Tôi Đến Nơi Màu Xám - Thiên Thiên Tại Thượng

Chương 18: Vì sao vẫn còn đi về phía tôi?




Sau khi lễ chào đón tân sinh viên kết thúc, mọi người từng người đứng lên rời đi, Chúc Mịch Hồi vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Bốn phía yên tĩnh lại, Mạc Tầm Quy chậm rãi đi về phía cô: “Đi ăn cơm nhé?”

Chúc Mịch Hồi lắc đầu, nâng cằm lên, bảo cậu: “Ngồi một lát đã.”

Vì thế cậu ngồi xuống cạnh cô.

Bốn bề vắng lặng, Chúc Mịch Hồi lười biếng dựa vào người cậu, hưởng thụ sự yên tĩnh gắn bó giờ phút này.

“Làm sao vậy?” Cậu thấp giọng hỏi.

Chúc Mịch Hồi không nói lời nào, cậu cũng không hề mở miệng, cô ngẩng đầu lên, gương mặt cậu gần trong gang tấc, cô lặng im hôn lên môi cậu. Môi lưỡi qua lại liên hồi, đầu lưỡi cô tinh tế miêu tả viền môi, liếm liếm khóe môi, lưỡi chui vào khoang miệng cuốn lấy đầu lưỡi cậu đảo quanh.

Ướt nóng, lưu luyến.

Thời điểm tách ra, nước bọt trong không khí kéo ra thành sợi chỉ bạc mờ ám, Chúc Mịch Hồi nhẹ nhàng thở gấp, nhỏ giọng gọi tên: “Mạc Tầm Quy.”

Ánh mắt cậu dịu dàng, chờ cô mở miệng.

“Chắc hẳn trước đó cậu đã biết tôi đúng không?” Chúc Mịch Hồi nhìn cậu, giọng nói bình tĩnh:

“Cho nên hồi đó mỗi lần chạm mặt, ánh mắt nhìn tôi đều mang theo vẻ khinh thường như vậy.”

“Tôi trước kia, vẫn luôn sống dưới ánh mắt của người khác, bọn họ coi nhiệt tình như đang quyến rũ, xa cách là giả thanh cao, tôi thường không biết phải sắm vai nào, bày ra dáng vẻ gì ở trước mặt người khác.”

“Lâu lắm rồi, tôi sống dưới những ánh mắt đó đã lâu lắm, làm bộ làm tịch cũng lâu lắm, tôi đã sắp quên chính mình nguyên bản là dáng vẻ như thế nào.”

“Tôi không biết vì sao, hôm nay bỗng nhiên muốn nói với cậu những chuyện này, kỳ thật những ngày đó đã cách đây rất xa xôi, tôi không còn quan tâm đến những nghi ngờ và ác ý đó nữa.”

“Chỉ là hôm nay, tôi nhìn thấy hào quang vạn trượng của cậu, đột nhiên có cảm giác chính mình bị đánh trở về nguyên hình, những điều bất kham đều không có chỗ nấp, tôi nghĩ, người lóa mắt như cậu, dựa vào cái gì lại là của tôi?”

Cô chưa bao giờ nói một lời nhiều như vậy, cô dừng một chút, nhìn sâu vào mắt cậu:

“Cậu biết tôi từ trước, vì sao vẫn còn đi về phía tôi?”

……

Do quan hệ công việc của ba, nên nhà Chúc Mịch Hồi thường xuyên chuyển chỗ ở, từ nhỏ đến lớn chưa từng có bạn bè, đối với người khác lãnh đạm lễ phép, nhưng vì thành tích ưu tú cùng dáng vẻ xuất xắc, từ nhỏ đã được người khác theo đuổi.

Cô xác định cũng có vài phần thanh cao, nếu không có sự việc kia.

Mấy năm đó ba cô vẫn chưa làm ăn lớn như bây giờ, vì một công việc mời người ta uống đến trời đất u ám, cúi đầu khom lưng với người khác, thậm chí chút nữa còn bán mất con gái…

Năm lớp mười nhà Chúc Mịch Hồi chuyển đến Triệu Châu, lúc đó đến đây quá vội vàng, cũng may kết quả thi cử của Chúc Mịch Hồi rất tốt, một phần vì vấn đề học tập, một phần vì quan hệ của ba nên xin cho cô vào trường trung học Số 3.

Đó là một trường trung học tụ tập toàn hội con nhà giàu, cũng ở nơi đó, thanh cao cùng kiêu ngạo của cô, bị những lời đồn đại vớ vẩn dập nát.

Chúc Mịch Hồi bị Chu Duyên quấn lấy, là sau khi khai giảng được một tháng, tên đó trắng trợn táo bạo theo đuổi cô, chặn khắp nơi ở trường, mang theo một đám bạn bè chó má của cậu ta đến lớp nhìn cô, hành vi phóng đãng nhưng tự cho là thâm tình. Khi đó Chúc Mịch Hồi chưa biết che giấu cảm xúc của chính mình, lúc nào cũng viết hết sự chán ghét cùng khinh thường ở trên mặt, cô càng khinh thường, thì tên đó ngày càng được đà tiến tới.

Cho đến khi cô đi cùng ba mình đến một bữa tiệc rượu, Chu Duyên cũng là con trai của Tổng Giám hợp tác với ba cô, ba cô biết hai người họ là bạn học, nhiều lần dẫn theo Chúc Mịch Hồi đến nhà tên đó, Chu Duyên giống như đã thấy được trò chơi càng thú vị hơn.

Tiết học cuối cùng kết thúc, Chúc Mịch Hồi ở lại làm vệ sinh, cô cầm túi rác đi xuống lầu, ở đầu cầu thang bị Chu Duyên chặn lại, không có người thứ ba ở đó, Chúc Mịch Hồi ngay cả vẻ mặt lễ phép như ngày thường cũng không muốn duy trì, sự chán ghét viết rõ ở trên mặt: “Phiền cậu tránh đường một chút.”

Tên đó tiến lên một bước, động tác quá nhanh, Chúc Mịch Hồi tránh né không kịp, bị ôm cổ áp vào trong lòng ngực, giọng nói kém cỏi, khi nói chuyện mùi rượu nồng nặc: “Chúc Mịch Hồi, cậu đối với tôi ngoài chán ghét thì không có dáng vẻ nào khác hả?”

“Cậu uống nhiều.” Cô giãy giụa, âm thanh bình tĩnh.

Chu Duyên gắt gao giữ lấy cô, một bên tay bắt đầu cởϊ áσ đồng phục của cô ra:

“Đừng lộn xộn, ông đây muốn chơi cậu.”

Chúc Mịch Hồi liều mạng giãy giụa, sức lực có lớn cũng không lại được một thằng con trai đang say, tên đó thô bạo kéo cổ áo cô xuống, một tay khác vuốt ve từ eo hướng lên trên, tình thế cấp bách, Chúc Mịch Hồi thúc một cái vào hạ thân của tên đó.

Chu Duyên đau đến ngã ngồi lên đất, Chúc Mịch Hồi nhanh chóng lùi về sau mấy bước, kéo xa khoảng cách, tên đó tỉnh táo một chút, nhưng càng thêm tức giận.

“Chúc Mịch Hồi, cứ ra vẻ thanh cao đi, ba cậu còn không phải bám lấy cả nhà tôi kiếm tiền, hận không thể dâng cả người cậu lên giường của tôi? Sớm muộn gì cũng phải chơi, hiện tại bị tôi làm một lần thì có làm sao?”

Chúc Mịch Hồi lạnh lùng nhìn chăm chú vào mặt tên đó vài giây, xoay người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.