Tôi Đã Nói Yêu Em Từ Hàng Trăm Năm Trước

Chương 5




"Khi con người chec đi, nếu chấp niệm quá sâu, mọi thứ xung quanh họ như cây cỏ, gạch đá cũng có thể trở thành nơi lưu giữ chấp niệm. Hồn phách của họ tuy bị Hắc Bạch Vô Thường đưa về â.m p.h.ủ, nhưng chấp niệm vẫn ở lại dương gian, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt mà hóa thành bán linh.”

"Trở thành bán linh là một điều vô cùng đau khổ." Mạnh Bà thở dài. "Bán linh sống không khác gì người thường, chỉ có điều duy nhất khác biệt là họ không có hơi thở của người sống. Và mỗi đêm, khi họ chìm vào giấc ngủ, họ sẽ phải trải qua trải lại những ký ức đau khổ nhất trong cuộc đời họ."

"Tên bán linh đó hiện đang ở đâu?" Tôi tiếp tục hỏi.

Hắc Vô Thường lắc đầu: "Mấy hôm trước, chúng tôi phát hiện ra tung tích của hắn, nhưng hắn đã chạy thoát. Giờ chúng tôi vẫn đang điều tra nơi hắn ẩn náu."

"Vậy nếu bắt được hắn, các anh sẽ làm gì?"

Hắc Vô Thường thở ra ba chữ: "Giec hắn thôi."

Tôi kinh ngạc không thốt nên lời: "Tại sao phải giec hắn? Hắn đã chec một lần rồi mà."

Mạnh Bà bĩu môi: "Trở thành bán linh vốn là sự tồn tại không hợp với tự nhiên. Nếu cứ để hắn sống mãi, trật tự nhân gian sẽ bị phá vỡ. Người bình thường gặp một kẻ không có hơi thở mà vẫn sống và đi lại bình thường thì ai mà không sợ?”

"Chưa kể nếu bán linh bị kẻ xấu lợi dụng để gây hại cho xã hội thì sao? Vậy nên cách tốt nhất là giec hắn, vì hắn vốn dĩ không nên tồn tại trên đời nữa."

Tôi thắc mắc: "Nhưng nếu hắn đã sống hơn năm trăm năm, chắc phải có công lực mạnh mẽ lắm chứ?"

Hắc Vô Thường khoát tay: "Hà! Công lực gì chứ? Cô đọc truyện kiếm hiệp nhiều quá rồi đấy! Bán linh chẳng có tí sức mạnh nào cả, yếu đến mức không giec nổi một con gà. Nếu bị bắt thì chỉ có chờ chec thôi."

Mạnh Bà hạ giọng nói nhỏ: "Năm Khang Bình thứ bảy, khi đất nước d.i.ệ.t v.o.n.g, trên chiến trường đ.ẫ.m m.á.u, còn có một câu chuyện tình đầy bi thương."

"Câu chuyện tình nào?" Tôi nghiêng người đến gần, hạ giọng như bà ấy, ánh mắt tràn ngập sự tò mò.

Mạnh Bà nhìn tôi thật sâu, sau đó kể: "Thời Khang Bình, có một Công chúa tên là Hoa Dương, còn có tên gọi là Giang Nguyệt, trùng tên với cô.”

"Tương truyền, Công chúa Hoa Dương có một mối tình thanh mai trúc mã với Thế tử Phủ Quốc Công, tên là Phó Dần Lễ. Hai người từ nhỏ đã rất thân thiết. Ban đầu, Hoàng đế định ban hôn cho họ, để Phó Dần Lễ trở thành Phò mã của Công chúa. Nhưng không biết vì sao, Phủ Quốc Công đã đắc tội với ai đó, khiến cho có kẻ dâng tấu lên tố cáo hàng chục tội danh của gia tộc này.”

"Hoàng đế tức giận, đày tất cả nam đinh Phủ Quốc Công đi lính, nữ nhân bị giáng làm dân thường, từ đó Phủ Quốc Công không còn vinh quang nữa. Cuộc hôn nhân của Công chúa và Phó Dần Lễ cũng bị lãng quên. Sau đó, Công chúa Hoa Dương không hề kết hôn, còn Phó Dần Lễ thì chẳng còn ai biết sống chec ra sao khi ở trong quân ngũ.”

"Năm Khang Bình thứ bảy, kinh đô Vũ Quốc bị quân địch tấn công. Quân đội Vũ Quốc đóng quân ở biên giới vội vã trở về cứu giá, và người đầu tiên đến kinh thành chính là thiếu tướng Phó Dần Lễ.”

"Quân địch bắt giữ hoàng tộc Vũ Quốc, đem lên thành để yêu cầu Vũ Quốc lui binh. Hai bên giằng co không nhường nhịn, một tướng lĩnh của quân địch đã đẩy Công chúa Hoa Dương ra trước, đe dọa quân của Vũ Quốc: "Nếu các ngươi không rút quân, các ngươi sẽ thấy Công chúa của mình trở thành trò chơi của chúng ta."” Nói rồi, hắn định x.é á.o của Công chúa.

"Phó Dần Lễ không muốn Hoa Dương Công chúa phải chịu nhục, nên đành phải thương lượng với tướng lĩnh quân địch. Khi Công chúa Hoa Dương nhìn thấy Phó Dần Lễ, nàng đã khóc không thành lời. Nàng khóc lóc, van xin Phó Dần Lễ đừng quan tâm đến mình, hãy lấy đại cục làm trọng, phải b.á.o t.h.ù cho đất nước. Nói rồi nàng giằng ra khỏi tay tướng lĩnh, nhảy xuống từ trên tường thành.”

"Phó Dần Lễ trong cơn bi phẫn đã ra lệnh cho quân lính phục kích bên ngoài phá thành mà tiến vào, nhưng quân Vũ Quốc cuối cùng vẫn yếu thế, toàn bộ quân đội bị tiêu diệt, và Vũ Quốc từ đó d.i.ệ.t v.o.n.g."

Dù tôi biết chút ít về lịch sử Vũ Quốc, nhưng những gì tôi biết chỉ là những điều được ghi trong sách sử. Tôi chưa từng nghe về câu chuyện này, rằng vào lúc Vũ Quốc d.i.ệ.t v.o.n.g lại có một mối tình như vậy.

Nghe xong câu chuyện của Mạnh Bà, lòng tôi trở nên nặng trĩu, như có thứ gì đó mắc nghẹn trong cổ họng, khó mà diễn tả thành lời, cảm xúc rối bời khó tả.

Sau buổi tiệc rượu, tôi trở về nhà với chút men say trong người. Vừa bước vào, tôi đã thấy Giản Chu, người mà mấy ngày nay không gặp, nằm bệt dưới đất, sắc mặt tái nhợt. Thậm chí không khí trong phòng còn phảng phất mùi m.á.u. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.