Quyển 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 61: Vương tử gặp nạn
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Đông Sơn Nhị Trung thân là một trong ba trường học đứng đầu Đông Sơn Huyền, chất lượng giáo dục và thiết bị dạy học cũng có thể nói là có danh có tiếng, riêng chỉ có thành tích huyền đại tái ( Thi đấu của huyện) là luôn luôn thấp hơn Đông Sơn Nhất Trung, nhiều năm qua bị Nhất Trung đè đầu đến nổi không còn mặt mũi, làm cho đám học sinh Nhị Trung nhìn thấy đám Nhất Trung liền tự nhiên bị lùn đi một cái đầu.
Đám nhân viên cao cấp của Nhị Trung cũng khẩn trương trong lòng, dù sao thì cái này cũng liên quan đến vinh nhục cùng danh dự của nhà trường, trường học từng một lần gia tăng đầu tư cùng kiết thiết lại phòng học, phòng thính nghiệm, phòng hội trường, nhưng trường học chú ý nhất chính là CLB võ thuật, đầu tư một lượng lớn chi phí xây dựng vào cùng với mời cao thủ về dạy võ, nhưng mấy năm liền cũng chỉ đành nhìn chức quán quân trong tay người khác, điều này làm cho đám người của Nhị Trung xúc động muốn điên, vì thế bỏ ra thêm một đống tiền lớn mua dụng cụ luyện võ, rồi mời huấn luyện viên võ thuật giá cao về, rồi ưu đãi cho người của CLB võ thuật rất nhiều quyến lợi, bất quá đối mặt với cao thủ đệ nhất của Nhất Trung Chung Long, đám tuyển thủ của Nhị Trung cũng đành bó tay mà thôi.
Bầu trời bị mây mưa che kín không thấy rõ sắc trời, vẫn tiếp tục rỉ rả xuống đất, tạo thành dòng nước dưới đất, những dòng nước khác nhau cùng chảy trên những con đường khác nhau, nhưng cuối cùng cũng chảy về một hướng, vận mệnh của Sử Hạo cũng giống như những dòng nước đó, nhìn bình thản vô cùng, cũng chảy trên mặt đất, những rồi cũng ngấm vào mặt đất, làm cho kẻ khác không cách nào dự liệu.
Một đoàn người đi đến cánh cửa Nhị Trung, mặc dù là cuối tuần, nhưng có rất nhiều học sinh lui tới, chơi đùa vui vẻ, hoặc tình chàng ý thiếp này nọ... Sử Hạo ngồi trên xe lăn, một mái đầu màu đỏ rất là quỷ dị, vô tình phát ra khí chất thiếu gia quý tộc gặp rủi ro, khiến cho đám học sinh liên tiếp ghé mắt, nhẹ giọng nói nhỏ thì thầm bên tai nhau.
“A, người kia có phải là thiếu gia nhà giàu đến từ phố lớn gặp rủi ro hay không, chẳng lẽ vì lớn lên đẹp trai quá nên bị người ta đố kỵ mà đánh cho tàn phế? Ặc, có lẽ bây giờ hắn nhất định rất nghèo túng, với dung mạo tuyệt sắc của chị thừa cơ này mà đến quyến rũ hắn, nhất định có thể dụ dỗ vào tay, hì hì”Một nữ sinh mặc váy chỉ cao hơn đầu gối một chút, nói với một cô nữ xinh có thể tính là xinh đẹp bên cạnh, vừa nói vừa chớp mắt nhìn Sử Hạo, cặp mắt nhì có thể dùng hai từ long lanh để hình dung.
Theo nghiên cứu lâu dài của đám lưu manh, hễ là nữ sinh xinh đẹp thì bên cạnh luôn có một hoặc một đám nữ sinh vây quanh, hoa hồng luôn cần có lá xanh để nổi bật, chính là đạo lý này.
“Chúng ta đừng nghĩ nhiều, em không thấy ba cô gái bên cạnh người ta sao, chúng ta đi đến so thì cũng chẳng khác nào kẻ ngốc”
“Nhưng cũng có không ít thiếu gia có tiền có thú vui đặc biệt mà”
Ngoài cổng trường càng lúc càng nhiều người, mà vẻ buồn bả trên mặt Sử Hạo càng lúc càng nhiều, Tiền Nhâm Hào thấy thế, buông cây dù xuống, đi đến cầm một cái thùng rác lên ném về chổ nhiều người nhất, hù dọa ọi người một trận hết hồn, hét lớn : “Mẹ kiếp, chưa thấy qua đàn ông phải không, đis mẹ”
Nhìn Tiền Nhâm Hào như vậy, Sử Hạo cười lạnh nhạt : “Đẩy tao vào đi, đã lâu rồi không đến trường”Mấy người không nói gì, chỉ đẩy Sử Hạo đi dạo Nhị Trung một vòng, Nhị Trung có rất nhiều chổ cho dù trước kia không có kỉ niệm vui, nhưng bây giờ đột nhiên lại trở nên tươi sáng lạ thường/
Những cái cười đùa, những sự tức giận, hay cái liếc mắt đưa tình với bạn gái, hoặc cùng với đám anh em đùa nghịch khắp nơi... những cái này, chưa bao giờ thuộc về hắn, càng làm cho Sử Hạo thêm đau đớn.
Phòng học, phòng ăn, thao trường, khu nghỉ ngơi của giáo viên, thậm chí còn có cả WC, cũng gây ấn tượng rất mạnh cho Sử Hạo, từ tiếng cười đùa, những lời mắng chửi, những hình ảnh đó càng ngày càng trở nên mơ hồ, từ từ tung bay về phía chân trời, cuối cùng biến mất không còn dấu vết, Sử Hạo ngẩy đầu lên nhìn phía chân trời, trên khuôn mặt thanh thú xuất hiện hai giọt nói...
Lúc đi ra cổng trường, cũng đã hơn một giờ chiều, đám người quyết định đi đến quán cơm đối diện trường học ăn, thấy Sử Hạo rầu rĩ không vui, Yến Tĩnh đi đến bên cạnh hắn, hai tay ôm chầm lấy bả vai của Sử Hạo, vỗ vỗ ngực hắn nói : “Tiểu lưu manh, đừng có nhụt chí như vậy, chắc chắn sẽ tốt thôi, cùng lấy thì chị sẽ nuôi em”
Nếu như những lời này từ miệng một cô gái khác, sợ rằng có ý châm chọc trong lời nói, nhưng Sử Hạo biết cô nàng này luôn luôn là nói năng như vậy, nghĩ gì nói đó, cũng cười cười nói : “Cái này chẳng phải để tôi ăn cơm thừa canh cặn sao, bất quá cũng tốt, cô là một phú bà, thuận tiện nuôi luôn bà nội và em gái của tôi”Sử Hạo chỉ nói giỡn một câu, nhưng ngờ cô nàng Yến Tĩnh này lại cho là thật, ngày hôm sau thật sự muốn đem ba người Sử Hạo đến nhà nàng ở, thiếu chút nữa làm cho Sử Hạo nghẹn chết, bất quá cái này để nói sau.
Sau khi thức ăn lên, bởi vì hai tay Sử Hạo không thể cử động, cho nên ăn cơm chỉ có thể dựa vào người khác, Yến Tĩnh và Trần Thi Lôi đã tranh nhau đảm nhận nhiệm vụ này, bất quá Trần Thi Lôi đơn thuần thẹn thùng làm sao có thể là đối thủ của nha đầu điên Yến Tĩnh, hai người lúc đầu đòi chơi đoán số, Yến Tĩnh thua hết ba ván, cuối cùng tung ra một đòn sat thủ, tuyên bố muốn so ngực ai to hơn.
Lời này làm cho Long Giang, Tiền Nhâm Hào xịt máu mũi và phun cơm ra ngay lập tức, nhiệt huyết dâng trào, sống chết đòi làm giáo khảo, kết quả là, Trần Thi Lôi đành phải đỏ mặt giơ cờ đầu hàng, hậm hực ngồi xuống bên cạnh Nhiêu Hải Yến không lên tiếng nãy giờ, thấy cuộc đấu không thành, trong lòng Sử Hạo cũng thở dài một hơi, không ngờ đến lúc tàn phế lại được hưởng diễm phúc của người Tề như vậy, thật sự là châm chọc.
Sau khi toàn thắng, Yến Tĩnh đắc ý không thôi, vừa đút cơm vào miệng cho Sử Hạo, vừa nhìn chằm chằm vào mái tóc màu đỏ của hắn, bàn tay trắng nõn không nhịn được khẽ vuốt ve vài cái, vẻ mặt đầy kinh ngạc : “Tiểu lưu manh, tôi phát hiện ra tốt của anh thật tốt, ồ, cái màu này là màu đỏ tự nhiên của máu, không giống như cái màu thuốc nhuộm bình thường, nhìn có chút chói mắt”
“Tôi xin cô, dù đồ ăn rất ngon, như đừng có đút muỗng vào trong mũi của tôi, ê ê, cô còn gấp món này nữa hả. ê đừng để tôi ăn cơm không chứ, gắp cái thịt kho tiêu cay cay cho tôi đi”
“Trời đất, bổn tiểu thư đút cơm cho ăn mà còn đòi hỏi này nọ nữa hả, nè, há miệng ra, ừ, ngoan”
Sử Hạo thật sự là bó tay với đại tiểu thư này rồi, tựa hồ như sợ thất ăn không nóng, nên cố ý bỏ vào trong miệng để thử, sao đó muốn ình ăn, nàng tưởng hắn là con nít ba tuổi hay sao vậy, trước mặt đám đông mà làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này.
Sau khi đã lấp đầy cái bao tử lép xẹp, mấy người liền có ý định đưa Sử Hạo trở về, vừa ra khỏi quán, không ngờ phiền phức lại đến.
Hoàng Tiểu Suất đang đứng trước cổng trường, đưa mắt nhìn đám người xuất hiện ở cửa quán, không biết nói với người bên cạnh cái gì gì đó, mà người kia vung tay lên, mười mấy người khác đã bao vây lấy đám Sử Hạo.
Trong lòng Sử Hạo mát lạnh, ánh mắt không ngừng liếc nhìn về hướng người dẫn đầu, chính là A Hoàng đã từng bị mình đánh, tiểu tử này chính là tiểu đệ của Cẩu Vương, bây giờ xuất hiện tại đây, thằng ngu cũng có thể dùng cái đầu gối để nghĩ là chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nếu như bây giờ mình vẫn còn giữ được thân thể như xưa, thì cũng không cần quá sợ bọn chúng, nhưng bây giờ chỉ còn một chân có thể cử động, bây giờ đi lại cũng khó khăn chứ đừng nói là đánh nhau.