúc trông thấy chú mèo vàng ở bên cạnh chiếc xe của Giang Chi Châu, cậu kinh ngạc nói: "anh cho con mèo vàng này ăn à?"
"Ừ, mỗi sáng sớm và buổi chiều nói đều chờ tôi ở chỗ này. Cậu cũng đừng thân cận với nó quá, cẩn thận nó lại bám theo cậu đấy."
"A!" Hiểu rõ phải cảnh giác với mấy con mèo lang thang, Hạ Minh liền vội vàng lui hai bước. Giang Chi Châu lấy thức ăn mèo từ trong xe ra, Hạ Minh nhìn anh cho mèo ăn, lại hỏi: "Buổi chiều anh còn trở về để cho chú mèo này ăn á?"
"Chỗ làm của tôi cách nơi này không xa, giữa trưa tôi sẽ trở về nghỉ ngơi.
Thỉnh thoảng cũng sẽ ở nhà luôn, lúc đó đến giờ tôi sẽ xuống cho nó ăn." "anh đối với nó rất tốt đấy."
Giang Chi Châu nói: “Mèo là loài vật rất đơn giản, chúng không hề giống con người, chỉ đợi trong chốc lát, nếu mình không tới thì liền bỏ đi, nhưng mèo sẽ vẫn luôn đợi ở đúng chỗ chờ tôi xuống.”