Tôi Dựa Vào A Phiêu Để Làm Giàu

Chương 4




Từ ghế phụ lái cũng đi xuống một người đàn ông, vóc dáng hơi thấp một chút nhưng cũng chừng 1m8, mặc đồ tây, đeo một cặp kính gọng vàng.

Lâm Mạt Mạt thoáng cái đã nhớ lại, đây là người đàn ông lúc mới xuyên qua nhìn thấy _thư ký Dương. Lúc ấy hình như hắn cùng mình nói gì đó, mặc dù nghe không hiểu lắm nhưng Lâm Mạt Mạt vẫn còn nhớ rõ nói cái gì là __ “.... sau khi làm xong thủ tục, Cảnh Thâm Dương chính là người giám hộ của em nhưng mà hắn cũng đang đi học, không có nhiều thời gian, có chuyện gì em tìm tôi là được rồi.”

Về phần tại sao có thêm một người giám hộ, Lâm Mạt Mạt cũng mơ hồ nghe được một chút. Nói là chính sách của thành phố, giúp đỡ một một, Cảnh Thâm Dương là người giúp đỡ, cô là người được giúp đỡ, thời điểm rút thăm Cảnh Thâm Dương rút trúng cô.

Cảnh An Thành nhìn em trai ngược lại rất lo lắng: “Tại sao lại bị thương rồi? Vừa hay anh muốn dẫn Mạt Mạt đi bệnh viện, em cũng đi chung đi.”

Cảnh Thâm Dương không trả lời, thậm chí không nhìn anh hắn một cái, vừa xuống xe liền nhìn chằm chằm Lâm Mạt Mạt, trong ánh mắt hiển nhiên không có ý tốt cùng không đồng ý, lúc này đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Lão già cảm thấy tôi luyến đồng sao? Cho dù như vậy thì thế này cũng quá xấu rồi?”

Lâm Mạt Mạt: “....”

Rất tốt, ngươi đã thành công làm ta chú ý rồi.

Sắc mặt Cảnh An Thành khó coi: “Câm miệng! Nói với một cô gái mà ác độc như thế, gia giáo cũng em đâu? Lại nói đây không phải chính em rút trúng sao?”

Cảnh Thâm Dương cười lạnh một tiếng, nâng nâng cằm hoàn toàn không có ý xin lỗi, thậm chí mang theo vài phần khiêu khích.

Bận tâm lòng tự trong của cô bé, Cảnh An Thành đang định cưỡng chế hắn xin lỗi thì nghe thấy Lâm Mạt Mạt chủ động mở miệng.

“Tôi không tín toán với hắn, ai kêu hắn là tên xui xẻo chứ?”

Không khí đột nhiên yên tĩnh.....

Cảnh An Thành vội ho một tiếng, nhìn sắc mặt em trai ngày càng âm trầm thì vội vàng kéo Lâm Mạt Mạt về phía sau mình.

Thư ký Dương cũng có chút kinh ngạc, thật sự vận khí của nhị thiếu không tốt nhưng biết chuyện này cũng không có mấy người, Cảnh gia đối với chuyện này giấu rất kỹ. Coi như người biết nhị thiếu thường xuyên không may cũng chỉ cảm thấy tính khí hắn nóng nãy dễ dàng bị chọc tức. Huống hồ Lâm Mạt Mạt căn bản không biết nhị thiếu, làm sao lại biết vận khí hắn không tốt?

“Em đã là người lớn rồi, không nên đem tính tình vung đến trên người trẻ con.” Khẩu khí Cảnh An Thành nhẹ nhàng, trấn an.

Cảnh Thâm Dương cong khóe môi, trào phúng trên mặt vô cùng rõ ràng: “Anh, anh không nên quá coi thường đứa trẻ này, ai biết nó có tâm tư gì khác hay không? Nhưng phàm là phụ nữ thì không thể không có ý nghĩ bò lên giường người.”

Cảnh An Thành hít sâu một hơi, gân xanh trên thái dương nhảy ra: “Im đi, Mạt Mạt mới mười bốn tuổi.”

Cảnh Thâm Dương cười nói: “Vậy anh cần phải cẩn thận một chút nếu thật sự xảy ra chuyện gì nó hoàn toàn có thể tố cáo anh cưỡиɠ ɠiαи trẻ vị thành niên, vậy thì không phải mấy chục vạn là có thể đơn giản giải quyết đâu.”

Lâm Mạt Mạt xem như đã rõ, đây là vào trước là chủ, trực tiếp biến cô thành người có dụng tâm khác.

Cảnh An Thành vuốt vuốt mi tâm, hất cằm ra lệnh: “Lên xe trước.”

Đứng ở đây muốn để người khác vây xem náo nhiệt sao?

Lần Cảnh Thâm Dương ngược lại không dị nghị gì, trực tiếp mở cửa xe việt dã của mình, ngồi xuống vị trí lái. Thư ký Dương nhìn Cảnh An Thành một chút: “Tiên sinh, hay là ngài ngồi phía trước, tôi ở phía sau chiếu cố cô bé cho.”

Lâm Mạt Mạt rất kỳ quái: “Tôi có tay có chân vì sao còn phải cần anh chiếu cố? Anh không muốn cùng tên xui xẻo tính khí nóng nảy ngồi chung thì nói thẳng đi, làm sao phải kéo tôi ra? nói thật, tôi cũng không muốn.”

Thư ký Dương: “....”

Làm người thật khó, làm thư ký càng khó hơn.

Cảnh An Thành nở nụ cười, chủ động ngồi xuống vị trí phụ lái, nói: “Đi bệnh viện trước, vết thương Mạt Mạt cần xử lý một chút.”

Thư ký Dương chợt cảm thấy mình thất trách, vội vàng xin lỗi: “Ngại quá, hai ngày nay thật sự quá bận, không thể tự mình tới, tôi không biết tên Dương Dũng kia không đáng tin như vậy.”

Dương Dũng chính là người đàn ông trung niên làm việc trong cộng đồng.

Lâm Mạt Mạt không quá để ý, nhẹ gật đầu: “Không có gì, vốn dĩ các người cũng không có nghĩa vụ chiếu cố tôi.”

Cảnh Thâm Dương cười nhạo một tiếng, đối với hư tình giả ý của cô rất xem thường. Đầu năm nay hắn còn chưa gặp người nào không muốn đào mỏ người Cảnh gia đâu. Cô bé này coi như hiện tại không hiểu, chờ thêm mấy năm thì không chắc được.

Cảnh An Thành đối với thái độ của hắn lại nổi nóng, nói: “Đây là người chính em rút, còn muốn đổi sao?”

Cảnh Thâm Dương một bộ dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Không có à, không phải để thư ký Dương giúp nó đóng học phí rồi sao, tiền sinh hoạt cũng cho đúng hạn, mỗi tháng hai ngàn, không ít nha? Phòng ở cũng sẽ thuê cái tốt, như thế còn chưa đủ sao?

Lâm Mạt Mạt không để ý tới hắn, đột nhiên nói: “Chạy xe lên phía trước một trăm mét, dừng ở bên trái đi.”

Cảnh Thâm Dương thật bạo phát: “Vì sao phải dừng bên trái? Hông phải đi bệnh viện sao?”

“Để ngươi nhìn một chút kết quả của một kẻ xui xẻo.”

Thư ký Dương xém chút bật cười, tiểu cô nương thù dai nha.

Cảnh An Thành trầm mặc chớp mắt một cái, cũng nói: “Vậy nhìn xem.”

Cảnh Thâm Dương: “.....”

Hít sâu một hơi hắn dựa theo chỉ dẫn của Lâm Mạt Mạt, dừng xe ở phía trước cách 100m, đậu sát tường đông của tiểu khu. Hắn ngược lại muốn xem xem, hùng hài tử này đang giở trò gì.

Cảnh An Thành lại hỏi: “Tiền sinh hoạt em cho đâu? Trước khi anh đến, trên người Mạt Mạt không có một đồng.”

Thư ký Dương sửng sờ, lập tức hiểu ra chủ đông thẳng thắn: “Tôi đưa Dương Dũng.... chuyện này quả thật là lỗi của tôi, là tôi nghĩ Mạt Mạt còn nhỏ, cần người hỗ trợ chiếu cố liền cho Dương Dũng năm ngàn để hắn hỗ trợ mỗi ngày nấu cơm cho Mạt Mạt, thuận tiện tìm phòng gần trường để ở.”

Nhưng hắn không nghĩ Dương Dũng tham như vậy, thậm chí một xu tiền sinh hoạt cũng không cho cô bé.

Lâm Mạt Mạt lại nói: “Năm ngàn coi như mua một cái chân hắn đi, cũng tiện nghi.”

Cảnh An Thành sửng sờ: “Cái gì?”

Vừa dứt lời Dương Dũng từ bên trong tiểu khu đi ra, cũng không biết hắn đang làm gì mà ngây người gần hai mươi phút.

Lúc này ở góc rẽ một chiếc xe máy chạy tốc độ cao lao đến, rất nhanh đến cửa tiểu khu, tốc độ không giảm chút nào mà Dương Dũng như không nhìn thấy tiếp tục đi về phía này.

Xe máy không chút ngoài ý muốn đụng hắn bay ra ngoài, lộn hai vòng trên mặt đất, trượt đi hơn ba mươi mét mới dừng lại. Mà chiếc xe máy kia sau khi đụng vào người quỹ tích đột nhiên thay đổi quay đầu đụng vào đại thụ, cả người lẫn xe phát ra tiếng vang thật lớn, phảng phất như đang động đất.

Cảnh Thâm Dương liền sợ ngây người. Hắn nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, một loạt tai nạn xe cộ này phát sinh như thế nào, hắn nhất thanh nhị sở, bất kỳ chi tiết nào cũng không bỏ qua, ngây người một hồi lâu mới hồi phục tinh thần. Sau đó liền phát hiện nếu vừa rồi không chạy xe đi thì xe máy sẽ đụng vào xe hắn.....

Dù Cảnh An Thành kiến thức rộng rãi trong lúc nhất thời cũng chưa kịp phản ứng.

Lâm Mạt Mạt lại rất bình tĩnh: “Xem xong thì đi thôi, không phải muốn tới bệnh viện sao?”

Cảnh Thâm Dương ngồi ở vị trí lái, tay chân lạnh lẽo, phảng phất như không nghe sai khiến, giẫm phanh xong lại không biết kế tiếp nên làm gì.

Cảnh An Thành lập tức nói: “Đổi đi, anh lái cho.”

Lâm Mạt Mạt nhìn hắn một cái, nói thêm: “Anh đối với tai nạn xe còn ám ảnh sao? Vậy chờ một lúc đi, anh nghỉ ngơi chừng mười phút, chúng ta lại lên đường.”

Cảnh Thâm Dương ngồi ở đó không ngừng hít sâu rốt cuộc cũng an ổn tâm thần, mở cửa xe đi xuống nói cùng thư ký Dương: “Anh lái xa, tôi ngồi phía sau.”

Thư ký Dương lập tức cùng hắn đổi chổ.

Lâm Mạt Mạt một tay nâng cằm, mắt nhìn xe máy cùng người phía sau, chắc là không cứu nổi, hồn phách đã rời thân thể, hơn nữa còn nhìn rất mờ mịt, đoán chừng chắc cũng không rõ có chuyện gì xảy ra.

“Tai bay vạ gió.”

“Cái gì?” Cảnh Thâm Dương không nghe rõ hỏi lại.

Lâm Mạt Mạt giải thích: “Người trẻ tuổi đi xe máy kia vốn có thể không chết chỉ là vận khí không tốt lắm.”

Thư ký Dương nghiên đầu một chút, trong lòng có một nỗi khủng hoảng: “Có ý gì? Người kia chết rồi? Bởi vì Dương Dũng mới chết sao? Là báo ứng hắn tự tiện giấu năm ngàn kia sao?”

“Cũng không phải bởi vì năm ngàn, gần đây hắn làm không ít chuyện thất đức.” Lâm Mạt Mạt tính từng cái cho hắn “Năm ngàn là thứ nhất, một phân tiền hắn cũng không đưa tôi, mấy ngày nay tôi không đi học cũng không có gì để ăn, xém chút đói chết.”

___ nếu không phải vì Lâm Mạt Mạt không có tiền, trong nhà lại không có gì ăn ngày đó cô ấy sẽ không ra ngoài. Đúng lúc trời đầy mây, đối với vết thương càng bất lợi, thời tiết không tốt dễ dàng dẫn đến nhiễm trùng cho nên không phải thật sự rất đói một chút đồ ăn cũng không có, cô sẽ không đi ra ngoài cũng sẽ không gặp phải ác quỷ, càng sẽ không vì vậy mà mất mạng.

“Thứ hai, nữa tháng trước hắn nghĩ mình ôm được đùi to, trước mặt lãnh đạo bàn lộng thị phi, oan uổng một dì trong đơn vị trộm đồ, dẫn đến mẹ chồng của dì kia bệnh tim đột phát, qua đời tại chổ.”

“Thứ ba, hắn ở trong phòng tôi lấy đồ không nên lấy.”

Dương Dũng sẽ không bao giờ biết, vật kia đã bị ác quỷ đánh dấu. Không sai chính là ác quỷ ngày cô xuyên qua, công kích hồn phách của Lâm Mạt Mạt. Sau khi Lâm Mạt Mạt thật chết, ác quỷ cũng không từ bỏ vẫn như cũ tìm cơ hội công kích cô, đánh dấu kia chính là ác quỷ lưu lại.

Là một miếng ngọc nhìn cũng đáng tiền.

Dương Dũng lòng tham không đáy cho rằng đây là đồ của Cảnh gia, trong lòng nghĩ cho một tiểu nha đầu thật lãng phí, sau khi hắn lấy về còn có thể mang đi tặng lãnh đạo, có lẽ có cơ hội còn có thể cùng Cảnh gia kéo chút quan hệ, hắn liền có thể bay lên cành cao thành phượng hoàng.

Nhưng lại không biết đây là bùa đòi mạng.

Ác quỷ phát giác được đồ vật của mình bị vật có sinh khí đụng phải lập tức tới lấy mạng.

Chỉ là thứ này cũng thật thông minh, đại khái cũng nhận được tin, biết có Cảnh An Thành một đại sát khí như vậy bên người cô cho nên tự mình không xuất hiện, chỉ thông qua ngọc bội làm trung gian, khởi động sát kiếp.

“Mà người trẻ tuổi đi xe máy kia là một tiểu lưu manh, bởi vì tạc phố nhiễu dân __ chắc là kêu như vậy, bị công an tạm giam nhiều lần nhưng tội không đáng chết.”

Chỉ là ác quỷ lấy mạng, ai cũng không dự liệu được.

“Được rồi, anh vừa mới cho tôi một vạn hai ngàn đồng, coi như thù lao tôi giúp các người trách tai họa bất ngờ, chúng ta có thể đi.” Lâm Mạt Mạt giải thích xong, phát hiện thời gian đã qua mười phút.

Xe cứu thương cũng đã đến rồi, đem Dương Dũng cùng thiếu niên đi xe máy lên cán cứu thương, đặc biệt nhân viên chấp pháp cũng đến đây dò hỏi tiệm tạp hóa ở cửa ra vào lúc ấy xảy ra chuyện gì.

Lâm Mạt Mạt vừa nói xong liền có cảnh sát nhân dân đi tới gõ gõ cửa sổ xe bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.