Tôi Đã Nói Yêu Em Từ Hàng Trăm Năm Trước

Chương 14




Tôi và Giang Dã cùng gật đầu đồng ý.

Trong vài ngày tiếp theo, chúng tôi lên kế hoạch tỉ mỉ để đưa Duẫn Hạo ra trước pháp luật, bởi vì chúng tôi không còn nhiều thời gian. Tôi cảm nhận được cơ thể mình ngày càng nặng nề, và dường như tôi đang dần trở nên trong suốt, có lẽ vì tôi đã ở lại dương gian quá lâu. Nếu không khiến Duẫn Hạo phải trả giá, tôi sẽ không thể yên lòng ra đi.

Qua việc điều tra và thu thập thông tin từ nhiều phía, chúng tôi phát hiện ra rằng Duẫn Hạo đã phạm rất nhiều tội ác trong những năm qua. Sau khi tôi chec, hắn còn qua lại với hai người phụ nữ nữa, chính xác là hai người phụ nữ giàu có nhưng mù quáng trong tình yêu. Một người tên là Lý Nghiên Nghiên, người còn lại là Bạch Tĩnh. Hắn đã lừa gạt họ và khiến họ tin tưởng tuyệt đối vào hắn. Bất cứ điều gì Duẫn Hạo nói, họ đều tin mà không mảy may nghi ngờ.

Sau khi lừa họ kết hôn, cả hai người phụ nữ đều lần lượt qua đời vì những t.a.i n.ạ.n bất thường.

Lý Nghiên Nghiên là người vợ đầu tiên của Duẫn Hạo. Sau khi kết hôn, Duẫn Hạo đã mua cho cô ấy một gói bảo hiểm lớn. Không lâu sau đó, trong một chuyến leo núi với Duẫn Hạo, Lý Nghiên Nghiên không may ngã xuống và tử vong. Duẫn Hạo đã thừa kế toàn bộ số tiền bảo hiểm của cô ấy.

Bạch Tĩnh là người vợ thứ hai của hắn. Khác với Lý Nghiên Nghiên, cô ấy giàu có hơn rất nhiều và là một cô nhi, không có bất kỳ người thân nào. Duẫn Hạo đã sử dụng cùng một thủ đoạn như với tôi, dàn dựng một vụ t.a.i n.ạ.n xe hơi. Trong vụ t.a.i n.ạ.n đó, Bạch Tĩnh qua đời, còn Duẫn Hạo bị thương nặng nhưng sống sót. Hắn đã thừa kế toàn bộ tài sản của cô ấy sau đó.

Tháng chín trời se lạnh, nhưng tôi cảm thấy cái lạnh buốt xương. Tôi không hiểu tại sao Duẫn Hạo lại có chấp niệm về tiền đến mức có thể giec hại ba m.ạ.n.g người.

"Chẳng phải em biết Trương Nam đã giec người, nhưng em không có bằng chứng thực tế, đúng không?"

Hai ngày trước, Giang Dã nhận được một cuộc điện thoại từ chị của Lý Nghiên Nghiên, Lý Tinh Tinh. Cô ấy nói rằng cô biết Giang Dã đang điều tra Trương Nam và cô có bằng chứng về tội ác của hắn, muốn gặp Giang Dã để trao đổi.

Vì vậy, hôm nay Giang Dã đưa tôi và Giản Chu đến gặp cô ấy.

"Chị nói chị có bằng chứng về tội ác của Trương Nam. Bằng chứng đâu?" Giang Dã hỏi Lý Tinh Tinh. "Hắn đã hại chec em gái chị, tại sao chị không đưa bằng chứng cho cảnh sát để giúp em gái mình b.á.o t.h.ù?"

Lý Tinh Tinh cười khẩy: "B.á.o t.h.ù? Tôi không có lý do gì để b.á.o t.h.ù cho nó. Nó đã cắt đứt quan hệ với gia đình chỉ vì tên khốn đó, còn khiến mẹ tôi tức đến chec. Cái chec của nó là quả báo, nó tự chuốc lấy, không trách được ai."

"Vậy hôm nay chị hẹn tôi ra đây làm gì?" Giang Dã không hiểu.

"Tôi nghe nói chị của cậu cũng bị hắn hại chec. Tôi đã nhờ thư ký của mình điều tra, biết rằng chị của cậu học hành rất giỏi, luôn được bạn bè và thầy cô đánh giá cao. Một cô gái tốt như vậy đáng lẽ phải có một cuộc sống tốt đẹp, nhưng lại bị tên khốn đó hủy hoại. Tôi thật sự tiếc cho chị của cậu."

Lý Tinh Tinh lấy từ trong túi xách ra một phong bì màu nâu: "Trong này là tất cả các bằng chứng về tội ác của Trương Nam. Hôm nay tôi đưa nó cho cậu, cậu có thể dùng nó để b.á.o t.h.ù cho chị gái của mình."

Giang Dã nhận lấy phong bì và nhìn Lý Tinh Tinh, nói: "Thật ra, chị cũng cảm thấy bất bình thay cho em gái mình, đúng không? Đưa bằng chứng cho tôi cũng là một cách để chị giúp em gái mình trả thù."

Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Lý Tinh Tinh càng thêm tối sầm.

"Từ ngày Lý Nghiên Nghiên cắt đứt quan hệ với gia đình, tôi không còn quan tâm cô ấy sống hay chec nữa. Để mấy chứng cứ này ở chỗ tôi chỉ thêm phủ bụi, chi bằng giao cho cậu. Ít nhất cậu sẽ cần nó."

Sau khi Lý Tinh Tinh rời đi, chúng tôi đổ hết những tài liệu trong phong bì ra để xem xét. Những tội ác của Duẫn Hạo được liệt kê rõ ràng, chi tiết không bỏ sót điều gì.

Giang Dã quay đầu nhìn tôi, đôi mắt ngấn lệ: "Chị à, làm sao đây? Dù chúng ta đã có đầy đủ bằng chứng về tội ác của Trương Nam, em vẫn không thấy vui. Dù hắn bị bắt, dù hắn có bị xử bắn, thì chị cũng sẽ không bao giờ trở về được."

Lời nói của Giang Dã khiến nước mắt tôi tuôn rơi. Đúng vậy, người chec không thể sống lại. Tôi sẽ không bao giờ có thể quay về. Dù tôi muốn an ủi em trai mình, muốn ôm nó một cái, tôi cũng không thể làm được.

Sự đau khổ của tôi và Giang Dã cũng khiến Giản Chu cảm thấy đau đớn. Có lẽ anh cũng nhớ lại những nỗi đau khi phải chia ly với người thân và người mình yêu thương từ kiếp trước.

“Không thể chần chừ nữa, em hãy nhanh chóng giao nộp bằng chứng cho cảnh sát. Chị muốn thấy Trương Nam phải trả giá,” tôi nghẹn ngào nói với Giang Dã.

Giang Dã lập tức rời đi. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.