Đêm nay là một đêm tĩnh lặng, im ắng đến mức gây nên sự lúng túng.
Tiết Diệc Sâm nằm trên giường, nhắm mắt giả vờ ngủ và suy ngẫm về cuộc đời: Cậu là ai? Vì sao cậu lại ở đây? Cậu phải đi về đâu? Cậu... có cong không?
Suy nghĩ của Tô Hoan Trạch thỉnh thoảng hiện lên trong đầu Tiết Diệc Sâm, cậu tức đến nỗi muốn đập Tô Hoan Trạch một trận.
"Cậu ấy ngủ rồi ư? Muốn leo lên giường cậu ấy quá... giờ coi như đã làm rõ rồi nhỉ? Có điều chưa xác định quan hệ thôi, thổ lộ là xác định quan hệ đúng không? Phải thổ lộ thế nào đây? Ừm... muốn leo lên giường cậu ấy..."
Tiết Diệc Sâm trở mình và tiếp tục nghĩ ngợi, có phải cậu đã vô tình quyến rũ Tô Hoan Trạch không nhỉ? Đâu có đâu ta? Cậu hoàn toàn không hề hay biết, nhưng đúng là cậu hơi hèn hạ thật, thấy Tô Hoan Trạch tỏ ra ghét bỏ thì cậu càng thích xáp lại khiến cậu ta cảm thấy ngột ngạt và nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của cậu ta.
Cậu chỉ thích đùa dai thôi chứ đâu có cong đâu, cậu thầm khẳng định suy nghĩ ấy.
Suy nghĩ của Tô Hoan Trạch lại hiện lên trong đầu cậu: "Sáng mai mình nên ăn gì đây? Vẫn ăn xíu mại ha? Cậu ấy có mang đồ ăn sáng giúp mình không?"
Suýt chút nữa Tiết Diệc Sâm đã nhảy dựng lên, cậu chưa kịp suy nghĩ xong thì Tô Hoan Trạch đã bẻ lái sang chuyện ăn uống rồi? Sao cậu không nhìn ra Tô Hoan Trạch là một tên háu ăn nhỉ?
Bầu không khí đêm nay êm đềm nhưng không hề yên tĩnh.
Ngày hôm sau, Tô Hoan Trạch nhận được câu trả lời, Tiết Diệc Sâm chẳng những không mang đồ ăn cho mà còn ngó lơ cậu ta.
*
Hôm thứ sáu đó Tiết Diệc Sâm dứt khoát không về nhà, sáng sớm thứ bảy cậu nhận được điện thoại từ thầy Ngô bảo cậu nhanh chóng chuẩn bị để cùng nhau đến đài truyền hình ghi hình chương trình nọ.
Nhà trường rất để tâm đến chương trình này, không chỉ mỗi thầy Ngô đi cùng Tiết Diệc Sâm mà còn có trưởng khối và một thầy phó hiệu trưởng khiến cậu thấy áp lực gấp bội, nhưng thầy Ngô đã luôn động viên cậu trong suốt chặng đường.
Còn chưa đến cửa đài truyền hình, từ xa đã thấp thoáng một bóng dáng quen thuộc— Bách Viễn Châu.
Ngày hôm qua cậu đã nhắn tin cho Bách Viễn Châu nói với anh ta hôm nay mình phải đi quay chương trình, nhưng thời gian rất eo hẹp nên có lẽ không thể sang chỗ anh ta để tỉa lông mày được, ai ngờ hôm nay Bách Viễn Châu lại cất công chạy đến đài truyền hình, không lẽ anh ta có chấp niệm gì với việc tỉa lông mày à?
Tiết Diệc Sâm sang đó chào hỏi Bách Viễn Châu rồi hỏi: "Anh còn đến đây nữa cơ à?"
"Ừm, dù sao cũng không xa lắm nên tôi lái xe đến đây luôn."
"Chúng ta đứng ngoài này tỉa lông mày hay sao?"
Vừa nghe cậu nói vậy Bách Viễn Châu đã phì cười, nhưng anh ta lắc đầu rồi đáp: "Không cần đâu, tôi vẫn vào trong đó được."
Bấy giờ Tiết Diệc Sâm bỗng cảm thấy giọng điệu của Bách Viễn Châu có hơi giống bọn Tô Hoan Trạch và Kiều Hoan, cái kiểu người có thế lực đằng sau ấy. Nói thật đến tận bây giờ cậu vẫn chưa biết rõ lai lịch của Bách Viễn Châu, chỉ biết anh ta là sinh viên trường đại học nghệ thuật.
Các thầy cô trong trưởng hiển nhiên không biết Bách Viễn Châu là ai, còn tưởng là học sinh trường khác. Họ chỉ thấy cậu bạn học này trông quá thanh tú, ở chung một chỗ với Tiết Diệc Sâm trường bọn họ cũng không mất đi phong thái, thậm chí còn mang vẻ đẹp phi giới tính rất riêng.
Sau khi tiến vào hậu trường mới phát hiện không chỉ trường học bọn họ tới sớm như vậy mà bên trong đã có hai nhóm người đang đứng chờ rồi, hình như các thầy cô quen biết nhau nên vừa thấy đã bắt đầu tán gẫu với nhau, thật ra là đang thăm dò đối thủ.
Tiết Diệc Sâm không quen biết bọn họ nên ngoan ngoãn tìm một chỗ ngồi xuống, Bách Viễn Châu ngồi ngay bên cạnh cậu mở cái thùng ra nghịch đống đồ trang điểm của mình, chẳng bao lâu thì anh ta đeo khẩu trang dùng một lần lên rồi lấy dao cạo lông mày ra khỏi hộp dụng cụ.
Tiết Diệc Sâm tự giác nhích lại gần, Bách Viễn Châu nắm cằm cậu và hỏi: "Sáng nay cậu có bôi cái gì không?"
"Có rửa bằng nước và bôi kem dưỡng da."
"Cũng được, thật ra cậu có thể bôi thêm một lớp kem chống nắng hằng ngày, cho dù mùa đông vẫn nên bôi nhé. Lát nữa tôi sẽ phủ thêm một lớp phấn nền cho cậu thì da dẻ cậu sẽ trẻ nên tươi tắn hơn trước ống kính. Tôi sẽ chỉnh sửa hàng lông mày của cậu một cách đơn giản thôi, quét thêm một tầng son thì ổn áp cả rồi, tiếc là không tạo kiểu tóc kịp."
"Anh thích làm gì thì làm."
Bách Viễn Châu nhanh chóng trở nên bận rộn, bên cạnh còn có hai học sinh đang ngồi chờ, bọn họ tò mò nhìn sang hai người. Thấy thùng đồ trang điểm của Bách Viễn Châu thì cảm thấy hai người họ quá chuyên nghiệp, không giống những học sinh tới tham gia thi đấu khác, ngược lại còn giống với những mình tinh được mời đến làm khách quý của chương trình.
Thầy Ngô đi đến, đứng bên cạnh Tiết Diệc Sâm chống eo nhìn hai người bọn họ, một lúc sau mới hỏi: "Trang điểm rồi có khác gì lắm không?"
"Có thể khiến tổng thể của cậu ấy nhìn thanh tú và thu hút ánh nhìn hơn, dù là con trai cũng không thể bần quá được." Bách Viễn Châu mỉm cười trả lời.
Thầy Ngô ngơ ngác gật đầu, ông vẫn chưa thấy điểm khác biệt ở đâu hết. Thẩm mỹ của ông còn thẳng hơn so với trai thẳng Tiết nào đó, dù sao ông cũng cảm thấy học sinh mình rất đẹp trai rồi. Nhìn qua nhìn lại một lúc lại hỏi: "Anh bạn này là chuyên gia trang điểm của chương trình sao?"
"Không phải, em là bạn của Tiết Diệc Sâm." Bách Viễn Châu lịch sự đáp.
"Thằng nhóc này được đấy, tự mình mang theo chuyên gia trang điểm luôn cơ! Thầy Ngô nói xong, đang định vỗ vai Tiết Diệc Sâm thì sợ Bách Viễn Châu run tay nên cái tay đang quơ lên rụt về. Sau đó ông bắt đầu hỏi thăm những vấn đề về da dẻ cho phái nam, chẳng hạn như phải xử lý mụn như thế nào vân vân mây mây, chắc ông xem Bách Viễn Châu là chuyên gia trang điểm thật luôn rồi.
Bách Viễn Châu rất dễ tính, anh ta trả lời từng câu hỏi một.
Ngày đầu tiên ghi hình này suốt buổi sáng chỉ dùng để quay video tuyên truyền, là quay một clip ngắn của các thí sinh rồi cắt nối biên tập lại tạo thành một video tuyên truyền. Tiết Diệc Sâm xếp phía sau, cậu đứng nhìn những học sinh thiếu chuyên nghiệp quay chụp dưới sự chỉ huy của cameraman, sự bối rối viết hết lên trên mặt.
Trông những bạn học sinh này đều rất ngây ngô nhưng vẫn ra dáng con nhà người ta lắm, nên không giỏi đối mặt với ống kính khiến ánh mắt đờ đẫn và biểu cảm thiếu tự nhiên, có một cậu trai gầy yếu lúc di chuyển còn cùng tay cùng chân như rất hồi hộp vậy.
Bấy giờ thầy Ngô quay sang lải nhải, chỉ huy Tiết Diệc Sâm: "Chút nữa tới phiên trò thì phải tỏ ra tự nhiên chút nhé, cứ dùng dáng vẻ lúc thả thính mấy nữ sinh trong trường ấy, về ngoại hình thì trò đâu ngán bất kỳ ai. Lát nữa lên đó đừng để căng thẳng, chụp đẹp vào để tôi xin ảnh trò về treo lên hành lang trường.
"Thôi khỏi đi ạ, vậy không phải là đang chơi xỏ em sao? Mấy cái ảnh khác toàn của Newton, Edison các thứ, tự dưng treo ảnh người sống như em lên đó nghe có xúi quẩy không chứ?"
"Trò chẳng biết gì cả, không thấy vinh dự lắm sao."
"Em không muốn được treo lên, thầy muốn treo thì treo hình mình lên, bảo là chủ nhiệm lớp của em ấy."
Bách Viễn Châu ngồi bên cạnh nghe vậy cũng thấy buồn cười, chưa được bao lâu đã có thêm vài người bước vào đài truyền hình, có vẻ như là một vị lãnh đạo nào đấy, ai ngờ người ta đi thẳng đến chỗ Bách Viễn Châu. Bách Viễn Châu nói một tiếng với Tiết Diệc Sâm rồi đứng dậy đi nói chuyện với mấy người nọ, rồi cùng nhau rời khỏi studio.
Vừa hay lúc này tới lượt Tiết Diệc Sâm lên, cậu vẫn mặc đồng phục học sinh như mọi hôm vì đây là yêu cầu, nhưng trông cậu vẫn nổi bật hơn nhiều so với những học sinh khác. Nếu nhưng học sinh khác có gương mặt phổ thông hoặc trẻ trung non nớt thì gương mặt của cậu không khác gì một idol, còn có khí chất của một siêu sao.
Tiết Diệc Sâm có kinh nghiệm livestream mấy năm nên cậu không hề luống cuống, lần trước chỉ vì có quá nhiều khán giả ở hiện trường nên cậu mới cảm thấy căng thẳng, nhưng sau một khoảng thời gian đã ổn hơn nhiều. Bây giờ còn trở nên nhẹ nhàng hơn, ở studio không có mấy người cả, cameraman cũng đứng ngay dưới ánh đèn nên nhưng chỗ khác trở nên tối tăm và không thể thấy người nào ra người nào.
Cậu thể hiện một cách rất tự nhiên và khéo léo, có cảm giác ống kính rất mạnh và cũng rất biết cách phối hợp. Không biết có phải do ảo giác của mình không hay cậu đã để cameraman tìm được cảm hứng, thời gian quay chụp cậu dài hơn những người khác khiến cậu phải mỉm cười đối diện với máy quay tận mười mấy phút.
Lúc cậu cười lên rất tuấn tú, đó là nhận xét của rất nhiều người. Đôi mắt cong cong, đường nét gương mặt trở nên dịu dàng hơn khi cậu nở nụ cười, trông cậu trở nên ấm áp như một cơn nắng gắt.
Có người hướng dẫn cho cậu, bảo cậu phải tự giới thiệu và hỏi cậu thêm mấy câu gì đó, quay xong đoạn này thì mọi người cũng giải tán.
Buổi chiều bắt đầu quay tập đầu tiên của chương trình, tập này không có quá nhiều phân cảnh của Tiết Diệc Sâm.
Cậu là người đứng đầu bảng xếp hạng nên không cần phải tham gia trận thi đấu này mà ngồi trên ghế thủ lôi và theo dõi chương trình như khách mời vậy. Chương trình này có hơi khác biệt so với trước đây, lần này có các chuyên gia được mời đến làm giám khảo, sẽ giải thích một số câu hỏi trong đó để khán giả có thể tiếp thu thêm kiến thức mới.
Khi các thí sinh còn đang ngập ngừng thì MC sẽ quay sang hỏi Tiết Diệc Sâm với đề này thì cậu sẽ lựa chọn như thế nào ngay. Lúc khách mời giải thích cũng hay hỏi Tiết Diệc Sâm có biết những điển cố đó không, nếu cậu không biết thì họ sẽ đĩnh đạc trình bày, nhưng rồi câu nào Tiết Diệc Sâm cũng biết hết nên dần không hỏi cậu nữa mà đổi mục tiêu sang các thí sinh dự thi, cậu cũng vui vẻ vì được rảnh rỗi.
Ghi hình chương trình xong xuôi thì chọn ra vài cái tên sẽ tiến hành tranh tài với Tiết Diệc Sâm, sau đó bọn họ có thể rời đi.
Lúc bọn họ về thì đã sớm không thấy Bách Viễn Châu đâu nữa rồi, không biết anh ta đi lúc nào. Cậu gửi tin nhắn cho Bách Viễn Châu: Lần sau mời anh một bữa nhé.
Bách Viễn Châu trả lời rất nhanh: Để tôi chụp ảnh là được rồi, một set cảnh tuyết mùa đông nhé.
Cậu cười cười rồi nhanh chóng đồng ý với anh ta.
Thầy Ngô đang định bảo Tiết Diệc Sâm về nhà mình ăn cơm, nhưng lại bị cậu từ chối: "Vu Hải Lang đã hẹn em rồi, em phải đi với cậu ấy ạ."
"Muộn vậy rồi còn đi chơi à?"
Tiết Diệc Sâm nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn sáu giờ tối thôi nên không nói gì mà chỉ cười trừ, chẳng bao lâu sau thầy Ngô đã thả người.
Khi cậu đến chỗ Vu Hải Lang hẹn mình thì ngớ cả người.
Bởi vì ở đây chỉ có ba bốn cậu trai và một đám nữ sinh tụ tập, khung cảnh vô cùng náo nhiệt như một bữa tiệc họp lớp vậy. Vu Hải Lang cười sang sảng gọi Tiết Diệc Sâm, ôm vai cậu và nói: "Anh đây hẹn bạn học trường cấp ba trường khác qua đây giao lưu với chúng ta, ka ka ka, xem có thích bạn nữ nào không, có thể tìm hiểu lẫn nhau đó."
Tiết Diệc Sâm có hơi đói nên không nhìn kỹ mấy cô nàng kia mà chỉ vùi đầu vào ăn, tiếc thay mấy người này không chịu buông tha cho cậu. Hiển nhiên kể từ khi cậu đến đây thì đã trở thành nhân vật chính, những cậu trai khác không khác gì phông nền. Có mấy cô nàng muốn phương thức liên lạc của cậu, Vu Hải Lang rộng rãi nói cho bọn họ biết.
Cả nhóm bọn họ đi ăn buffet xong thì đi hát karaoke, Tiết Diệc Sâm vừa đến đó đã bị một đám người vồn vã, rơi vào đường cùng đành phải hát mấy bài mới có cơ hội ra khỏi phòng thở phào một hơi.
Nhưng vẫn có mấy cô nàng đi theo, khăng khăng đòi chụp ảnh chung với Tiết Diệc Sâm, cậu không thể từ chối nên đành mỉm cười phối hợp. Có cô bé còn chủ động đến mức vòng tay ôm eo cậu. Cậu đang muốn né ra nhưng đáng tiếc chưa kịp nhúc nhích đã thấy một người đi về phía mình, không khỏi đứng hình.
Tô Hoan Trạch cũng giật mình khi nhìn thấy Tiết Diệc Sâm, khựng lại nhìn cậu rồi lại nhìn sang cô nàng đang ôm cậu.
"Ặc..." Tiết Diệc Sâm không biết có nên chào hỏi hay không.
Lúc này Vu Hải Lang cũng bước ra, thấy Tô Hoan Trạch thì mừng rỡ, nhích lại gần Tô Hoan Trạch rồi nói: "Tô Hoan Trạch này, cậu cũng vào chơi chung đi, tụi tôi đang giao lưu với nhau, trong phòng có nhiều nữ sinh lắm. Tuy rằng hầu hết đều bị Tiết hấp dẫn nhưng không chừng cậu lại là gu của người nào đó thì sao, vào chơi nhé?"
"Ồ... giao lưu à." Tô Hoan Trạch cảm thán một câu rồi nhìn sang Tiết Diệc Sâm.
Tiết Diệc Sâm cảm thấy run rẩy, như thể mình đã làm chuyện gì trái với lương tâm vậy.