Tôi Dùng Tấm Chân Tình Cúng Tế Thời Gian

Chương 90: Cố gắng bảo vệ chút tôn nghiêm ít ỏi còn lại của cô ấy trên thế gian này




Có một số lời nói quả thực là sự thật. Trước hết, Lục Lăng Nhụy chết do tự sát, chứ không phải bị giết. Thứ hai, tội cưỡng hiếp không đáng bị xử tử.

Phía nhà họ Lục cứ bám chặt không buông, trong mắt một số người, điều này quả thực có vẻ quá cực đoan.

Đối phương làm ầm lên chính là để cố tình tạo dư luận.

Mạng xã hội là con dao hai lưỡi, nó phơi bày ra rất nhiều kẻ có quan niệm sai lệch. Dù biết rõ đối phương tội ác tày trời, nhưng vẫn luôn có một đám người không có suy nghĩ, mù quáng theo đuổi mà lăng mạ nạn nhân.

Họ cố tình mua chuộc các tài khoản tiếp thị, làm cho tội lỗi của Vương Dũng và Dương Hạo bị mờ nhạt dần, còn nhấn mạnh sự hung hăng của nhà họ Lục, thậm chí còn tạo ra câu chuyện đáng thương để thu hút sự đồng cảm. Đám đông khi nhìn thấy những bài viết đó, ý nghĩ đầu tiên là nhà họ Lục sao mà nhỏ nhen như vậy...

Với cách đó, họ đã đạt được mục đích của mình.

Chỉ cần có một người công kích nhà họ Lục, đối với họ, đó đã là thành công.

“Hiện tại tình trạng của mẹ con đã ổn định lại rồi, con đừng lo lắng. Bố đã tắt điện thoại của bà ấy, và số điện thoại này sẽ bỏ đi luôn. Ngày mai bố sẽ làm lại cho bà ấy một số mới.” Giọng nói của Lục Diên Hoa vang lên từ đầu dây bên kia.

“...” Lục Lăng Xuyên siết chặt điện thoại, gương mặt âm trầm.

Anh cắn chặt răng, gân tay nổi lên.

Nếu trong tay anh có một con dao, và nếu gia đình Vương Dũng và Dương Hạo đứng trước mặt anh, anh chắc chắn sẽ không ngần ngại mà đâm chết tất cả bọn họ!

Cầm thú!

Năm xưa, nhà họ Lục đã phải tốn biết bao công sức để che đậy mọi chuyện, chỉ vì không muốn Lăng Nhụy sau khi chết còn bị dư luận chỉ trích. Chính vì vậy, rất ít người biết rằng nhà họ Lục đang theo kiện.

Họ đã cố hết sức để bảo vệ danh dự cuối cùng của Lục Lăng Nhụy, nhưng đối phương lại ngang nhiên công khai mọi chuyện, thậm chí còn bỏ tiền ra mua thủy quân để điều hướng dư luận.

Phải một lúc lâu sau, Lục Lăng Xuyên mới lấy lại được bình tĩnh, cố gắng kiềm chế: “Con sẽ tìm cách gỡ bỏ tất cả những bài viết đó.”

“Không cần đâu.” Lục Diên Hoa nói: “Cảnh Hòa đã ra tay rồi.”

Cảnh Hòa, Lương Cảnh Hòa.

“Bố của Cảnh Hòa quen biết với những người sáng lập của các nền tảng video ngắn và mạng xã hội lớn hiện nay. Ngay khi mọi chuyện xảy ra, bố đã nhờ nhà họ Lương giúp đỡ.”

Sự việc về Lục Lăng Nhụy vừa lan truyền, đã bị bắt buộc dừng lại ngay.

Vì vậy, hiện tại dù tìm kiếm trên bất kỳ nền tảng mạng xã hội nào cũng không thể tìm thấy một chút thông tin nào.

May mà họ đã ngăn chặn kịp thời.

“Cảnh Hòa gọi cho bố nói rằng con bé đã cho người liên hệ với những tài khoản tiếp thị đã đăng thông tin. Từ miệng của họ, con bé biết rằng họ đã nhận được số tiền trăm vạn, và người chuyển tiền chỉ yêu cầu họ đăng duy nhất một nội dung.”

Chính là sự việc của Lục Lăng Nhụy năm đó.

Còn về người đã chuyển tiền, ngoài gia đình của Vương Dũng và Dương Hạo, thì còn có thể là ai khác.

Lục Lăng Thần đứng bên cạnh tức giận đến mức không thể kiềm chế: “Chúng thật quá đáng!”

Cậu đấm mạnh vào cây cột bên cạnh!

Lăng Nhụy đã bị hủy hoại trong tay chúng, năm năm sau chúng còn dám lôi chuyện này ra để công khai rêu rao khắp nơi.

Lục Lăng Xuyên không thể hiện sự tàn bạo của mình ra ngoài, chỉ giữ gương mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh lẽo như gió tháng mười hai: “Bảo Lương Cảnh Hòa lưu giữ bằng chứng thật kỹ.”

Đây sẽ là cú đánh chí mạng để hạ gục đối phương sau này.

Cố tình thuê người khuấy động dư luận, đảo lộn trắng đen. Chỉ cần có bằng chứng xác thực, nó sẽ trở thành vũ khí sắc bén để họ phản công.

“Bố biết rồi, ở kinh thành có bố lo. Con chỉ cần tập trung liên hệ với nạn nhân ở Hải Thị là được.”

Hiện tại, tất cả hy vọng đều dồn lên Lục Lăng Xuyên.

Lục Diên Hoa đứng trên ban công, cầm điện thoại trong tay. Ông từ từ bước về phía phòng ngủ, đứng lại ngay trước cửa phòng.

Cửa không đóng, ông đứng ở ngưỡng cửa, nhìn thấy dì Từ đang chăm sóc Lê Minh Thi.

Lê Minh Thi vốn đã khá hơn nhiều, nhưng sau khi nhận được cuộc gọi và những tin nhắn đó, bà lại một lần nữa sụp đổ.

Đợt hóa trị đầu tiên đã khiến tóc bà rụng rất nhiều, làm cho bà càng thêm tiều tụy.

Trái tim Lục Diên Hoa nhói đau. Ông nắm chặt điện thoại rồi quay người lại.

“Lăng Xuyên, tất cả đều dựa vào con.”

Cuộc tranh đấu kéo dài suốt năm năm này cũng nên kết thúc rồi.

“…” Sau khi cúp máy, Lục Lăng Xuyên trầm ngâm một lúc rồi vẫn quyết định gọi cho Lương Cảnh Hòa.

Đầu dây bên kia nhanh chóng kết nối, giọng nói dễ nghe của Lương Cảnh Hòa vang lên: “Lăng Xuyên.”

Lục Lăng Xuyên rất hiếm khi chủ động gọi cho cô, nên Lương Cảnh Hòa ngay lập tức hiểu mục đích của cuộc gọi này. Vì vậy, trước khi anh nói, cô đã lên tiếng trước.

“Chuyện dư luận anh không cần lo lắng. Hiện tại, mọi thông tin về Lăng Nhụy đã được gỡ bỏ hoàn toàn. Em vẫn đang theo dõi sát sao trên mạng, không để họ có cơ hội nữa. Ngoài ra, em cũng đã nhờ người nhắc nhở, tất cả các nền tảng đều cấm tìm kiếm tên Lăng Nhụy.”

Chỉ cần tìm kiếm “Lục Lăng Nhụy”, kết quả sẽ là không có thông tin gì.

Tất cả những gì liên quan đến Lục Lăng Nhụy năm đó, không một từ nào sẽ xuất hiện trên mạng.

Lương Cảnh Hòa rất chu đáo, mọi khía cạnh đều đã được cô nghĩ đến.

Nghe cô sắp xếp mọi việc qua điện thoại, Lục Lăng Xuyên im lặng lắng nghe, một lúc sau mới lên tiếng.

“Cảm ơn em.”

Lương Cảnh Hòa đang báo cáo tình hình thì khựng lại một chút, sau đó mỉm cười dịu dàng: “Giữa chúng ta không cần nói những lời khách sáo như vậy. Nghe chú Lục nói anh đang ở Hải Thị.”

“Phải.”

“Chúc anh bình an, và…” Dừng lại một chút, Lương Cảnh Hòa nói tiếp: “Chúc anh đạt được điều mình mong muốn.”

Hôm nay khi nhận được cuộc gọi của Lục Diên Hoa, Lương Cảnh Hòa rất ngạc nhiên. Cô cứ nghĩ rằng nhà họ Lục chỉ có hai anh em, không ngờ nhà họ còn có một người con gái, nhưng đã tự sát cách đây năm năm.

Trước đây, Lương Cảnh Hòa luôn thắc mắc tại sao công ty của Lục Lăng Xuyên lại có tên là Tập đoàn Lăng Nhụy. Chữ "Lăng" là trong tên của Lục Lăng Xuyên, còn chữ “Nhụy" có phải là tên của một người phụ nữ nào đó không? Có thể là mối tình đầu hoặc người anh yêu mà không thể có được.

Cho đến bây giờ, Lương Cảnh Hòa mới biết, đúng là tên của một người phụ nữ, cô ấy là em gái của Lục Lăng Xuyên, tên là Lục Lăng Nhụy.

Vì thời gian gấp gáp nên Lục Diên Hoa chỉ kịp nói với cô vài điều sơ lược. Dù chỉ nghe một ít, nhưng Lương Cảnh Hòa vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng.

Phải bị tổn thương sâu sắc đến mức nào mà một cô gái ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất lại chọn cách kết thúc cuộc đời mình?

Cô không biết, cũng không thể cảm nhận được nỗi đau đó. Điều duy nhất cô có thể làm là cố gắng bảo vệ chút danh dự còn sót lại của cô gái ấy trên cõi đời này.

……………

Sau khi cúp máy với Lương Cảnh Hòa, bên cạnh Lục Lăng Xuyên, Lục Lăng Thần cũng vừa kết thúc cuộc gọi.

Cậu nắm chặt điện thoại trong tay, nhìn về phía anh trai: “Anh, người đã tìm thấy rồi. Hiện tại cô ấy đang làm phục vụ tại một quán ăn nhỏ, ngày mai chúng ta có thể đến gặp.”

“Ừ.” Lục Lăng Xuyên đáp.

Ngay sau khi anh vừa tắt màn hình điện thoại, nó lại sáng lên. Lục Lăng Thần nhìn thấy tên hiển thị: [Niệm]

Là Thẩm Niệm.

Cô ấy chẳng phải đã đi vào phòng bao rồi sao? Sao giờ lại gọi điện?

Lục Lăng Xuyên bắt máy, nhưng không nghe thấy giọng của Thẩm Niệm, mà thay vào đó là một giọng nam vừa lạ vừa quen thuộc.

[Trợ lý Thẩm, sao cô lại không hiểu chuyện vậy? Báo cáo với Lục tổng hay không chẳng quan trọng, việc chúng ta có hợp tác được hay không vẫn là do cô quyết định…]

Đó là giọng của gã cháu trai nhà họ Trâu, Trâu Chí Kiệt.

Mỗi từ mà gã nói, Lục Lăng Xuyên và Lục Lăng Thần đều nghe rõ mồn một. Sau khi nghe xong, Lục Lăng Thần vô cùng ngạc nhiên, nhưng càng bội phục hơn.

Hay lắm, vốn tưởng thằng nhóc đó chỉ có mắt cao thôi, không ngờ anh ta không đi con đường tình đơn phương mà lại chọn con đường tự hủy diệt.

Chưa kịp để Lục Lăng Thần lên tiếng, chỉ cảm thấy có một cơn gió vụt qua. Đến khi cậu kịp phản ứng, Lục Lăng Xuyên đã lao nhanh vào khách sạn. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.