Tôi Dựa Vào Đàn Ông

Chương 11




11

Trước khi Giang Đăng trưởng thành, cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hôn nhân, cậu cảm thấy việc kết hôn chẳng bao giờ liên quan đến mình được, bởi với cậu được ai đó yêu thương săn sóc là điều quá xa vời.

Khi đó cậu đang trong thời gian chạy nước rút ôn tập cho kỳ thi đại học, còn tranh thủ thời gian dùng quan hệ ít ỏi của mình đi điều tra Tần Nam Tự, thi xong còn phải tự tay đưa mình lên giường người đó, haizz cậu cũng quá đáng thương mà.

Ngày biết điểm đại học cũng vừa vặn là ngày bạn cậu nói cho Giang Đăng biết Tần Nam Tự đang ở khách sạn nào.

Thực ra cậu không quá quan trọng việc học đại học, nhưng nếu cậu ôn tập tùy tiện cũng vào được đại học, vậy phải làm gì để tiếp tục đi học.

Giang gia sẽ không chu cấp cho trên 18 tuổi nữa, Giang Đăng từng ra ngoài làm thêm một tháng, cậu đau đớn phát hiện tiền lương nhận được còn không đủ cho cậu sinh hoạt.

Vật giá ở thành phố B quá cao, không dễ tìm được công việc nhẹ nhàng trong kỳ nghỉ hè cho người chưa có nhiều kinh nghiệm như cậu, việc cậu tìm được toàn là mấy việc khó khăn mệt mỏi.

May mà ngoại hình của Giang Đăng rất tốt, thế nên cũng có nhiều người chủ động ưu ái cậu.

Nhưng Giang Đăng không cam lòng.

Cho dù cậu chủ động đưa thân cho đàn ông đè, thì người đó cũng phải là một anh soái ca chất lượng, Tần Nam Tự rất phù hợp với yêu cầu của cậu.

Ngay cả khi cậu ngã xuống bùn, cũng không thể để bất cứ ai chà đạp được, phải đạt chuẩn thì cậu mới cho.

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad anlam3298, mọi trang khác đều là ăn cắp.

Sau khi chuyển liền mấy chuyến tàu điện, Giang Đăng mới tới được khách sạn mà Tần Nam Tự đang ở, hắn tham dự một sự kiện ở ngoại ô thành phố này, sẽ ở lại đó hai đêm, đây thật sự là cơ hội tốt cho cậu.

Chờ đến khi cậu bước xuống trạm cuối cùng, mặt trời cũng tan ca rồi.

Giang Đăng ngồi xe cả buổi chiều, bụng đã sớm cồn cào.

Nhưng địa phương quá hẻo lánh, chẳng thấy quầy xá nào ven đường cả, chỉ có mấy khu nghỉ dưỡng sang trọng mở cửa, cậu hiện tại là quỷ nghèo sao dám vào đó tiêu tiền.

Nhưng Giang Đăng cũng thật sự không muốn mang chiếc đói bụng đi đưa thân cho người khác dày vò, vậy cũng quá uất ức rồi, lỡ như Tần Nam Tự là người thích mạnh bạo thì dựa vào xương cốt này của cậu, khả năng lần đầu tiên đã bị người ta làm chết trên giường.

Tuy rằng suy nghĩ này chỉ là bông đùa, nhưng lỡ vậy thật thì cậu sẽ rất thảm.

Nghĩ đến đây Giang Đăng thở dài: Xưa có thư sinh ngày đi ngàn dặm để thi, nay có Giang Đăng ngày đi ngàn dặm dâng hoa cúc.

So sánh thật chết tiệt mà.

Cuối cùng Giang Đăng vẫn đến khách sạn Tần Nam Tự đang ở gọi một bát mì, còn mượn cớ nói buổi tối mình không quen ăn quá no, sau đó ăn ngấu nghiến bát mì dưới ánh mắt đầy ẩn ý của nhân viên phục vụ.

Mặc dù rất xấu hổ, nhưng ít nhất Giang Đăng đã no.

Cơm no áo ấm chính là hạnh phúc, Giang Đăng vui vẻ xoa xoa chiếc bụng tròn xoe của mình.

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad anlam3298, mọi trang khác đều là ăn cắp.

Giải quyết xong bữa tối, cậu lại ngồi ở sảnh khách sạn chờ một lúc lâu, cửa lớn rốt cuộc truyền đến tiếng động, một nhóm người tây trang sang trọng bước vào, dẫn đầu chính là Tần Nam Tự.

Tần Nam Tự hình như say, mặt hắn đỏ bừng, nhưng bước chân vẫn rất ổn định.

Nhóm người tách ra trước cửa thang máy, Giang Đăng nhanh chóng theo sau Tần Nam Tự bước vào thang máy.

Lúc ra khỏi cửa thang máy vì tránh Tần Nam Tự nghi ngờ, cậu còn cố ý đi ngược hướng với hắn, nhưng đi được hai bước lại xoay cổ trộm nhìn Tần Nam Tự vào phòng nào. Giang Đăng rón rén qua lại hành lang hai vòng, mới tích đủ dũng khí đứng trước cửa phòng Tần Nam Tự.

Giang Đăng lặng lẽ dán người vào cửa, khách sạn này cách âm không tốt lắm, lờ mờ có thể nghe thấy trong phòng có tiếng người đang nôn mửa.

Một lát sau, nam nhân tựa hồ nôn đủ, muốn trở về giường nghỉ ngơi, ai ngờ lại truyền đến tiếng "đùng đùng" hình như là ngã xuống sàn rồi.

À, cái này... Sẽ không chết người chứ... Giang Đăng lo lắng, cậu nghĩ nghĩ một chút, liền đưa tay gõ mạnh cửa phòng, muốn đánh thức người đang say rượu trong kia.

Cũng may Tần Nam Tự không có ngã thật chỉ không cẩn thận đụng trúng bàn trà, Giang Đăng gõ nửa phút, cửa đã bị mở ra.

Giang Đăng bị dọa một chút, Tần Nam Tự trước mặt cậu chỉ mặc áo choàng tắm, áo không kín để lộ lồng ngực săn chắc, ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu, đầu Giang Đăng đột nhiên đoản mạch, lắp bắp: "Tôi. Tôi..." Giang Đăng "tôi" nửa ngày cũng không biết phải tôi cái gì, khuôn mặt tuấn tú của Tần Nam Tự ngày càng âm trầm, não Giang Đăng chợt loé ý, trực tiếp nói: "Xin hỏi ngài có nhu cầu phục vụ ngâm chân không?!"

Tần Nam Tự không trả lời ngay, Giang Đăng thầm mắng bản thân, hắn khẳng định cho rằng "dịch vụ ngâm chân" này là một dịch vụ khác đi, tuy rằng đầu óc của cậu thật sự không mấy thuần khiết, nhưng trực tiếp thốt ra cũng quá ngại rồi.

Có lẽ Tần Nam Tự thật sự say lắm rồi, cho nên không nói chuyện, chỉ tiếp tục dùng đôi mắt nghiêm túc nhìn cậu.

Hai người yên lặng nhìn nhau một lúc, đến khi Giang Đăng có ý nghĩ bỏ cuộc chuẩn bị chạy trối chết, Tần Nam Tự lại khó chịu cau mày, lảo đảo ngã lên người Giang Đăng, nhắm mắt lại.

Giang Đăng: "..." Sự việc diễn ra thuận lợi ngoài dự kiến.

Nếu bây giờ hắn đã bất tỉnh thì chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn cho cậu.

Giang Đăng tốn sức chín trâu hai hổ kéo hắn lên giường, Tần Nam Tự đã tắm rửa xong, Giang Đăng là người thích sạch sẽ nên khá ưng điểm này của Tần Nam Tự, cậu cũng tự nhiên đi vào phòng tắm tắm rửa, còn đặc biệt tự khuếch trương cho mình.

Bông hoa cúc xinh xắn của câụ sắp nằm dưới thân tên say rượu kia, thế nên Giang Đăng cần chuẩn bị kỹ càng, cậu dùng ngón tay mở rộng rồi dùng nước rửa sạch hoa cúc nhỏ đáng thương của mình, đây là lần tắm rửa xấu hổ nhất của cậu, Giang Đăng tắm rất lâu lúc ra khỏi phòng tắm lại phát hiện Tần Nam Tự đã tỉnh dậy.

Giang Đăng lúng túng đứng trước phòng tắm, sợ Tần Nam Tự sẽ báo cảnh sát nói cậu bán hoa, đành chủ động tiến lên dùng tất cả phương pháp dụ dỗ đàn ông mà cậu học được trên Baidu đến quyến rũ Tần Nam Tự.

Nhưng trăm triệu lần cậu không nghĩ tới Tần Nam Tự sẽ phối hợp, không bao lâu liền giành luôn quyền chủ động.

Giang Đăng còn nhớ rõ đêm đó cậu mới là giống người bị cưỡng gian, vừa khóc vừa cầu xin hắn dừng lại, nhưng thật ra cậu cũng không thấy đau lắm, ngoại trừ lúc đầu hắn tiến vào cúc hoa bị căng ra chưa kịp thích ứng, sau đó đều rất sung sướng.

Không phải nói người say đều không biết thương hương tiếc ngọc sao, nhưng Tần Nam Tự khi ấy lại rất ôn nhu.

Trước khi ngất đi vì quá sức Giang Đăng còn nghĩ sáng mai Tần Nam Tự tỉnh rượu, nhìn thấy một người đàn ông lạ đang nằm cùng giường với mình sẽ phản ứng ra sao. Sẽ buồn nôn, mắng chửi cậu? Hay sẽ trực tiếp xách cậu ném ra ngoài? Giang Đăng không biết.

Dù đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ trước khi đến đây nhưng khi sắp đối mặt với khoảnh khắc đấy cậu vẫn thấy rất hồi hộp.

Ngày hôm sau, khi Giang Đăng tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, đang chăm chỉ toả nắng.

Cậu khẽ mở mắt, liền đối diện với một đôi mắt sáng như đèn pha đang nhìn chằm chằm cậu.

Dường như điều cậu lo lắng bấy lâu sẽ không xảy ra, bởi vì đôi mắt ấy không hề có ý xấu khi nhìn cậu.

Mà hình như chỉ có... Sự thỏa mãn khi được ăn món ngon mà mình trông ngóng đã lâu, hương vị còn cực kỳ vừa ý.

Tần Nam Tự dường như cười nhẹ một tiếng, lại lập tức bối rối nói: "Ưm?! Cậu đến từ đâu?"

Giang Đăng:..." Diễn xuất của tên SB Tần Nam Tự thì ra từ lúc mới quen đã rất vụng về.

Chẳng lẽ....

Đến bây giờ Giang Đăng lâu lâu vẫn sẽ nghĩ: Tần Nam Tự có phải đã sớm biết cậu...? Cậu từng không ít lần muốn hỏi Tần Nam Tự vấn đề này, nhưng mỗi lần đều chủ động từ bỏ đáp án.

Có hay không cũng không quan trọng.

Quan trọng là hiện tại hai người bọn họ đã bên nhau, sau này cũng sẽ ở cùng một chỗ, sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời, vậy là được rồi.

[Hoàn]

Weibo Ngu Thiển

17/5/2023 - 20/5/2023


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.