Tôi Dựa Vào A Phiêu Để Làm Giàu

Chương 20




Lâm Mạt Mạt còn nói: “Con đường quỷ tu tương đối gian nan. Người chết sau một thời gian ý thức hồn thể không còn thanh tỉnh như khi còn sống, rất dễ dàng bỏ lỡ thời cơ tu luyện tốt nhất. Cho nên cơ bản đều là dựa vào sư phụ mới có cơ hội nhập môn.” Nói đến đây Lâm Mạt Mạt gõ gõ tiểu quỷ: “Ai dẫn ngươi nhập môn?”

Tiểu quỷ hừ một tiếng, rất kiên cường không để ý tới cô.

Lâm Mạt Mạt cũng không nói nhảm, siết dây thừng trên người nó chặt một chút.

Theo một tiếng hét thảm, tiểu quỷ cuối cùng cũng thành thật: “Ta nói, ta nói.”

“Thành thật khai báo.” Tống đại nhân cùng thư sinh bọn họ cũng vây lại, biểu tình nghiêm túc nhìn tiểu quỷ.

Tiểu quỷ không thể không từ bỏ kháng cự, bắt đầu hồi tưởng lại quá trình quỷ sinh dài dằng dặc.

Sáng sớm ngày thứ hai thư ký Dương đến, mang theo cho Lâm Mạt Mạt hai hộp cơm giữ nhiệt lớn, phân ra bữa sáng cùng bữa trưa, vừa nhìn cô ăn cơm vừa nói: “Xin lỗi, hôm qua có chút chuyện phát sinh ngoài ý muốn nên thất hẹn.....”

Lâm Mạt Mạt không thèm để ý, an ủi: “Không sao, chuyện của tôi bên này cũng vừa giải quyết xong, đợi ngày nào anh rảnh cũng được.”

Thư ký Dương nở nụ cười: “Được.”

Sau khi thấy cô ăn no, thư ký Dương nói: “Đi thôi, tôi đưa em đến trường. Mấy ngày nay hơi bận xíu, buổi tối có khả năng tôi không thể đi đón em, em tự về trước, được không? Khoảng sáu giờ tôi sẽ mang cơm tối qua.”

Lâm Mạt Mạt gật đầu đồng ý: “Vốn cũng không cần phiền toái như vậy, tôi cũng không yếu ớt, trước giờ cũng đều tự mình đi về, cơm tối ăn bánh bao là được, ăn rất ngon.”

Thư ký Dương sờ sờ tóc cô, không nói gì.

Mấy ngày sau đó thư ký Dương đều bận rộn nhiều việc, 7h30 sáng mỗi ngày đều đến đưa cơm cho cô, mỗi lần đều là ba hộp giữ nhiệt, chuẩn bị đầy đủ cho cô một ngày ba bữa, sau khi đưa tới thì vội vàng rời đi.

Lâm Mạt Mạt nhịn không được thở dài, nhưng mà người ta không chủ động mở miệng cô cũng không tiện mạo muội nói cái gì, vẫn là chờ thêm đi. Có lẽ đến bây giờ bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm mình.

Chạng vạng hơn 6h tối, lúc Lâm Mạt Mạt cưỡi xe đạp từ chợ nhỏ trở về, vừa vào nhà phân phát vật dụng cho mấy du hồn thì nghe tiếng đập cửa.

Mấy du hồn trong phòng lập tức để đồ vật trên tay xuốn, sau đó ẩn thân.

Lâm Mạt Mạt hơi hoang mang, không biết nhà này tìm cô làm gì, cố ý đợi năm phút, sau khi nhìn hết thảy trong phòng đã khôi phục bình thường mới đi mở cửa.

Người tới là mẹ và vợ Dương Dũng.

Vừa nhìn thấy hai người Lâm Mạt Mạt liền hiểu rõ ý đồ của họ, lập tức nhíu mày: “Các người tìm ai?”

“Lâm Mạt Mạt đúng không?” mẹ Dương Dũng mở miệng trước tiên: “Dũng tử nhà chúng tôi không phải đến chiếu cố cháu mấy ngày sao? Cháu còn nhớ không?”

“Không có, tôi chưa từng gặp hắn, cũng không biết người này. Từ khi bà tôi qua đời ở đây chỉ có một mình tôi.” Lâm Mạt Mạt trả lời.

Vợ Dương Dũng hiển nhiên rất quính, vội vội vàng vàng nói xen vào: “Sao lại thế? Tôi nhớ là có hai ba lần anh ấy bảo tôi nấu cơm cho em, nói là muốn mang đến cho em ăn. Tôi nhớ rất rõ có canh trứng hấp, bông cải xanh xào, còn có một bát cháo gạo....”

Lâm Mạt Mạt đánh gãy lời cô ấy: “Những lời chị nói tôi cũng không rõ, chị nên đi hỏi chồng chị thì hơn.”

Mẹ Dương Dũng lập tức xụ mặt xuống: “Bất kể như thế nào chúng tôi cũng đã chiếu cố cháu một thời gian nha? Bây giờ đã trèo lên cành cao, cũng nên hồi báo một chút chứ?”

Lâm Mạt Mạt tưởng là mình nghe nhầm, cả buổi trời mới kịp phản ứng: “Cái gì?”

Người nhà này đến đòi tiền, cô cũng không lấy làm kỳ quái, thoải mái nói thẳng ra ý đồ đến, nói không chừng tâm tình tốt cô sẽ chỉ điểm cho một chút, miễn cho sau này vận rủi không ngừng, nhưng một hai phải chụp mũ ân huệ chưa có bao giờ lên đầu cô, chuyện này rõ ràng không thiện rồi.

Lâm Mạt Mạt lạnh lùng nhìn họ: “Trong vòng một phút đi khỏi tầm mắt tôi, bằng không Dương Dũng không chỉ gãy chân thôi đâu.”

Vợ Dương Dũng quá sợ hãi nhìn gương mặt lạnh lùng của cô bé, trong lòng e ngại không lý do, ôm lấy cánh tay mẹ chồng muốn đi ra ngoài.

Cô không có công việc, con trai thì đang học cao trung tại một trường tư nhân, học phí đắt đỏ. Nếu chồng cô không còn, cô hoàn toàn không biết phải làm thế nào để nuôi sống gia đình này.

Mẹ Dương Dũng thì càng cản càng hăng, thấy Lâm Mạt Mạt khó chơi, nhịn không được chỉ vào mũi cô mắng: “Ngươi, cái thứ kỹ nữ có cha sinh không có mẹ dạy này, cho là bản thân gặp quý được nhân hả? Cũng không nghĩ thử coi bản thân có cái mệnh đó không. Phì! Tứ cố vô thân dựa vào cái gì mà người ta tiêu tiền trên người ngươi.”

Lâm Mạt Mạt lý lẽ hùng hồn: “Bởi vì tôi có giá trị: Tôi học giỏi, tương lai tốt nghiệp thế nào cũng nằm trong top 3, có thể đến công ty nhà họ làm việc. Hơn nữa tôi còn là bé gái, lớn lên nhìn cũng tạm được, vô dụng lắm thì còn có thể làm con dâu nuôi từ bé đấy.”

Cảnh Thâm Dương từ bên ngoài đi vào nghe bà già đó chửi bậy định tiến lên lôi cổ ra ngoài đập một trận thì nghe được Lâm Mạt Mạt lên tiếng, lập tức nghẹn họng, nhiệt huyết tràn đầy lập tức biến mất hơn nữa.

Mẹ Dương Dũng bị sự không xấu hổ của cô làm cho sợ ngây người, một lúc lâu cũng không kịp phản ứng.

Lâm Mạt Mạt còn nói: “Tôi khuyên hai người nhanh chóng về nhà đi.”

Mẹ Dương Dũng lấy lại tinh thần tiếp tục mắng: “Quả nhiên là cái thứ kỹ nữ không biết xấu hổ.....”

Cảnh Thâm Dương rốt cuộc nghe không nổi nữa, bước nhanh lên, đứng chắn phía trước Lâm Mạt Mạt, nhấc chân liền đạp bà già xuống dưới, mặt mũi tràn đầy lệ khí: “Con gái của tôi, không cần bà tới câu tam đáp tứ.”

Vợ Dương Dũng kinh hô một tiếng vội vàng chạy xuống lầu, đỡ mẹ chồng cô lên.

Lâm Mạt Mạt nhìn về phía hắn: “Nếu làm bị thương, anh phải bồi thường tiền.”

Cảnh Thâm Dương cười nhạo một tiếng: “Tôi mà sợ bồi thường tiền? Chờ đó, tôi sẽ bao cho bà ta hai năm phòng chăm sóc đặc biệt ICU....” nói rồi liền lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại.

Lâm Mạt Mạt thở dài, ấn tay hắn xuống: “Bà ta không sao, chỉ trầy da chút thôi. Nếu anh có tiền mà không có chổ tiêu, thì tăng tiền tiêu vặt cho tôi đi, vừa hay tôi cần mua vài thứ, đang lo không có tiền đây.”

Cảnh Thâm Dương hỏi: “Em muốn mua cái gì?”

“Đồ của con gái.” Lâm Mạt Mạt nhìn hắn, vẻ mặt thản nhiên.

Tiểu xử nam thanh thuần, Cảnh gia nhị thiếu lại bị nghẹn lần nữa, đứng hình vài giây mới hỏi: “Cần bao nhiêu? Hôm nay tôi không mang tiền mặt, ngày mai cho em.”

“Bao nhiêu cũng được, anh xem mà làm.” Lâm Mạt Mạt biểu thị ai đến cũng không cự tuyệt.

Cảnh Thâm Dương nở nụ cười, lệ khí ở đầu mày nháy mắt tiêu tán phân nữa: “Được.”

Hai người đang nói chuyện, mẹ Dương Dũng ngồi tại chổ ngao ngao gào lên: “Gϊếŧ người rồi, gϊếŧ người rồi.”

Cảnh Thâm Dương nghe thấy tức giận, quay đầu muốn đi xuống đạp bà một cái, Lâm Mạt Mạt liền vội vàng kéo hắn vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại: “Vậy thì không phải không nghe sao?”

Cảnh Thâm Dương rất bất ngờ: “Cách âm cũng rất tốt.”

“Trễ vậy rồi anh tới làm gì?” Lâm Mạt Mạt lấy ra một bình canh dinh dưỡng đưa cho hắn: “Thư ký Dương đưa.”

Cảnh Thâm Dương nhìn thoáng qua: “Em thích uống?”

“Cũng khá ngon.” Lâm Mạt Mạt nói đúng sự thật.

Cảnh Thâm Dương “ừ” một tiếng, lại hỏi: “Hai người kia có lai lịch như thế nào? Thân thích nhà em? Không đúng, tôi nhớ là trong nhà em không còn thân thích gì mà.”

“Mẹ và vợ của Dương Dũng.”

Cảnh Thâm Dương bừng tĩnh đại ngộ: “Cần tôi giúp em xử lý không?”

“Vậy thì không cần, mục tiêu của hai người họ vốn là anh. Anh không để ý tới họ chính là biện pháp xử lý tốt nhất.”

Cảnh Thâm Dương lại hỏi: “Vậy họ đến tìm em làm gì?”

“Anh cảm thấy là đến tìm tôi sao?” Lâm Mạt Mạt hỏi lại “Đoán chừng bọn họ cũng không nghĩ tới Cảnh nhị thiếu sẽ ra bài không theo lẽ thường, còn bạo lực không nói đạo lý như thế.”

Cảnh Thâm Dương cảm thấy bản thân bị vũ nhục: “Sao lại nói chuyện với ba ba như vậy? Nếu không phải trút giận cho em, tôi sẽ để ý đến bà già không cần mặt mũi như bà ấy sao?”

Lâm Mạt Mạt trả lời: “Được rồi, nể tình anh trút giận cho tôi, nói cho anh biết một tin tức. Chân Dương Dũng ngoại trừ báo tai nạn lao động thì không còn con đường bồi thường nào khác.”

Cảnh Thâm Dương sửng sốt: “Có ý gì?”

“Ý là người trẻ tuổi đi xe máy đụng hắn chỉ có một mình, toàn bộ tài sản cộng lại chỉ khoảng một ngàn tệ.”

Cảnh Thâm Dương minh bạch, lập tức cười lạnh một tiếng: “Vậy làm cho hắn đến tai nạn lao động cũng không được hưởng.”

Lâm Mạt Mạt không quá quan tâm chuyện này, chỉ cần không tới phiền cô thì cả nhà Dương Dũng từ đây phát tài hay phủ bụi cũng không có quan hệ gì với cô.

Ngoài cửa vợ Dương Dũng dìu mẹ chồng đứng lên, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chúng ta đi về trước đi, Cảnh nhị thiếu kia hình như không dễ chọc.”

Mẹ Dương Dũng vẫn hùng hùng hổ hổ như cũ, nghe nói thế lại bắt đầu quay sang mắng con dâu: “Đồ vô dụng, đến một con nhóc cũng không dọa được. Cô còn có thể làm gì.”

Trương Lệ Lệ trầm mặc không nói một từ, dù sao hai mươi năm qua đều như vậy, chị đã sớm chết lặng. Chuyện hôm nay vốn chị không muốn tới, mặc dù Dương Dũng không nói với chị bao nhiêu nhưng Trương Lệ Lệ cũng biết đại khái chuyện là như thế nào.

Chuyện này, xung quanh tiểu khu gần đây đều nói, chị muốn không biết cũng khó.

Hai bà cháu Lâm Mạt Mạt sống ở tòa nhà này rất nhiều năm rồi, vừa bất đắc dĩ vừa đáng thương. Người chung quanh đây trên cơ bản đều biết cô bé này bởi vì thành tích của cô thật sự rất giỏi, từ tiểu học cho đến cao trung đều xếp trong ba thứ hạng đầu. Việc này đối với một đứa trẻ cơm ăn không đủ no, còn thỉnh thoảng làm việc vất vả vì cuộc sống cũng thật không dễ dàng.

Cho nên khi nhân viên cộng đồng thông báo cho Lâm Mạt Mạt, cô sắp đến Cảnh gia sống thì mấy tiểu khu gần đây quả thật như ông vỡ tổ.

Cảnh gia quả thật chính là truyền kỳ, đều nói giàu không quá ba đời nhưng Cảnh gia từ khi giàu có cho đến hiện tại ít nhất cũng hai trăm năm, thế hệ sau càng cường thế hơn so với thế hệ trước. Tuy rằng những năm gần đây Cảnh gia đã điệu thấp hơn nhưng không ai có thể xem nhẹ địa vị cùng sự tồn tại của gia tộc này.

Lý do Cảnh Thâm Dương trở thành người giám hộ của Lâm Mạt Mạt, Trương Lệ Lệ cũng từ nhiều nơi nghe được một ít tin tức ngầm, lại nghe chồng chị nói, bản thân chị cũng đã rõ ràng toàn bộ mọi chuyện.

Đơn giản chính là một nhóm phú nhị đại, cuối cùng cũng trưởng thành, người trong nhà muốn cho bọn họ xuất đầu tìm kiếm cảm giác tồn tại. Vừa hay thành phố có chuyên đề giúp đỡ người nghèo, đặc biệt nhầm vào những đứa trẻ mất đi chổ dựa, nhất là kiểu giống như Lâm Mạt Mạt, tuổi tác không lớn không nhỏ, viện phúc lợi cũng không thể thu nhận.

Thật khéo, Cảnh Thâm Dương rút trúng Lâm Mạt Mạt, trở thành người giám hộ của cô, chiếu cố cô đến tròn mười tám tuổi.

Tác gi mun nói:

· Cảnh Thâm Dương: chuyện có thể sử dụng tiền để giải quyết đều không phải là chuyện....

· Lâm Mạt Mạt: tiểu quỷ, để Cảnh nhị thiếu mở mang kiến thức.

· Cảnh Thâm Dương: ......

Note: Tác giả muốn nói chứ không phải editor.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.