Tôi Đến Nơi Màu Xám - Thiên Thiên Tại Thượng

Chương 13: Bạn gái tôi, Chúc Mịch Hồi




Một bàn đều là những gương mặt xa lạ, ngoại trừ một bạn học cùng lớp với Mạc Tầm Quy, Chúc Mịch Hồi còn nhớ rõ, chính cậu ta đã lôi kéo Mạc Tầm Quy đến lớp khoa Văn nhìn mình. 

Bọn họ đến cuối cùng, lúc vào cửa mấy cậu bạn nhìn thấy Mạc Tần Quy dẫn theo bạn, sôi nổi trợn mắt nhìn cậu, trên mặt dán đầy hai chữ “Hóng Hớt.”

Mạc Tầm Quy bình tĩnh, tung ra một câu như quăng bom:

“Bạn gái tôi, Chúc Mịch Hồi.”

Người duy nhất phản ứng kịch liệt nhất khi thấy Chúc Mịch Hồi, là cậu bạn học tên Lục Minh kia, cậu ta trực tiếp nhảy  lên trên ghế, vẻ mặt không thể tin được:

“Đkm nó, A Tầm, cậu giấu cũng quá sâu đấy.!!!!”

Những người còn lại kiểu:  Vãi lúa! Mạc Tầm Quy vậy mà cũng sẽ yêu đương!

Trong đó có người bạn tốt lanh mồm lanh miệng, lời nói không lựa đã tuột ra: “Em gái Khương Ý bây giờ có lẽ sẽ khổ sở…”

Mạc Tầm Quy lạnh lùng liếc cậu bạn một cái, lúc này cậu ta mới phát hiện ra mình lỡ lời, lập tức ngậm miệng.

Mạc Tầm Quy kéo cô ngồi xuống, trên mặt Chúc Mịch Hồi không hề gợn sóng, trộm véo cánh tay cậu, hai người dán sát vào nhau, người khác nhìn qua như đang thì thầm thân mật, giọng nói của cô như lạnh như băng: “Ai là bạn gái cậu?” 

Chúc Mịch Hồi lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như trước, tựa như người vừa nãy khóc lóc trên giường cầu xin cậu không phải là cô.  Nhưng bây giờ, Mạc Tầm Quy cũng chẳng để vẻ mặt lãnh đạm của cô vào mắt, càng dán sát hơn, trên người vẫn là dáng vẻ chính nhân quân tử, bàn tay ở dưới trực tiếp đặt giữa hai đùi cô, môi dán vào vành tai nhỏ xinh nói:

“Ngủ với tôi còn không muốn phụ trách, chuyện đó còn không phải do em?”

Chúc Mịch Hồi: “……”

“Đi đâu?”

“Làʍ t̠ìиɦ.” Cậu ngắn gọn nói trắng ra, rất chi đúng tình hợp lý:

“Em uống say, không thể lãng phí thời gian tốt nhất này.”  

Đêm nay cậu đúng là không biết xấu hổ, nói những từ ngữ xấu xa như hạ bút thành văn, Chúc Mịch Hồi cạn lời, nhưng men say làm đầu óc xoay chuyển hơi chậm, lười so đo với cậu.

Bị cậu dẫn quay về cửa khách sạn, cô đột nhiên nhớ ra gì đó, giữ tay cậu: “Bánh kem.”

Mạc Tầm Quy: “Hửm?”

“Tôi đi mua bánh kem cho cậu”

Nói xong, buông tay ra chạy về phía tiệm bánh ngọt bên cạnh khách sạn.

Mạc Tầm Quy cũng qua đó, đứng ngoài cửa chờ cô, rất nhanh cô chọn được một chiếc bánh chocolate đơn giản, kích cỡ rất nhỏ, hai người ăn sẽ không lãng phí, lúc cô mua xong đi ra, hai người trở về khách sạn.

Bọn họ ngồi trên sô pha, Chúc Mịch Hồi cắm một ngọn nến cho cậu, đưa bánh kem đến trước mặt, lộ ra một nụ cười, nhẹ giọng nói: “Thổi nến đi.”

Mạc Tầm Quy nương theo ánh sáng của ngọn nến, khuôn mặt cô không trang điểm, bị hơi rượu hun đến đỏ hồng, vừa xinh đẹp lại đáng yêu, cậu cũng cười, chậm rãi thổi tắt nến. 

“Sinh nhật vui vẻ, bạn trai.”

Cô nói.

Ai ngủ với ai?

Tay cậu vẫn dừng giữa hai chân,  Chúc Mịch Hồi muốn đẩy ra, da mặt người này thật sự rất dày, một tay tác quái dọc theo bắp đùi cô, tay còn lại như không có việc gì lấy đồ uống cho cô.

Chúc Mịch Hồi cố gắng làm lơ cảm giác khác thường giữa hai chân, nhưng cậu cố tình ngày càng quá phận, tìm được viền quần lót dưới váy cô nhẹ nhàng vuốt ve nơi riêng tư, Chúc Mịch Hồi nín thở: “Lấy ra dơ tay giờ……”

“À.” Cậu liền vén lớp quần mỏng manh lên, không hề có gì ngăn trở đυ.ng vào phong cảnh bên trong, giọng nói nhẹ nhàng:

“Ai là bạn gái tôi?” 

Tuy vị trí hai người ngồi không ai thấy được, phía dưới bàn tay đang tɧác ɭoạи cũng bị làm váy tung ra che lại, không có người chú ý sóng nhiệt kiều diễm phía bên này, nhưng Chúc Mịch Hồi vẫn rất khẩn trương, trái tim phẳng phất như nhảy lên cổ họng:

“Tôi…là tôi.”

Lúc này cậu mới rút tay lại, Chúc Mịch Hồi thở ra, người này vừa mới thông báo? Còn có thể nghĩ đến chiếm tiện nghi của bạn gái?

Chúc Mịch Hồi làm lơ đồ uống cậu đặt trước mặt mình, cầm lấy chai rượu phía bên kia, rót cho mình một chén, nhìn cũng không nhìn cậu, chỉ chuyên chú uống rượu. 

Mạc Tầm Quy buồn cười nhìn cô, cũng không muốn cản. 

Tiếp đó mấy cậu bạn bắt đầu ăn uống, nói chuyện trên trời dưới đất, nói xong còn bất chấp có vài bạn nữ ở đây, không kiêng nể gì nói chuyện đào hoa.

Chúc Mịch Hồi không nói gì nhiều, tửu lượng cũng không được tốt lắm, uống xong vài chén cũng hơi choáng váng, sau khi gắp đồ ăn vài miếng lại không động đũa, chỉ lẳng lặng ngồi nghe bọn họ nói chuyện phiếm.

Chính xác mà nói, chỉ nghe mình cậu nói chuyện.

Nhìn đã quen dáng vẻ ôn hòa có lễ ngày thường của cậu, theo trực giác của Chúc Mịch Hồi, đây mới chính là còn người cậu, chỉ thuộc về cuộc sống trong vòng này, có chút không đứng đắn, có chút cuồng dã, lại vẫn là dáng vẻ mà cô thích. Trong mắt cô chứa đựng vẻ dịu dàng và chuyên chú, bên trong con ngươi phản chiếu bóng cậu, ánh mắt kia quá nóng bỏng, mà cô không hề biết được. Mạc Tầm Quy cảm giác được cô nhìn mình chăm chú, đột nhiên kéo người dậy, đi về phía cửa.

Lục Minh vội gọi cậu lại: ” Ê, đi đâu đấy?” 

“Tôi đưa cậu ấy về.”

“Sớm như vậy? còn chưa thổi nến bánh kem!”

“Không ăn.”

Ra khỏi cửa tiệm, Mạc Tầm Quy  buông mười ngón tay đang giao nhau, sửa thành ôm eo cô, Chúc Mịch Hồi vẫn còn đang ngơ ngác, phản ứng hơi chậm chạp:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.