Hà Duyệt quản lý công hội từ trước đến giờ luôn ngăn nắp gọn gàng, Tiếu Tư Kính tuy là đội trưởng cũng không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của công hội.
Nhưng lần này bất ngờ gặp được Lưu Xuyên ở trong game, Tiếu đội vẫn là muốn dặn dò tổng hội trưởng một chút, mới quay đầu lại nói "Lưu Xuyên đang tiến hành huấn luyện người mới, nhất định là để tham gia giải tranh bá toàn quốc năm sau. Chuyện này mọi người biết cũng không có gì, nhưng đừng để lộ ra ngoài... Còn về thái độ đối với bọn họ thì... Thất tinh thảo không cần để ý, mặc bọn họ là được."
"Vâng!" Hà Duyệt lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cả tập thể chiến đội Thất Tinh Thảo ai cũng "ghét" Lưu Xuyên, nhưng cũng chỉ vì bọn họ cùng là đối thủ tranh đoạt cúp quán quân, lập trường bất đồng cho nên mới không ưa nhau mà thôi.
Nghĩ đến mình từng ba lần bốn lượt dùng điều kiện ưu đãi lôi kéo Lưu Xuyên nhập hội, Hà Duyệt nhất thời đổ mồ hôi lạnh... Đừng đùa, Lưu Xuyên làm sao có thể gia nhập Thất tinh thảo làm cái gì hội phó hội trưởng. Nếu người này thật sự gia nhập, cả câu lạc bộ Thất Tinh Thảo của bọn họ chắc chắn sẽ "náo nhiệt" lắm, phỏng chừng cả đám đều hăm hở chạy ra đòi pk tay đôi với Lưu Xuyên, có khi còn đoàn kết hội đồng đè bẹp Xuyên đội cũng nên...
Cũng đừng nói đến chuyện lén lút gây trở ngại trong game, đường đường công hội Thất tinh thảo sao có thể làm những chuyện hèn hạ như vậy, nói ra sẽ khiến chiến đội mất hết mặt mũi.
Nếu đã biết Lưu Xuyên muốn dẫn đội trở về, vậy... mặc kệ anh ta thôi. Tới chừng đó bằng thực lực mà đọ sức tranh tài, cãi nhau trong game chẳng khác gì làm trò cười cho thiên hạ! Không thấy cả đống người chạy tới gây sự cũng có làm gì được Xuyên thần đâu, Thịnh đường diệt đoàn chính là bằng chứng tốt nhất đấy thôi?
Nghĩ như vậy, Hà Duyệt đột nhiên cảm thấy thoải mái hẳn ra—— đám Thịnh đường kia vẫn đang tìm đường chết, còn dám đuổi giết Xuyên thần nữa! Thịnh đường cố lên! Cứ tiếp tục tìm đường chết thế đi.
Thất tinh thảo tuy không nhúng tay vào, nhưng không ngại nhìn Thịnh đường mất mặt một phen, có khi kinh động khiến Đường đội mất mặt một trận, cũng thú vị lắm.
***
Bên này cặp bài trùng Tiếu Tô hai người rời khỏi khu công hội, sóng vai trở về phòng ký túc xá.
Tô Thế Luân có tính ưa sạch quá mức, vừa về phòng liền chạy đi tắm. Tiếu Tư Kính cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc mỗi cái áo cộc tay bước đến đứng trước cửa sổ.
Thanh Đảo vào buổi đêm vẫn đẹp lộng lẫy như vậy, đưa tay đẩy ra cửa sổ, không khí tươi mát lập tức ùa vào. Không khí nơi thành phố biển lúc nào cũng tràn ngập hơi ẩm của gió biển, xa xa bừng lên muôn vạn ngọn đèn của các hộ gia đình, tựa như ngàn vì sao trên trời cao rơi xuống tô điểm cho nhân gian...
Tô Thế Luân là dân chính gốc Thanh Đảo, còn quê của Tiếu Tư Kính lại xa vời ở tận Cáp Nhĩ Tân. Bởi vì trụ sở câu lạc bộ Thất Tinh Thảo nằm ở Thanh Đảo, cho nên anh mới rời xa nơi cố hương đến nơi này. Sống ở đây nhiều năm như vậy, Thất Tinh Thảo gần như đã trở thành mái nhà thứ hai của anh, cũng chỉ có mấy ngày trong kỳ nghỉ hàng năm anh mới trở về cố hương Cáp Nhĩ Tân để thăm cha mẹ.
Hôm nay tình cờ gặp Lưu Xuyên trong game khiến anh đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện cũ...
Kỳ thực năm đó, Lưu Xuyên từng mời anh gia nhập chiến đội Hoa Hạ đảm nhận vị trí đội phó. Trụ sở câu lạc bộ Hoa Hạ nằm ở Bắc Kinh, gần với quê hương Tiếu Tư Kính hơn nhưng anh lại từ chối lời mời của Lưu Xuyên, dứt khoát đi vào thành phố Thanh Đảo xa xôi này, ngoại trừ bởi vì năm đó Hoa Hạ quá nhiều cao thủ, anh không muốn ở Hoa Hạ bó tay bó chân ra, còn một nguyên nhân quan trọng hơn—— nơi đây là quê hương của Tô Thế Luân.
Rất nhiều người đều cảm thán Tô Thế Luân đối với Tiếu Tư Kính tốt quá chừng đi, lúc nào cũng thấy Tô đội phó ở bên cạnh Tiếu đội, mọi chuyện đều lấy nam nhân làm tâm mà vây quanh, chỗ nào có mặt Tiếu đội là y như rằng cũng sẽ có mặt Tô đội phó. Hai người bọn họ vẫn luôn là cặp đôi đội trưởng đội phó ăn ý mẫu mực nhất mà toàn Liên minh đều công nhận.
Nhưng mà, không ai biết được, năm đó Tiếu Tư Kính là vì Tô Thế Luân mới gia nhập Thất Tinh Thảo.
Đội trưởng của Thất Tinh Thảo vốn là Tô Thế Luân, nhưng sau khi Tiếu Tư Kính gia nhập, Tô Thế Luân không chút do dự nhường lại vị trí đội trưởng cho anh...
Tô Thế Luân nói "Anh thích hợp làm đội trưởng Thất Tinh Thảo hơn tôi, tôi sẽ dốc hết toàn lực để phụ giúp anh."
——Lúc nói những lời này, thiếu niên khóe miệng mỉm cười, ánh mắt sáng ngời rạng rỡ...
Tiếu Tư Kính không chút do dự đồng ý lời mời của thiếu niên, tiếp nhận gánh nặng đội trưởng Thất Tinh Thảo chuyển sang vai mình...
Tô Thế Luân quả nhiên không phụ lời hứa, suốt bao nhiêu năm qua vẫn luôn tận tâm tận lực ở bên cạnh giúp đỡ anh, không chỉ phụ anh xử lý tất cả các việc vặt vãnh trong nội bộ chiến đội mà ôm đồm luôn cả các vấn đề sức khỏe ẩm thực hàng ngày của anh. Có được một đội phó tài cẩn thận lại chu đáo như vậy, Tiếu Tư Kính hoàn toàn không cần phải bận lòng hay lo lắng bất cứ điều gì.
Chỉ là một ước định nhất thời của tuổi trẻ, lại kéo dài lâu như vậy...
Mới chớp mắt đã năm năm trôi qua, hiện giờ Liên minh cũng bước vào mùa giải thứ mười, đối thủ cực mạnh Hoa Hạ cũng trải qua nhiều lần biến động, thay đổi gần như toàn bộ cả đội trưởng đội phó lẫn chủ lực, Lưu Xuyên tạm rời Liên minh một thời gian rồi cũng trằn trọc quyết định trở lại... Còn Thất Tinh Thảo, vẫn yên lặng nằm ở trên vai hai nguyên lão Tiếu Tư Kính cùng Tô Thế Luân.
Hai người cùng nhau sóng vai tiến lên nhiều năm như vậy, tâm của họ vẫn còn như thưở ban đầu, ngay cả ăn ý cũng là không thay đổi.
Nhắc đến mới cảm thấy kỳ lạ, Tiếu Tư Kính đặc biệt yên tâm khi có Tô Thế Luân ở bên cạnh, cảm giác bình an giống như đã trở về nhà vậy... Mà ngay cả cái tật cứ phải thích lựa chọn quần áo cùng soi mói vẻ ngoài của Tô Thế Luân cũng bất tri bất giác ảnh hưởng đến thẩm mỹ của an, nhớ lúc trước anh có bao giờ để ý đến bề ngoài đâu, ăn mặc lúc nào cũng tùy tiện, thậm chí còn ăn mặc lôi thôi lếch thếch những lúc ở nhà nữa kìa. Đến bây giờ, mỗi lần ra ngoài chỉ cần cravat lệch một chút là bị Tô Thế Luân lải nhải nửa ngày, thậm chí còn đích thân giúp anh chỉnh lại cho ngay ngắn đàng hoàng...
Tô đội phó là người rất cẩn thận lại luôn săn sóc...
Có một đội phó như vậy ở bên cạnh giúp đỡ, cảm giác như mình.... hạnh phúc hơn Lưu Xuyên một chút nhỉ?
Nghĩ như vậy, Tiếu Tư Kính nhịn không dược bật cười.
Biết Lưu Xuyên sắp trở lại, anh rất cao hứng. Có thể nói người quen với anh lâu nhất trong giới này chính là Lưu Xuyên, từ lúc ban đầu cả hai đều là hội trưởng công hội nổi danh ở Khu 1 đến về sau cùng nhau lập đội tham gia thi đấu chuyên nghiệp, tính đi tính lại cũng gần sáu năm trời còn gì...
Các đội trưởng chiến đội khác như Thiệu đội, Đường đội, Diệp đội tuy cũng từng đoạt quán quân, nhưng so với hai vị "già làng" như Tiếu Tư Kính và Lưu Xuyên thì bọn họ vẫn thiếu một chút gì đó... Ngẫm lại mà nói, có lẽ là thiếu về một đoạn "trải qua" như họ đi...
Dù sao Tiếu Tư Kính cùng Lưu Xuyên đều là dân lâu năm, chơi game ngay từ những ngày đầu mới mở server OB, từng chứng kiến cảnh năm ấy vừa mới mở server thì người chơi chen chúc đông đến nỗi làm sập cả server... Mấy đội trưởng khác đa số đều không chơi game cùng thời với họ, tuổi tác cũng kém bọn họ một hai năm...
Thế cho nên, anh với Lưu Xuyên mới trở thành "Tiền bối" được kính ngưỡng nhất Liên minh.
—— Chúng ta là dân lão làng ai cũng nhẵn mặt đấy, cố lên Lưu Xuyên, đừng để mất mặt trước bọn hậu bối, tôi ở chung kết chờ gặp cậu!
***
Bên này, Lưu Xuyên đột nhiên hắt xì một cái rõ to, anh hít một cái xoa xoa mũi nói "Lão Tiếu đang mắng tôi chắc luôn."
Tần Dạ bất đắc dĩ "Cậu cũng đâu cần chủ động trêu vào anh ta để bại lộ thân phận?"
Lưu Xuyên cười nói "Tính lão Tiếu thế nào cậu còn không biết à? Muốn gạt tên kia còn khó hơn lên trời, nếu như Tiếu Tư Kính thật lòng muốn tra xét, cả đám chúng ta đều chạy không thoát khỏi tầm mắt của bọn họ. So với việc bị Thất tinh thảo nhắm vào điều tra, thôi thì tôi chủ dộng đánh tiếng cho lão Tiếu biết trước."
Lưu Xuyên chủ động pk với Tiếu Tư kính để lộ thân phận, Tiếu Tư Kính sẽ không đi chú ý hoài nghi Tần Dạ, đương nhiên cho rằng tất cả đều là đội hữu Lưu Xuyên mới chiêu mộ chứ không liên tưởng Nga My trong đội với đội phó Tần Dạ của Trường An.
Sự xuất hiện bất ngờ của cả hai người Tiếu Tô khiến cả đám trong đội ai nấy đều kinh ngạc.
—— Hãi nhất đương nhiên là bạn Cá của chúng ta.
Lần đầu tiên Cá nghe mọi người trong đội gọi nhau bằng tên thật, nghe xong cảm giác chỉ muốn đứng hình...
Cũng phải nhắc tới nguyên nhân khiến bạn Cá của chúng ta đâm đầu chơi Võ Lâm, là vì có lần vô tình xem mấy trận thi đấu chuyên nghiệp, cảm thấy game này khá là thú vị nên bắt đầu chú ý, trước khi quyết định chơi game thì cậu cũng đã trở thành fan của giới eSports Võ Lâm, thậm chí theo dõi đón xem hết cả mùa giải thứ chín diễn ra hồi đầu năm, bởi thế cũng biết kha khá về các tuyển thủ đại thần nổi danh trong giới...
Mấy cao thủ hàng đầu như Tiếu Tư Kính, Tô Thế Luân sao tự dưng lại chui vào game? Hơn nữa giống như còn có quen biết với đội trưởng nhà mình?
Lúc nãy đội trưởng kêu buff máu, Cá quýnh đến nỗi suýt chút là ụp mặt vào bàn phím, miễn cưỡng lắm mới bình tĩnh sử dụng kỹ năng.
Hiện tại lại nghe bảo người mới pk lúc nãy với đội trưởng nhà mình xác thực là Tiếu đội đỉnh đỉnh đại danh của Thất Tinh Thảo, Cá thực sự rất muốn hộc máu "Đội trưởng! Thân phận của mọi người kinh khủng quá vậy? Tuyển thủ đại thần đó! Kinh đến tui hình dung hổng nổi luôn!!"
Lưu Xuyên cười nói "Cả đội hiện tại chỉ có mỗi cậu là chưa biết thân phận của chúng tôi, nhưng mà báo trước, tôi không nói cho cậu biết là có lý do. Cậu còn nhỏ, lại đang đi học, chúng tôi chuẩn bị lập đội để tham gia thi đấu, tôi không dám chắc cậu có thể gia nhập hay không cho nên mới tạm thời không đề cập chuyện này với cậu."
Cá nghe vậy hưng phấn muốn chết "Tui gia nhập được hả? Tui thấy mình giống như hơi bị gà na."
Cả đám "..." Chỉ "hơi bị" thôi hả thánh diệt đoàn?
Lưu Xuyên hỏi "Vậy cậu có đồng ý gia nhập không?"
Cá vẫn còn hưng phấn líu ríu nói "Nếu cho thì tui đương nhiên vào rồi! Thi đấu đó, nghe kool dã man, tui chơi buff đó giờ chưa từng tham gia thi đấu lần nào!"
Lưu Xuyên bình tĩnh nói "Đừng vội vã quyết định như vậy, nếu đội chúng ta thật sự chen được vào Liên minh, mọi người sẽ trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, tức là sẽ tập trung lại để huấn luyện chuyên nghiệp. Tới chừng đó cậu buộc phải rời khỏi ghế nhà trường, rời khỏi gia hương đến câu lạc bộ chiến đội sinh hoạt làm việc, mỗi ngày phải đúng giờ thức dậy tham gia huấn luyện chẳng khác gì dân đi làm cả, cậu nhắm mình làm được không?"
Cá nghe xong sửng sốt "Tức là... tui không thể đi học tiếp hả?"
Lưu Xuyên nói "Đúng vậy, đây cũng là lý do tại sao tôi chưa nói cho cậu biết về chuyện này. Bọn tôi sang năm đều tốt nghiệp, nhưng cậu thì sang năm mới lên năm hai. Cậu nên cân nhắc thật kỹ trước khi quyết định, có thể tham khảo ý kiến của người xung quanh hay thương lượng với người nhà của mình. Dựa theo kế hoạch đặt ra, nửa năm tham gia giải toàn quốc cậu vẫn có thể ở nhà tham gia huấn luyện cùng mọi người qua mạng, các trận trong giải toàn quốc cách nhau khá xa, áp lực cũng tương đối nhẹ nhàng. Nhưng nếu đã đặt chân vào các mùa giải chuyên nghiệp nhất định phải đối mặt với lịch thi đấu kín kẽ, lúc đó cậu không thể vừa đi học vừa thi đấu được, nhất định phải tạm nghỉ học chừng một năm cùng đội ngũ tham gia hai mùa giải."
Cá nghe như vậy mới tỉnh táo lại, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, gật đầu nói "Ừm, vậy tui về ngẫm lại rồi quyết định sau."
Lưu Xuyên hỏi "À phải rồi, cậu tên là gì? Bọn tôi đều biết tên nhau hết rồi, mỗi cậu là chưa."
Cá thàng thật trả lời "Tui hả, tui tên Dư Hướng Dương, Dư của niên niên hữu dư, hướng về phía mặt trời mà sinh trưởng Hướng Dương."
Mọi người "..."
Lý Tưởng thốt lên "Vậy tức là Hoa Hướng Dương rồi?"
Mọi người "..."
Có cần trực tiếp nói toẹt ra vậy không? Chừa tí mặt mũi cho Tiểu Dư người ta tí mặt mũi được không đại sư?
Tuy là tên của Cá quả thực giống Hoa Hướng Dương...
Dư Hướng Dương đáng thương hoàn toàn không ngờ, một câu buộc miệng của đại sư Lý Tưởng khiến cho trên đầu cậu vĩnh viễn dán cái ngoại hiệu "Chàng trai Hoa Hướng Dương"
Đúng lúc này, Lưu Xuyên đột nhiên nhận được một cái tin nhắn riêng mật báo "Công hội Thịnh đường đang tập trung nhân mã."
Người nhắn là tổng hội trưởng Thất tinh thảo, Hà Duyệt.
Lưu Xuyên nghi hoặc hỏi lại "Bọn họ tính làm gì?"
Hà Duyệt nói "Bọn họ đang lập một đoàn gồm 30 tinh anh mạnh nhất công hội, do hội trưởng Đường vô tình chỉ huy, chuẩn bị xuất phát đi ngư mễ chi hương, tóm lại mọi người cẩn thận."
Lưu Xuyên im lặng một lát, mới trả lời "Đã biết, cảm ơn hội trưởng mật báo."
"Không cần khách sáo."
Tin tức này đương nhiên là do spy bên Thịnh đường nhắn cho Hà Duyệt, cơ mà cô nàng nhắc nhở Lưu Xuyên cũng chẳng phải tốt lành gì cho cam—— Thất tinh thảo bọn họ rất vui sướng đứng bên cạnh xem Xuyên thần dạy dỗ đám Thịnh đường kia một trận.
Lưu Xuyên thu được tin nhắn này liền lập tức nói lại với mọi người "Thịnh đường đang tụ tập người hướng về phía chúng ta, nghe bảo là đoàn tinh anh do đích thân hội trưởng chỉ huy."
Từ Sách khó chịu nhíu mày "Đến tìm chết à? Sợ gì, đến đứa nào chém đứa đó."
Giang Thiếu Khuynh bình tĩnh nói "Không đơn giản vậy đâu. Mới nãy 30 người mai phục ở cổng phụ bản cũng không phải là tinh anh của Thịnh đường, hơn nữa rời rạc không có chỉ huy nên mới bị chúng ta đánh tới diệt đoàn, lần này lại khác, đích thân tổng hội trưởng dẫn đoàn chỉ huy hướng về phía chúng ta. Tuy Xuyên đội với Tần đội rất mạnh, nhưng đừng quên chúng ta chỉ có 7 người, thiểu số đánh đa số rất bất lợi."
Khả năng quan sát phân tích tình huống của Giang Thiếu Khuynh khiến Lưu Xuyên nhịn không được âm thầm tán thưởng.
Lời của Giang Thiếu Khuynh không sai, mới nãy đoàn 30 người ở cổng phụ bản nhìn liền biết không có chỉ huy thống nhất, phân tán mỗi nơi một nhóm nhỏ, cuối cùng lại có người thấy không ổn muốn chạy trốn mới bị Trạch Văn dùng nhện kéo lại, Từ Sách lao tới gặt đầu.
Bọn họ tuy chỉ có bảy người nhưng lại được Lưu Xuyên thống nhất chỉ huy, đánh bại một đoàn 30 người chia năm xẻ bảy không phải chuyện quá khó.
Nhưng hiện tại là hội trưởng tự mình dẫn đoàn, khí thế hùng hổ như vậy, rõ ràng là muốn giết bọn họ báo thù.
Đối mặt với một đoàn gồm toàn tinh anh ưu tú được chỉ huy tổ chức có trật tự như vậy, muốn 7v30 là chuyện cực kỳ khó. Dù cho Lưu Xuyên, Tần Dạ với Từ Sách có bạo phát tốc độ tay một mình giết năm cũng thế, đối phương hoàn toàn đè bẹp họ về ưu thế nhân số, bên này lại có những ba tân thủ gà mờ Trạch Văn, Lý Tưởng cùng Cá, bị vây công chắc chắn sẽ ứng phó không kịp...
Nghiêm khắc mà nói thì cả đội bọn họ sức chiến đấu chỉ có ba người Lưu Xuyên, Tần Dạ cùng Từ Sách, bọn họ 1v5 hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng mấu chốt là đối phương có đến tận 30 người, bọn họ dù cho có thể một mình giết năm thì tối đa cũng chỉ xử được 15 người. Lý Tưởng tuy là tank da dày thịt béo, nhưng chịu không nổi đám người nọ bao vây rỉa máu, Trạch Văn thì vẫn còn trong giai đoạn bắt đầu học cách pk, nhiều lắm cũng chỉ có thể hỗ trợ Lưu Xuyên một chút. Cá với Thiếu Khuynh lại là buff với phụ trợ, hoàn toàn không đánh được ai...
30 người đoàn tinh anh của Thịnh đường đều là hội viên cao cấp chơi lâu năm, lại có hội trưởng chỉ huy thống nhất, nếu muốn chính diện chống lại, đến cả Lưu Xuyên cũng biết không có phần thắng...
Lý Tưởng nghi hoặc "Ủa mới nãy chúng ta có nói là hai bên giết nhau một lần xem như huề rồi mà? Chúng ta bảo trì trung lập, không tham gia vào mâu thuẫn giữa các công hội, tại sao Thịnh đường cứ khăng khăng không chịu buông tha? Bộ ăn phải thuốc súng sao mà cứ nhất định giết tới giết lui, ngươi chết ta sống?"
"..." Lưu Xuyên cũng cảm thấy hết sức khó hiểu.
Mỗi Dư Hướng Dương từng có kinh nghiệm chơi qua vô số game phỏng đoán "Tui biết nè, nhất định là quản lý bên Thịnh đường bị chúng ta chọc cho tức điên lên! Tại mỗi lần thành viên công hội bị người ta giết thì hệ thống sẽ tự báo trên kênh công hội mà. Mới nãy chúng ta giết một hơi 30 đứa bên tụi nó, kênh công hội kiểu gì cũng bị spam nát bấy."
***
Dư Hướng Dương đoán không sai, công hội Thịnh đường vừa mới trải qua một hồi spam tin hệ thống khủng bố nhất trong lịch sử——
Hệ thống: Thành viên [ Đường vô ưu ] bị [ Lưu Danh Bách Thế ] tàn nhẫn sát hại ở [ Luận Kiếm Phong ]!
Hệ thống: Thành viên [ Phi thường khả nhạc ] bị [ Thất Dạ Tuyết ] tàn nhẫn sát hại ở [ Luận Kiếm Phong ]!
Hệ thống: Thành viên [ Tiếu tiếuu ] bị [ Vân phi dương ] tàn nhẫn sát hại ở [ Luận Kiếm Phong ]!
...
Hệ thống: Thành viên [ Đường bất lý ] bị [ Lưu Danh Bách Thế ] tàn nhẫn sát hại ở [ Tần Châu ]!
...
Hệ thống: Thành viên [ Anh hùng thiên hạ sau lưng ta ] bị [ Lưu Danh Bách Thế ] tàn nhẫn sát hại ở [ Ngư mễ chi hương ]!
...
Từ Luận Kiếm Phong giết đến Tần Châu, lại từ Tần Châu giết sang ngư mễ chi hương, ba mươi mấy bốn mươi cái tin hệ thống spam nghẹt cả kênh, đúng là bẽ mặt khiêu khích trắng trợn!
Toàn bộ thành viên công hội Thịnh đường đều bị tin hệ thống spam đến tập thể rúng động!
Nhìn thấy thành viên công hội nhà mình bị đám người kia giết chết, ai nấy đều phẫn nộ cảm thấy đội ngũ Lưu Danh Bách Thế là đang cố ý gây chuyện với công hội bọn họ!
—— Giết chết nhiều người của chúng ta như vậy, thử hỏi ai chịu cho nổi!
Thấy tin tức người ta người bên mình, là thành viên bình thường cũng thấy bất bình không thể nhẫn nhịn, huống hồ gì là nhóm quản lý cao tầng? Một công hội lớn có tiếng tăm như bọn họ lại bị một đội bảy đứa ất ơ giết như ngóe như vậy, thù này không báo thì Thịnh đường bọn họ làm sao có mặt mũi đứng ở server này?
Vì thế, hội trưởng Thịnh đường Khu 7 Đường vô tình lập tức triệu tập nhân thủ, sàng lọc ra một đội toàn các cao thủ PVP mạnh nhất bao gồm 25 Đường Môn và 5 buff gộp thành một đoàn tinh anh 30 người chuẩn bị "dạy" cho Lưu Danh Bách Thế một bài học.
Nghe được nguyên nhân đầu đuôi, Lưu Xuyên có chút xấu hổ toát mồ hôi.
—— Xin lỗi ha sư đệ... Hình như sư huynh lại gây ra chuyện lớn rồi...
Thực ra thì cũng khôngthể trách Lưu Xuyên, lâu rồi không chơi game, anh cũng quên béng cái vụ đánh chết sẽ bị hệ thống báo trên kênh công hội...
Ý tưởng của anh rất đơn giản: Mấy người giết chúng tôi một lần, chúng tôi giết mấy người lại một lần, để mấy người đừng tưởng chúng tôi là thứ dễ ăn hiếp, hai bên coi như huề, về sau không dây vào nhau nữa.
Lại không ngờ đội mình đánh chết ba mươi mấy người bên Thịnh đường đều bị hệ thống báo liên tục spam trên kênh công hội, cũng tức là mấy trăm thành viên của Thịnh đường đều tận mắt thấy đội của Lưu Xuyên "tàn nhẫn sát hại" người của bọn họ, đến nước này thì dù quản lý Thịnh đường có muốn giảng hòa cũng phải cố kị đến suy nghĩ của các hội viên mình—— Huống hồ gì, đám quản lý ai nấy đều là tuổi trẻ dễ xúc động, Lưu Xuyên làm bẽ mặt họ trước mặt vô số hội viên, bọn họ chịu giảng hòa mới là lạ.
Thế nên sự tình mới diễn biến đến cục diện nhất định phải đánh đến một mất một còn này...
Ngô Trạch Văn hoàn toàn chẳng hiểu gì mấy chuyện nội bộ các công hội, nghe mọi người nói vậy cũng có chút lo lắng "Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Đánh thắng nổi đoàn 30 tinh anh của họ không?"
Lưu Xuyên sờ cằm "Đánh không lại, đến nước này chúng ta chỉ còn cách... chạy thôi!"
Mọi người "..."
Muội ngươi! Ra dáng đại thần chút được không vậy? Đánh không lại bỏ chạy?
Lưu Xuyên nói: Bộ dáng đại thần là cái gì ăn được không, bảo vệ mạng nhỏ quan trọng hơn!
Mệnh lệnh chạy trốn vừa ra, Lưu Xuyên lập tức gọi con ngựa cưỡi đôi của mình, không quên vươn tay ôm lấy Ngũ Độc Ngô Trạch Văn. Bên kia Tần Dạ cũng gọi hãn huyết bảo mã của mình ra, mời Lý Tưởng cùng kỵ. Ngựa của cả hai người đều là tăng max 150% tốc độ cưỡi, rất thích hợp chạy trốn.
Giang Thiếu Khuynh có chút phát rầu, ngựa của mình là ngựa cùi một cấp hệ thống tặng na...
Còn đang nghĩ thì đột nhiên bên cạnh chói lóa lên một cái, là Từ Sách gọi ra tọa kỵ bò tót của Vân phi dương.
Mọi người "..."
Đại gia có khác...
Lưng bò tót rất rộng, lại là tọa kỵ xa hoa bán trong shop nên tốc độ cưỡi cũng tương đương với ngựa cao cấp nhất game, Từ Sách túm lấy cả Giang Thiếu Khuynh lẫn Dư Hướng Dương lên, ba người lần lượt ngồi xếp hàng ngay ngắn trên lưng bò tót.
Lưu Xuyên lúc này mới nói "Đi thôi!"
Cảm đám lập tức nối gót Lưu Xuyên lao đi như bay hướng về phía cổng ra phía Bắc của ngư mễ chi hương!
Mà lúc này, đoàn 30 tinh anh của Thịnh đường rốt cuộc cũng tiến vào bản đồ ngư mễ chi hương, thấy được bóng dáng bỏ trốn "hèn nhát" của đám người Lưu Xuyên, hội trưởng Đường vô tình nháy mắt đen cả mặt, lập tức ra lệnh đuổi giết!
Những người đi ngang qua thấy cảnh này đều dõi mắt ngóng theo, chỉ thấy phía trước bảy người chạy trốn như điên, phía sau rượt theo một đám người trên đầu đeo danh hiệu Thịnh đường... Ai, nhìn đúng là đáng thương a, bị rượt tới chết là cái chắc... Nhất thời ai nấy đều cảm thấy đáng thương cho đội bảy người này.
Trong kênh chatvoice, Lý Tưởng lên tiếng phun tào "Xuyên thần, bị một đám người chơi đuổi giết có cảm thấy xấu hổ không?"
Lưu Xuyên "Có chứ, nên mọi người tuyệt đối đừng nói ra na!"
Mọi người "..."
Đi theo đội trưởng đào vong, tâm tình của mọi người thực sự có chút... phức tạp.
Nhất là Từ Sách, ở Khu 5 người này cơ hồ là hoành hành bá đạo, gần như không có địch thủ, sang Khu 7 lại bị người ta rượt giết đến nỗi chạy trốn như vậy đúng là mất mặt chết, còn không bằng out game giả vờ như mình rớt mạng cho rồi! Trốn cái gì mà trốn, thà ở lại đánh với tụi nó tới cùng, bọn họ ba người giết được 15 đứa coi như là diệt được nửa đoàn rồi, đâu có thiệt lắm đâu!
Nhưng mà Lưu Xuyên vẫn cắm đầu liều mạng chạy về phía trước, cả đám chỉ biết cắm mông đi theo, từ ngư mễ chi hương băng qua Giang Lăng, sau đó chạy xuyên toàn bộ bản đồ lớn Trung Nguyên...
Mắt thấy dần dần tiến nhập bản đồ Tây Vực, Ngô Trạch Văn đột nhiên lên tiếng hỏi "Anh chạy sang Tây Vực làm gì? Chúng ta không chỉ đơn giản là chạy trốn đúng không?"
Ngô Trạch Văn vẫn luôn là người quan sát cẩn thận nhất đội, cũng là người trước hết phát hiện ra khung cảnh xung quanh đang dần thay đổi.
Khác với phong cách núi non trùng điệp mỹ lệ nguy nga của Trung Nguyên, Tây Vực được tạo thành từ mảnh hoang mạc rộng lớn vô ngần đan xen sa mạc cồn cát. Đây là bản đồ là dành cho người chơi cấp độ 60 trở lên, bọn họ hiện tại chỉ mới 48 cấp, kém quái của bản đồ này những 12 cấp, quái ở đây dùng một ngón tay cũng đủ đè chết cả đám bọn họ...
Chạy đến bản đồ cấp 60, muốn tự tử về thành sao?
Nhưng Lưu Xuyên lại khẽ cười nói "Thám tử Ngô lại đoán đúng rồi, chúng ta tất nhiên không chỉ đơn thuần chạy trốn, muốn lấy ít đánh nhiều, điều kiện tiên quyết là phải tìm một địa hình có lợi—— như vậy mới có thể khiến bọn họ nếm mùi diệt đoàn một lần nữa, đúng không?"