Đại khái là Lam Vị Nhiên chột dạ, sau khi tìm đồ đệ tới hỗ trợ thì vẫn ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào Diệp Thần Hi, mà đi tới ngồi bên cạnh Tần Dạ. Diệp Thần Hi cũng không phản ứng lại với chuyện này, hắn rất kiên nhẫn, cũng có thể đợi, hắn sẽ chờ một ngày Lam Vị Nhiên hoàn toàn tháo bỏ phòng tuyến trong lòng, chân chính tiếp nhận hắn.
Mà ngày này, rõ ràng còn rất xa.
Có điều năm đó khi Lam Vị Nhiên nói đùa với đồ đệ thì thái độ hoàn toàn vô tâm vô phế, vậy mà hôm nay lại chột dạ không dám nhìn hắn… chẳng phải là tiến bộ rõ ràng sao?
Diệp Thần Hi mỉm cười liếc qua chỗ sư phụ, quả nhiên Lam Vị Nhiên lập tức nhìn sang hướng khác.
Trò chơi “Truth or Dare” vẫn tiếp tục, lần này Lưu Xuyên chỉ gọi ra hai người Tứ Lam và Tần Dạ của Long Ngâm, những tuyển thủ khác của đội xanh cũng thở phào, không rơi vào tay Xuyên thần thực sự hạnh phúc biết bao nhiêu, nếu không hắn ăn miếng trả miếng bắt lặp lại toàn bộ trừng phạt ở ngày đầu tiên thì cả làng sẽ khóc mất.
Kế tiếp là Lộc Tường, MC hỏi: “Tiểu Lộc muốn chọn ai nào? Đội xanh còn nhiều người như thế cứ thoải mái mà chọn.”
Lộc Tường vò đầu nghĩ nghĩ, nói: “Tôi gọi Thiệu đội, chơi Truth, hỏi mấy câu.”
Thiệu Trạch Hàng đứng dậy, bình tĩnh nói: “Câu gì? Em hỏi đi.”
Lộc Tường hỏi: “Có thể mời em mấy bữa đồ ăn Thượng Hải chính tông không?”
Người xem cười ná thở, MC Tô Đồng bất ngờ thiếu chút nữa nhai luôn micro – Lộc thần, cậu quá trâu rồi!
“…” Thiệu Trạch Hàng không biết làm sao, gật đầu nói, “Không thành vấn đề.”
Lộc Tường cười nói: “Vậy khi nào bắt đầu đi ăn? Em sợ anh bận quá quên mất.”
Thiệu Trạch Hàng nói: “Ngày mai mời em đi luôn, tháng này đưa em đi ăn hết Thượng Hải được chưa?”
Lộc Tường gật đầu: “Được!”
MC Trương Thư Bình bất đắc dĩ nhìn cậu: “Lộc thần, đây là cách trừng phạt của cậu sao?”
Lộc Tường nghiêm túc nói: “Đúng vậy, tôi hỏi xong rồi.” Sau đó liền vui vẻ về chỗ.
Mọi người: “…”
Xem ra trừng phạt chân chính của Lộc Tường chính là bắt đối phương mời cậu ăn cơm, vừa đơn giản thô bạo lại rất thực dụng.
Những tuyển thủ khác trừng phạt tại carnival, hết chương trình là hết, Lộc Tường lại có cái nhìn lâu dài, ăn uống cả một tháng nữa đều bắt Thiệu đội chi tiền, thủ đoạn lừa gạt thông minh khiến người ta bái phục.
Đến lượt Lương Hải Tân, cậu gọi đội phó Tạ Quang Nghị ra hát một bài, Tạ Quang Nghị là người nghiêm túc, khi hát cũng chọn nhạc cũ kinh điển, giọng nói chính trực nghe rất giống đọc thơ diễn cảm. Lão Miêu cũng gọi Bạch Hiên ra hát, Bạch Hiên tính tình ôn hòa, bình thường cũng thích cười, giọng hát cũng rất dịu dàng khiến khán giả vỗ tay không ngớt.
Trần Tuấn Phi gọi sư phụ Đường Ngự Phong ra làm ảo thuật, mọi người rất khiếp sợ, không ngờ đội trưởng Đường mặt liệt lại biết làm ảo thuật, những lá bài xuất hiện chớp nhoáng trong tay khiến người ta hoa cả mắt. Chu Mộc gọi Hứa Hân Nhiên lên nhảy một đoạn cha cha cha, Hân Nhiên tuy nhỏ người nhưng khi nhảy múa lại rất có sức sống, nhảy một đoạn liền nhận được tiếng vỗ tay cổ vũ trên khán đài.
Đến lượt Phương Chi Diên, hắn cũng không do dự mà gọi đội phó Dương Kiếm nhà mình: “Dương Kiếm tới nói một câu tounge twist đi.”
Dương Kiếm đi lên hồi hộp nhìn hắn: “Tounge twist à? Nói gì?”
Phương Chi Diên nói: “Nói một câu đơn giản thôi, bốn là bốn, mười là mười, mười bốn là mười bốn, bốn mươi là bốn mươi, nói liên tục năm lần thì coi như qua.”
Dương Kiếm gật đầu, bắt đầu niệm: “Bốn là bốn, mười là mười, mười bốn là mười bống, bốn mươi là bống mươi…”
– đừng bảo là nói năm lần, lần đầu đã gục rồi!
Khán giả cười té ghế, nghe Dương Tiểu Kiếm vật vã nói tounge twist mà cảm giác như lưỡi không đưa ra nổi nữa.
Lưu Xuyên nhịn không được nói: “Cậu vươn lưỡi thẳng ra rồi nói, sao lại ngắn tụt vào thế kia, bốn với mười khó phân biệt lắm à?”
“…” Dương Kiếm dở khóc dở cười, từ bé cậu đã ghét chơi tounge twist rồi, cảm giác lưỡi thắt nút vào được luôn.
Phương Chi Diên mỉm cười chậm rãi nói lại: “Nói cùng tôi nào, bốn là bốn, mười là mười, mười bốn là mười bốn, bốn mươi là bốn mươi.”
Dương Kiếm nghiêm túc tụng vài lần, càng nói càng loạn, “bốn mươi” trong miệng cậu liền biến thành “bống mươi”, “mười bốn” thì thành “mười bống”, Phương Chi Diên vừa buồn cười vừa cảm thấy người này sao mà đáng yêu, tuy trêu đùa Dương Kiếm khiến tâm tình hắn rất khoái trá, nhưng thấy bộ dạng xấu hổ đỏ mặt của Dương Kiếm thì lại không nỡ bắt nạt cậu nữa, chưa kể ông anh Xuyên thần còn đang ở đây nên cũng không thể quá phận.
Phương Chi Diên đành khoát tay nói: “Được rồi, tha cho cậu.”
Dương Kiếm cảm kích nói: “Cảm ơn đội trưởng!”
Thực ra câu tounge twist này của Phương Chi Diên đã coi như đơn giản rồi, cả câu chưa được nổi 20 chữ, rõ ràng là nương tay với cậu. Nếu bắt cậu hát mới là gây khó dễ, khi hát giọng cậu lạc tông một cách cực kỳ nghiêm trọng, cực kỳ mất mặt.
Hôm nay giai đoạn trừng phạt khá hài hòa, trừ lúc bắt đầu Tiêu đội bắt Luân thần trả lời câu hỏi, Lưu Xuyên bắt Tứ Lam và Tần Dạ tỏ tình, những đội khác đều kéo đồng đội ra biểu diễn tài năng như ca hát, khiêu vũ, làm ảo thuật, khiến khán giả rất thỏa mãn.
Đến khi toàn bộ các thành viên đội xanh bị gọi tên xong thì đã mười giờ tối.
Trương Thư Bình mỉm cười nói: “Trò chơi đến đây là kết thúc, carnival mùa hè lần thứ 13 cũng chính thức hạ màn. Xin đặc biệt cảm ơn các bạn khán giả đã tới tận nơi ủng hộ chương trình!”
Tô Đồng cũng cúi đầu nói: “Cũng chân thành cảm ơn cộng đồng mạng đã chú ý tới chương trình của chúng tôi! Cuối tuần này chúng ta lại bắt đầu đi tới vòng playoffs của giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp mùa giải thứ 13, hi vọng các bạn có thể tiếp tục theo dõi trực tiếp các trận đấu, ủng hộ cho đội tuyển và tuyển thủ mình yêu mến!”
Trương Thư Bình nói: “Trước khi 20 đại thần ra về, tôi có đề nghị thế này, chi bằng để mọi người cùng hát một bài được không?”
Đề nghị này lập tức khiến toàn bộ người xem tại hiện trường nhiệt liệt hoan hô.
Trương Thư Bình hỏi: “Mọi người hát bài gì?”
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ, lại gần Trương Thư Bình nói ra một cái tên, Trương Thư Bình gật đầu, nói với mọi người vài câu, Tô Đồng xoay người tìm bộ phận kỹ thuật bắt đầu phát nhạc đệm.
Nhạc dạo đầu vang lên khắp khán phòng, là bài hát mà mọi người nghe nhiều đến mức thuộc lòng.
Đội trưởng đội đỏ Tiêu Tư Kính mở đầu hát đoạn thứ nhất, chất giọng trầm thấp được khuếch đại qua micro truyền qua loa khắp hiện trường: “Bao năm trôi qua vẫn chỉ mình tôi, trải qua bao phong ba bão táp…”
Đến lượt đội trưởng đội xanh Lam Vị Nhiên, Tứ Lam không biết hát, quay đầu đưa micro cho Diệp Thần Hi, Diệp Thần Hi mỉm cười hát lên: “Nước mắt từng rơi, lỗi lầm từng mắc, nhưng lòng kiên định vẫn mãi khắc ghi…”
Lưu Xuyên hát: “Phải yêu thật lòng bạn mới thấu hiểu, những khi cô đơn, quay đầu lại nhìn…”
Nốt cao của Tần Dạ rung động toàn trường: “Từng có một giấc mơ, từng có bạn trong lòng…”
Mọi người bắt đầu đồng ca: “Bạn tôi ơi một đời luôn cùng nhau sánh bước, những ngày tháng ấy giờ đã không còn… Một câu nói sẽ theo ta suốt cả đời người, một tấm chân tình, một chén rượu nhạt…”
“Có bạn ở bên tôi sẽ chẳng còn cô đơn nữa, một tiếng ‘bằng hữu’ chỉ bạn mới hiểu. Vẫn còn tổn thương, vẫn còn đau khổ, cũng phải bước tiếp vì còn có tôi đây…”
Giai điệu quen thuộc, giọng hát của rất nhiều đại thần hòa chung một nhịp, có trầm thấp ổn trọng, có tao nhã, lại có cao ngạo lạnh lùng, cũng có vui tai. Hai mươi giọng hát hòa vào nhau tại carnival, vang vọng quẩn quanh, bay đến tận trời xanh.
Có lẽ rất nhiều năm sau bọn họ vẫn sẽ nhớ mãi cảnh này, tại hiện trường carnival mùa giải thứ 13, Lưu Xuyên đề nghị cùng nhau hát vang khúc ca [Bằng hữu].
Thậm chí rất nhiều người xem tại hiện trường cũng rưng rưng nước mắt, vì biểu hiện phấn khích của các đại thần, cũng vì tình bạn đáng trân trọng biết bao.
– đúng vậy, chẳng cần nhiều lời, chỉ có hai chữ đơn giản: Bạn bè!
Những năm gần đây, dù vắt óc bày mưu tính kế về chiến thuật cũng được, hay khi lên sân đấu đối chọi gay gắt ngươi chết ta sống cũng không sao… sau khi xuống khỏi sân thi đấu, bọn họ vẫn là những người bạn tốt nhất của nhau.
Họ đều vì trò chơi này mà đánh đổi bao mồ hôi công sức, họ đều vì đội tuyển của mình mà cố gắng, họ cũng vì giấc mộng giành chức quán quân mà không hề ngơi nghỉ, dũng cảm tiến lên.
Các đội trưởng trong liên minh, khoảnh khắc này bỗng trở nên ăn ý không cần mở lời.
Tiếp sau đây sẽ là vòng playoffs tàn khốc, đội ngũ có suất được vào tất nhiên sẽ rất vui, đội nào bị đào thải cũng không tránh khỏi thất vọng. Nhưng bọn họ biết, dù kết quả cuối cùng ra sao, thì họ cũng sẽ không bao giờ hối hận. Bởi vì tất cả mọi người sẽ dốc hết toàn lực để một ngày kia có thể đoạt được cúp vàng.
Carnival mùa giải thứ 13, kết thúc trong tiếng hát đồng ca của mọi người.
Điều này đồng nghĩa với việc vòng playoffs khốc liệt đã chuẩn bị bắt đầu!