“Vậy là cậu đã kết hôn thật à, đây là tin hot, nếu để các quý cô nghe được chắc họ sẽ khóc mất.”
Trưởng phòng công nghệ Minh Lâm, là đồng nghiệp kiêm luôn bạn của Tuấn Quốc từ năm cấp ba, hai người họ có thể được xem là bộ đôi đẳng cấp của công ty, sỡ hữu trí tuệ lẫn nhan sắc khiến nhiều cô gái đều phát mê.
“Được rồi đó trưởng phòng Minh Lâm, nếu cậu muốn hỏi gì thêm về vợ tôi thì rất tiếc, tôi chỉ có thể nói nhiêu đó.”
“Vậy hai người gặp nhau như thế nào?” Minh Lâm ngồi đối diện trong văn phòng của Tuấn Quốc.
“Trên đường.” Tuấn Quốc trả lời cho qua, hoàn toàn không muốn để ý đến cậu bạn thân nhiều chuyện.
Minh Lâm ức chế, nhoài tới chỗ anh, gặng hỏi. “Uổng công chúng ta là bạn thân đã lâu, nếu cậu không nói tôi sẽ đi tung tin cậu đã kết hôn và đó là người của công ty, chắc chắn mọi người sẽ điều tra đến cùng thôi.”
Tuấn Quốc cuối cùng cũng nhìn lên, miễn cưỡng đồng ý nói. Cái này chỉ vì vợ tôi thôi đấy.
“Bố mẹ tôi luôn thúc ép tôi cưới vợ, ngay khi tôi đang không biết làm như thế nào thì thấy cô ấy đang la hét chửi rửa về tên bạn trai đã đá cô ấy và nói sẽ lấy người tài giỏi và đẹp trai hơn. Tôi thấy cảnh đó khá thú vị, dù sao vợ tôi muốn kết hôn, tôi cũng cần phải lấy vợ để không bị bố mẹ than phiền nữa nên có đề nghị thử xem có được không? Nào ngờ cô ấy lại được đồng ý ngay, mọi thứ chỉ diễn ra trong hai ngày. Và rồi hai chúng tôi chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.”
Minh Lâm nghe xong đờ người ra, không tin nổi mình vừa nghe câu chuyện cẩu huyết gì vậy. Đây là thế giới ngôn tình chăng? Làm sao mà tình tiết như vậy lại có thể xảy ra với thằng bạn của hắn.
“Cậu nói thật đó hả? Hai người lấy nhau là vì như vậy thật à?” Minh Lâm hỏi lại cho chắc.
“Tôi nói dối cậu cũng không ích lợi gì.” Tuấn Quốc dửng dưng xem màu sắc đang chuyển dần trên mặt của hắn, rất hài hước.
Minh Lâm như được mở mang tầm mắt, sao trên đời này có thể diễn ra những tình tiết như phim như truyện như vậy.
“Bây giờ nếu cậu không phiền, tôi muốn được thưởng thức hộp cơm trưa mà vợ tôi đã chuẩn bị.”
Minh Lâm tỏ ra chán ghét với thái độ đắc ý của anh, đảo mắt đứng dậy chào người bạn thân rồi bước ra ngoài. Trên đường trở về với team của mình, hắn quay sang chào hỏi với các cô gái bên phòng kinh doanh của Tuấn Quốc.
Hôm nay lại được cô chuẩn bị đồ ăn, anh vui sướng mở nắp, toàn là những món ngon, anh âm thầm cảm ơn vợ mình.
Vừa nghĩ đến cô lại được cô nhắn tin. - Đồ ăn hợp khẩu vị của anh không? - kèm theo một cái sticker dễ thương nào đó. Anh bật cười vì độ đáng yêu của vợ.
Tuấn Quốc trả lời lại tin nhắn. “Rất ngon, bữa trưa hôm nay cảm ơn em.”
- Không có gì ạ. Anh ăn ngon miệng nhé. -
Vẫn chưa kịp vui vẻ thưởng thức cơm trưa, Minh Lâm gửi tin nhắn đến cho anh.
- Nhắc cho chú rể mới cưới một chuyện, ngày mốt là lễ tình nhân đấy. -
Kèm theo là một cái mặt cười lêu lêu, Tuấn Quốc lườm về nội dung tin nhắn mà. Hẳn là hắn đang đắc ý vì đã chọc ghẹo được anh.
Minh Lâm vui vẻ cất điện thoại vào túi, với một người khô khan chưa từng hẹn hò như Tuấn Quốc, hắn muốn xem thử anh sẽ chuẩn bị gì cho vợ trong ngày tình yêu sắp tới.
Tuấn Quốc quả nhiên không thể ăn thêm một miếng, anh cần nghĩ mình sẽ làm gì để tặng cho cô và khiến cô thật hạnh phúc trong ngày đó.
Chết tiệt Minh Lâm.
- --------------------------------------------------
Buổi sáng hôm sau, anh đang dùng bữa sáng với Ngọc Trúc, anh lén nhìn cô, thấy cô cũng nhìn mình rồi quay sang chỗ khác. Tuấn Quốc bật cười hỏi.
“Em sao thế, có chuyện gì muốn hỏi à?”
Ngọc Trúc lúc này ngại ngùng nhìn anh, hạ chén và đũa xuống, nói nhỏ. “Ngày mai không biết là anh có bận không ạ?”
Tuấn Quốc không khó để nhận ra, cô đang muốn rủ anh hẹn hò vào ngày tình nhân. “Sao thế, ngày mai anh có cuộc họp với đối tác, chắc là sẽ về trễ.”
“À không..em chỉ hỏi vậy thôi.” Ngọc Trúc lắc đầu.
Mặt cô buồn hiu ngay lập tức, anh cảm thấy rất dễ thương nên càng lấn tới để chọc ghẹo. “Sáng mai anh sẽ đi sớm và không lên công ty nên em không cần chuẩn bị đồ ăn cho anh đâu.”
Lại thêm thất vọng, cô gật đầu, cầm chén cơm lên nhưng lại không muốn ăn. Anh nhịn cười, nhìn biểu cảm của cô cứ như đang bị bắt nạt. Trông ủy khuất thấy thương.
Đi làm, cô không có tâm trạng, làm gì cũng thiếu sót, làm rơi đồ xuống đất, suýt vấp té khi đứng dậy. Mọi người trong team đều lo lắng cho cô. Mới mấy bữa trước còn thấy yêu đời, cười tủm tỉm còn bây giờ lại chán đời, như có ai đó vừa mới đá sau lưng cô vậy đó.
“Em sao đó Ngọc Trúc..hôm nay có vẻ nản tinh thần vậy?” Ái Thi quay sang hỏi thăm cô.
“Em không sao đâu ạ.” Ngọc Trúc lắc đầu.
“Trông cậu thật kinh khủng, tối nay team chúng ta đi nhậu đi, đi giải tỏa thôi.” Hữu Đăng lên tiếng, tất cả mọi người đều đồng ý. Họ trông chờ vào phản ứng của Ngọc Trúc.
Thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt hy vọng, cô miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Mọi người thống nhất rằng sẽ tập trung trước công ty sau giờ làm rồi cùng đi tới quán nhậu.
Cô nhắn tin với Tuấn Quốc rằng mình sẽ về trễ, bảo anh hãy hâm đồ ăn cô đã chuẩn bị buổi sáng.
- Được anh hiểu rồi. Cảm ơn em. Đi chơi vui vẻ. -
“Nè nè..Ngọc Trúc, em đang nhắn tin với ai mà tập trung vậy?” Ái Thi thấy cô đang dí mắt vào màn hình điện thoại để nhắn tin. “Không lẽ em có bạn trai mới rồi hả?”
“Dạ không có.” Ngọc Trúc lắc đầu ngay lập tức. Nói đúng hơn là có chồng luôn rồi. Dù sao mình cũng không nói dối nhưng mong họ không hỏi sâu hơn.
“À Okay..vậy chiều này tập trung trước công ty lúc 5 giờ 30 nhé mọi người.” Ái Thi căn dặn lần nữa. Xong xuôi, họ trở lại với công việc.
Tới giờ tan làm, mọi người tập trung đi đến quán nhậu mà Hữu Đăng đã đặt trước đó. Suốt một buổi, cô uống cũng không ít, hơi ngả say nhưng vẫn gắng giữ ý thức. Chủ yếu cô muốn mình quên đi chuyện anh nói sáng nay, chuyện cô muốn dành thời gian với anh cho ngày mai.
Ngọc Trúc thấy đã trễ nên xin phép về trước, mọi người có níu cô ở lại, có người muốn đưa cô về nhưng cô đã nhanh chóng từ chối. Nếu để họ biết cô đã kết hôn và chung nhà với một người đàn ông thì chết mất. Chưa kể đó lại là trưởng thành kinh doanh, crush của mọi chị em.
Leo lên xe taxi đến lúc về nhà, cô đang giữ mình thật tỉnh táo. Tới lúc bước vào phòng khách, thấy anh đang ngồi ở bàn, mở máy tính làm việc. Trông anh thật nghiêm túc và thật ngầu.
Thấy vợ vừa về, cứ đứng ở cửa, anh đi tới chỗ cô định hỏi tội vì sao lại uống say đến vậy. Chưa kịp lên tiếng thì cô đã sụt sịt làm anh hoảng một phen.
“Em sao thế?” Anh vội xem thử cô có bị thương hay không.
Ngọc Trúc lắc đầu, lúc này mọi sự cố gắng để kìm nén của cô bị sụp đồ, cô nắm lấy tay áo anh nép sát vào.
“Anh ăn gian..” Cô bắt đầu nói với giọng của kẻ say xỉn.
“Anh ăn gian..về chuyện gì?” Tuấn Quốc bối rối trước hành động và lời nói của cô.
Lúc này Ngọc Trúc vẫn chưa tỉnh táo, cô kéo áo anh xuống, còn mình thì nhón lên để chạm tới môi anh. Hai người hôn nhau, ban đầu anh còn bất ngờ vì màn tấn công của cô nhưng chỉ cảm nhận được đây đâu phải là hôn, đây chỉ là môi chạm môi với nhau thôi.
Anh dứt ra rồi nói. “Để anh cho em biết thế nào là hôn.”
Anh cúi xuống hôn, điểm từng nụ hôn phớt lên đôi môi, lưỡi anh lướt qua môi cô, cả người cô sung sướng, nụ hôn càng sâu khi anh khám phá bên trong, tay anh đặt trên eo kéo sát cô về phía mình, cả hai không còn khe hở. Sự tự chủ của anh như mất đi thành sự thèm khát hơn. Anh đưa tay lên tháo buột tóc của cô, mái tóc dài ngang lưng, mượt mà, mềm mại như lụa luôn khiến anh như bị nhấn chìm.
Cả người cô run rẩy, khát khao kéo anh lại gần, cô cắn nhẹ vào môi anh và anh sững sờ một hơi. Đây chính là cách khiến anh mất tự chủ. Ngay khi anh sắp sửa vén áo cô lên thì một chuyện ngoài dự đoán đã xảy ra. Vì được anh nâng niu, yêu chiều, quá nhẹ nhàng cộng thêm một chút say có từ trước đó, cô đã ngủ trong vòng tay của anh, trong lúc đang hôn nhau, ngay khi anh đã chuẩn bị tinh thần để làm việc tiếp theo.
Tuấn Quốc nhìn cô mà không tin nổi, cô đang giỡn sao?
Nhìn vợ mình đang ngủ trong lòng, anh hận điên người vì không thể nào ăn cô ngay lúc này. Quân tử không thể thừa cơ làm những chuyện này.
Anh sẽ cho vào sổ nợ, đợi sau này sẽ trả đủ.