(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối thu mát mẻ, gió thổi nhẹ mang theo sự dễ chịu ấm áp.
Lâm Khuynh đã thay đến bộ quần áo thứ ba. Nhưng khi nhìn vào gương, cô vẫn cảm thấy không hoàn toàn hài lòng.
Tiếng động này khiến mẹ Lâm cũng bị làm kinh động, tò mò tiến lại gần, nhìn thấy con gái hiếm khi phân vân giữa các bộ quần áo như thế, bà bật cười, tựa vào cạnh cửa.
"Đây là định... đi hẹn hò à?"
"Không phải đâu!"
Mặt Lâm Khuynh lập tức đỏ lên, quay đầu lại phủ nhận ngay, nhìn thấy vẻ mặt không tin của mẹ mình, cô vội vàng chỉnh lại sắc mặt mà giải thích.
"Là đi làm thêm thôi."
"... Mẹ nhớ là con làm việc ở quán cà phê đúng không? Không phải có đồng phục rồi sao?"
Nhắc đến việc này, Lâm Khuynh hơi thiếu tự tin, ánh mắt lảng tránh đi nơi khác.
"Tuần trước... đổi công việc rồi."
"Ồ, chuyện này mẹ chưa nghe con nói bao giờ nhé."
Mẹ Lâm ra vẻ nghiêm túc mà nhìn quanh, ánh mắt quét qua đống quần áo đang trải trên giường, ý tứ đầy thâm sâu.
"Thay đổi công việc gì mà cần phải ăn diện đẹp như thế này?"
Giọng điệu trêu chọc của bà khiến Lâm Khuynh đỏ mặt, cô đi nhanh vài bước tới cửa đẩy mẹ ra ngoài, trước khi đóng cửa lại còn hậm hực nói.
"Là làm gia sư!"
"A, vậy à."
Trước mặt bà mẹ cửa phòng đóng cái "rầm", bà mẹ chớp mắt nghi hoặc, có chút khó hiểu tình huống trước mắt.
"... Nếu chỉ là gia sư thôi, sao lại còn ngại ngùng đến vậy chứ?"
Bên trong phòng, Lâm Khuynh nhìn đồng hồ, đã đến giờ nếu không ra khỏi nhà sẽ bị muộn, cô đành phải xác nhận lần cuối rằng mình đã chỉnh tề, ánh mắt dừng lại ở chỗ nào đó trong gương, chợt khựng lại, rồi thở dài đầy khó xử.
... Làm sao bây giờ, khuyên tai bên trái này, có nên tháo ra không nhỉ?
Kiều Ngộ đang ngồi trong sân, trước cửa nhà.
Thời tiết thật đẹp, mặt trời chiều cuối tháng 9 không quá gay gắt, chỉ vừa đủ chiếu sáng khiến cơ thể ấm áp, làm Kiều Ngộ cảm thấy buồn ngủ. Cô vỗ nhẹ vào mặt mình để tỉnh táo lại. Ngửa cổ lâu cũng có chút mỏi, cô cúi xuống xoa xoa cổ, ánh mắt bị thu hút bởi một bóng trắng phía trước.
"A, mèo."
Người đợi chưa đến, nhưng lại có một vị khách không mời mà tới trước. Một con mèo trắng nhỏ từ khe lan can chui vào sân, từ xa nhìn chằm chằm vào Kiều Ngộ, giơ chân trái lên, do dự đặt giữa không trung, như thể đang cân nhắc có nên tiến đến hay không.
"Meo."
Đến đây nào. Ra hiệu như vậy, Kiều Ngộ ngồi xổm xuống đất, thử vươn tay ra phía trước, mèo trắng do dự một lát, rồi cẩn thận bước tới gần.
"Cậu xinh quá nhỉ, tôi có thể vuốt v3 cậu không?"
Sau khi đối thoại thân thiện với mèo trắng và nhận được sự đồng ý (có lẽ vậy), Kiều Ngộ nhẹ nhàng vuốt v3 bộ lông mềm mại, ấm áp của nó, nở nụ cười nhẹ nhàng.
"Sao thế, đến chơi à? Vừa hay tôi đang đợi người nên cũng rảnh rỗi."
Dù sao cũng không có việc gì làm, Kiều Ngộ vừa vuốt v3 mèo vừa trò chuyện với nó. Mèo trắng thích thú, phát ra tiếng kêu khe khẽ, cọ đầu xù xì vào lòng bàn tay cô, quả thật là một đối tượng trò chuyện rất đáng yêu.
"Hôm nay trời đẹp nhỉ? Hôm qua tôi còn lo nếu trời mưa thì làm thế nào đây... Dù khả năng mưa chỉ có 10%, nhưng không phải bằng 0 thì vẫn có khả năng mà. Cô ấy không muốn tôi đến đón, nên hôm nay trời nắng thật sự quá may rồi."
"Meo."
"Ừ, tôi biết cậu cũng vui lắm, vì lông của cậu phơi nắng chắc ấm lắm nhỉ. Vuốt v3 như vậy khiến tôi cảm thấy rất bình yên... Cảm ơn cậu đã để tôi vuốt v3, vì từ sáng đến giờ tôi cứ hơi lo lắng, đã hai tuần rồi không gặp cô ấy, không biết liệu cô ấy còn giận tôi không... À, cậu có muốn ăn gì không?"
"Meo~"
"Ừ, bụng cậu phình lên rồi, vậy là vừa ăn xong mới ra ngoài đi dạo à. Vậy thì chúng ta cứ phơi nắng ở đây một chút nhé. Nhưng tôi chỉ có thể ở lại đến khi cô ấy đến thôi nha, dù cậu rất đáng yêu, nhưng cô ấy mới là người đáng yêu nhất trên thế giới... Hì, xin lỗi, có thể tôi hơi thiên vị, mong cậu tha thứ nhé."
"... Khụ."
Lần này, lời nói không phải do mèo đáp lại, mà là một tiếng ho nhẹ vang lên từ cửa sân. Kiều Ngộ theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.
Lâm Khuynh đứng ở cửa, cô đã đứng đó một lúc lâu, thật sự cảm thấy nếu nghe thêm thì mặt sẽ đỏ đến không có cách nào thu dọn được. Sau khi lấy một hơi thở sâu, cuối cùng cô cũng ho nhẹ một tiếng để báo hiệu sự có mặt của mình. Thấy Kiều Ngộ ngơ ngác nhìn mình, mèo trắng hiểu ý, cọ cọ vào tay cô lần cuối rồi chạy ra khỏi sân.
"A..."
Không kịp cảm thán mèo trắng rời đi, Kiều Ngộ vội vàng đứng lên, vài bước chạy đến đón, hơi ngượng ngùng cười: "Cậu đến rồi."
"Ừ, mình có đến muộn không?"
"Không, không, mình chỉ là ở nhà không có việc gì nên ra đây phơi nắng thôi."
Kiều Ngộ xua tay liên tục, ánh mắt thoáng nhìn qua người Lâm Khuynh, rồi quay người dẫn cô vào trong sân.
... Chiếc áo lông cao cổ màu trắng rộng rãi kia, nhìn có chút giống với chú mèo trắng ban nãy.
Nhưng Lâm Khuynh vẫn là đáng yêu nhất.
Đẩy cửa vào, lập tức có hai cặp mắt như có thể nhìn xuyên qua từ phòng khách, khiến Kiều Ngộ và Lâm Khuynh đứng im tại chỗ.
"... Chào chú ạ, chào cô ạ."
Thấy sắc mặt kỳ lạ của ba và mẹ Kiều đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Lâm Khuynh cúi đầu ngại ngùng chào hỏi, theo bản năng nhìn sang Kiều Ngộ bên cạnh.
"Họ vốn đã nói sáng nay sẽ ra ngoài... Xin lỗi, để mình giải quyết chút nhé."
Không có gì để bào chữa, Kiều Ngộ thở dài, quay lại nhìn bố mẹ với ánh mắt đầy trách móc, rồi kéo Lâm Khuynh đến gần. Cô nhìn thấy tai Lâm Khuynh đỏ dần lên.
"Hai người... Hôm qua còn nói hôm nay bận việc, sáng sớm sẽ đi đâu mà! Vậy mà bây giờ lại ngồi lì ở đây không chịu đi!"
"Con vừa mới ra sân trước đã bảo hai người không cần phải xuống rồi mà..."
Kết quả vừa quay lại, họ lại xuất hiện ở phòng khách, thật là khó lường.
Kiều Ngộ không biết nên khóc hay cười, cô tiến lên trước, hạ giọng trách mắng, nhìn thấy bố mẹ có chút bối rối mà trả lời ậm ừ, ánh mắt liên tục liếc về phía cửa nơi Lâm Khuynh đứng. Cô tức giận tiến lên một bước chắn tầm mắt của họ, lúc này mới nghe ba Kiều giải thích lí nhí.
"Nhưng... nhưng chẳng phải là Lâm Khuynh đến à?"
"... Nên mới không thể như thế chứ! Nói câu này chắc con đã nói cả trăm lần rồi..."
Kiều Ngộ bất đắc dĩ đưa tay đỡ trán, nghĩ rằng hôm qua cô đã đặc biệt xác nhận bố mẹ sẽ ra ngoài, rồi mới báo lại cho Lâm Khuynh để cô yên tâm đ ến. Ai ngờ vừa quay lại, hai người kia liền đổi ý không biết xấu hổ, mãi ngồi lì trên sofa không động đậy, tuy không nói rõ ý định nhưng rõ ràng là ai cũng biết mục đích.
"Lâm Khuynh à, lâu không gặp, còn nhớ cô không? Ôi, con bé này xinh đẹp quá, lại còn cao nữa..."
"Cô ấy so với lần trước gặp cũng đâu có cao thêm được bao nhiêu!"
Chưa kịp ngăn, mẹ Kiều đã chuồn khỏi vòng bảo vệ của cô mà tiến đến chỗ Lâm Khuynh, Kiều Ngộ vội vàng chạy đến chắn trước mặt Lâm Khuynh, nghiêm túc ứng phó với mẹ, canh chừng kỹ càng, lặp lại câu nói chắc cô đã nói đến cả trăm lần: "Cậu ấy chỉ là gia sư thôi! Đừng làm phiền cậu ấy!"
"... À, vậy thì chúng ta cũng nên trò chuyện với gia sư của con một chút —"
"Không được!"
Mấy năm nay, đâu thấy họ trò chuyện với giáo viên chủ nhiệm của cô bao giờ!
Dứt khoát từ chối câu nói đầy ẩn ý của mẹ, Kiều Ngộ cảm thấy nơi thị phi này thật sự không thể ở lâu hơn nữa, cô quay lại nắm tay Lâm Khuynh đang lúng túng mà kéo lên lầu.
Bị cự tuyệt mạnh mẽ, Kiều ba và mẹ chỉ biết đứng nhìn hai đứa nhỏ biến mất khỏi tầm mắt, rồi nhìn nhau bật cười.
"Ngộ Ngộ thật là... Đây là lần đầu tiên tôi thấy con bé như vậy."
"Bà đừng nói nữa, con bé này giống tôi đấy." Kiều ba hài lòng gật đầu, thấy mẹ Kiều nghi hoặc thì bật cười khúc khích: "Mắt nhìn người tốt."
"..."
Mẹ Kiều thầm nghĩ rằng tốt nhất là đừng để Kiều Ngộ học theo sự lươn lẹo của ba mình, bà thở dài, lo lắng mà nhìn lên lầu.
"Ngốc nghếch, không biết có thể theo đuổi người ta thành công không đây."
Không biết mẹ Kiều đang lo lắng việc cô ngây ngốc, Kiều Ngộ kéo tay Lâm Khuynh chạy trốn như mang theo cô vào phòng mình, đóng cửa lại rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cứu mạng! Thật sự xấu hổ quá đi!
Kiều Ngộ thấy thật khổ sở, cô nhắm mắt lại, cảm thấy mình đã "mất điểm" không ít trước Lâm Khuynh.
Dù rằng ai cũng biết rõ tâm tư của cô, nhưng bị ba mẹ bộc lộ quá rõ ràng như vậy lại là chuyện khác, điều này cũng khiến cho cô trông như đang có ý đồ khác với Lâm Khuynh.
Kiệt sức, cô buông thõng vai, xoay người nhìn về phía Lâm Khuynh đang đứng ở giữa phòng với hai tay ôm ngực, lắp bắp giải thích.
"Hai người họ cũng không có ý xấu gì đâu, họ làm vậy là vì, buổi tối hôm ở buổi tiệc đó, mình đã gọi điện thoại với ba của mình..."
Giọng cô nhỏ dần, dùng ánh mắt ra hiệu với Lâm Khuynh rằng đây chính là cuộc gọi mà cả hai đều đã nghe thấy. Lâm Khuynh khựng lại, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ra hiệu cho cô tiếp tục.
"Sau đó hôm sau mình đã... giải thích rõ ràng với họ, và rồi mọi chuyện thành ra như vậy."
Không để cho cô tránh né, Lâm Khuynh không khách sáo hỏi: "Giải thích?"
"... Ừ." Thấy không thể trốn thoát, Kiều Ngộ căng thẳng li3m môi, do dự nói, "Chính là... báo cáo thành thật?"
Không biết vì sao lại dùng giọng điệu hỏi, Lâm Khuynh không kiểm soát được mà mặt đỏ lên, nhất thời không biết nói gì, đành phải quay đầu đi, im lặng gật đầu.
Nhìn thấy Lâm Khuynh có vẻ không thực sự tức giận, tảng đá lớn trong lòng Kiều Ngộ lúc này mới có thể rơi xuống, trong lòng thầm hét lên "may mắn quá".
Cô đã thành công trong việc nói rõ ràng với cha mẹ mình.
Nhưng, nói thế nào nhỉ, có lẽ hơi quá mức thành công.
Ngày đó, cô không chỉ nhận được sự cổ vũ và ủng hộ vô điều kiện từ cha mẹ mà còn bị họ "bắt" kể lại một phần câu chuyện tình cảm với Lâm Khuynh, khiến mặt cô đỏ ửng lên vì ngượng.
Còn lý do tại sao lại trở thành "bạn gái cũ", Kiều Ngộ chỉ nói rằng trước đó cô đã làm quá nhiều điều khiến Lâm Khuynh tức giận, và nhận được một câu an ủi từ ba: "Ai mà thời trẻ chưa từng phạm vài sai lầm cơ chứ!"
Không, một lần là quá đủ rồi, cô không thể làm thêm sai lầm như vậy nữa.
Sau đó, hai người họ cũng thường xuyên lo lắng cho chuyện tình cảm của cô. Vì vậy, mặc dù ngày đó Kiều Ngộ đưa ra ý kiến Lâm Khuynh làm gia sư là quyết định trước rồi mới nói sau, nhưng cô cũng nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ cha mẹ, thậm chí còn đưa ra mức tiền lương rất cao để làm "mồi" cho Lâm Khuynh — quả thật giống như cách thả hộp thức ăn để dụ mèo vào sân.
Tất nhiên, Lâm Khuynh đã từ chối, và cuối cùng cả hai bên đã đồng ý với mức lương hợp lý do cô kiểm soát một cách nghiêm túc.
"... Thật xin lỗi, lần sau trước khi cậu đến mình nhất định sẽ yêu cầu họ không làm như thế nữa, mình đảm bảo."
Sợ rằng Lâm Khuynh sẽ nghĩ ngợi lung tung vì chuyện này, Kiều Ngộ vội vã giơ tay lên thề, được Lâm Khuynh đáp lại bằng một tiếng "ừ" nhẹ nhàng.
... Tổng thể có vẻ như cô ấy không để ý lắm.
Kiều Ngộ chăm chú nhìn Lâm Khuynh, thấy cô ấy đã đi đến bàn làm việc, lấy giáo trình từ trong túi ra, cầm vài quyển đưa cho cô, rồi nghiêng đầu hỏi.
"Đến giờ học rồi nhỉ?"
"À, ừ."
Lâm Khuynh hành xử bình thường đến mức Kiều Ngộ nhất thời không phản ứng lại kịp, cô ngoan ngoãn bước tới ngồi xuống bàn, nhận lấy bài kiểm tra từ tay Lâm Khuynh.
"Trước tiên cậu làm bài kiểm tra này đi, mình muốn xem hiện tại cậu đang ở trình độ nào."
Có vẻ như Lâm Khuynh đã hoàn toàn chuyển sang trạng thái làm việc, biểu cảm và giọng nói của cô ấy đều rất điềm đạm.
"Điểm đại học của mình rất cao — hy vọng cậu không quên quá nhiều trong mấy năm nay."
"... Mình sẽ cố gắng hết sức."
Kiều Ngộ cười khổ cầm lấy bút, nhanh chóng tập trung vào bài kiểm tra.
Lén thở phào nhẹ nhõm, Lâm Khuynh xác nhận rằng Kiều Ngộ đang nghiêm túc làm bài, lúc này cô mới có thời gian nhìn quanh căn phòng mà mình đã lâu không ghé lại.
Bố trí trong phòng vẫn giống y như lần trước cô đến, không quá gọn gàng, nhưng có thể thấy rằng chủ nhân của nó đã vội vàng dọn dẹp một chút trước khi cô đến. Khắp nơi đều có dấu vết sinh hoạt của Kiều Ngộ.
Ánh mắt cô thoáng dừng lại ở chiếc giường phía xa, rồi giống như bị điện giật, cô vội dời mắt đi.
Lâm Khuynh không muốn mình lâm vào cảm xúc hoài niệm, điều đó rất nguy hiểm. Nhưng ở trong không gian đặc biệt này, cùng với Kiều Ngộ, việc kiểm soát cảm xúc lại khó khăn hơn cô tưởng.
Đêm đó, những chuyện cô từng cố quên giờ đây lại trở nên rõ ràng, giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Cảm giác khiến người ta run rẩy ấy vẫn còn khắc sâu trong tâm trí cô.
Đêm đó, mối quan hệ của cô và Kiều Ngộ đã thay đổi rất lớn, và dù cho sau hai năm, mối quan hệ này không như mong đợi mà thay đổi, nhưng bây giờ —
"À đúng rồi, Lâm Khuynh, cậu muốn uống nước hay đồ uống gì không? Mình xuống dưới lầu lấy."
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Lâm Khuynh ngẩng lên nhìn Kiều Ngộ vừa đứng dậy, ánh mắt lóe sáng.
"Bây giờ là giờ học mà nhỉ."
Nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của Kiều Ngộ, Lâm Khuynh nheo mắt, nở nụ cười đầy ẩn ý.
"Cách xưng hô, không phải nên gọi tên mình trực tiếp như thế đâu, đúng không?"
Biểu cảm của Kiều Ngộ thoáng cái như thể không nói nên lời, rồi cô thở dài, ngoan ngoãn mở miệng.
"... Được rồi, cô giáo."
"Ừ, vậy cô giáo muốn uống nước chanh, loại không có cồn ấy."
"... Nước chanh nào mà có cồn chứ, yên tâm đi, nhà mình không có đồ uống nào có cồn đâu."
Lâm Khuynh nén cười nhìn theo bóng Kiều Ngộ rời phòng, rồi cô tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
À, hơi có chút vui vẻ rồi đây.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");