Tôi Đã Nói Yêu Em Từ Hàng Trăm Năm Trước

Chương 7




Tôi cười rạng rỡ, bước chân nhẹ nhàng tiến đến gần nhà mình.

“Có nặng không? Hay chúng ta nghỉ một lát nhé?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, tôi như bị đóng băng tại chỗ, không dám quay đầu lại.

“Không nặng, mau về nhà thôi. Tôi sợ con gái về nhà mà không thấy chúng ta thì lại giận dỗi. Tôi còn mua cả quả dưa hấu mà nó thích nhất, chắc chắn lát nữa nó sẽ vui lắm.”

Tôi không thể kiềm chế nữa, từ từ quay người lại. Trước mắt tôi là ba mẹ tôi, tay họ đang xách đầy những túi đồ, miệng vừa nói vừa cười.

Nước mắt tôi tràn ra, tôi khẽ nói: “Ba mẹ, con về rồi.”

Tôi lặng lẽ đi theo sau họ. Tóc mẹ đã bạc đi nhiều, không biết từ lúc nào. Lưng ba không còn thẳng như trước nữa, quả dưa hấu to trên tay ông như đè nặng hàng ngàn cân, khiến lưng ông còng xuống.

Sự ra đi của tôi chính là khởi đầu cho sự già yếu nhanh chóng của ba mẹ.

Mọi thứ trong nhà vẫn như khi tôi rời đi, đồ đạc vẫn ở nguyên vị trí cũ.

Cảm giác thân thuộc của ký ức tràn về, khiến tôi không thể ngăn được nước mắt.

Ba mẹ à, con đã rời xa hai người nhiều năm rồi mà vẫn chưa học được cách mạnh mẽ. Con vẫn yếu đuối, vẫn là đứa con hay khóc như ngày nào.

Tôi tham lam ngắm nhìn ba mẹ bận rộn trong bếp, từng bước đi của họ đều in sâu vào tâm trí tôi. Tôi muốn mang tất cả những hình ảnh này trở lại â.m p.h.ủ, để khi nhớ về họ, tôi có thể lặp lại trong ký ức.

Vài ngày trước, tôi nghe Mạnh Bà nói rằng tôi sắp được đầu thai.

Tôi không biết mình sẽ đầu thai vào đâu, nhưng nếu có thể lựa chọn, tôi muốn trở thành một chú c.h.ó nhỏ, để ba mẹ đón tôi về nuôi. Như vậy, tôi có thể ở bên họ theo một cách khác.

Nhưng mẹ tôi không thích c.h.ó, nhà tôi chắc chắn sẽ không nuôi c.h.ó.

Vậy thì tôi sẽ đầu thai thành một chú c.h.ó hoang, mỗi ngày khi nhớ ba mẹ, tôi sẽ quay lại nhìn họ, dù chỉ có thể gặp ba mẹ mỗi ngày một lần cũng đủ rồi.

Ba đã nấu xong hết các món, còn mẹ đang lau chùi di ảnh của tôi.

Ba đi tới chỗ mẹ, cầm lấy di ảnh tôi, nói: "Giang Dã sao vẫn chưa về? Gọi điện cho nó đi, bảo nó về sớm, không thì Nguyệt Nguyệt sẽ đói mất."

Mẹ vừa cầm điện thoại lên định gọi cho Giang Dã thì cửa nhà bật mở. Em trai tôi bước vào, trên tay xách một túi lớn không rõ đựng thứ gì.

"Con đi đâu thế? Mẹ vừa định gọi điện cho con đây. Mau rửa tay rồi ăn cơm đi, chị con chờ lâu rồi." Ba vừa dọn chén đũa vừa nói với Giang Dã.

Giang Dã mở túi ra, lấy từng món đặt lên bàn: "Chị con thích nhất món bánh của tiệm này, nhưng tháng trước họ dời cửa hàng tới Cổ Thành. Con phải tìm mãi mới thấy."

Nghe những lời đó, mắt tôi lại đỏ hoe, cổ họng nghẹn đắng, lòng đau như cắt.

Ba đặt bốn bộ bát đũa lên bàn, mẹ và Giang Dã cũng ngồi xuống theo.

Ba nâng ly rượu lên, định nói gì đó nhưng mãi vẫn không nói ra được. Tôi ngồi cạnh ba, nhìn ông cắn chặt răng, liên tục chớp mắt ngăn dòng lệ.

Mẹ và Giang Dã cũng im lặng, chẳng ai nói gì.

"Thôi nào, hôm nay là một ngày tốt lành, cả nhà mình cuối cùng cũng có thể ngồi lại ăn một bữa cơm cùng nhau." Một lúc lâu sau, ba nâng ly rượu lên, nhìn về chỗ trống bên cạnh, khẽ nói: "Nguyệt Nguyệt, chào mừng con về nhà."

Giang Dã cũng cất lời: "Chị ơi, chị xem em có cao hơn không?"

Tôi gật đầu thật mạnh: "Cao rồi, em lớn lên rồi, chị rất vui!"

Mẹ vừa mở miệng đã nghẹn ngào: "Nguyệt Nguyệt, mẹ nhớ con lắm, đêm nay con về trong mơ để mẹ được nhìn thấy con nhé."

Ba vỗ nhẹ vào vai mẹ: "Thôi nào, hôm nay là ngày vui mà, đừng khóc. Nếu không, Nguyệt Nguyệt nhìn thấy chúng ta như vậy sẽ lo lắng không yên.”

"Nguyệt Nguyệt à, con cứ yên tâm, ba, mẹ và em trai con vẫn sống rất tốt, con không phải lo lắng. Phụ nữ hay nhạy cảm thôi, mẹ con rơi nước mắt là vì hạnh phúc đó.”

"Nào, nhìn xem ba nấu cho con những món gì nào? Sườn xào chua ngọt, gà xé phay, khoai tây xào chua ngọt, cà tím kho... còn cả dưa hấu mà con thích nữa, ba đã chọn rất kỹ, bảo đảm ngọt lịm!"

Trong suốt bữa ăn, tôi nghe ba mẹ và Giang Dã kể về những thay đổi sau khi tôi không còn ở đây: chị họ bên nhà bác đã sinh một bé gái, em họ bên nhà cậu đã đạt giải quán quân trong một cuộc thi, Giang Dã đã tìm được chỗ thực tập...

Những điều họ kể đều là chuyện tốt, không hề nhắc tới chuyện xấu. Nhưng tôi biết rõ, trong cuộc sống, làm sao có thể chỉ toàn chuyện tốt mà không có chuyện xấu cơ chứ?

Ngày lễ Vu Lan, tôi ở nhà suốt cả ngày để bên cạnh ba mẹ và em trai, dù họ không thể cảm nhận được sự hiện diện của tôi, nhưng họ vẫn tin rằng tôi nhất định sẽ trở về. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.