Tôi Cùng Phe Với Phản Diện

Chương 85: 85: Mèo Nhỏ Thích Cắn Người




Tại trường Baltimore Quaker, Vesper Lynd là ngôi sao được nhắc đến nhiều nhất ngay từ năm đầu tiên.

Ngoài ngoại hình xinh đẹp, điều nổi tiếng hơn cả là thành tích học tập xuất sắc.

Nhưng đáng tiếc, người giám hộ Hannibal Lecter lại không chấp nhận yêu cầu nhảy lớp của cô.

Năm Vesper 11 tuổi, khi đang dần bước lên cấp 2, cô đã tham gia tất cả các hoạt động ngoại khoá bao gồm tennis, golf, leo núi, bắn tên, đấu kiếm và khiêu vũ.

Trong những năm 1950 ở Hoa Kỳ, suốt nửa thế kỉ hệ thống trường học chủ yếu sáu (tiểu học) - ba (trung học cơ sở) - ba (trung học phổ thông) vẫn chưa được phổ biến rộng rãi, mà thay vào đó là hệ thống giáo dục sáu - hai - bốn.

Chà, tiểu thư Vesper Lynd, một cựu sinh viên hàng đầu đại học Oxford, thực sự đang cố gắng hoà nhập vào thời thơ ấu, bằng không thì lúc 5 tuổi cô đã thi SAT rồi.

Trong khán phòng được coi là tráng lệ tại trường Quaker, Vesper nhìn bản thảo trên tay.

Đó là bài phát biểu của cô tại lễ nhập học cấp 2 sắp tới với tư cách người đại diện cho tân sinh.

Trần nhà cao có những bức tranh mái vòm tuyệt đẹp.

Đèn chùm pha lê chói loà.

Khán phòng chật kín học sinh năm nhất cùng các bậc phụ huynh.

Là một trường nổi tiếng nước Mỹ nên dĩ nhiên không chỉ có người dân Baltimore theo học.

Trong khán phòng, Hannibal 26 tuổi đã lột xác đẹp trai và quyến rũ hơn.

Lúc này hắn ngồi ở hàng ghế đầu với tư thế tao nhã.

Hannibal bắt gặp cô bé của hắn hơi cau mày, như thể đang phát bực vì cậu nhóc đẹp trai bên cạnh cứ khua môi múa mép liên tục.

Chỉ có Hannibal biết Vesper của hắn là cô bé cáu kỉnh.

Đương nhiên, bản tính này phần nhiều do hắn quá nuông chiều.

Sau bài phát biểu dài dòng lê thê, người phụ trách cấp trung học cơ sở tán thưởng, "Tiếp theo đây, đến lượt đại diện Vesper Lynd của chúng ta lên phát biểu."

Chưa kịp dứt lời, các tân sinh năm nhất vừa sang cấp 2 đã vỗ tay nồng nhiệt khiến những vị phụ huynh và học sinh lớp 1 vô cùng kinh ngạc, đồng thời còn khá tò mò.

Thật kỳ lạ phải không? Rõ ràng cô chỉ là học sinh năm nhất cấp trung học cơ sở, tại sao lại trở thành nhân vật nổi tiếng khắp toàn trường?

Còn Vesper thì nhìn không chớp mắt, ung dung bước lên khán đài.

Cô mỉm cười nhã nhặn mà đoan trang, lưng thẳng để lộ phần cổ duyên dáng, từng bước đi nhẹ nhàng hoàn mỹ, tựa như một khuê nữ quý tộc giới thượng lưu Pháp thế kỉ 18 mang khí chất áp đảo.

Sau khi bị thu hút bởi phong cách quý tộc quyến rũ đó, mọi người mới để ý tới khuôn mặt được thượng đế ưu ái ban tặng và mái tóc xoăn vàng chói lọi như vàng nung chảy.

Gương mặt huyễn hoặc mà hoàn hảo, đẹp rạng ngời.

Dẫu mặc đồng phục cổ điển nhưng Vesper lại càng lộng lẫy hơn khiến dáng người mang sự kết hợp giữa trẻ con và thiếu nữ thêm phần xinh đẹp đến nao lòng.

Nụ cười trên khoé môi cô đã làm giảm bớt đi khí chất thanh cao lạnh lùng, thay vào đó vừa nhã nhặn lại vừa quý phái.

Hannibal nhìn chăm chú cô nhóc do chính tay mình nuôi nấng rồi bỗng thấy hơi khiếm nhã, thậm chí là lạc lõng.

Dường như Vesper lớn quá nhanh, chẳng mấy chốc sẽ ngó lơ hắn, rời xa thành phố có tỷ lệ tội phạm hàng đầu nước Mỹ và mãi mãi không bao giờ quay trở về nữa, tựa hồ cuộc đời hai người chưa từng giao nhau.

Điều này làm hắn bối rối, nổi lòng chiếm hữu, đến nỗi còn từ chối luôn yêu cầu nhảy lớp của cô.

Ít nhất thì hắn mong có thể cùng cô vượt qua mười hai năm, khoảng thời gian duy nhất hắn dành cho cô với tư cách người giám hộ hợp pháp.

Nhưng đôi khi hắn lại nghĩ mình không xứng làm bạn cô.

Cô thuần khiết và hoàn mỹ, giống như tổng hoà tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới này.

Chỉ e ngay từ mùa đông vào năm gia đình Hannibal Lecter mất, hắn đã biến thành ác quỷ rồi.

Hắn chưa bao giờ hối hận vì đã trả thù những kẻ đào ngũ đó tàn nhẫn.

Nhưng khi nửa đêm tỉnh giấc, nhìn khuôn mặt mịn màng của Vesper, hắn khó mà tưởng tượng được cô sẽ phản ứng ra sao khi biết về quá khứ kia.

Sợ rằng cô sẽ lập tức chạy trốn khỏi hắn.

Không phải quá đỗi bình thường ư? Đây có lẽ là phản ứng chung của tất cả mọi người trước những tên sát nhân hàng loạt biến thái.

Do vậy -- Hannibal sẽ giữ kín bí mật này và trở nên hoàn hảo trước mặt cô nhóc của hắn.

Bấy giờ trên khán đài, việc đầu tiên Vesper làm sau khi ngồi xuống là nở nụ cười khiêm tốn.

Lúc cô đọc bài phát biểu, khán giả bên dưới mới chợt nhận ra cô bé này tuy chỉ mười một tuổi nhưng lại nói giọng Anh cực kì lưu loát.

Giới thượng lưu Mỹ luôn đề cao giọng Anh du dương trầm bổng, nhất là từ cuối thời Trung Cổ, việc phát âm chuẩn đã trở thành biểu tượng của hoàng gia cùng giới thượng lưu, là một dấu hiệu cho thấy nền tảng giáo dục tốt.

Phải biết rằng, dựa theo sự suy yếu thứ bậc xã hội và sự phát triển của các phương tiện truyền thông đại chúng, người nói chuẩn giọng Anh không quá 3%, chứ đừng nói tới những người Mỹ bị chế giễu là Yankees (Ở miền Nam Hoa Kỳ, "Yankee" là một thuật ngữ chế nhạo dùng để chỉ tất cả người miền Bắc, hoặc cụ thể là những người từ khu vực New England).

Giọng cô trong trẻo động lòng người.

Bấy giờ mái tóc xoăn vàng mềm mại rũ xuống, bị cô vén bừa ra sau tai, để lộ khuôn mặt xinh xắn trắng nõn, hấp dẫn đến không tưởng.

Hannibal nhìn thiếu nữ tao nhã trên sân khấu, bỗng trong đầu loé lên cảnh Vesper trốn đằng sau hắn vào lần đầu gặp gỡ.

Cô ôm hắn bằng cánh tay bụ bẫm, ngẩng khuôn mặt nhỏ tội nghiệp đầy dễ thương.

Dường như chẳng hiểu sau hắn lại lo lắng khi nghĩ tới cảnh vật sở hữu của mình bị người khác cướp mất.

Điều này làm hắn rơi vào trầm tư và càng lạnh lùng hơn, ẩn chứa sự nguy hiểm sắc bén.

Mãi đến khi cô bé tóc vàng bổ nhào vào lòng Hannibal lúc hội nghị vừa kết thúc, hắn mới quay về phong thái lịch thiệp tao nhã thường ngày, "Anh tưởng ngôi sao trường trung học sẽ không nhào vào lòng người khác như con thỏ chứ."

Vesper lợi dụng dụi dụi cổ hắn, "Anh không phải người khác."

Cô bé tóc vàng nói giọng ngọt ngào nũng nịu.

Đó là mánh khoé cô quen dùng, luôn bách chiến bách thắng.

Đôi mắt xanh thẫm như long lanh hút hồn.

Còn Hannibal thì lặng lẽ nhíu mày, "Nói đi.

Em lại định giở trò gì đây?"

Vesper tựa vào ngực hắn theo thói quen.

Mái tóc vàng óng đong đưa, "Em muốn nhuộm tóc đen."

Khuôn mặt đẹp trai kiên nghị kia tỏ vẻ phản đối, "Vì sức khoẻ của em, đây không phải ý kiến hay đâu."

Cô vẫn là đứa trẻ mười một tuổi.

Hệ miễn dịch trong cơ thể còn chưa phát triển hoàn toàn nên dĩ nhiên việc nhuộm tóc sẽ không thích hợp.

Vesper nhăn nhó rời khỏi ngực hắn.

Gương mặt bụ bẫm có phần trẻ con hơi tức giận, quay ngoắt định rời đi.

Trời mới biết cô rất ghét mái tóc vàng của mình.

Kết quả ngay lập tức đã bị Hannibal ôm lấy từ phía sau.

Giọng hắn trầm khàn, "Lại muốn đi đâu?"

Cô bé chơi bài phồng má hậm hực, chỉ vào đám đông đang tụ tập một góc khán phòng, "Derek Koch mời em tham gia tiệc tân sinh tối nay.

Mặc dù chuyện này chẳng có gì thú vị, nhưng dẫu sao hiện tại em đang rảnh.

Bữa tiệc này giết thời gian cũng không tồi."

Hannibal nhíu mày, toát lên hơi thở nguy hiểm đáng sợ, "Derek Koch?"

"Chàng tiền vệ đó rất nổi tiếng ở trường, mặc dù em cảm thấy cậu ta hơi ồn ào..." Vesper nhăn mũi, "Đừng bế em như vậy nữa.

Em không phải con thỏ."

Quý ông đẹp trai cau mày, dí ngón trỏ vào trán cô, "Nhóc khó ưa."

Vesper lại tranh thủ tỏ vẻ đáng thương, "Không được nhuộm tóc đen thật sao?"

Hannibal kiên quyết nói, "Trước mười sáu tuổi thì không được."

"Mười ba tuổi nha?" Cô bé nịnh nọt nhìn hắn bằng cặp mắt cún con.

Vị giáo sư trẻ được săn đón khắp giới tâm lí học Mỹ không hề lay chuyển, "Mười sáu tuổi."

Vesper bất mãn, "Mười sáu tuổi sắp có thể kết hôn rồi."

Hannibal nhíu mày, "Khi em chưa đủ mười tám tuổi, không có sự đồng ý của người giám hộ là anh thì em tuyệt đối không thể kết hôn tại Maryland."

Vesper nhún vai phớt lờ, "Em muốn kết hôn đâu.

Nam sinh trung học vừa thô lỗ vừa đáng ghét, cộng lại cũng kém một phần vạn anh."

Hannibal đã quen với lời nói trẻ con của cô.

Lúc muốn lấy lòng ai đó, cô luôn làm hết sức mình khiến bạn nghĩ rằng bạn là người cô thích nhất.

Nhưng trên thực tế cô thuộc dạng đặc biệt không đáng tin, giỏi vừa đấm vừa xoa rồi phủi mông rời đi, như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến cô.

Vesper quan sát ánh mắt hắn, "Anh phải tới viện y học John Hopkins nữa mà nhỉ? Hay cho em theo với?"

Hannibal có lẽ là giáo sư tâm lý học trẻ nhất trường y John Hopkins.

Ở tuổi 26, hắn được giới tâm lý học Hoa Kỳ kính trọng.

Thậm chí nhiều bài luận văn của hắn còn nổi tiếng khắp Châu Âu.

Hannibal dán chặt mắt vào khuôn mặt cô gái nhỏ, "Em không định tham gia tiệc tân sinh sao?"

Vesper lập tức nở nụ cười đáng yêu, tựa như một con mèo dễ thương, "Em nói rồi, bọn họ gộp lại vẫn kém một phần vạn anh."

Hannibal biết thừa sự giả dối trong lời nịnh nọt lúc này của cô.

Nhưng nào ai từ chối được cô chứ?

Cô luôn khiến người ta vừa uất vừa thương.

Trời mới biết cô từ đâu tới.

Cô quả thật là đối thủ của hắn.

Rời khỏi trường trung học Quaker, Hannibal nhét cô vào xe rồi lái sang viện y học John Hopkins.

Suốt hơn nửa thế kỉ, viện y học John Hopkins đã được công nhận là ngôi trường dẫn đầu về điều trị y tế, nghiên cứu khoa học và giảng dạy, đồng thời nổi tiếng toàn thế giới.

Hannibal hiện không chỉ giữ chức giáo sư tâm lý học mà còn đang tiến hành nghiên cứu lâm sàng tại một bệnh viện đa khoa lớn trong phạm vi Baltimore.

Bấy giờ hắn đến để lấy tài liệu quan trọng.

Chiếc xe hơi Đức màu đen chậm rãi lái xuống hầm đỗ xe.

Giáo sư tâm lí học đẹp trai căn dặn cô bé tóc vàng chẳng đáng tin mấy, "Không được đi xa anh, càng không được chạy nhảy lung tung trong bệnh viện."

Yêu cầu này không phải do Hannibal muốn kiểm soát, mà vì nguyên nhân an toàn.

Viện y học John Hopkins nằm trong tầm ảnh hưởng của giới xã hội đen cũ ở Baltimore.

Để cải tạo khu vực này, chính quyền thành phố đã đặt một trường y khoa nổi tiếng ngay tại đây nhưng lại chẳng thấm vào đâu.

Tình hình trị an vẫn tệ, ngay cả xe buýt trường cũng phải gắn kính chống đạn.

Mà cô bé của hắn thì xinh đẹp đến ngỡ ngàng.

Dưới hầm đỗ xe mờ tối, Hannibal nhìn khuôn mặt nhỏ trắng trẻo xinh xắn kia -- làm thế nào con bé lại trở thành thiếu nữ xinh đẹp từ một hạt đậu nhỏ trắng nõn vậy nhỉ?

Gần đây Hannibal luôn lo rằng cô ở đâu cũng không an toàn, chứ đừng nói đến phạm vi ảnh hưởng của đám xã hội đen cũ.

Mặc dù nhiều khi Vesper tỏ ra rất ngoan và bình thường lúc nóng nảy thì giống mèo con nũng nịu hơn, nhưng việc này liên quan tới vấn đề an toàn, hiển nhiên Hannibal sợ cô sẽ đột ngột nổi loạn tuổi dậy thì.

Cô nhóc tức giận nhìn hắn, "Trông em giống con mèo lông ngắn sẵn sàng chạy trốn khỏi nhà bất cứ lúc nào hả?"

Hannibal cau mày.

Giọng nói trầm khàn có phần khiêu khích, "Em là một con nhóc ngang ngược luôn gây phiền toái cho anh."

Vesper trừng hắn rồi lao vào cắn cổ hắn.

Song cô bị ngài giáo sư khống chế dễ dàng.

Hắn nhếch môi cười tà ác mà quyến rũ, "Giờ thì lại biến thành một con mèo nhỏ thích cắn người.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.