Tôi Dùng Tấm Chân Tình Cúng Tế Thời Gian

Chương 76: Câu nói này là sự cứu rỗi, soi sáng nhà họ Lục đang chìm trong tăm tối




Cô cũng không làm gì nhiều, chỉ dọn dẹp phòng và mỗi ngày mang đến một bó nhỏ hoa hướng dương.

Có những lúc Lê Minh Thi không đi kiểm tra, vẫn ở trong phòng bệnh, Thẩm Niệm sẽ để hoa ở trước cửa.

Thời gian phẫu thuật của Lê Minh Thi đã được ấn định, nhà họ Lục mời bác sĩ có uy tín nhất trong lĩnh vực ung thư dạ dày. Sau phẫu thuật, còn phải tiến hành hóa trị.

Vào ngày phẫu thuật, cả nhà họ Lục đều tạm gác công việc để ở bên bà. Lê Minh Thi đã thay đồ phẫu thuật, nằm trên giường.

“Không sao đâu.” Lục Diên Hoa nắm tay bà, nở nụ cười nhẹ nhàng.

“Chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ thôi, đừng sợ. Sẽ kết thúc nhanh thôi. Chỉ cần em dũng cảm, ra ngoài rồi anh sẽ đưa em đi gặp Nhụy Nhụy, được không? Em biết mà, trước đây anh luôn không muốn để em gặp Nhụy Nhụy.” Ông dỗ dành Lê Minh Thi như dỗ dành một đứa trẻ.

Năm đầu tiên sau khi Lục Lăng Nhụy qua đời, Lê Minh Thi gần như ngày nào cũng đến nghĩa trang, mỗi lần nhìn thấy bia mộ của Lục Lăng Nhụy, bà lại khóc đến mức không kìm nén nổi. B đã nhiều lần khóc đến mức ngất đi, từ đó nhà họ Lục không để bà thường xuyên đến nghĩa trang nữa.

Nghe nói có thể đi thăm con gái, trong mắt Lê Minh Thi lóe lên một tia sáng, bà gật đầu.

Lục Diên Hoa kìm nén nỗi xót xa trong lòng, siết chặt tay bà hơn: “Anh sẽ đợi em ở ngoài, ngủ một giấc rồi sẽ ổn thôi, Lăng Xuyên và Lăng Thần cũng ở đây.”

Nghĩ đến điều gì đó, Lục Diên Hoa lấy ra từ trong ngực một cành hoa hướng dương, đó là một cành hoa hướng dương màu trắng sữa, những cánh hoa vàng nhạt hơn so với hoa hướng dương bình thường, màu sắc nhạt và dịu hơn.

Đây là bó hoa Thẩm Niệm gửi hôm qua, lúc nãy trước khi rời khỏi phòng bệnh, không hiểu vì sao ông lại lấy một cành hoa và đặt vào túi.

Đưa cành hoa hướng dương cho Lê Minh Thi, Lục Diên Hoa nói tiếp: “Còn có Lăng Nhụy... Anh và các con đều đang đợi em ra ngoài.”

Lê Minh Thi gật đầu mạnh mẽ.

Y tá đẩy bà vào phòng phẫu thuật, bác sĩ cũng đã sẵn sàng, trước khi vào, ông ta nói với Lục Diên Hoa.

“Ông Lục, xin hãy yên tâm.”

Lục Diên Hoa gật đầu: “Cảm ơn ông.”

“Đó là trách nhiệm của tôi.”

Bác sĩ cũng bước vào phòng phẫu thuật, cánh cửa phòng đóng lại, đèn trên cửa phòng phẫu thuật sáng lên.

Thời gian dài đằng đẵng của sự chờ đợi bắt đầu.

Lục Diên Hoa ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn cánh hoa hướng dương trong tay mình, khi đưa cho vợ, có một cánh hoa đã rơi xuống.

Ông ngồi đó, lặng lẽ chờ đợi.

“Bố.” Lục Lăng Thần ngồi bên cạnh bố, không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó.

Lục Lăng Xuyên dựa vào bức tường bên cạnh, cúi đầu cầm điện thoại, ngón tay cái lướt trên màn hình.

Đột nhiên, cảm thấy có gì đó, anh ngẩng đầu nhìn thẳng về phía góc khuất.

Khi anh nhìn tới, bóng dáng ở góc khuất đã biến mất, chỉ còn lại vạt váy màu vàng nhạt phất phơ của người rời đi vội vã.

Thẩm Niệm nhận thấy Lục Lăng Xuyên nhìn về phía mình liền lập tức thu hồi ánh mắt, trốn sau bức tường. Cô áp lưng vào tường, tim đập thình thịch, tay đặt lên ngực để làm dịu lại sự căng thẳng.

Sau khoảng năm phút, cảm thấy có lẽ không sao nữa, cô lại thò đầu ra, nhưng ngay giây tiếp theo, vẻ mặt cô đơ lại.

Ngay lúc đó, ánh mắt của cô chạm phải ánh mắt của Lục Lăng Xuyên.

Lục Lăng Xuyên vẫn đứng ở vị trí cũ, tay giữ điện thoại, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm về phía cô.

Nói chính xác hơn, Lục Lăng Xuyên đã nhìn về phía góc tường suốt năm phút rồi, chỉ đợi cô lộ diện.

“...” Vẻ mặt Thẩm Niệm hiện lên sự bối rối.

Lục Lăng Xuyên nhìn cô ba giây, sau đó tiếp tục cúi đầu nhìn vào điện thoại, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì, như thể chưa từng nhìn thấy cô.

Thẩm Niệm mím môi, tay siết chặt túi xách.

Khi căng thẳng, thời gian trôi qua thật sự rất chậm, tựa như từng giây là cả một thế kỷ.

Không biết đã bao lâu trôi qua, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, cửa mở ra từ bên trong, các y tá đẩy Lê Minh Thi vẫn chưa tỉnh dậy ra ngoài.

Lục Diên Hoa là người đầu tiên chạy đến, nhìn vợ một cái, sau đó ngẩng đầu lo lắng nhìn chằm chằm vào bác sĩ.

“Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?” Lục Lăng Xuyên thay Lục Diên Hoa hỏi.

Bác sĩ tháo khẩu trang, mỉm cười: “Ca phẫu thuật rất thành công. Tuy nhiên cũng không nên chủ quan, sau này cần phối hợp tích cực với hóa trị, nếu không có bất ngờ gì, cơ hội hồi phục là rất lớn.”

Câu nói này giống như một sự cứu rỗi, chiếu sáng nhà họ Lục đang chìm trong bóng tối.

“Tốt rồi, tốt rồi.” Lục Diên Hoa không ngừng lẩm bẩm.

Chỉ cần có thể hồi phục là tốt rồi. Bây giờ phẫu thuật đã xong, sau này hóa trị, ông sẽ luôn ở bên bà, sẽ luôn đồng hành cùng bà.

Lục Lăng Xuyên nghe bác sĩ nói vậy, chân mày đang cau lại cũng dãn ra, ánh mắt lướt qua phía xa.

Thẩm Niệm vẫn đứng đợi, nhìn Lê Minh Thi được đẩy vào phòng phẫu thuật rồi lại được đẩy ra ngoài. Cô mang đôi giày cao gót tám centimet, đứng vài giờ đồng hồ, chân đã mỏi nhừ.

Đến khi nghe bác sĩ nói xong, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười thư thái.

Dựa vào tường, ngẩng đầu lên một chút, tay vuốt nhẹ chiếc dây chuyền hình hoa hướng dương trên cổ, cô nhắm mắt lại, nở nụ cười nhẹ nhàng.

Sau phẫu thuật ung thư dạ dày, trong vòng 1-3 ngày đầu, bệnh nhân phải kiêng ăn, không được nạp thức ăn, cần truyền dịch dinh dưỡng để duy trì.

Lê Minh Thi vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy bó hoa hướng dương mới. Khi nhìn thấy hoa hướng dương, đôi mày của bà giãn ra, rõ ràng tâm trạng rất tốt, khóe miệng khẽ nở nụ cười nhẹ.

Vừa trải qua ca phẫu thuật nên bà vẫn còn rất yếu, khuôn mặt trông hốc hác rõ rệt.

Ánh nắng bên ngoài chiếu vào người bà, làm nụ cười trên khuôn mặt bà càng thêm rạng rỡ.

Lê Minh Thi rất hợp tác với việc điều trị sau phẫu thuật. Điều bà yêu thích nhất mỗi ngày là chăm sóc hoa hướng dương.

Trong suốt thời gian nằm viện, bà đã nhận được không ít bó hoa hướng dương, với đủ loại, có những bó làm thành hoa cắm, có bó để nguyên.

Một vài bó hoa hướng dương đã héo, nhưng Lê Minh Thi vẫn không nỡ vứt, bảo Lục Diên Hoa mua chất bảo quản hoa khô, rồi mua thêm một khung tranh lớn để chuẩn bị làm một bức tranh sáng tạo thủ công.

Tình trạng của bà tốt hơn trước rất nhiều, bà đã biết cười, cũng có những việc muốn làm, đó là dấu hiệu tốt.

Điều quan trọng nhất trong việc chống lại ung thư là giữ vững tinh thần.

Vì vậy, để khiến Lê Minh Thi vui vẻ, Lục Diên Hoa đã mang về bộ dụng cụ vẽ mà bà từng sử dụng. Những đồ này đã nhiều năm chưa được đụng đến, ông lại mua thêm màu và cọ mới, tất cả đều là những thương hiệu mà trước đây Lê Minh Thi yêu thích.

Hoa hướng dương lớn hơn nhiều so với hoa hồng, vì vậy khung tranh mà Lục Diên Hoa mua cũng là loại lớn. Đặt trên bàn thì quá to, nhưng có thể treo trên tường.

Bên trong khung tranh có tấm bìa trắng để làm thủ công.

Tình trạng của Lê Minh Thi rất tốt, bà ngồi dưới ánh nắng, Lục Diên Hoa giúp bà cố định tấm bìa trắng lên giá vẽ. Bà cầm bảng màu bằng tay trái, tay phải cầm cọ, bắt đầu phác thảo hình dáng ban đầu của hoa hướng dương trên tấm bìa trắng.

Đã rất lâu rồi bà chưa động bút, lúc đầu còn có chút lạ lẫm, nhưng hoa hướng dương là thứ bà vẽ giỏi nhất từ trước đến giờ, rất nhanh bà đã vào trạng thái.

Lục Diên Hoa ngồi bên cạnh trông bà, ánh nắng chiếu lên người bà, khiến bà trông rạng rỡ hơn nhiều, ông có chút ngẩn ngơ.

Trước đây, Lê Minh Thi thường ngồi vẽ dưới ánh nắng ấm áp, vẽ suốt vài tiếng đồng hồ, khi bận rộn, Lục Diên Hoa sẽ ngồi bên cạnh xử lý công việc, hai người mỗi người làm một việc; khi không bận, ông sẽ nghiêm túc ngồi cạnh bà, ngắm bà sáng tạo.

Giờ đây, dường như mọi thứ đang dần trở lại như trước. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.