Tôi Đến Nơi Màu Xám - Thiên Thiên Tại Thượng

Chương 17: Nào quan trọng bằng ngủ với em




Vừa mới khai giảng, vẫn chưa bắt đầu vào học, tân sinh viên sẽ đón lễ vào mười giờ sáng, hai người tỉnh dậy vào lúc tám giờ.

Cả người Chúc Mịch Hồi đau nhức, lăn từ trong ngực cậu ra, duỗi duỗi, xương cốt như sắp đứt từng đoạn, cô không muốn động đậy, lại lăn trở về l*иg ngực cậu, quyến luyến vô cùng.

Mạc Tầm Quy cười nhẹ, véo vào một nơi nào đó, cô véo cằm cậu:

“Xong rồi, tôi không động đậy nổi.”

“Vậy không đi.”

“Nhớ có người muốn thay mặt tân sinh viên lên duyễn thuyết.”

Tay bên kia đang ôm cô của Mạc Tầm Quy chậm rãi trượt xuống, vuốt ve thân hình bóng loáng không mảnh vải dưới tấm chăn mỏng, bộ ngực sữa của cô gái bị chàng trai ép đến thay đổi hình dạng, cậu nói đùa:

“Nào quan trọng bằng ngủ với em.”

“……” Người này thật sự càng ngày càng không buồn che giấu.

Chúc Mịch Hồi bị cậu niết đến toàn thân mềm nhũn, rõ ràng tối hôm qua nghịch đến quá mức như vậy, trước khi rơi vào giấc ngủ cô còn nghĩ sẽ không cho người này chạm vào người nữa, nhưng cơ thể đã quen thuộc, bị cậu sờ hai cái đã không thể kiềm chế nổi lên phản ứng.

Chúc Mịch Hồi còn đang tự hối hận, Mạc Tầm Quy đã lo cho thân mình mà nâng một bên chân cô lên, cây gậy th*t đang dâng trào đang cọ cọ giữa hai chân xem xét độ ướŧ áŧ, nghiêng thân thẳng tắp đỉnh vào.

“Á!”

Mạc Tầm Quy hôn cô, môi lưỡi giao triền làm lời nói cũng không rõ ràng: “Sẽ cố gắng nhanh thôi…”

Chàng trai trẻ tuổi tinh lực đầy tràn, Chúc Mịch Hồi giờ đây đã cảm nhận được rõ ràng, mỗi một chút đẩy đưa vừa nhanh vừa mạnh. Vì tư thế này là từ bên sườn đi vào, nơi gắng gượng cọ qua vách trong mẫn cảm của cô gái, thẳng tắp đỉnh vào tận tử ©υиɠ, bị hút cắn gắt gao, lại thật mạnh phá hỏng.

Lặp đi lặp lại như vậy,khoái cảmtầng tầng lớp lớp chồng chất lên nhau, cô gái phun ra dòng mật dịch, đánh vào nơi hai người đang kết hợp chặt chẽ, rớt lên khăn trải giường trắng tinh.

Tìиɧ ɖu͙© đầy tràn của Chúc Mịch Hồi khó có thể kiềm chế, cắn một miếng lên bờ vai gầy rắn chắc của cậu.

……

Hai người trở về trường học, thời gian đã là chín giờ rưỡi, Mạc Tầm Quy mua bữa sáng cho Chúc Mịch Hồi, bánh kem và sữa bò tại tiệm bánh kem ở cổng trường, hai ký túc xá không ở cùng một hướng, họ chia tay nhau ở cổng, mỗi người trở về thay quần áo.

Ký túc xá không có ai, Chúc Mịch Hồi rất nhanh thay xong quần áo, không muốn trang điểm nên chỉ đánh son rồi vội vàng ra cửa.

Lúc đến lễ đường buổi lễ đang sắp bắt đầu, dựa theo bảng lớp tìm được chỗ ngồi của mình, Chúc Mịch Hồi ngồi xuống vị trí, di động rung lên, Mạc Tầm Quy nhắn tin đến—— Đến chưa?

Chúc Mịch Hồi: Vừa đến.

Không có tin nhắn trả lời.

Chúc Mịch Hồi biết lúc này chắc cậu đang ở trong hậu trường, nên cũng không nói gì thêm.

Hai người ở hai khoa khác nhau, thành tích đều đứng hạng nhất khối văn học và khối khoa học tự nhiên, nhưng đại biểu của tân sinh viên chỉ có một. Đại học Triệu Châu tổng hợp có rất nhiều khoa, nhưng đa số là ngành Khoa học tự nhiên, cho nên phần việc này rất tự nhiên rơi xuống trên đầu Mạc Tầm Quy.

Sau lời phát biểu chương trình hội nghị chính thức bắt đầu là tân sinh viên lên phát biểu. Mạc Tầm Quy khó có lúc mặc sơ mi trắng và quần tây đen, cúc áo được cài đến tận nút trên cùng, vạt áo được nhét dưới lưng quần, mái tóc đen ngắn nhìn thanh xuân tươi trẻ, đường cong gương mặt rõ ràng.

Chàng trai trẻ tuổi, sạch sẽ, chói mắt.

Là của cô.

Chúc Mịch Hồi phảng phất như không còn nghe được tiếng bàn luận bốn phía xung quanh đều hướng về cậu, trong mắt cô gái chỉ chứa đựng bóng dáng của chàng trai đang đứng giữa sân khấu, bên tai chỉ có thể nghe được giọng đọc diễn thuyết trầm thấp dễ nghe của cậu.

Đây là lần đầu tiên, cậu ở trên đài, cô ở dưới đài, cậu là vai chính, cô là người nhìn.

Sau đó, ánh mắt chàng trai cố định ở một chỗ, khóe miệng nhẹ cong lên, cô biết, cậu đang nhìn mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.