Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 17-2




17.2

Thân thể đã trút hết niềm say mê thỏa thích, tâm lý cũng tự nhiên mà khoan khoái hơn, Tạ Đắc sau một giấc tỉnh dậy, cảm giác sảng khoái vô cùng, tinh thần sung mãn, đã lâu chưa cảm thấy hăng hái dâng trào như thế này.

Tân Ý Điền uể oải tỉnh dậy, cậu đã quần áo chỉnh tề, rửa mặt xong xuôi, đứng trước gương thắt cà vạt. Bởi vì không có rèm cửa sổ, ánh nắng thẳng tắp chiếu vào phòng. Cô che mắt, ngáp một cái nói: “Anh phải đi làm hả?”

“Mẹ anh đã khỏe hơn nhiều rồi, em muốn thăm bàkhông?” Cậu không quay đầu, hỏi một cách thờ ơ.

Có thể do mới tỉnh lại, Tân Ý Điền cảm giác trong đầu trống rỗng, hồi lâu mới trở lại bình thường, “Sau này đi, được không?”

Cậu đi qua, đứng bên giường từ trên nhìn xuống cô, cười nói: “Sớm muộn cũng phải đi, em sợ cái gì.”

Cô không muốn nói “Em không muốn đến nhà anh” một cách trực tiếp nên thay đổi cách khác dịu dàng hơn, “Anh không cảm thấy hơi nóng vội sao? Chúng ta mới quen nhau mấy tháng mà thôi– “

“Nhưng mà chúng ta biết nhau bảy năm rồi.”

“Em –” Tân Ý Điền nhìn cậu muốn nói lại thôi. Những hình ảnh lộn xộn hiện lên trong đầu cô, cô không biết nên làm thế nào cho phải. Cô không ngờ quan hệ hai người sẽ tiến triển nhanh như vậy, nhanh đến khiến cô trở tay không kịp.

Tạ Đắc ngồi xuống đầu giường, thấp giọng nói: “Yên tâm, mẹ anh chỉ nhớ những người và sự việc trước lúc anh hai mất, trí nhớ sau này trong tình trạng hỗn loạn, mẹ anh chắc là không nhớ ra em đâu.”

Tân Ý Điền không nói gì, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

“Ba anh mất rồi, anh mới nhận ra trên đời này chỉ còn mẹ anh là người thân duy nhất. Tình trạng sức khỏe và tinh thần bà ấy lúc tốt lúc không, anh rất lo lắng, nên từ khách sạn dọn về nhà, muốn lúc bà ấy còn sống chăm sóc bà nhiều hơn. Chúng ta kết hôn sớm một chút, trong nhà có trẻ con, bà ấy sẽ không cô quạnh thế này, đây là thứ nhất; thứ hai, trước đây anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, nếu như nhất định phải cưới, đối tượng chỉ có thể là em.” Cậu theo thói quen đem những tâm tình, suy nghĩ, thái độ ẩn giấu ở nơi mà người khác không thấy được, cân nhắc rất lâu cuối cùng mới quyết định thổ lộ ý kiến chân thật nhất từ đáy lòng, nó khiến cậu có cảm giác giống như trần như nhộng đứng trên đường, giống như mất đi năng lực tự vệ, bởi vậy khi nói ra có chút mất tự nhiên.

Cách nói trưng cầu ý kiến nhưng thực ra lại cương quyết làm Tân Ý Điền không nói nên lời. Cô đứng lên mặc quần áo, trước khi cậu mở cửa ra ngoài nói một câu: “Kết hôn là đại sự, không phải hai người chúng ta nói là có thể được.”

Tạ Đắc dừng bước, đôi mày chau lại một chỗ, như đăm chiêu nhìn cô một cái.

Hai người thu dọn xong xuôi rồi rời khỏi, Tạ Đắc đưa cô về Thẩm gia. Trên xe Tân Ý Điền nhận được điện thoại của mẹ, “Thi Linh với Quân Hòa lại đang cãi nhau, làm phiền tới Quân An, nó ôm Kỳ Kỳ đòi đi, bị mẹ ngăn cản. Lão Thẩm tức giận đến nỗi bệnh tim suýt chút phát tác. Còn con, ở bên ngoài qua đêm cũng không nói một tiếng, không biết gọi điện về sao?” Cô vội trả lời: “Con về nhà liền mà. Mới qua năm mới, hai vợ chồng nó cãi nhau gì nữa?”

Nguyên nhân sự việc là như thế này: Thẩm Quân Hòa và đám bạn chơi mạt chược, một ngày một đêm không về nhà, thua không ít tiền. Bà vợ Liêu Thi Linh tìm ra cậu, gọi cậu về nhà cậu không chịu, thế là lật bàn mạt chược trước mặt mọi người. Hai người cãi nhau đến tận nhà, anh một lời tôi một câu, ai cũng không chịu nói ít vài câu. Liêu Thi Linh không cẩn thận làm bể chai nước hoa Chanel của Thẩm Quân An, Thẩm Quân An vin cơ hội này nói cô vài câu. Liêu Thi Linh bất mãn bà chị thiên vị em trai, nói móc cô ở nhà mẹ đẻ ăn không ngồi rồi, lôi chuyện cô ly hôn ra nói. Thẩm Quân An tức giận khóc lớn, thu dọn hành lý đòi dẫn con gái đi. Thẩm Gia Sơn quát giận, mọi người sợ không dám lên tiếng. Thẩm Quân Hòa thấy bất thường, chuồn đi, Liêu Thi Linh liền theo đuôi. Do đó khi Tân Ý Điền trở về Thẩm gia, chiến trường Thẩm gia tràn ngập khói thuốc súng tuyên bố tạm dừng, Thẩm Gia Sơn bế cháu ngoại Kỳ Kỳ đi ra ngoài uống trà, Thẩm Quân An trốn ở trong phòng xem TV.

Mẹ Tân đứng ở cửa nhìn xung quanh, thấy một chiếc xe một đen ở phía xa mở cửa. Tân Ý Điền xuống xe, hơi bất ngờ là Tạ Đắc cũng theo xuống xe. Cậu đi về phí mẹ Tân, gọi một tiếng “Dì”, nói vài câu mừng năm tốt đẹp cát tường. Mẹ Tân tỉ mỉ quan sát cậu, ánh mắt có vẻ lưỡng lự, cuối cùng không hỏi gì, chỉ vẫy tay: “Bên ngoài lạnh lắm, đừng đứng đây nữa, vào trong đi.”

Tạ Đắc có chút thận trọng ngồi ở phòng khách Thẩm gia, mẹ của Tân Ý dường như hơi ấn tượng đối với cậu, cậu không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu. Cậu uống trà, ngồi khoảng mười phút thì đi.

Tân Ý Điền dọn dẹp đồ đạc trong phòng. Mẹ Tân gõ cửa, nói: “Trong nhà có lạp xưởng và cá khô, con muốn mang một ít đến Bắc Kinh không?” Cô nói cũng được, tìm một cái túi sạch đưa mẹ. Mẹ Tân vừa vào phòng vừa từ tốn nói: “Cậu thanh niên vừa đưa con về nhà đó, con và nó đang yêu nhau sao?”

Cô nhẹ nhàng gật đầu.

Mẹ Tân lại hỏi: “Cậu ta tên gì?” Tân Ý Điền qua một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Họ Tạ.”

“Đúng là nó!” Mẹ Tân lộ vẻ giận dữ, “Mấy đứa là thật hay đang đùa giỡn?”

Cô cúi đầu không nói lời nào.

Mẹ Tân biến sắc, quát giọng lạnh lùng: “Sau này con ít lui tới với nó, nghe chưa?”

Tân Ý Điền vô cùng bất đắc dĩ, “Mẹ, anh ấy không phải tên lừa đảo cũng không phải kẻ xấu, mẹ đừng có thành kiến với anh ấy.”

Mẹ Tân tăng giọng nói lớn tiếng: “Vết thương con lành rồi nên quên mất đau rồi ư, bị nó làm hại còn chưa đủ thảm sao? Thiếu chút nữa thân bại danh liệt! Còn những người trong Tạ gia, là chúng ta rước lấy nhục sao?”

“Mẹ, đã là quá khứ rồi, con đâu có sao! Khi đó anh ấy còn nhỏ, làm việc không biết chừng mực, lại thích đùa dai — “

Mẹ Tân tức giận cắt ngang lời cô, “Đó là trò đù dai của đứa con nít sao? Cho con uống thuốc ngủ, định vô lễ với con –,con trai mười sáu tuổi, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, việc có thể làm việc không thể làm còn cần người khác dạy sao? Từ nhỏ tâm thuật bất chính, lớn lên là người tốt sao? Con đó –” bà chỉ vào đầu con gái mắng to: “Càng sống càng dở! Con năm nay bao nhiêu, nó năm nay bao nhiêu?”

Tân Ý Điền bị mắng chỉ cúi đầu, không dám lên tiếng.

“Tạ gia có tiền là tốt, nhưng chúng ta không thấy lạ! Những người Tạ gia, tất cả đều là nhân vật lợi hại, có tiếng ngang ngược không phân phải trái. Con ngớ ngẩn không biết, chứ mẹ rất rõ ràng! Con đó, đúng là trẻ người non dạ! Mẹ nó biết chuyện hai đứa không?”

Tân Ý Điền ấp úng nói: “Tụi con quen nhau chưa bao lâu — “

“Vậy là tốt rồi, nhanh chóng chia tay đi!”

“Mẹ, con không phải vì tiền của anh ấy, anh ấy đối với con rất tốt — “

Mẹ Tân liếc cô, “Mẹ biết con chia tay Ngụy Tiên, tình cảm chịu đả kích rất lớn, nhưng cũng không thể làm ẩu như thế! Từ nhỏ mẹ dạy con thế nào? Con gái phải đứng đắn tự trọng, bất kể xảy ra chuyện gì, tuyệt không thể cam chịu. Mẹ tin con, con lại cả đêm không về? Đêm qua có phải con ở chung với nó không?”

Tân Ý Điền chống đỡ không nổi, nhịn không được nói: “Mẹ, con hai tám tuổi rồi, không phải trẻ con–” mẹ Tân không đợi cô nói xong, lập tức nói: “Vậy con vẫn muốn yêu đương với thằng nhóc đó? Đây là biểu hiện nghiêm túc chịu trách nhiệm với tình cảm sao?”

Cô bị dồn vào tường á khẩu không trả lời được, đành nói: “Được rồi, được rồi, con biết nên làm như thế nào.” Cô xách theo túi lạp xưởng và cá khô nhanh nhảu chạy vào phòng. Cô thả đại cái túi lên bàn, chỉ vào cái đầu con cá nói: “Xem mày kìa, gây cho tao biết bao rắc rối!”

Buổi chiều cùng ngày Tân Ý Điền về Bắc Kinh, Tạ Đắc muốn đến đón cô. Cô vội đáp: “Anhđừng có mà tới, mẹ em không muốn thấy anh.” Tạ Đắc không ngờ mình lại không được hoan nghênh, hỏi vì sao. Cô thở dài, “Cũng do chuyện tốt anh làm! Em hỏi anh, lần đó có phải anh cho em uống thuốc ngủ không? Em đến bây giờ còn mơ mơ màng màng, không nhớ rõ cụ thể xảy ra chuyện gì. Lúc đó mẹ em đến nhà anh đón em, cảnh sát hình như cũng tới, có đúng không?”

Tạ Đắc hồi lâu không lên tiếng.”Vậy anh bảo Đổng Toàn đến đón em.” Cậu ngắt điện thoại, ngồi phịch xuống sofa. Tạ gia từ lúc Tạ Hậu mất, bố trí trong nhà không có thay đổi gì. Cậu nhìn quanh bốn phía, trên tường vẫn treo bức thư họa ngay vị trí đó, bình hoa vẫn đặt trên bệ cửa sổ, trong bình cắm một bó hoa cát cánh, trên kệ vẫn để những món đồ lúc nhỏ cậu thường chơi, cậu nhắm mắt lại đều có thể tìm được.

Cảnh cũ người xưa. Cậu nhớ rất rõ, mùa hè năm ấy cậu mười sáu tuổi, Tân Ý trước khi du học đến tạm biệt cậu, là ngồi ở nơi cậu đang ngồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.