Tôi Dựa Vào A Phiêu Để Làm Giàu

Chương 12




“Mạt Mạt, đây là muốn về nhà sao?” Tống tam béo lập tức đi theo, ôn tồn hỏi.

Lâm Mạt Mạt liếc hắn một cái: “Tôi bề bộn nhiều việc không rảnh nói chuyện ma với cậu.”

Tống tam béo vội vàng hỏi: “Cậu bận làm gì? Tớ giúp cho.”

Lý Anh Tuấn lập tức đi đến: “Đúng vậy, nhiều người nhiều sức chúng tớ có thể giúp đỡ.”

Lâm Mạt Mạt liếc hắn một cái không lên tiếng.

Lý Anh Tuấn ho khan một tiếng: “Chuyện trước đó hại cậu bị thương, tớ có thể giải thích.”

Lâm Mạt Mạt: “Nha”

Cô cũng không phải là một cô bé, xin lỗi thì có lợi ích gì? Cô cũng không có quyền tha thứ thay người bị hại. Người đã mất thì nhân quả này bất luận như thế nào cô cũng sẽ không nhúng tay.

Mặt mũi Lý Anh Tuấn hơi có chút nhịn không được rồi.

Muốn hắn nói thì Lâm Mạt Mạt này cũng thật sự quá không thức thời rồi, cho dù Cảnh An Thành là người giám hộ của cô thì sao? Bất quá chỉ là một hoạt động từ thiện mà thôi.

Cảnh gia cần danh tiếng tất nhiên sẽ trợ cấp kinh tế cho Lâm Mạt Mạt, phàm là chuyện có thể dùng tiền giải quyết đối với Cảnh gia mà nói cũng không tính là chuyện lớn gì.

Nhưng muốn nhiều hơn thì đều là vọng tưởng.

Lâm Mạt Mạt vẫn là cô bé bước ra từ khu ổ chuột như trước, đừng nói là Tống gia đến nhà bọn họ cũng không cho phép hắn cùng Lâm Mạt Mạt quá thân thiết.

Làm bằng hữu? Hoàn toàn không cần.

Lâm Mạt Mạt mới không quan tâm hắn suy nghĩ cái gì, vốn cũng không phải là người cùng đường. Bằng hữu? Sợ là nghĩ quá nhiều rồi, bọn họ nhiều lắm chỉ là quan hệ khách hàng cùng trừ yêu sư.

Tống Vân Lâm nhìn cô không kịp đợi mà đi ra ngoài, con ngươi sáng lên: “Đi bắt quỷ sao?”

Lâm Mạt Mạt nhìn biểu tình háo hức của hắn thấm thía nói: “Trẻ con phải học tập thật giỏi, không thể cứ nằm mơ ban ngày mãi, việc đó cũng không thể khiến cậu thi lên đại học được.”

Tống Vân Lâm có chút thất vọng nhưng vẫn đuỗi theo cô: “Vậy cậu đi đâu? Mang tớ đi cùng đi.”

Lâm Mạt Mạt không kiên nhẫn nghĩ một hồi sẵn có Tống tam béo muốn giúp đỡ liền từ trong túi xách lấy ra một trăm đồng đưa hắn sau đó nói: “Cậu giúp tôi đi mua một ít hoa quả chín, không cần quá đắt ăn ngon là được, dành cho khoảng sáu người ăn, mang đến cửa nhà nha.”

Tống Vân Lâm không rõ ràng cho lắm: “Mua nhiều vậy làm gì? Không phải cậu ở một mình sao? Lại không có tủ lạnh sẽ hỏng mất.”

Lâm Mạt Mạt liếc hắn một cái ý vị thâm trường nói: “Người, đương nhiên chỉ một.”

Tống Vân Lâm thình lình rùng mình một cái, còn định nói gì nữa thì truyền đến thanh âm nữ hài thanh thúy: “Lâm Lâm.”

Lâm Mạt Mạt theo thanh âm nhìn sang.

Là một thiếu nữ hết sức xinh đẹp, dáng người cao gầy làn da trắng nõn. Cho dù mặc trên người đồng phục truyền thống của nhất trung không chút nào đặc sắc cũng phá lệ thanh xuân tịnh lệ, quả thật có thể đại diện.

Lâm Mạt Mạt nhìn cô ấy chằm chằm nữa phút, cuối cùng xác định không phải ảo giác cô bé này có địch ý đối với cô, quả thật rất lớn. Nhưng mà cô cũng không để ý, đi xuống lầu.

Lúc hai người thoáng qua nhau, một mùi nước hoa thanh đạm xong vào mũi, Lâm Mạt Mạt cảm thấy thật dễ ngửi.

Sau đó cô bé liền gọi cô: “Lâm Mạt Mạt.”

Lâm Mạt Mạt rất kinh ngạc đứng ở khúc quanh cầu thang nhìn cô bé đứng ở bậc thang thứ hai: “Cô gọi tôi?”

Chiều cao hai người vốn dĩ hơn kém không ít, Lâm Mạt Mạt lại đứng ở bậc thang bên dưới thấp hơn hai mươi centimet nên không thể không ngước cổ nhìn cô, tư thế này cô rất không quen.

“Tôi là Tống Vân Sênh.”

Lâm Mạt Mạt chớp chớp mắt: “Sau đó thì sao?”

Tống Vân Sênh nhất thời đứng hình, không nghĩ tới cô hoàn toàn không khách sao theo lẽ thường, lập tức không biết nói gì.

Lâm Mạt Mạt đợi gần một phút cũng không đợi được sau đó liền xoay người đi. Cô rất bận không có thời gian lãng phí trên những người râu ria.

Tống Vân Sênh trừng mắt nhìn cô, tức giận dậm chân.

Lý Anh Tuấn lại chủ động đáp lời: “Chị ơi, hôm nay muốn về nhà sao?”

Tâm tình Tống Vân Sênh không tốt, tính tình cũng không tốt: “Mắc mớ gì tới ngươi?”

Lý Anh Tuấn bĩu môi cũng không muốn lại tự làm mình mất mặt, hỏi Tống Vân Lâm: “Tớ xuống dưới chờ cậu?”

Tống Vân Lâm còn chưa kịp trả lời Tống Vân Sênh liền cau mày lạnh nhạt chất vấn: “Mày cho Lâm Mạt Mạt ba ngàn tệ? Mày có phải bị bệnh không?”

Lý Anh Tuấn thoáng cái cũng mở to hai mắt nhìn về phía Tống Vân Lâm.

Tống gia có tiền coi như phụ thân Tống tam béo ăn không ngồi rồi chỉ dựa vào công ty chia hoa hồng cũng nhiều tiền hơn so với đại đa số nhà rồi, ba ngàn tệ đối với hắn mà nói chắc cũng chỉ là nữa tháng tiền tiêu vặt, hắn ăn uống thậm chí nạp tiền game thì cũng không coi là chuyện gì.

Nhưng nếu là Lâm Mạt Mạt, cái này cũng rất vi diệu.....

Tống Vân Lâm luôn nghe lời hiểu chuyện lần này lại ngoài ý muốn cường ngạnh, lúc này mới phản bác: “Đây là tiền tiêu vặt của em, em muốn tiêu như thế nào là chuyện của em, em cũng không phải là con nít.”

Tống Vân Sênh không buông: “Tao có không cho mày tiêu tiền sao? Mày muốn tiêu tiền như thế nào tao có quản không? Tao chỉ hỏi mày tại sao phải cho Lâm Mạt Mạt?”

“Vì hôm trước lúc bọn em đùa giỡn không cẩn thận đẩy cậu ấy xuống bậc thang, dập đầu bị thương ở trán đến bây giờ vẫn còn chưa khỏi kìa.” Tống Vân Lâm nghẹn một hơi “Ba ngàn tệ xem như xin lỗi không nhiều nha?”

Sớm biết vậy thì đem tiền mừng tuổi cùng với ba ngàn đó đưa cùng lúc cho rồi, bị nháo như vậy còn ba ngàn nữa không biết lúc nào mới có thể đưa đây.

Tống Vân Lâm nhịn không được ảo não, lại cảm thấy chị họ quản quá rộng.

Tống Vân Sênh cười lạnh một tiếng: “Trước kia sao không thấy mày đi bồi thường? Nó xin phép nghỉ ở nhà hai ngày sao mày không đi?”

Tống Vân Lâm nhíu mày lần nữa: “Không thèm nghe chị nói nữa, em còn có việc.” Nói xong liền đi xuống lầu.

Lý Anh Tuấn cùng Trương Nhất Triết lập tức đi theo.

“Cậu thật sự đưa Lâm Mạt Mạt ba ngàn tệ? Vậy chúng tớ có phải cũng phải đưa không? Vừa đi khỏi phòng học Lý Anh Tuấn không kịp chờ đợi hỏi.

“Tùy các cậu.” Tống Vân Lâm cào cào tóc, tràn đầy nôn nóng.

Chị họ biết chuyện này, sau khi trở về không chừng cha mẹ hắn chắc phải nói hơn nữa ngày nhưng hắn cũng không thể không về nhà, đây không phải là càng muốn ồn ào lật trời sao?

“Tớ đi mua đồ giúp Mạt Mạt trước, các cậu có việc thì đi trước đi.”

“Chúng tớ có thể có chuyện gì? Cùng đi đi.”

Lâm Mạt Mạt trở lại tiểu khu thì thấy thư ký Dương đã đứng ở đó đợi cô, Lâm Mạt Mạt lên tiếng chào hỏi rồi mời hắn về phòng.

“Ngại quá, có chút việc làm chậm trễ vài ngày.” Vừa vào cửa thư ký Dương liền chủ động xin lỗi sau đó đem hộp quà nhỏ bỏ lên cái bàn duy nhất kia “Tôi mua cho em một chiếc điện thoại để tiện liên hệ, số của tôi cùng nhị thiếu gia và số của tiên sinh đều đã lưu bên trong.”

Lâm Mạt Mạt hỏi: “Đây cũng là trách nhiệm của người giám hộ sao?”

Thư ký Dương nhịn không được cười: “Đúng vậy. Con gái nhà người khác nên có chúng ta cũng không thể thiếu.”

“Vậy được rồi.” Lâm Mạt Mạt nhận lấy “Anh trở về nói với Cảnh Thâm Dương tôi sẽdưỡng lão tống chung(*) cho hắn”.

(*)có nghĩa là nuôi dưỡng lúc về già và đưa tiễn về nơi an nghỉ cuối cùng ấy.

Thư ký Dương: “ ..... cũng không cần phải.”

Lời này tôi không thể nói được.

“Em định khi nào dọn nhà?”

“Tuần này không được, tôi còn chút chuyện cần xử lý.” Mấy du hồn kiếm tiền nuôi gia đình đó cô phải dẫn đi. Mấy hôm nay đi vài vòng quanh tiểu khu này Lâm Mạt Mạt đã biết đại khái bọn họ vì sao trở thành phiêu linh, chỉ đợi đến ngày thích hợp giúp bọn họ kết thúc nhân quả thôi.

Trước đó cô đã tính rồi, tám giờ tối thứ sáu là giờ tốt.

Thư ký Dương cũng không hỏi nhiều, gật đầu đáp: “Được, tôi lúc nào cũng rảnh, em xong việc thì gọi cho tôi là được. ___ Nào, ăn cơm trước đi.”

Lâm Mạt Mạt lập tức không khách khí cầm đũa bắt đầu ăn.

Đồ ăn thư ký Dương mang đến so với nhà ăn trong trường cùng quán cơm nhỏ chung quanh ăn ngon hơn rất nhiều, làm Lâm Mạt Mạt mỗi lần đều giống như nhịn không được muốn nhai luôn đĩa.

“Chậm thôi.” Thư ký Dương nhìn cô ăn như hổ đói nhịn không được cười “Kiên trì thêm hai ngày, sau khi dọn nhà sẽ không cần đến nhà ăn nữa.”

Lâm Mạt Mạt “Ừ” một tiếng: “Kỳ thật nhà ăn cũng được, chỉ là lượng cơm quá ít, ăn không đủ no.”

Thư ký Dương nhìn bữa tối bốn người ăn trong hộp giữ nhiệt nháy mắt chỉ còn một phần ba cũng không khỏi đồng ý: “Đúng vậy, đang tuổi lớn không thể bị đói lâu. ___ Tiền sinh hoạt cho em còn không?”

“Còn, mới có ba ngày mà. Tôi cũng không tiêu bao nhiêu.”

Thư ký Dương còn nói: “Không cần tiết kiệm, muốn ăn gì thì cứ việc mua, đừng tham tiện nghi ăn đau bụng.”

Lâm Mạt Mạt ở một bên đáp ứng, lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Thư ký Dương cũng không quấy rầy cô nữa, đứng lên hỗ trợ dọn dẹp gian phòng. Đồ đạt của cô bé ít đến thảm thương, phần lớn còn là vừa cũ vừa nát nhịn không được mà thở dài một hơi.

Thấy Lâm Mạt Mạt ăn muốn no rồi lúc này thư ký Dương mới đem những thứ rách rưới vừa dọn dẹp ra, toàn bộ để bên trong thùng nước, kéo ra hỏi: “Những thứ này không cần sao? Tôi thấy thùng này bên dưới thủng rồi chắc là không thể chứa nước nữa, vứt bỏ nha?”

Lâm Mạt Mạt nhìn đống đồ kia một chút, đều là ít quần áo cũ trước kia, nếu cô lại cao thêm chút nữa quả thật là mặc không được, liền gật đầu: “Cảm ơn.”

“Nếu không có gì, tôi đi trước đây.” Thư ký Dương đứng dậy.

Lâm Mạt Mạt đang tô tô vẽ vẽ nghe vậy lập tức nói: “Chờ một lát, năm phút nữa thôi.”

Thư ký Dương liền ngừng bước đứng bên người cô hỏi: “Đây là đang vẽ gì vậy?”

“Phù.” Lúc nói chuyện Lâm Mạt Mạt đã vẽ xong, ngón tay bay múa vài cái đã đem tờ giấy gấp thành hình chim nhỏ, sau đó từ trên giường tìm được cái túi tiền hôm qua mới làm, đặt chim giấy vào, nắm mấy cái lúc này mới đưa thư ký Dương “Mang theo bên người.”

Thư ký Dương nhận lấy tiện tay bỏ vào túi âu phục, cũng không để ý.

Thư ký Dương đi không lâu ngoài cửa lại có một chiếc xe đến, một người đàn ông trung niên thò đầu nhìn vào tiểu khu, gõ cửa Lâm Mạt Mạt.

Lâm Mạt Mạt mở cửa liếc hắn một cái: “Vào đi.”

Đúng lúc này Tống Vân Lâm cùng những người bạn nhỏ cũng mang theo đồ đến.

“Mạt Mạt, đồ đã mua về, cậu nhìn xem có đúng hay không.....”

Tống Vân Lâm vừa vào cửa đã chủ động mở miệng nhưng lời còn chưa nói xong đã nhìn thấy người đang ngồi trong phòng, lập tức cà lăm: “Ba.... ba, sao người lại tới đây?”

Tống Cường Dân nhìn thoáng qua con trai, lại nhìn về phía Lâm Mạt Mạt.

“Để đồ xuống đi.” Lâm Mạt Mạt chỉ chỉ cái rương bên cạnh “Bỏ vào trong này”. Sau đó lại đưa cho Lý Anh Tuấn một trang giấy “Nếu muốn xin lỗi, cứ dựa theo bên trên mà làm.”

Gần đây cô nghe được một ít tin tức, nói là đầu thai khó khăn phải có công đức lớn. Cô không biết việc cô chiếm dụng thân thể của Lâm Mạt Mạt có thể đem công đức của mình chuyển cho cô ấy không, để cô ấy nhanh đi đầu thai. Để đảm bảo cô lại nghĩ ra được một biện pháp là để người trước đó làm tổn thương Lâm Mạt Mạt đi làm việc thiện tất nhiên một phần công đức có thể chuyển cho Lâm Mạt Mạt.

Lý Anh Tuấn nhận lấy, mơ hồ đáp: “ ....A.”

Tống Vân Lâm cũng nhìn về phía cha già, không biết nên tiếp tục ở lại làm bài tập hay là rời đi trước mới thỏa đáng.

“Ngồi đi.” Lâm Mạt Mạt liếc hắn một cái, mặt mày thản nhiên sau đó lại nhìn về phía bọn người Lý Anh Tuấn “Các cậu đi trước đi, chổ này của tôi nhỏ, các cậu vào đến đứng cũng không có chổ.”

Lý Anh Tuấn nhẹ gật đầu nhưng không lập tức đi ngay mà nhìn về phía Tống Cường Dân cười vô cùng nhu thuận: “Chú hai.”

Tống Cường Dân ôn hòa lên tiếng: “Về nhà nhanh đi. Chú tìm bạn học con có chút việc nhờ hỗ trợ, hôm nào đó chú mời các con ăn cơm.”

Lý Anh Tuấn có chút kinh ngạc, tìm Lâm Mạt Mạt hỗ trợ? Nhưng mà hắn luôn luôn biết nhìn mặt nói chuyện, thấy vẻ mặt đối phương thì biết vấn đề này rất bối rối, dù hiếu kỳ cũng không hỏi nhiều, dẫn theo bạn bè đi xuống lầu.

Trương Nhất Triết nhịn không được: “Tống gia tìm Lâm Mạt Mạt có thể có chuyện gì? Dù sao cũng không thể vì ba ngàn tệ chứ?”

Trong lòng Lý Anh Tuấn cũng không chắc chắn: “Nhất định không phải.”

Trương Nhất Triết do do dự dự: “Có phải Tống gia có người nào khác gặp ma không?”

Lời vừa dứt mấy người liền cùng nhìn nhau.

Trương Nhất Triết giật mình kêu lên: “Sao, làm sao vậy? Không, không phải thì còn có thể có chuyện gì.....”

“Nếu không? Trước hết chúng ta đến quán bên cạnh ngồi một lúc, chờ xem tí nữa bọn họ đi đâu?”

Các bạn nhỏ cùng nhau gật đầu.

Tống Cường Dân lúc này nói với Lâm Mạt Mạt: “Biến hóa hai hôm nay của Lâm Lâm tôi đều nhìn thấy, sự tình đã giải quyết chưa?”

Tống Vân Lâm vô cùng kinh ngạc nhìn về phía cha già lập tức đoán không ra mục đích ông ấy tới đây.

Ngược lại Lâm Mạt Mạt vô cùng trực tiếp: “Có việc mời nói thẳng, tôi bề bộn nhiều chuyện lắm.”

Tống Cường Dân chỉ do dự trong chốc lát mới mở miệng lần nữa: “Đúng là có một việc, cần đại sư người hỗ trợ.”

Tống Vân Lâm: “??? Đại sư cái gì? Ba, cuối cùng người tìm Mạt Mạt là có chuyện gì?”

Tống Cường Dân nhíu mày: “Con im miệng, ngoan ngoãn ngồi ở đó đi, đừng chen lời.”

Tống Vân Lâm không dám lên tiếng, thành thành thật thật ngồi trên ghế nhỏ kiên nhẫn nghe hai người nói.

Đầu tiên Tống Cường Dân lấy ra hai phong thư để lên bàn nhỏ bên giường, chỉ vào cái thứ nhất nói: “Đây là ba ngàn tệ, là lần trước Lâm Lâm thiếu ngài, lúc ấy các người đã nói là sáu ngàn tệ đúng không?”

Tống Vân Lâm một lần nữa mở to mắt nhìn, hắn vốn còn lo lắng sau khi chị họ đem chuyện này nói với cha mẹ mình sẽ bị bắt ép phải lấy ba ngàn tệ lúc trước về, đang lo sáu ngàn tệ này làm sao đưa, không nghĩ tới....

Lâm Mạt Mạt không lên tiếng, tiếp tục chờ ông nói tiếp.

“Phong thư thứ hai này là một vạn tệ tiền đặt cọc, muốn nhờ Lâm đại sư đi với tôi đến một chổ, ngài xem, khi nào thì tiện?”

“Đi đâu? Nhà ông hay phòng làm việc?” Lâm Mạt Mạt ngược lại không một tiếng cự tuyệt.

Tống Vân Lâm nhịn không được, không chờ nỗi mà mở miệng hỏi: “Nhà tôi? Nhà tôi làm sao vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.