Tôi Dựa Vào Đàn Ông

Chương 10




10

Chín giờ sáng, buổi đấu giá hàng năm diễn ra tại tầng cao nhất của tòa nhà Thịnh Thế ở trung tâm thành phố B, khách mời đều là những nhân vật nổi tiếng trong ngành, cũng có thể xem nó là một bữa tiệc của giới thượng lưu.

Giang thị gần đây đang có đà quay lại đỉnh cao, thế nên không ít người có mặt ở đây đều muốn chào hỏi Giang Đăng.

Thương trường trước nay đều là gió chiều nào theo chiều đó, mặc kệ trước kia bạn ai vị trí ở đâu, chỉ cần hiện tại bạn nắm đủ quyền lực, vậy bạn chính là tiêu điểm ở đây.

Ngay khi Giang Đăng mang theo trợ lý Trần bước vào, liền có vài người lục đục tới vây quanh bắt chuyện với cậu, từ sở thích đến thời sự, chính là không nhắc gì đến chủ đề thật sự mà họ muốn.

Những nhân vật tinh anh ở đây ai mà không lắm mưu nhiều kế, ai không giỏi đưa đẩy? Mọi người đều hiểu rõ: phải chèo kéo tạo thân thiết trước mới có thể nói chuyện lợi ích được, nếu trực tiếp nói rõ mục đích mà họ muốn, kẻ đó nhất định là tên ngốc thích tự chuốc phiền phức.

Gương mặt Giang Đăng có vẫn còn nét ngây thơ chưa trưởng thành, nhưng chơi khuấy bùn cho đục nước với đám cáo già này đã sớm thành sở trường của cậu.

Gần đây Giang thị mua được một mảnh đất, có vị trí thuận lợi dự là sẽ phát triển rất tốt, thế nên ai cũng mang tâm tư tới chia một phần bánh này với Giang Đăng, thuộc dạng mua bán vốn ít lời nhiều.

Chiếc bánh này của cậu tuy nhỏ, nhưng lại không ít người muốn phần, cái này xem ra phải coi xem ai có quyết tâm hơn.

Tần Nam Tự vừa bước vào đã thấy cảnh Giang Đăng bị một nhóm người vây quanh, hắn cũng biết nguyên nhân trong đó, thế nên chỉ cầm một ly rượu vang đỏ ở một bên uống rượu với trợ lý của mình.

Có người tiến lên bắt chuyện với hắn, khoé mắt Tần Nam Tự còn đang nhìn Giang Đăng, đột nhiên bị người gọi cắt ngang suy nghĩ đứt suy nghĩ, hắn không vui nên quay đầu lại xem đó là ai.

Người tới thoạt nhìn không chênh lệch mấy với tuổi của hắn, gương mặt coi như ưa nhìn, mang vẻ nho nhã vô hại, Tần Nam Tự chỉ mơ hồ nhớ đây là thiếu gia của một công ty nào đó, thuộc về phú nhị đại có tham vọng.

"Tôi là Vũ Thuấn." Người đàn ông giới thiệu bản thân, "Tôi sợ anh không còn nhớ tôi."

Tần Nam Tự cười xa cách: "Thì ra là tiểu Vũ tổng, vẫn có chút ấn tượng."

Vũ Thuấn cũng không khó chịu, thoải mái nói vài chủ đề với hắn, hoàn toàn không có dáng vẻ của nhị thế tổ.

Loại người này thật ra cũng rất dễ đoán được lý do gã tiếp cận hắn, nhưng cũng thuộc dạng bám dai nhất.

Hai người lại nói vài câu khách khí, Vũ Thuấn lại chủ động nói về Giang Đăng, "Giang tổng đó, gần đây tôi thấy anh ta rất nổi bật đấy. Tôi nghe nói anh ta rất thân thiết với anh."

Tần Nam Tự nhấp một ngụm rượu vang đỏ, "Thế sao? Vũ tổng nghe tin từ đâu ra?" Hắn tỏ vẻ nghi hoặc hỏi ngược lại, giống như hắn thật sự cũng không biết Giang Đăng là ai.

Thật ra quan hệ của hai người bọn họ cũng không phải cố ý giấu diếm, người có chút năng lực trong giới đều biết chuyện của hai người bọn họ, còn không ít kẻ nhiều chuyện đi lan rộng việc này.

Tất cả đều biết Tần Nam Tự bao dưỡng một nam nhân, nhưng mọi người cũng chỉ lắc đầu cho qua chuyện này, chẳng mấy ai nghĩ sâu xa hơn.

Vũ Thuấn cười khẽ, không trả lời hắn, chỉ nói: "Con công được nuông chìu hay thích xòe đuôi khoe mẻ, nếu được yêu thương quá nhiều sẽ quên mất thân phận của mình mà càn quấy với chủ nhân. Tần tổng, anh có nghĩ vậy không?" Ngữ khí quái dị, như cất chứa điều gì.

Đôi môi cong của Tần Nam Tự cứng lại, đáp lời: "Con công vốn là báu vật, sinh ra chính là để cưng chiều, nó nên ở đài cao mà xoè đuôi xinh đẹp."

Hắn vừa dứt lời, Giang Đăng đúng lúc mang theo một nhóm người đi ngang qua, lại gặp một nhân viên bưng khay rượu đứng không vững, nhìn rượu trên khay lắc lư, sắp đổ lên người Giang Đăng.

Tần Nam Tự lập tức tiến lên một bước nhỏ, nhanh tay ôm lấy eo Giang Đăng, kéo người ra khỏi chỗ nguy hiểm.

"Tôi xin lỗi! Ngài Giang thật xin lỗi ngài!" Nhân viên phục vụ liên tục cúi người mấy cái, trên mặt đầy nét hối lỗi.

Quản lý thấy nơi này xảy ra sự cố cũng vội vàng tới khiển trách nhân viên phục vụ, còn nói sẽ bồi thường cho Giang Đăng.

Giang Đăng thật sự bị dọa sợ, nhưng cậu cũng chưa gặp chuyện gì, nên không cần quản lý phải bồi thường, ngược lại mấy nhân vật đi theo hắn nãy giờ lại được dịp tỏ ra quan tâm, từng người một "Anh không dao chứ Giang tổng?" "Anh có bị thương ở đâu không?" Cậu sắp bị phiền chết rồi.

Sau khi Giang Đăng tiễn quản lý đi, cậu mới nhìn sang Tần Nam Tự, "Cảm ơn. Tần tổng."

Nghe được xưng hô xa cách này, mặt Tần Nam Tự liền tối sầm lại, tối hôm qua còn trên giường khóc gọi chồng muốn khàn giọng, hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy thì lại lịch sự gọi Tần tổng.

Thật sự là xuống giường liền không nhận người.

Tra nam.

Năm ngón tay phải của Tần Nam Tự lặng lẽ nắm chặt, nhớ lại vừa rồi bàn tay này mới ôm eo Giang Đăng, nhớ rõ lúc đó hắn dùng sức không ít ôm lấy vòng eo mềm mại ấy, nơi đó cũng là chỗ nhạy cảm của Giang Đăng.

Trong lòng nhớ lại, Tần tổng trên mặt vẫn giữ nét tình tĩnh tự nhiên, nếu Giang Đăng muốn giả bộ làm người lạ với, vậy hắn sẽ chiều theo diễn với cậu.

"Không có gì." Tần Nam Tự cười xã giao đáp.

Đợi Giang Đăng mang nhóm người kia đi xa, Vũ Thuấn mới nói: "Quan hệ của hai người, thật sự... khó hiểu."

Tần Nam Tự không để lời nói của gã vào lòng, nghĩ thầm gã mà hiểu chuyện của họ mới lạ ấy, bởi nó là bí mật rất thú vị, thuộc về riêng hắn!

Bên này tai Giang Đăng đều là tiếng vo ve của đám người rảnh rỗi nói mấy chuyện nhàm chán, cậu câu được câu không đáp lời họ, một bên dùng tay phải nhẹ nhàng sờ eo mình.

Nơi này vừa được Tần Nam Tự chạm qua, vẫn còn lưu lại hơi ấm của hắn.

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad anlam3298, mọi trang khác đều là ăn cắp.

Buổi đấu giá tới nửa đêm mới kết thúc, Giang Đăng chụp một tấm ảnh đăng lên trang cá nhân.

Bức ảnh chụp rất sống động, nhưng cậu không nhận ra điều đó, ảnh chụp cảnh náo nhiệt ở bữa tiệc, người đứng người ngồi ăn măc sang trọng lắp đầy bức ảnh.

Ban tổ chức có chuẩn bị phòng cho những người muốn ở lại nghỉ ngơi, Giang Đăng chọn một phòng rồi bước vào, cậu đi thẳng vào phòng tắm, muốn tắm rửa lắm rồi.

Giang Đăng tỉ mỉ tắm, đặc biệt là hôm nay cậu tiếp xúc với rất nhiều người, cậu lấy một ít sữa tắm thoa lên toàn thân, lại cẩn thẩn dùng nước rửa sạch lại.

Hơi nước dày đặc, Giang Đăng tắm tới khi muốn chóng mặt mới dừng lại, chờ cậu bước ra khỏi phòng tắm liền ngửi được mùi gỗ đàn hương nhẹ nhàng, Tần Nam Tự đang lật tạp chí trên sô pha.

Giang Đăng đi qua dựa vào lưng ghế sô pha, Tần Nam Tự liền đứng dậy muốn hôn cậu, nhưng bị Giang Đăng dùng ngón tay chống lên ngực cản lại, "Anh chưa tắm."

Tần Nam Tự cũng biết Giang Đăng thích sạch sẽ nhưng vẫn thừa dịp cậu không chú ý hôn nhẹ lên má cậu, sau đó hài lòng bị người đẹp đá vào phòng tắm.

So với Giang Đăng, Tần Nam Tự tắm cực nhanh, chưa tới năm phút đã choàng áo tắm đi ra, Lúc này Giang Đăng đã lên giường nằm.

Lúc nãy ở buổi tiệc cậu còn tỏ ý xa lạ với hắn, bây giờ chính là lúc đòi lại, Tần Nam Tự vừa mới tắm xong khoang khoái liền cảm thấy phía dưới hưng phấn, nhìn thấy cậu liền cứng ngắt.

Tần Nam Tự như hổ đói đè lên người Giang Đăng, bên dưới trái cà tím của mình chống lên cây nấm của cậu chào hỏi, cọ a cọ.

Hai người nhanh chóng môi lưỡi quấn quýt, hắn càng quét khoang miệng Giang Đăng, âm thanh hôn mút không dứt bên tai.

Giang Đăng hai năm qua đều là người bị động trong chuyện hôn môi nay, mỗi lần đều bị Tần Nam Tự mạnh mẽ hôn đến nhũn cả người, Tần Nam Tự bình thường thấy cậu hụt hơi sẽ hôn chậm lại cho cậu thời gian hít thở rồi lại tiếp tục càng quấy.

Nụ hôn vừa chậm nhịp, Giang Đăng đột nhiên nghiên đầu sang một bên, ánh mắt thăm dò, hỏi: "Hôm nay trong buổi đấu giá anh nói chuyện với ai, hai người có quan hệ gì?"

Tần Nam Tự nhíu mày suy nghĩ, mới nhớ nghĩ ra cậu đang nói tới Vũ Thuấn, cố ý nói: "Anh ta bắt chuyện với anh..."

Lời còn chưa dứt mặt Giang Đăng liền thay đổi, Tần Nam Tự thấy thế không ổn vội sửa lời: "Còn có thể là chuyện gì, chỉ chào hỏi bình thường thôi!"

Giang Đăng hài lòng với đáp án này, lại hơi bĩu môi muốn hôn, Tần Nam Tự quả thực không có cách nào với cậu, cưng chiều cuối đầu hôn Giang Đăng.

Hai người đều chỉ mặc áo choàng tắm, nhẹ nhàng kéo dây áo thắt liền trần trịu tiếp xúc với nhau, mùi sữa tắm giống nhau quấn quanh bên chóp mũi, lại như một liều thuốc kích dục, quyến rũ hắn mau chóng xỏ xuyên cậu.

Tần Nam Tự lấy gel bôi trơn bắt đầu mở rộng cúc hoa của Giang Đăng, tay vừa chạm vào liền nhận thấy cúc huyệt đã sớm mềm xốp ẩm ướt, hắn quá quen thuộc với chiếc lỗ này, chạm vào liền biết cậu đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ chờ hắn đi vào lấp đầy cậu.

Tần Nam Tự ngồi dậy, lật người Giang Đăng lại, dùng tư thế phía sau bắt đầu cuộc hoan ái.

Tư thế này cả hai đều không nhìn thấy mặt đối phương, Giang Đăng áp lưng vào ngực Tần Nam Tự cúc huyệt co giãn khó khăn tiếp nhận từng cú thúc của hắn.

Tư thế này thuận tiện cho Tần Nam Tự xoa nắn hai hạt đậu trước ngực của Giang Đăng, đầu ngón tay nặng nề đè miết theo chiều kim đồng hồ, thi thoảng lại kéo mạnh nhéo nhẹ làm hai hạt đậu đáng thương đỏ bừng.

Điểm nhạy cảm của cậu đều nằm trong tay hắn, chọc cho Giang Đăng kêu rên không ngừng.

Vòng eo nhỏ nhắn của Giang Đăng nhanh chóng không theo kịp tiết tấu của hắn, ngực bị chà sát sưng lên, cậu vùng vẫy muốn quay mặt lại nhìn tên cầm thú Tần Nam Tự, hắn cũng phối hợp xoay người cậu, con quái vật đang trốn trong hang cũng xoay 180 độ kích thích Giang Đăng hét lên, nhưng hai người rốt cuộc cũng mặt đối mặt.

Tư thế này không còn thuận tiện cho tay hắn ôm tròn cả ngực của cậu nữa, nhưng lại rất phù hợp để môi hắn âu yếm hai điểm đỏ mê người ấy.

Tần Nam Tự vùi mặt vào ngực cậu mút mạnh, phía dưới cũng phối hợp đỉnh sâu vào trong.

Giang Đăng được hắn chăm sóc cẩn thận đã bắn mấy lần, mà phía con quái thú của hắn vẫn không ngừng nhiệt tình chào hỏi từng tất thịt non trong cúc hoa của cậu.

"Chồng... Chạm vào... Chạm." Giọng Giang Đăng đứt quãng, run rẩy kéo tay Tần Nam Tự nắm lấy cây nấm của cậu.

Bàn tay Tần Nam Tự linh hoạt xoa nắn làm cậu sung sướng run rẩy cả người, đến lúc Giang Đăng sắp bắn thì chơi xấu thả chậm nhịp lại, Giang Đăng như bị mắc nghẹn không thể tận hứng, khóc cắn bả vai Tần Nam Tự, bảo hắn nhanh lên.

Tần Nam Tự thấy cậu nôn nóng đủ rồi, tay và thắt lưng liến phối hợp tăng nhanh tốc độ tận tình chăm sóc cậu.

Khoái cảm mãnh liệt từ phía trước và phía sau nhanh chóng đánh úp Giang Đăng, đầu óc cậu choáng váng, xương cụt nóng bừng đầy sung sướng.

"A--" Giang Đăng thét dài thoả mãn, theo sau Tần Nam Tự cũng gầm nhẹ, hai người cùng đưa nhau lên đỉnh dục vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.