Tôi Đến Nơi Màu Xám - Thiên Thiên Tại Thượng

Chương 8: Chẳng lẽ em không thích tôi?




Trên bàn cơm, Chúc Mịch Hồi mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cảm thấy trường hợp này vô cùng kỳ quái.

Vừa thay quần áo xong, tính đưa Mạc Tầm Quy ra cửa, không ngờ mẹ cô bắt cậu ở lại nhiệt tình chiêu đãi, vì thế, giờ phút này ba người quỷ dị ngồi trên bàn dài ăn cơm trưa.

Ngày thường, không khí trong nhà luôn lạnh lẽo, ba cô một năm chỉ về vài lần, mẹ cô thấy trong nhà hiếm khi có khách, nên nhiệt tình gắp đồ ăn cho cậu.

Mà vị khách này vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh thong dong, đối với đồ ăn chồng chất như núi trong chén không có ý kiến gì, ngoài miệng không ngừng nói: “Cảm ơn dì.”

Cuối cùng, Chúc Mịch Hồi không nhìn nổi nữa, bất đắc dĩ cản lại chiếc đũa mẹ cô vẫn đang gắp thức ăn cho cậu: “Mẹ, đủ rồi…một người ăn làm sao hết.”

“Cậu bé ăn nhiều chút thì sao, khó có được lúc con dẫn bạn học về nhà, mẹ rất vui.”

Chúc Mịch Hồi ho nhẹ một tiếng, tiếp lời nói dối: “Cậu ấy tìm con mượn sách, bị cảm không muốn ra ngoài, nên vội đến đây.”

Mẹ Chúc nhìn chàng trai đẹp đẽ này cảm thấy rất vừa lòng, bắt đầu ghét bỏ cô con gái: “Con nhìn người ta xem, nghỉ hè còn quan tâm đến học tập, đâu giống con, thi đại học xong mỗi ngày đều ngủ ngon lành.”

Mẹ à, người “Quan tâm học tập” kia vừa ngủ với con gái mẹ ở trên lầu kìa….

Lời này Chúc Mịch Hồi đương nhiên sẽ không nói ra, đành phải cúi đầu hé miệng ăn cơm, lại nghe thấy mẹ cô hỏi: “Tiểu Mạc cùng A Hồi nhà dì học cùng lớp sao?”

Advertisement

Mạc Tầm Quy giương mắt, ánh mắt dừng một giây trên mặt Chúc Mịch Hồi, lại nhàn nhạt thu về:

“Không phải, cháu học khối khoa học tự nhiên.”

“À, vậy thì quen với A Hồi như thế nào?”

“Trường học có bảng thành tích, tên cháu và A Hồi luôn đứng song song, đại hội ở trường vài lần họp học sinh tiêu biểu, trao đổi mấy lần nên quen.”

Cậu nói nửa thật nửa giả, một tiếng A Hồi này gọi rất tự nhiên, Chúc Mịch Hồi không khỏi ngẩng đầu lên liếc cậu một cái.

……

Một bữa cơm ăn xong, mẹ cô dọn chén đũa vào bếp, Chúc Mịch Hồi đưa Mạc Tầm Quy ra cửa.

“Cậu ở trước mặt mẹ mình rất ngoan nhỉ?”

Hai người đi dọc con đường nhỏ yên tĩnh ngoài khu nhà, cậu đột nhiên mở miệng.

Nghe được lời cậu đang trêu chọc, Chúc Mịch Hồi phản bác: “Tôi ở đâu cũng rất ngoan.”

Cằm nhẹ bị nắm lấy, cậu dừng lại nhìn gương mặt lãnh đạm, vì bị ốm nên có chút tái nhợt, càng tăng thêm vẻ lạnh lùng, cậu nói: “Cậu ở trường thật sự rất kiêu ngạo, ai cũng không tiếp chuyện.”

Cô mặc cho cậu véo, hỏi vấn đề như đùa cợt mà trong lòng xoay quanh bấy lâu:

“Mạc Tầm Quy, có phải cậu yêu thầm tôi không?”

Bàn tay trên cằm thả lỏng, cô tiếp tục nói: “Nhìn qua cậu rất hiểu biết tôi?”

Mạc Tầm Quy không tỏ ý kiến, cúi đầu xuống tìm môi cô, lưỡi cậu nhẹ nhàng lướt quanh miêu tả vành môi, sau đó dịu dàng cạy mở khớp hàm, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào đảo quanh. Tháng bảy thời tiết vẫn oi bức, trên người chàng trai có mùi mồ hôi nhàn nhạt, không khó ngửi, Chúc Mịch Hồi đưa hai tay lên nhẹ nhàng đặt lên eo cậu.

Nụ hôn này không lâu lắm, cậu buông cô ra, đầu ngón tay cậu cọ cọ qua vàng môi trơn bóng vừa bị mình hôn:

“Tôi nói rồi, đã sớm muốn làm em.”

Mặt cậu ở giữa ánh nắng hè chiếu xuống, nhìn không quá rõ ràng, Chúc Mịch Hồi nhìn có chút nhập thần: “Đã sớm là khi nào?”

“Em đối với người khác đều hờ hững, nhưng ánh mắt lúc nào cũng dính lên người tôi.”

Mạc Tầm Quy nhìn về phía cô, ánh mắt chắc chắn và tự tin, tâm sự của cô không chỗ trốn tránh, cậu nói:

“A Hồi, chẳng lẽ em không thích tôi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.