Tôi Đoán Mệnh Cậu Vào Tù

Chương 5: 5: Ném Ông Vào Đường Súc Sinh 2




Cảm giác không cam lòng và nỗi hận đã khiến cơ thể ông ta bộc phát một năng lượng tiềm ẩn, ông ta vốn đau đến độ không thể đứng dậy được, lúc này bỗng nhấc nửa thân trên lên, ôm tâm lý đồng quy vu tận, hung hăng đập thật mạnh đầu của mình về phía Thời Nhất."Chậc, không biết tự lượng sức mình."Thời Nhất cười khẩy, một tay cô nhanh chóng chộp lấy cốc mì dưới chân chụp lên đầu ông ta, rồi đá một cú vào ngực ông ta."Dừng tay!"Thời Nhất đá mãi thành nghiện, cô vẫn muốn tiếp tục đá thêm vài cú, lại bị công an đến can ngăn.

Cô đành tiếc nuối thu chân về.Thạch Minh tiến lên khống chế Lý Chí Cường, lấy cốc mì đang chụp trên đầu ông ta ra.

Tuy rằng trong cốc mì không còn nước súp nước, nhưng tóc ông ta vẫn tràn ngập mùi vị mì ăn liền.

Hơn nữa, tóc cũng dính không ít dầu mỡ.Thạch Minh nhìn mà cảm thấy buồn nôn.Lý Chí Cường không bị dán miệng nữa thì bắt đầu chửi ầm lên, không đợi bọn Thạch Minh và Lâm Lạc kịp ngăn cản, đã thấy âm thanh véo von của cô gái nhỏ không nhanh không chậm kể sạch hành vi phạm tội của Lý Chí Cường.Nghe tên Lý Chí Cường cặn bã đó nói, chỉ cần ông ta có thể ra ngoài, ông ta sẽ dây dưa với cô cả đời, khiến cô không được sống yên lành.

Ông ta còn nói gì mà, cho dù thành quỷ cũng không bỏ qua cho cô.Khóe miệng Thời Nhất cong lên tạo thành một nụ cười khỉnh, cô cũng không thèm để ý có công an ở đây, nói bằng giọng điệu chế nhạo."Chạng vạng ngày mười tám tháng bảy, ông cầm con dao đầu bếp này và hai cân rượu xái rồi đi ra ngoài.

Ông đi thẳng đến nhà anh em tốt của ông.

Mấy chuyện ông mưu tài giết người này công an đều biết rồi, vậy chúng ta hãy nói vài chuyện mà bọn họ vẫn chưa điều tra ra đi.""Mười chín năm trước, một bé gái năm tuổi bị bắt cóc, tra tấn đến chết trong một hầm trú ẩn bỏ hoang ở ngoại ô thành phố Lâm Thành, công an điều tra được quá ít manh mối, cho nên đến nay vẫn chưa thể phá án.

Tôi nói có đúng không, đồng chí công an?"Thời Nhất nghiêng đầu hỏi Lâm Lạc."Đúng vậy, phương pháp điều tra tội phạm trong quá khứ còn nhiều hạn chế, hơn nữa manh mối quá ít, nên trở thành vụ án chưa phá.

Lão Đại chúng tôi đang định, đợi đến thời hạn hai mươi năm mà vụ án vẫn chưa được phá, thì sẽ làm đơn xin lật lại vụ án..."Thạch Minh còn chưa dứt lời thì đã nhận được một cái liếc mắt nhàn nhạt của Lâm Lạc.

Anh ấy vội vàng im miệng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.