Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất

Chương 406




Đấu trường đánh xếp hạng tại khu Một Ức Giang Nam chính thức mở cửa vào nửa tháng sau, đơn vị thiết kế game không định mở ngay là vì muốn người chơi có một khoảng thời gian giảm xóc, phải đánh một đống phó bản để cày trang bị trước.

Không giống như cơ cấu mở ở hiện tại, lúc ấy muốn tiến vào đấu trường thì cần có 3000 điểm trang bị, số điểm này thực ra chỉ cần đánh phó bản ngày trong một tháng là có thể gom đủ một bộ trang bị để vào, nhưng đối với mấy con gà diệt đoàn phó bản Tiêu Tư Kính, Tô Thế Luân và Tần Dạ thì để gom đủ 3000 điểm cũng chẳng dễ dàng.

Tiêu Tư Kính không đủ điểm trang bị cực kỳ khí phách post bài chất vấn trên forum: “Nếu tranh cờ là hình thức thi đấu chính thức thì tại sao còn ràng buộc trang bị với phó bản? Phó bản nhàm chán như vậy, người không muốn đánh chẳng nhẽ vẫn phải đi hết phó bản một lần, gom đủ trang bị mới được vào đấu trường hay sao?”

Bài đăng này kéo tới vô số người vây xem, phía dưới có người comment: “Tam Tư Đại Sư, chính là đại sư không thể kéo boss trong truyền thuyết đúng không?”

“Boss còn không kéo được tư cách gì nói…”

“Boss còn không kéo được tư cách gì nói…”

Một đám người xếp hàng mỉa mai Tiêu Tư Kính, Tiêu Tư Kính buồn bực, quay đầu đi tìm Tô Thế Luân nói: “Tại sao trong game này lại toàn đảng phó bản như thế?”

Tô Thế Luân cười an ủi hắn: “Không sao, còn có tôi mà, tôi cũng ghét đánh phó bản giống anh.”

Ghét thì ghét vậy, nhưng thiết lập game có hạn chế về trang bị, hai người bọn họ không đủ điểm trang bị nên cũng chẳng có cách nào vào được đấu trường.

Vì vậy Tô Thế Luân suy nghĩ biện pháp: “Hay chúng ta đi mua điểm trang bị đi.”

Lúc đó hai người bọn họ không những gà mờ mà còn rất nghèo, nhìn từ trên xuống dưới cả người chỉ có mấy ngàn kim tệ, Tô Thế Luân không rõ giá cả thị trường, cũng không biết chút tiền ấy có thể mua được cái gì. May mà anh quen với hội trưởng Hoa Hạ Lưu Xuyên, Tô Thế Luân liền nhắn tin cho Lưu Xuyên hỏi: “Chỗ cậu có trang bị cho Ngũ Độc và Thiếu Lâm không? Tôi muốn mua vài món rẻ rẻ.”

Lưu Xuyên thấy anh hỏi trang bị liền cap màn hình danh sách trang bị trong cửa hàng bang hội cho anh xem, đoàn phó bản của bang Hoa Hạ là đoàn đánh được nhiều phó bản nhất, trong cửa hàng đều là đồ tốt, Tô Thế Luân nhìn mà chảy nước miếng hỏi: “Sáo trùng màu tím kia bao nhiêu tiền?”

Lưu Xuyên dứt khoát nói: “Giá thị trường ba vạn, nhưng nếu cậu muốn thì tôi giảm giá cho, hai vạn rưỡi.”

Tô Thế Luân nhìn ví tiền năm ngàn kim tệ đáng thương, nói: “Có gì rẻ hơn không?”

Lưu Xuyên cap lại một thanh sáo thuộc tính kém hơn một chút cho anh xem: “Sáo này kém hơn một chút, có điều hiện tại cũng đủ dùng, bán hai vạn.”

Tô Thế Luân: “Còn gì rẻ hơn không?”

Lưu Xuyên: “…”

Trầm mặc một lát, Lưu Xuyên mới cười nói: “Cậu nói luôn cho tôi cậu có bao nhiêu tiền đi.”

Tô Thế Luân có chút ngượng ngùng nói: “Chỉ có 5000 thôi, cậu xem có thể mua được cái gì?”

Lưu Xuyên: “…”

Khi đó hai người Tiêu Tô thực sự nghèo mạt rệp, cả hai đều không thích đánh phó bản ngày, không lấy được phần thưởng ngày của game; lại không đi đánh phó bản đoàn đội, không lấy được tiền thưởng từ phó bản; thậm chí còn không thèm làm nhiệm vụ sinh hoạt, hai người hoàn toàn không có hứng thú với mấy kỹ năng kiếm tiền sinh hoạt như trồng rau đào quặng, có tiền mới lạ.

Năm ngàn kim tệ này cũng là dựa vào việc hai người phải bán sạch mọi trang bị không cần thiết trên thân đi mới gom đủ.

Ngược lại thì lúc đó trong game Lưu Xuyên đã là đại gia, đường đường là hội trưởng của bang Hoa Hạ, mang theo đoàn tinh anh cày phó bản vượt ải nhiều lần, kỹ năng sinh hoạt trong bang được phân công có tổ chức, có kỷ luật, bán trang bị phó bản lấy tiền, kỹ năng sinh hoạt lại đẻ tiếp ra tiền. Lưu Xuyên vốn có máu kinh doanh, hiện tại tài sản đã lên tới 50 vạn kim tệ, chưa kể tiền trong cửa hàng của bang hội…

Nhìn thấy Tô Thế Luân gửi tới con số 5000 kim tệ, Lưu Xuyên nhất thời mềm lòng.

Hai người bạn nghèo hèn không thích đánh phó bản, tuy không gia nhập Hoa Hạ nhưng Lưu Xuyên vẫn có cảm giác hai người họ rất thú vị. Luân Hồi Vãng Sinh đã mở miệng tìm hắn mua trang bị, thực ra thì 5000 kim tệ chỉ có thể mua được một cái vòng cổ thuộc tính không tốt cho lắm, đối với Lưu Xuyên thì nhét kẽ răng cũng không đủ.

Lưu Xuyên liền không so đo vấn đề tiền bạc với Tô Thế Luân nữa, quay đầu lướt qua kho hàng của mình, lấy toàn bộ trang bị của Ngũ Độc và Thiếu Lâm có thể dùng được gửi hết cho Tô Thế Luân, nói: “Mấy trang bị này rơi ra khi tôi đi đánh phó bản ngày, để trong kho hàng cũng không dùng được, hai cậu cầm đi.”

Dù hắn là hội trưởng cũng không thể tùy tiện sử dụng đồ trong kho hàng bang hội, nhưng những trang bị cá nhân tích cóp này thì Lưu Xuyên rất hào phóng vung tay.

Tô Thế Luân cảm động nói: “Nhiều như thế này, bao nhiêu tiền thế?”

Lưu Xuyên cười: “Không cần tiền.”

“Ồ, cảm ơn cậu!” Tô Thế Luân vui vẻ cầm trang bị đi chia cho Tiêu Tư Kính.

Tiêu Tư Kính biết được đối phương không đòi tiền, liền đánh chữ nói: “Hội trưởng Hoa Hạ rất có nghĩa khí.”

“Đúng thế.” Tô Thế Luân nói, “Sáo của cậu ta có thể bán được ba vạn, hai đứa mình nghèo quá nên cậu ấy cũng không mặt dày lấy tiền.”

Nhìn con gà Ngũ Độc trước mặt hưng phấn thay trang bị hò hét muốn cùng nhau đi đấu trường, Tiêu Tư Kính không khỏi mỉm cười, cũng thay trang bị Thiếu Lâm rồi tổ đội với Tô Thế Luân cùng đi đánh xếp hạng.

Một khắc thành công chen vào đấu trường, Tiêu Tư Kính đã nghĩ, hắn sẽ nhớ kỹ phần tình nghĩa của vị hội trưởng Hoa Hạ này.

Hiện tại nhìn lại, những trang bị mà lúc trước Lưu Xuyên đưa cho họ không hề đáng giá, nhưng Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân lại vẫn luôn khắc ghi thời còn là newbie Lưu Xuyên đã giúp đỡ bọn họ, dù sau này khi thi đấu không cùng đội tuyển mà đối chọi gay gắt, nhưng trong lòng bọn họ, Lưu Xuyên mãi mãi là người bạn đáng tin tưởng nhất.

***

Tần Dạ cũng là người mù phó bản, khi nhận ra trang bị của mình không đủ bèn nghĩ cách giống Tô Thế Luân, tìm hội trưởng của bang Trường An để mua trang bị.

Nhưng Lâm Lập Minh không hề để ý đến anh.

Vì Tần Dạ rất kiêu ngạo gửi tin cho Lâm Lập Minh nói: “Hội trưởng có đó không? Tôi muốn lấy đàn tím Nga Mi trong kho hàng bang hội.”

Để ý mới là lạ!

Trong ấn tượng của Lâm Lập Minh, Dạ Sắc này chính là một thánh buff diệt đoàn, là kiểu “tay thì phế còn ra vẻ” khiến người ta ghét bỏ.

Lần trước hắn lập đoàn bang hội đánh phó bản Đào Hoa Đảo, buff ngu ngốc này đã dùng kỹ năng buff đa mục tiêu OT hại cả đội đoàn diệt, dù Lâm Lập Minh là người tính tình khá tốt, kiên nhẫn dạy cho vài lần, kết quả “ẻm” vẫn không hề chú ý cừu hận, Lâm Lập Minh dứt khoát nói: “Em gái Dạ Sắc… thôi em cứ ra nằm chết dưới chân boss đi, đừng buff nữa.”

Tần Dạ nói: “Ồ.” Sau đó liền ngoan ngoãn chạy tới chết dưới chân boss.

Qua được phó bản trong gang tấc, có điều sau này không còn ai dám mang theo Dạ Sắc đi đánh phó bản nữa, Tần Dạ cũng rất tự giác đi tìm đội bên ngoài.

Lâm Lập Minh cho rằng người này hẳn là gà mờ tay phế, trong bang cần cao thủ nhưng cũng không thể vì người ta là newbie mà đá ra ngoài, thái độ của Lâm Lập Minh đối với gà mờ Dạ Sắc chính là “Chỉ cần cô không gây chuyện thì coi như tôi không thấy cô”.

Kết quả thì sao, người này chủ động tìm tới cửa, mở miệng nói muốn vũ khí tốt nhất trong kho hàng bang hội!

Dựa vào cái gì mà cho hả!

Lâm Lập Minh phát rồ trong lòng, có điều lại ngại đối phương là một “em gái”, hắn làm hội trưởng cũng không thể nặng lời, coi như giả vờ không phát hiện.

Tần Dạ tiếp tục gửi tin: “Bao nhiêu tiền?”

Lâm Lập Minh: “…”

Tần Dạ thấy vẫn im lặng liền bám riết không tha: “Không bán à? Bao nhiêu tiền?”

Lâm Lập Minh vừa xấu hổ vừa sợ hãi, trầm mặc một lát mới nói: “Vũ khí này rất hiếm, đánh ba boss của Đào Hoa Đảo mới có được, là để dành cho buff chủ lực của bang, không bán.”

Lời này nói ra cực kỳ uyển chuyển, Tần Dạ cũng nhận thấy hội trưởng đang ghét bỏ anh, đành nhắn lại nói: “Ồ.”

Tần Dạ không mua được vũ khí có chút thất vọng, nhưng đúng là trình độ bơm máu của anh quá non, cũng không mặt dày lại tìm hội trưởng mua, chỉ có thể một mình đi tìm đội bên ngoài.

Tuy rằng cách buff cực gà nhưng hôm đó lại may, gặp được một đại sư lợi hại, kéo boss rất ổn, hơn nữa những người khác trong đội cũng đều có kinh nghiệm, đánh phó bản rất thuần thục. Dù Tần Dạ có luống cuống không bơm nổi máu thì vẫn qua được phó bản an toàn.

Hơn nữa tình cờ boss lại thưởng cho rất nhiều trang bị Nga Mi, tuy là thuộc tính công kích của Nga Mi Trảo nhưng mặc vào cũng nâng thêm được ít điểm.

Đồng đội cũng thoải mái cho Tần Dạ trang bị, Tần Dạ thay trang bị xong cũng đủ 3000 điểm, cuối cùng cũng vào được đấu trường.

***

Tối hôm sau, đấu trường mở ra, Lâm Lập Minh kêu trong kênh bang hội: “Đấu trường mở rồi, đấu trường mở rồi!”

Tần Dạ cho rằng hắn đang huy động người liền hăng hái xin gia nhập, được đội trưởng thông qua.

Lâm Lập Minh thấy thánh buff diệt đoàn vào đội, thiếu chút nữa phun sạch cà phê trong miệng ra. Vừa rồi khi lập đội hắn không làm đội trưởng, lại để một người bạn làm, người nọ thấy một “em gái” buff trong bang xin gia nhập liền không do dự cho vào, cũng không biết rằng Dạ Sắc chính là thánh buff diệt đoàn đỉnh đỉnh đại danh.

Đã cho vào rồi cũng không thể đá ra, Lâm Lập Minh chửi bậy trong lòng, đành phải nói: “Dạ Sắc, bọn tôi đi đánh đấu trường, cô cũng đi à?” Ý là gà mờ tự giác rút lui khỏi đội đi, tôi không muốn đá cô.

Nhưng Tần Dạ lại nghiêm túc nói: “Ừ, đủ điểm trang bị rồi, tôi cũng muốn đi đấu trường.”

Lâm Lập Minh để ý nhìn trang bị của anh một lúc, cảm giác có một đàn quạ đen bay qua đầu.

– cả người toàn trang bị hỗ trợ dame thế này thì buff kiểu gì?

Tuy có dự cảm rất không ổn trong lòng, nhưng người này lại là newbie trong bang của mình, thân là đội trưởng nếu dựa vào trang bị mà đá người ta ra cũng không hay ho, thôi thì gánh một chút vậy…

Lâm Lập Minh đành kiên trì đưa Tần Dạ cùng đi đấu trường.

Nhưng hắn không ngờ rằng, tuy lượng buff của Dạ Sắc rất thấp, nhưng khi hai bên giao tranh tổng, tốc độ phản ứng của Dạ Sắc lại cực nhanh, hoàn toàn không có biểu hiện như một con gà tay chân vụng về, cách di chuyển vô cùng nhanh chóng linh hoạt.

Dưới tình huống Trường An bị vây khốn hai chọi ba, Dạ Sắc rất nhanh trí chạy trốn, còn chạy rất là nhanh, không do dự bỏ lại Lâm Lập Minh thấp máu.

Lâm Lập Minh: “…”

Tần Dạ bình tĩnh giải thích: “Đánh không lại.”

Lâm Lập Minh lại khen anh, nói: “Đúng thế, đánh không lại thì chạy, suy nghĩ này rất đúng, không thể để đối thủ lấy thêm điểm hạ gục được.”

Tuy rằng hai người bọn họ bị đánh cho tơi tả ở một đường, ở đường khác bốn đồng đội lại lấy được cờ, ván đầu tiên Trường An cuối cùng thắng lợi, Tần Dạ cũng giành được mười điểm.

Lâm Lập Minh phát hiện ra tuy người này buff rất non nhưng hành động lại như gió, phản ứng nhanh nhẹn, không đần độn như những con gà khác. Khi đánh đoàn chiến rất có thiên phú, ít ra mấy lần đánh không lại anh đều chạy trốn thành công…

Tốc độ chạy trốn hàng đầu, chỉ bảo thêm chút còn có thể nâng cao hơn nữa.

Vì vậy Lâm Lập Minh gửi yêu cầu kết bạn cho Dạ Sắc, nhắn tin nói: “Cô vẫn chơi buff à? Đã từng thử đổi sang cách chơi khác chưa?”

Tần Dạ nói: “Chưa, trong môn phái có rất nhiều người chơi buff nên tôi chọn buff.”

Rõ ràng là cùng cách nghĩ với tân thủ.

Lâm Lập Minh nói: “Nga Mi còn có lưu phái Nga Mi Trảo, theo đuổi tốc độ và sự nhanh nhẹn, tôi cảm giác lưu phái đó thích hợp với cô hơn, cô thử xem sao?”

Tần Dạ nói: “Ồ, để tôi thử.”

Bên cạnh cũng có người nói: “Em gái đổi qua Nga Mi Trảo đi, buff trong bang chúng ta nhiều lắm rồi, đi đấu trường khó chia người lắm, em gái chơi dmg thì có thể cố định chơi với bọn tôi.”

Lâm Lập Minh nói: “Chủ yếu là thời gian online, chúng tôi tập hợp vào bảy giờ tối, cô có theo được không?”

Tần Dạ quyết đoán nói: “Không thành vấn đề.”

Lâm Lập Minh dứt khoát đưa anh tới lãnh địa bang hội Trường An, tìm một cọc gỗ cho anh đánh thử, còn lấy trang bị Nga Mi Trảo vốn định đem bán trong kho hàng của mình cho anh thay, Tần Dạ được hội trưởng bao dưỡng, trang bị nhanh chóng đột phá 3500.

Sau khi thử cách chơi Nga Mi Trảo, Tần Dạ vui mừng phát hiện mình đánh cọc gỗ rất thuận tay, Lâm Lập Minh cũng phát hiện tốc độ đánh của người này cực nhanh, còn nhanh hơn Nga Mi Trảo lợi hại nhất trong bang lúc bấy giờ – tuy anh chỉ đánh loạn một trận không hề có kết cấu, nhưng với tốc độ này thì chỉ cần luyện tập cho tốt thì chắc chắn sẽ trở thành cao thủ.

Lâm Lập Minh dứt khoát nói: “Từ nay về sau cô chơi Nga Mi Trảo đi, theo bọn tôi đánh đấu trường.”

Gà con Tần Dạ tỏ vẻ nghe lời đội trưởng, nói: “Được.”

Người bạn bên cạnh lại gửi tới icon háo sắc: “Em gái có chồng chưa, anh chưa có vợ này, em gái làm vợ anh nha?”

Tần Dạ nói: “Tôi là con trai.”

Anh bạn kia hộc máu chết tươi, gửi tới một loạt icon khóc lóc sau đó liền log out.

Lâm Lập Minh cười nói: “Hóa ra là nam, tôi biết ngay mà, cậu không có tí nữ tính nào cả. Lần đầu chơi game à?”

Tần Dạ: “Ừ.”

Lâm Lập Minh nói: “Tôi cảm thấy cậu rất có năng khiếu, đừng chơi buff nữa, thích tốc độ thì chơi Nga Mi Trảo đi, sau này theo tôi đi đấu trường.”

Lâm Lập Minh ghét nhất những con gà lại ra vẻ nũng nịu, nhưng Dạ Sắc lại cho hắn cảm giác dù lãnh đạm nhưng tính cách lại trực tiếp dứt khoát, là con trai thì càng không phải lo tranh cãi tình cảm loạn cào cào trong game, về sau cố định cùng đánh đấu trường cũng rất ổn.

Khi ấy Lâm Lập Minh hoàn toàn không ngờ được, trong tương lai con gà này lại trở thành đệ nhất thích khách của liên minh chỉ nghe tên đã khiến người ta biến sắc.

***

Lam Vị Nhiên làm việc gì cũng chậm nửa nhịp, khi Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân dắt tay nhau nhanh chóng lên tới tận chiến giới thứ tư, cùng thành lập bang “Thất Tinh Thảo” thuần PVP thì Lam Vị nhiên mới chậm rì dẫn dắt Lạc Hoa Từ bắt đầu đánh đấu trường.

Mà lúc đó, bang Hoa Hạ quét sạch mọi kỷ lục phó bản cũng lập rất nhiều đội cố định gia nhập đấu trường đánh xếp hạng dưới sự chỉ thị của Lưu Xuyên. Bang Trường An cũng chính thức thành lập nhánh PVP đánh đấu trường song song với nhánh PVE cày phó bản. Lâm Lập Minh đưa Tần Dạ lên làm hội phó, giúp đỡ hắn quản lý chuyện tổ đội đấu trường.

Đấu trường của khu Một dần dần ngập tràn cao thủ, đội cố định của bốn bang hội lớn chém giết nhau, thậm chí rất nhiều bang nhỏ cũng xuất hiện người chơi giỏi – đấu trường sâu như biển, ngay cả những người như Lưu Xuyên, Tiêu Tư Kính cũng thường xuyên thua trận không hiểu vì sao.

Khu Một Điện tín càng ngày càng trở nên phồn vinh náo nhiệt, “Lam Lam Lam Lam” của Lạc Hoa Từ viết ra đủ loại hướng dẫn đánh phó bản, cách dàn trang hoa lệ đẹp đẽ như sách giáo khoa; hội trưởng Thất Tinh Thảo “Tam Tư Đại Sư”, hội trưởng Hoa Hạ “Hải Nạp Bách Xuyên”, hội trưởng Trường An “Minh Nhật Sơ Thăng” cũng nghiên cứu các loại đấu pháp và chiến thuật đánh đấu trường, diễn đàn như trăm hoa đua nở, thậm chí có một ngày phía công ty game đã chứng kiến bốn bang hội post lên tổng cộng 16 bản hướng dẫn.

Tất nhiên, bốn bang hội vẫn tỏ ra sóng yên biển lặng đối với bên ngoài, không hề có phát sinh chiến tranh quy mô bang hội.

Đúng lúc này, phía phát hành game đột nhiên tung ra hoạt động đánh boss thế giới, sự kiện này lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

***

Lưu Xuyên muốn giật boss này, ngay cả Tiêu Tư Kính luôn cho rằng “phó bản không thú vị” cũng cảm thấy hứng thú với boss thế giới, Lâm Lập Minh lại càng rơi vào tình thế bắt buộc, Lam Vị Nhiên cũng muốn viết hướng dẫn cách đánh boss thế giới, thế là dù bên ngoài các bang hội rất bình tĩnh, thực ra ngay từ lúc có thông báo đã âm thầm cạnh tranh.

Tuy quan hệ với Thất Tinh Thảo rất tốt, nhưng Lưu Xuyên không hề nghĩ tới chuyện liên minh với Thất Tinh Thảo trong sự kiện này, vì chắc chắn Tam Tư Đại Sư sẽ không đồng ý. Boss thế giới liên quan trực tiếp tới danh dự của bang hội, hơn nữa danh sách lập kỉ lục đầu tiên chỉ có thể để tên một bang hội duy nhất – là cái tên được lưu lại vĩnh viễn! Chỉ cần giành được boss thế giới đầu tiên, dù bao nhiêu năm về sau, những người mới chơi mở rank ra sẽ liền nhìn thấy kỷ lục giết boss thế giới đầu tiên năm đó, đây là vinh dự khiến người ta động tâm cỡ nào?

Lưu Xuyên tìm Tiêu Tư Kính dò xét tình hình một chút: “Tôi định giành boss thế giới, bên cậu có tính toán gì không?”

Tiêu Tư Kính trả lời: “Bọn tôi cũng định giành.”

Lưu Xuyên cười nói: “Cậu kéo nổi boss thế giới hả?”

Tiêu Tư Kính không xúc động với lời mỉa mai trước mặt, bình tĩnh trả lời: “Bên nhà làm game nói boss này không có cừu hận cố định, mấy người trong bang bọn tôi cũng muốn đánh thử xem.”

Lưu Xuyên nói: “Được rồi, vậy tôi không khách sáo nữa, đến lúc đó sẽ giết cậu đầu tiên.”

Tiêu Tư Kính nói: “Cứ việc.”

– tôi sợ cậu chắc?

Lúc ấy mọi người đều tuổi trẻ khí thịnh, tâm lý đều có ngạo khí không chịu thua, Lưu Xuyên công khai muốn giành boss, Tiêu Tư Kính cũng không lùi bước, bên Trường An, Lâm Lập Minh và Tần Dạ bắt đầu tiến hành phân công bố trí sau khi boss xuất hiện, còn ở Lạc Hoa Từ vẫn luôn nhàn nhã, Lam Vị Nhiên cũng bắt đầu chuẩn bị đội hình.

Boss lần này tên là Nam Cung Mặc, là chủ nhân Nam Cung Thế Gia trong game, vì cả nhà Nam Cung bị diệt môn, Nam Cung Mặc chịu đả kích liền phát cuồng, kẻ điên điên khùng khùng này mỗi khi trời giăng mây đổ mưa đều sẽ xuất hiện tại gần Nam Cung Thế Gia ở Giang Nam, vác đại đao lên gặp ai cũng chém, khiến sinh linh oán thán…

Đặc điểm của boss này là không có cừu hận, không nhất thiết cần tới Thiếu Lâm đi kéo, khi boss ở trong trạng thái “Hồi ức” sẽ ngoan ngoãn đứng yên nhớ lại chuyện cũ ngày xưa, dù bị tấn công cũng không đánh lại. Còn khi rơi vào trạng thái “Điên cuồng” thì… có thể so sánh với chó dại phát bệnh, dứt khoát không nói đạo lý với người ta, một chiêu quần công phóng ra trong nháy mắt miểu sát toàn bộ xung quanh.

Boss kiểu này rất khó đánh, lại còn có ba bang khác vẫn như hổ rình mồi, Lưu Xuyên liền tìm tới Lý Hán Tông: “Sư phụ, con có ý tưởng đánh boss thế giới, người có cao thủ Đường Môn nào đáng tin không đề cử cho con?”

Lý Hán Tông nói: “Ồ, vừa lúc có người, tới chào hỏi nào.”

Lúc này Lưu Xuyên mới chú ý trong đội còn có một Đường Môn ID là “Ngự Phong Nhi Hành”.

Lý Hán Tông vừa nói câu này, Đường Môn kia liền gửi một icon vào kênh đội ngũ: “= =”

Lưu Xuyên nghi hoặc trả lời: “??”

Lý Hán Tông cười nói: “Đây là tiểu sư đệ của cậu, tôi vừa thu đồ đệ, chơi cung tiễn rất lợi hại, còn có Ba Quang Lân Lân, để tôi gọi cậu ta vào, mấy người có thể bàn bạc với nhau.”

Rất nhanh, Ba Quang Lân Lân cũng bị kéo vào trong đội ngũ, Tạ Quang Nghị rất nghiêm túc đánh chữ: “Sư phụ, sư huynh, có chuyện gì?”

Lý Hán Tông nói: “Đừng hỏi tôi, hỏi sư huynh của hai cậu ấy, cậu ta muốn đánh boss thế giới, mấy cậu bàn bạc thử xem.”

Để lại dòng chữ này, sau đó Lý Hán Tông liền vội vàng đi xem phim, Lưu Xuyên bất đắc dĩ, đành phải nói: “Hai sư đệ, cuối tuần này Hoa Hạ chúng ta muốn cướp boss thế giới đầu tiên, boss thế giới không có cừu hận cố định, kết quả chỉ tính dựa theo lượng dame. Tôi có ý tưởng, cần hai cậu hỗ trợ một chút.”

Tạ Quang Nghị nói: “Ý tưởng gì?”

Lưu Xuyên nói: “Đến lúc đó mấy bang hội đứng cùng một chỗ sẽ rất loạn, tôi tính sẽ để cho Thất Tinh Thảo và Trường An đánh nhau một lượt, chúng ta sẽ ngồi làm ngư ông đắc lợi. Hai người tạo một cái clone đi nằm vùng, một đi Thất Tinh Thảo, một đi Trường An. Đến lúc đó thì cố ý quấy rối kích động bọn họ đánh nhau.”

Tạ Quang Nghị: “…”

Đường Ngự Phong: “= =”

Chuyên nghiệp quá cơ, còn biết đánh chiến thuật nằm vùng!

Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Đi đi, nhờ vào các cậu.”

Đêm xuống, bang Trường An và Thất Tinh Thảo chào đón hai người mới có tên là “Ám Khí Đường Môn” và “Đệ Nhất Cung Thủ”.

Tạ Quang Nghị nói trong kênh bang hội: “Xin chào mọi người, tôi là người mới tới, không biết có ai đưa tôi đi đánh đấu trường với được không? Trình độ không kém, nhất định sẽ không cản trở.” Tạ Quang Nghị làm nằm vùng thành quen, biểu hiện lời nói rất chuyên nghiệp, nếu không sẽ rất dễ bị người ta hoài nghi.

Còn phương pháp của Đường Ngự Phong lại đơn giản thô bạo hơn nhiều, hắn mở account nữ, để cho mình mặc một thân quần áo xinh đẹp, đánh chữ trong kênh bang hội: “Người mới, xin hãy chiếu cố.”

Một đám trai tân lập tức nhào tới: “Xin chào em gái!” “Quần áo em gái mua ở đâu mà xinh đẹp quá cơ!”

Đường Ngự Phong tiếp tục dùng mắt hai mí vạn năng để ứng phó với mấy vấn đề này, rất nhanh, hắn đã trà trộn vào đoàn đánh phó bản của bang Trường An.

Lịch sử đen tối của hai người Tạ, Đường bị Lưu Xuyên phái đi nằm vùng ở Thất Tinh Thảo và Trường An, trừ ba sư huynh đệ, không có bất cứ người nào khác biết được. Nhất là Đường Ngự Phong còn thông minh dùng account nữ, Lưu Xuyên rất tán thưởng IQ của tiểu sư đệ này.

Nhưng ở thời điểm mà Lưu Xuyên khoái trá cho rằng đã nắm chắc được boss, hắn lại không hề ngờ được – bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau, kẻ nào càng tự tin lại càng dễ rơi vào bẫy.Hết chương 402.

PVE và PVP: Trong Game Online, PVP (Person versus Person) là thuật ngữ để chỉ các cuộc tranh đấu của người chơi với nhau. Còn PVE (Person versus Environment) lại để chỉ những cuộc chiến giữa người chơi và các tạo vật, mục tiêu trong game như “quái”, Boss, chiến dịch, nhiệm vụ…

Tiêu Hoàng à cảm kích người ta ghi ơn người ta kiểu mọe gì mà sau này toàn ban rượu độc cho Lưu Xuyên thế…

Khổ thân Tạ Đường bị sư huynh bóc lột… đm lịch sử đen tối cầm account nhân yêu nhá Đường Ngự Phong nhá =)))))))))))))))))))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.