Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 58: 58: Phòng




Đã trải qua tối hôm qua bất lực trở về, tối nay, âm thanh bên ngoài tựa hồ thay đổi một loại sách lược, gọi là —— “Tới đây, đánh ta đi”.

Tiếng đôi tình nhân cãi nhau vẫn đang tiếp tục, nội dung không có dinh dưỡng phối hợp với chất giọng cao vút, giữa ban đêm có loại thoải mái thanh tân kèm hiệu quả nâng cao tinh thần.

Bên kia, nhóm tiếng bước chân cũng sửa lại cách bước trước kia, trở nên chợt gần chợt xa hơn nữa tràn ngập cảm xúc tiết tấu, giống như là có một đám người giờ phút này đang ở ngoài cửa nhảy Disco giữa đêm khuya.

Tiêu Lam thừa nhận, cậu ngo ngoe rục rịch.

Buông gối đầu che lỗ tai xuống, cậu bắt đầu nghiêm túc mà tự hỏi, nếu hiện tại chạy ra đánh cái đám này một trận thì có thể ảnh hưởng cậu qua cửa hay không.

Lạc bên cạnh phát hiện Tiêu Lam vi diệu rối rắm, hắn hơi hơi nghiêng đi thân tới, nhìn Tiêu Lam, bóng đen ở đầu ngón tay xuất hiện, hình thành mấy chữ giữa không trung: 【 Cần tôi hỗ trợ không? Tiên sinh 】

Tiêu Lam dùng ánh mắt dò hỏi: Gấp cái gì?

Lạc không nhanh không chậm mà vươn tay, đầu ngón tay mang theo một chút sương đen, hắn đem bàn tay đến bên tai Tiêu Lam.

Tiêu Lam tuy rằng có điểm nghi hoặc, nhưng cũng không né tránh, chỉ là chờ đợi động tác của hắn.

Ngón tay lạnh lẽo phất qua bên tai, mang theo một chút ý vị dịu dàng.

Tiếp theo, Tiêu Lam chợt cảm giác âm thanh xung quanh bỗng nhiên cách mình rất xa, tất cả ồn ào giống như là đang phát sinh ở nơi xa, truyền đến chỗ mình cũng chỉ còn lại âm thanh cực kỳ mỏng manh sót lại.

Quả thực so với nút bịt tai gì gì đó còn tốt hơn!

Lạc thu hồi tay lại, hơi hơi mỉm cười với cậu: 【 Xin lỗi, trước mắt tôi tạm thời chỉ có thể làm được loại trình độ này 】

Hiệu quả này đã siêu tuyệt vời rồi, Tiêu Lam cho hắn một cái like.

【 Có bất luận dị trạng gì phát sinh tôi đều sẽ đánh thức ngài, xin cứ an tâm ngủ đi 】

Dưới sự trợ giúp của Lạc, Tiêu Lam lại lần nữa ngủ mất, lúc này đây chất lượng giấc ngủ đặc biệt tốt.

Cậu có vẻ như đã quen với ánh mắt của Lạc, dù có bị nhìn chằm chằm cũng không hề tỉnh lại.

——

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Lam thần thanh khí sảng ra khỏi cửa phòng.

Ngoài cửa sổ là mưa to liên tục, làm màn trời lúc sáng sớm đều đen kịt.

Mấy người chơi ngồi quanh bàn ăn, đáy mắt đều là quầng thâm mắt thật dày.

Vu Đình trang điểm tinh xảo thật ra lại nhìn không ra được, nhưng chỉ có chính anh ta biết, hôm nay anh phải đánh che khuyết điểm một lớp thật dày mới che lại được.

Ầm ĩ ngoài cửa tối qua làm bọn họ gần như cả đêm không ngủ, lại không dám dùng đạo cụ cách âm, vạn nhất bỏ lỡ động tĩnh quan trọng gì, một khi không cẩn thận lạnh luôn thì làm sao bây giờ.

Các người chơi nhìn Tiêu Lam nét mặt toả sáng và Lạc sắc mặt như thường, sao chất lượng giấc ngủ của hai người này lại tốt như vậy, chỉ sợ nửa đêm bị ném ra đường cái cũng sẽ không tỉnh quá.

Tiêu Lam phát hiện Hạ Duệ vẫn không hề xuất hiện.

Tuy rằng Mạnh Trạch nói gã nói có chuyện phải làm, nhưng vẫn là làm người ta cơ hồ muốn hoài nghi người này có phải đã lạnh ở một góc không biết nào đó hay không.

Bữa sáng vẫn là cháo như cũ, hôm nay cháo có màu đỏ thẫm.

Tuy chủ nhà có một đoạn thời gian rất dài không xuất hiện, nhưng mỗi lần tới giờ ăn cơm, đồ ăn vẫn là sẽ đúng giờ lên bàn, các người chơi cũng không phải quá muốn biết mấy thứ này là làm sao làm được.

Ngoại trừ Tiêu Lam ra, các người chơi còn lại đều mang vẻ mặt chết lặng mà ăn, lại kiên trì một chút, qua hôm nay là có thể trở lại nơi dừng chân người chơi ăn thịt, ăn đồ ăn của loài người.

Mạnh Trạch cũng như những người khác, máy móc mà nhét bữa sáng vào trong miệng.

Vị cháo trong miệng dính nhớp, còn mang theo một loại mùi tanh do nguyên liệu nấu ăn xử lý thật sự có lệ, thường thường có thể ăn đến đá vụn hay vụn gỗ nhỏ linh tinh, làm thể nghiệm ăn cơm càng thêm không thoải mái.

Đột nhiên hắn ta nhai trúng một vật cổ quái, tròn tròn, hình như còn mang theo co dãn, thể tích lớn như cái bánh trôi.

Kỳ quái, vừa nãy hắn ta múc tới, trêb muỗng có thứ gì lớn như vậy sao?

Hắn ta đang muốn dứt khoát nhai nát nuốt vào luôn cho xong, thứ hình cầu trong miệng kia đột ngột chuyển động một chút.

Mạnh Trạch cả kinh, vội dừng động tác nhai nhốt, cẩn thận cảm thụ lấy.

Lúc này, vật trong miệng lại không có phản ứng gì, giống như là hắn ta ảo giác vậy.

Trong lòng hắn ta hơi hoãn lại, đang chuẩn bị cắn xuống lần thứ hai.

Vật trong miệng lúc này liên tục chuyển động vài cái, trong khoang miệng cảm giác cực kỳ rõ ràng.

Đây căn bản không phải là ảo giác!

“Ọe ——” Mạnh Trạch vội vàng xả tờ giấy phun thứ trong miệng ra, động tĩnh hấp dẫn tất cả người chơi ở đây chú ý.

Bất chấp giải thích, Mạnh Trạch nhìn chăm chú thứ mình mới vừa nhổ ra trên bàn.

Đó thế mà lại là một con mắt, giờ phút này con mắt kia đang ở không ngừng chuyển động, dính chất lỏng đỏ thẫm tựa như ngâm mình trong máu loãng.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của Mạnh Trạch, đôi mắt tựa hồ là tìm được mục tiêu, nó chậm rãi chuyển qua tới cùng Mạnh Trạch nhìn nhau.

“A ——”

Mạnh Trạch rốt cuộc kiên trì không được nữa, vứt bỏ chén đũa trong tay kêu to lên.

Trong lòng hắn ta sợ hãi cực kỳ.

Phải biết rằng hắn ta căn bản không phải người chơi trung cấp gì, chẳng qua ngoài ý muốn đạt được năng lực thao túng trùng ẩn hình để giám thị.

Rồi sau đó là Hạ Duệ tìm tới cửa muốn hắn ta hỗ trợ, hứa hẹn nói rằng có thể cho hắn ta chỗ tốt dẫn hắn ta qua cửa, hơn nữa đạo cụ đạt được trong trò chơi sẽ chia cho hắn ta một nửa, lúc này hắn ta mới đồng ý.

Trước đó bọn họ cũng hợp tác được hai lần rồi, đều còn tính thuận lợi.

Kết quả trong trò chơi trận này, lần đầu tiên động thủ thì thất lợi.

Sau đó Hạ Duệ đều cơ hồ không thấy bóng người, cũng căn bản không có giúp hắn ta, hắn ta đành phải giấu mình trong phòng, chẳng sợ Đoạn Tuyết Âm nói muốn cùng hắn ta đi chung, hắn ta cũng căn bản không dám đi ra ngoài thăm dò.

“Làm sao bây giờ…… Làm sao bây giờ……” Mạnh Trạch có vài phần hỏng mất, con mắt kia vẫn là nhìn chằm chằm vào hắn ta, mặc kệ hắn ta đi phương nào, tròng mắt đều hướng tới vị trí đó chuyển động, hoàn toàn vô pháp thoát khỏi.

Mà trong mắt người chơi khác, Mạnh Trạch đối diện một đống thịt bò mình mới nhổ ra la to lên, cảm tình chân thành tha thiết, động tác phù hoa, thậm chí có vài phần hỉ cảm.

Đoạn Tuyết Âm thấp giọng hỏi: “Anh ta đây là gặp phải ảo giác sao?”

Vu Đình nhìn Mạnh Trạch nước mắt đầy mặt, cảm thấy có phần hết muốn ăn: “Cũng có khả năng là trúng chiêu, cô mặc kệ hắn?”

Đoạn Tuyết Âm lắc đầu: “Cái tổ đội này như chơi vậy, một người chết sống không ra khỏi cửa, một người không thấy được người đâu, tôi mới lười đến quản bọn họ.”

Vu Đình lộ ra nụ cười nữ vương: “Cho nên nói mà, loại tổ đội nửa đường chen ra tới này vô dụng lắm.”

Đoạn Tuyết Âm thầm chấp nhận gật gật đầu, sau này nếu cô lại thêm loại đội gà rừng này, cô chính là cái chày gỗ.

Mắt thấy Mạnh Trạch nước mũi cũng sắp vứt ra tới, vì tránh cho mình vốn dĩ đã nhìn cơm sáng nhão nhão càng thêm hết muốn ăn, Vu Đình quyết đoán đứng lên, quăng cho Mạnh Trạch một chưởng từ giấc mộng về lại hiện thực.

“Chát——”

Tiếng bàn tay thanh thúy vang lên trên mặt Mạnh Trạch, đánh về thần chí lung lay sắp đổ của hắn ta.

Mạnh Trạch thanh tỉnh trong một chớp mắt, sau đó như là tránh né hồng thủy mãnh thú gì đó, cũng mặc kệ cơm sáng của mình, hắn ta từ bên bàn ăn thoát đi, nhanh như bay về lại phòng mình, hình như còn dùng tạp vật lấp kín cửa.

Vu Đình xoa tay, nhìn cánh cửa đóng lại vẻ mặt ghét bỏ: “Xì, nhát cáy.”

Thẳng đến cơm sáng kết thúc, tín đồ tà giáo cũng vẫn không hề xuất hiện.

Các người chơi còn ở trên bàn các trao đổi một ánh mắt trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, xem ra vị khách trọ cuối cùng này đã dữ nhiều lành ít.

Chủ nhà không thấy bóng dáng, nhóm khách trọ cũng toàn bộ tử vong, hiện tại toàn bộ 404 cũng chỉ còn lại các người chơi.

——

Sau khi ăn xong.

Khi đi ngang cửa phòng tín đồ tà giáo, Tiêu Lam cảm thấy có phần không thích hợp.

Trước đó trong phòng tín đồ tà giáo luôn tràn ngập mùi nhang được thắp lên.

Mỗi lần mở cửa cũng có thể nhìn thấy, trên mặt tường trong phòng dán đầy bức tranh cổ quái, trên trần nhà cũng treo rất nhiều đồ vật kỳ kỳ quái quái, đường cong lung tung rối loạn rũ xuống, luôn có vẻ phòng hắn thật âm u.

Nhưng mà, bây giờ trong phòng hắn lộ ra ánh sáng thế mà có vẻ rất sáng ngời.

Tiêu Lam duỗi tay đẩy cửa, trên cửa cũng không có khóa, cậu cứ đơn giản như vậy mà mở ra.

Trong phòng không khác phòng Tiêu Lam là bao, giường cũ nát, chất đầy tạp vật, vết bẩn men theo vách tường, tựa như chỉ trong một đêm mà tất cả đồ vật của tín đồ tà giáo đều biến mất.

Cậu nhìn về phía nơi trước kia bày lư hương trong phòng, mặt tường tuy cổ xưa dơ bẩn, nhưng cũng không có dấu vết khói xông để lại.

Trên mặt tường cũng đã không có dấu hiệu khoan hoặc là dán đầy đồ vật rồi lại xé xuống, phảng phất như nơi này căn bản không có một tín đồ tà giáo thần thần thao thao như vậy từng ở.

Tiêu Lam và Lạc lại phân công nhau nhìn phòng của các khách trọ đã chết đi.

Tiêu Lam đi vào mấy gian tất cả đều là cảnh tượng không khác biệt lắm, phảng phất như trong một đêm mà dấu vết khách trọ lưu lại đều biến mất.

Đây là một nơi vốn dĩ đã rất không thích hợp, hiện tại biểu hiện ra một loại cảm giác nguy hiểm cứ như có động tĩnh gì đó sẽ buông xuống.

Cậu đang chuẩn bị rời khỏi phòng cùng Lạc hội hợp, xoay người lại phát hiện, cửa phía sau mình không thấy đâu nữa.

Nơi vốn dĩ là cửa lớn cũ nát bây giờ lại lag một bức tường rắn chắc, tựa hồ ở trong bất tri bất giác có người đã thay đổi hết thảy mọi thứ sau lưng cậu.

Trái tim Tiêu Lam nhấc lên, cậu hoàn toàn không có chú ý tới biến hóa phía sau, lấy độ nhạy cảm giác hiện tại của cậu mà nói thì là một chuyện không thể tưởng tượng được.

Tại đây, trong trò chơi này, việc này đã xảy ra lần thứ hai.

Phòng vẫn là bộ dáng trước đó, an tĩnh mà cũ nát, chỉ có cửa không thấy đâu, số đèn điện mờ mờ mang đến chiếu sáng âm u, làm trong nhà thoạt nhìn có chút mông lung.

“Cộp ——”

“Cộp ——”

“Cộp ——”

Tiếng giày cao gót thanh thúy nện trên mặt đất vang lên trên đỉnh đầu Tiêu Lam.

Tiêu Lam ngẩng đầu nhìn trần nhà, tựa như là phía trên có một người phụ nữ mang giày cao gót đang dạo bước.

Chỉ là thang máy ở đây chỉ có bốn tầng, cũng căn bản không có thang lầu có thể thông lên cao hơn.

“Cộp ——”

Lúc này đây tiếng bước chân thay đổi phương hướng, vang lên ở một đầu khác của phòng.

Giống như là người nào đó mang giày cao gót đột nhiên dịch chuyển tức thời* đến một nơi khác trên lầu.

(*tức teleport hoặc tiếng hán việt là thuấn di.

Dịch chuyển tức thời là một sự dịch chuyển theo giải thuyết của vật chất hay năng lượng từ một điểm này đến một điểm khác mà không cần phải đi qua không gian vật lý giữa chúng)

Tiêu Lam móc ra 【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】, đồng thời cũng ở thử kêu gọi Lạc.

Nhưng không hề có đáp lại, phòng này giống như là không gian bị ngăn cách khỏi thế giới bên ngoài, cô lập lại một mình cậu.

“Cộp cộp cộp——”

Tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dày đặc, nhanh chóng mà xuyên qua trên trần nhà.

Âm thanh liên tiếp không ngừng nghe vào lỗ tai người có vài phần chói tai.

Bỗng nhiên Tiêu Lam cảm giác sau lưng mình có một trận gió thổi qua khá nhẹ, cậu theo bản năng né tránh đi.

“Vèo ——”

Tiếng phá gió ngắn ngủi vang lên, có thứ gì đó đi qua sau lưng cậu.

Tiêu Lam quay đầu lại, nơi đó vẫn không có gì cả.

Cậu tĩnh tâm xuống, trong một một mớ âm thanh giày cao gót ồn ào cẩn thận cảm thụ được mỗi một tia biến hóa quanh thân mình.

Lúc này đây, là bên phải.

Tiêu Lam bỗng nhiên nhảy mạnh về phía sau một bước, đồng thời chủy thủ trong tay vung ra, hướng về một chỗ trống không một vật nào trong tầm nhìn của cậu.

“Keng” một tiếng, chủy thủ giống là chạm vào một vật thể bén nhọn nào đó.

Nhưng mà thứ công kích Tiêu Lam vẫn cứ không lộ ra một chút dấu vết nào, sau một kích lại lần nữa biến mất.

Tiếng giày cao gót vô tận cùng với công kích xuất quỷ nhập thần, tựa hồ là muốn làm cậu lâm vào sợ hãi trước.

Tiêu Lam cũng không vội, trong hơn 300 lần huấn luyện bị đánh bại hoặc gϊếŧ chết trước đó, cậu đã học xong kiên nhẫn và ngủ đông.

Kẻ đi săn chân chính đều sẽ không bị bề ngoài mê hoặc, mặc kệ thứ kia là cái gì, ngày thường lại không có tung tích như thế nào, vào một chớp mắt công kích kia đều sẽ lộ ra dấu vết.

Sau lần hô hấp thứ mười bốn, công kích lại lần nữa xuất hiện.

Lúc này đây là ở phía sau bên phải Tiêu Lam, đối phương tựa hồ phóng nhẹ động tác, chỉ vào nháy mắt cách Tiêu Lam cực gần mới chợt gia tốc.

Lại vẫn không tránh thoát được cảm giác của Tiêu Lam.

Tiêu Lam lấy tốc độ cực nhanh dùng một loại động tác lệch thân thể không thể tưởng tượng được, gió bén nhọn xẹt qua gương mặt cậu, lại cọ qua một khoảng cách làn da chút xíu, công kích thất bại.

Tiếp theo, Tiêu Lam chém ra chủy thủ về một nơi rỗng tuếch.

“【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】 tạo thành thương tổn với ***, độc tính kèm theo: Bã đậu*”

(*thật ra mình không chắc lắm, bản gốc là sài đằng)

Tuy bã đậu không tính là kịch độc, nhưng sau khi trúng độc sẽ dẫn tới tình huống nôn mửa ghê tởm và đi tả, trong chiến đấu xem như là loại độc không tồi.

Tưởng tượng một chút đối thủ của bạn một bên phải chiến đấu với tiêu chảy một bên còn phải đối phó bạn, chẳng phải là thảm muốn chết à.

Thành công!

Nhìn vết máu đỏ tươi trên chủy thủ cùng với hệ thống nhắc nhở, Tiêu Lam trong nháy mắt minh bạch, công kích cậu chính là một vật còn sống, cũng không phải quỷ quái mà gian phòng này đã làm cậu hiểu lầm.

Thậm chí bởi vì nặc danh, có khả năng không thấp chính là một người chơi.

Tiêu Lam không ngừng cố gắng, dọc theo hướng vết máu nhỏ giọt lại lần nữa huy dao.

“【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】 tạo thành thương tổn với ***, độc tính kèm theo: Chocolate”

Trong không khí tràn ngập ra hương thơm nồng đậm, không khó tưởng tượng ra vị tơ lụa và thuần hậu này.

Tiêu Lam: “……”

Loại tình huống này mày ra sức chút được không chủy thủ!

Chocolate là cái quỷ gì, chủy thủ đại ca, anh cho rằng mục tiêu của chúng ta là chó hay gì!!

Lúc này, gia hỏa công kích Tiêu Lam tựa hồ cũng cảm nhận được uy lực của bã đậu, một chuyện thình lình xảy ra quấy rầy động tác của gã.

Dọc theo vết máu, Tiêu Lam bổ thêm vài lần công kích, bởi vì nhìn không tới vị trí cụ thể, công kích bị đối phương miễn cưỡng ngăn cản lại.

Thấy tình thế không ổn, đối phương trực tiếp bỏ chạy.

Trong không khí đột nhiên dao động một trận, sau đó tiếng bước chân không ngừng vang lên trên đỉnh đầu ngừng lại, cánh cửa phảng phất như bị tróc ra khỏi không gian lại xuất hiện lần nữa.

Giây tiếp theo, Lạc trực tiếp phá cửa mà vào: “Tiên sinh!”

Tiêu Lam phất phất tay: “Tôi không sao, nhưng tên kia chạy thoát rồi.”

Lạc bước nhanh tiến lên, dựa vào rất gần mà nhìn kỹ Tiêu Lam một lần.

Đột nhiên tiếp cận dung nhan tuấn mỹ công thêm ánh mắt nghiêm túc kia, làm Tiêu Lam cũng có vài phần không được tự nhiên.

Tiêu Lam nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lạc: “Yên tâm, tôi thật sự không sao, nhưng thật ra gia hỏa công kích tôi thì tương đối thảm.”

Kiểm tra qua Tiêu Lam thật sự bình an không có việc gì, Lạc mới nhẹ nhàng thở ra.

Thấy thân ảnh màu đen cơ hồ dán đến trên người mình cuối cùng cũng kéo ra khoảng cách, Tiêu Lam cũng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên xuất hiện mỹ nhan bạo kích, đối với người có thẩm mỹ bình thường mà nói, lực sát thương vẫn là có hơi lớn.

Lạc lại không có tính toán buông tha kẻ tập kích nọ.

Liên tục hai lần để Tiêu Lam biến mất trước mắt mình, làm Lạc cảm thấy cực kỳ không vui.

Sắc mặt của hắn có chút âm trầm, mấy thứ này rõ ràng hẳn là hoàn toàn vô pháp ngăn cản hắn.

Tuy đã không có ký ức, nhưng Lạc chính là có cảm giác như vậy, hắn hẳn là không gì không làm được.

Mà không phải bộ dạng hiện tại này, suy yếu vô lực, kéo dài hơi tàn, cả người quan trọng cũng không thể bảo vệ.

Tuy bản thân Tiêu Lam cũng rất mạnh, hơn nữa trưởng thành cực nhanh, nhưng vậy cũng không ảnh hưởng ý niệm muốn bảo vệ đối phương của Lạc.

Cao ngạo phảng phất như khắc trong linh hồn khiến hắn không cách nào chịu đựng được tình huống trước mắt.

Lạc trầm giọng nói: “Tiên sinh, cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ đưa hắn đến trước mặt ngài.”

Giọng nói lãnh lệ, mang theo giá lạnh và sát ý lạnh thấu xương gần như không hòa tan được.

Nhìn ánh mắt Lạc hiện tại mang theo vài phần tàn nhẫn, cùng với hắc khí tràn ngập quanh thân, trong lòng Tiêu Lam sinh ra một tia đồng tình vi diệu với kẻ mới tập kích cậu kia.

Lên đường mạnh giỏi nghen..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.