Tôi Cùng Nam Thần Xuyên Vào Sủng Văn Nữ Phụ

Chương 9




Note: Từ chương này Thẩm Lang sẽ xưng tôi – em nha mọi người ^^

Gió lạnh thấu xương.

Tôi và Thẩm Lang sóng vai nhau đi trên lề đường, bước vào chiếc Camaro kiêu ngạo của Quách thiếu.

Đỉnh xe đọng một lớp tuyết dày, lúc tôi mở cửa, lớp tuyết ở mép viền rơi xuống tay khiến tôi không nhịn được run lên một cái.

Thẩm Lang ngồi ở ghế lái, một tay vỗ vô lăng, quay đầu hỏi: “Muốn đi đâu?”

Tôi ngạc nhiên: “Không đợi Quách thiếu sao?”

“Ừ, không đợi.” Thẩm Lang cong môi: “Quách thiếu đưa chìa khóa cho tôi, nói đêm nay chiếc xe này để chúng ta đi, cậu ta còn có việc khác cần làm.”

Tôi thở dài, thật lòng nói: “Quách thiếu lắm tiền thật đấy.”

Mà nghĩ cũng phải, không có tiền sao có thể đưa nhiều dự án như vậy cho Tô Vân Y, từng bước đưa cô ấy lên ngôi vị tam kim ảnh hậu.

Dựa vào kĩ thuật diễn xuất của Tô Vân Y trong truyện, nếu không có Thủy Tuyền dựa vào hào quang nữ chính cản trở, khiến cô ấy hoàn toàn hắc hóa, tương lai trong vòng mười năm có lẽ cô ấy sẽ đạt hết giải thưởng cả trong lẫn ngoài nước, sau đó vinh quang ngồi lên vị trí thập kim ảnh hậu. Nói chung giỏi hơn thằng nhãi Mộ Dung Linh kia nhiều.

Nghĩ đến đây, tôi đang ngồi ở ghế phụ bất giác thẳng người, quay sang hỏi Thẩm Lang: “Vừa rồi tôi phát huy thế nào?”

“Phát huy cực kì tốt.” Thẩm Lang không quay đầu nói: “Vừa nhìn đã biết trước đây mở không ít hội thảo nhu cầu sản phẩm, có lập luận có căn cứ, khí thế hào hùng, không có gì để bàn cãi.”

Nhớ lại năm xưa mình đã từng mất hết hình tượng đập bàn cãi nhau với bên quản lý sản phẩm, đang định nói thì ánh mắt chợt dừng lại ở con đường phía trước, mắt bỗng sáng rực.

Tôi nói: “Thẩm Lang, dừng xe!”

Thẩm Lang giẫm chân phanh.

Chúng tôi đã mở con đường bị phủ sương kia ra, bước ra thế giới bên ngoài.

Đêm nay tuyết rơi nặng hạt, những cửa hàng bên đường gần như đã đóng cửa hết, vài người mặc áo khoác vội vã lướt qua, nhưng cách không xa sau luống hoa có một cửa tiệm vẫn còn sáng đèn. Trước cửa kính, một chú mèo Golden hướng ánh mắt hiếu kì ra bên ngoài. Đó là một quán cà phê mèo còn chưa đóng cửa.

Thấy tôi và Thẩm Lang bước vào, chị chủ quán vẫn đang ngồi trước quầy chầm chậm xoa ly cà phê. Tôi ôm chú Golden trước cửa vuốt nhẹ hai cái, nó meo meo hai tiếng, rất ngoan ngoãn tựa đầu vào lòng tôi.

Tôi cầm hai ly cà phê ngồi xuống cùng Thẩm Lang. Trong quán có hơn mười giống mèo khác nhau, dưới ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra một bầu không khí thoải mái dễ chịu.

Tôi thở dài, từ từ bình tĩnh lại, bỗng nghe thấy Thẩm Lang hỏi: “Hạ Quy Tuyết, em đang căng thẳng gì thế?”

Tôi giật mình, anh ngồi xổm bên cạnh tôi, ôm một chú mèo Tuxedo để trên đầu gối lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi thở dài.

“Thật ra tôi đang lo, đêm nay chúng ta làm mọi chuyện ầm ĩ như thế, đám phóng viên kia không biết sẽ viết bản thảo thế nào. Nếu lỡ đêm nay anh lên hotsearch bị mắng thê thảm hơn thì biết làm sao?”

Thẩm Lang mỉm cười: “Thì cứ để họ mắng thôi, tôi lập tài khoản ảo đi cãi nhau với họ.”

Tôi: ?

“Đùa thôi, cứ mắng cứ chửi đi, trong nguyên tác sau khi chọc vào Thủy Tuyền và Mộ Dung Linh, Tô Vân Y bị người người mắng chửi không phải à?” Thẩm Lang rất thản nhiên nói: “Không có gì ghê gớm cả, chỉ cần không chết, chúng ta cứ tiếp tục tránh tình tiết trong truyện là được, như lần này ấy.”

“Hạ Quy Tuyết, đừng sợ.” Anh vươn tay lên xoa đầu tôi: “Giấc mơ kia sẽ không thành sự thật đâu, tôi sẽ không để nó thành sự thật.”

Nỗi bất an và sợ hãi thẳm sâu trong lòng tôi dần biến mất theo những lời an ủi của Thẩm Lang. Tôi chơi đùa với lũ mèo một lúc, sau đó cầm điện thoại mở Weibo lên xem.

No1 hotsearch: Fan hâm mộ của Tô Vân Y phát sóng trực tiếp.

Tôi: ???

Trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, tôi hít sâu một hơi, ấn vào hotsearch, một đoạn livestream hiện ra. Phát video, trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc, là thằng nhóc tóc xanh kia.

Cảnh phía sau cậu ta quen đến lạ, tôi nhìn kĩ một chút, nhận ra đây chính là sảnh quán bar tôi và Thủy Tuyền vào hôm trước.

Tóc xanh giơ điện thoại lên, xoay camera một vòng quanh quầy rượu, sau đó hùng hổ nói: “Thấy rõ chưa? Đây chính là quán bar Vân Y đến đón bạn, tôi muốn chứng minh rằng cô ấy không đến đây uống rượu, mà đến đón bạn của mình. Bởi vì người ức hiếp bạn cô ấy, chính là tôi.”

Tóc xanh chuyển camera ra phía sau, mấy đàn em tóc xanh tóc đỏ vội vã gật đầu lia lịa: “Đúng thế. Là đại ca của chúng tôi. Đại ca chúng tôi là ác bá số một vùng này.”

“Vậy nên, những chuyện tôi vừa nói để đính chính lại những tin tức bôi nhọ sai sự thật về Vân Y của chúng tôi.” Tóc xanh giơ đao chỉ thẳng vào màn hình, hung dữ dọa: “Đám anti fan và những người đang xem, mấy người cẩn thận một chút, đừng có dại mà động vào tôi.”

Trên màn hình hiện lên dòng chữ: Vì người phát sóng trái với quy định của pháp luật nên đã bị ngừng phát sóng.

Mẹ kiếp, đây chính là đánh địch thương tổn một trăm còn mình tổn thất một vạn trong truyền thuyết đó sao?

Tôi kéo Thẩm Lang lại xem video: “Nhìn đi, fan chân chính của anh đấy.”

Thẩm Lang cười méo mó: “Sao lại là cậu ta?”

Chuyện tóc xanh làm chỉ mang lại hiệu ứng ngược. Đoạn video cậu ta cầm đao chỉ thẳng vào ống kính được lan truyền rộng rãi, quan điểm của phần lớn người qua đường hóng chuyện đều là: Fan hâm mộ là một tên côn đồ, vậy nên thần tượng cũng chẳng phải dạng tốt đẹp gì.

Tôi đọc lướt qua phần bình luận, cảm giác mình sắp mắc bệnh tim rồi.

Thẩm Lang chỉ liếc qua, đưa tay qua lấy điện thoại tôi: “Đừng đọc nữa, có gì mai tính tiếp.”

Tôi vuốt nhẹ chú Golden và Ragdoll trong lòng, bịn rịn không nỡ ra khỏi quán cà phê. Quay lại khách sạn, tôi vừa rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mở cửa, Thẩm Lang đang đứng bên ngoài, trong tay cầm một cây đàn ghi-ta.

Tôi hơi sững người, anh giơ tay nhét cây đàn vào trong tay tôi, sau đó xoa đầu tôi: “Suýt nữa quên mất, tôi chuẩn bị một món quà cho em. Hạ Quy Tuyết, nếu thế giới này đã là ảo ảnh, vậy thì đừng quan tâm Lưu Nhất trong nguyên tác làm gì, hãy làm những chuyện mà ở thế giới thật em còn tiếc nuối.”

Gỗ của cây hoa hồng tốt nhất được chế tác thành đàn đựng trong chiếc hộp trong suốt nặng trĩu tay tôi. Ngọn đèn hành lang khách sạn chiếu xuống khiến mặt gỗ bóng loáng và dây đàn như phát sáng.

Tôi đưa mắt lên nhìn Thẩm Lang, bỗng nhớ lại những lời anh nói khi mời tôi về làm trợ lý.

Anh nói, đã xuyên không rồi, cô vẫn muốn trong hội trâu ngựa chốn văn phòng sao? Thử làm những việc khác đi.

Thử làm những việc khác.

Tôi hít mũi, nắm tay quai đeo của cây đàn, lao tới ôm chầm lấy Thẩm Lang.

Người anh cứng đờ, không nhúc nhích để mặc tôi ôm.

Một mùi hương thanh lạnh vương vẩn quanh đây, tôi ghé sát tai anh khẽ nói: “Chị à, cảm ơn nhé.”

Đóng cửa lại, đột nhiên tôi thấy không buồn ngủ nữa, lấy cây đàn kia ra ngắm một cái.

Tốt xấu gì bây giờ Thẩm Lang cũng là một ngôi sao, cây đàn này trông không rẻ chút nào, nhìn chất liệu gỗ này có thể đoán giá trị của nó không nhỏ hơn một vạn. Đời trước tôi học đàn mười mấy năm chưa được dùng loại nào tốt thế này.

Tôi điều chỉnh dây thanh, kẹp phần chỉnh âm, thử gảy vài dây. Lúc đầu vẫn thấy hơi không quen, nhưng sau quen dần đàn hoàn chỉnh một khúc nhạc mới.

Đàn thêm hai lần, đang định xuống giường ghi lại đoạn nhạc này thì điện thoại bên giường đột nhiên đổ chuông.

Tôi tiện tay nhận điện thoại: “A lô?”

Yên lặng hai giây, bên kia truyền đến một giọng nói lạnh lẽo như bò lên từ địa ngục, trầm thấp còn hơi khàn khàn: “Lưu Nhất…”

“…”

Tôi bỏ máy xuống nhìn lại màn hình điện thoại, nhìn tên người gọi đến, sau đó lại áp về tai: “Triệu Thanh Xuyên, nói tiếng người đi, nửa đêm nửa hôm giả ma giả quỷ làm gì?”

“Lưu Nhất, tôi nghĩ đi nghĩ lại, hình như tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô.” Triệu Thanh Xuyên khản giọng nói: “Hơn nữa, cô và Tiểu Tuyền là bạn thân lâu như vậy, tại sao cô lại giúp Tô Vân Y đối phó với tôi?”

???

Anh ta đang nói giỡn gì vậy?

Tôi nghi mình nghe nhầm, ai ngờ Triệu Thanh Xuyên bên kia bắt đầu lảm nhảm, giọng nói nghe rất tổn thương: “Cô đã đọc hotsearch chưa? Cũng vì cô nói tôi bắt nạt Tô Vân Y, tôi mới bị anti fan mắng chửi, lúc nãy bên hợp tác còn gọi cho tôi, nói hai đại ngôn không tiếp tục hợp tác nữa…”

“Triệu Thanh Xuyên, đầu anh bị ũng nước à?” Tôi không chút khách khí: “Anti fan chửi anh thì anh đi tìm anti fan mà than vãn, đêm hôm gọi cho tôi thì có ích gì, tôi có bảo họ chửi anh đâu. Hơn nữa, những lời tôi nói có câu nào nói oan cho anh không? Tôi chỉ có trách nhiệm nói lên sự thật thôi, người khác đánh giá thế nào là chuyện của họ.”

Triệu Thanh Xuyên im lặng một lát, giọng nói bỗng trở nên kì lạ: “Cô quên rồi sao? Tôi đẩy cô ta xuống nước, bởi vì cô ta mượn cớ đóng phim tát Tiểu Tuyền mấy cái.”

“Ồ, thiếu gia, anh cũng biết là đang đóng phim cơ đấy, tôi cứ tưởng anh quên mất rồi. Thứ nhất, Tô Vân Y sợ các anh nghĩ nhiều còn tự tát lại mình. Thứ hai, đạo diễn không nói gì, biên kịch không nói gì, ngay cả bản thân Thủy Tuyền cũng không không nói gì, chẳng lẽ cần tới anh nhảy ra bảo vệ chính nghĩa sao? Thủy Tuyền còn cảnh diễn ngã xuống nước đấy, anh có định thuê người san bằng hồ nước báo thù cho cô ta không?”

Tôi rũ mắt, châm biếm cười: “Nói thật nhé, Triệu Thanh Xuyên, từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của anh quá suôn sẻ, không ai dạy anh cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Hôm nay tôi thay bố anh dạy anh miễn phí một tiết học làm người, anh làm sai thì im miệng chịu phạt cho tôi, chút này đã là gì. Chẳng ai ức hiếp anh cả, chỉ là thế giới này sẽ không mãi xoay quanh mình anh đâu, vậy thôi.”

Trong truyện, cha mẹ của Triệu Thanh Xuyên kinh doanh bất động sản, gia tài bạc triệu, bản thân anh ta là một cậu ấm, ăn sung mặc sướng từ nhỏ. Sau đó vào giới giải trí cũng ra mắt trở nên nổi tiếng, có người quản lý chuyên nghiệp thay anh ta giải quyết mọi chuyện.

Người chưa từng trải qua thất bại, luôn nghĩ rằng trái đất này xoay quanh mình là điều hiển nhiên.

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, im lặng đến nỗi tôi chỉ nghe thấy tiếng hít thở của Triệu Thanh Xuyên.

Một lúc lâu sau, điện thoại bị cúp. Một giây sau cùng trước khi mất liên lạc, tôi nghe thấy một giọng nữ nhỏ nhẹ ở đầu dây bên kia: “Cô ta nói thế nào?”

Giọng nói này… là của người quản lý chị Tĩnh của Triệu Thanh Xuyên.

Tôi ngẩn người, đến khi hiểu ra thì sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh.

Đêm hôm khuya khoắt Triệu Thanh Xuyên gọi cho tôi, chỉ nói mấy lời khách sáo, chẳng trách giọng anh ta kì lạ như vậy, dẫn dắt tôi đi chệch khỏi chủ đề. E rằng khi gọi điện anh ta đã ghi âm cuộc gọi, chờ tôi tự chui đầu vào cái bẫy anh ta đã đặt ra.

Nếu vừa rồi tôi thật sự nói gì không khéo, không biết chừng phần ghi âm này sẽ thành đòn chí mạng, ngày mai sẽ thành bài viết bôi nhọ Tô Vân Y xuất hiện trên hotsearch.

Mẹ kiếp, thằng nhãi này đúng là nham hiểm.

Nghĩ tới đây, tôi nhất thời nổi cáu, mất hết hứng luyện đàn, cầm điện thoại gọi lại cho Triệu Thanh Xuyên. Ban đầu anh ta không chịu nghe, tôi kiên nhẫn gọi năm cuộc anh ta mới đành nhấc máy.

Tôi nói: “Triệu Thanh Xuyên.”

“Lưu Nhất?”

“Anh đừng nghĩ tới chuyện gọi cho tôi nói mấy câu nói suông nữa, tôi vĩnh viễn, vĩnh viễn không để anh được toại nguyện đâu. Còn nữa, trước đây tôi đã nói rồi, anh là hạng tiểu nhân bỉ ổi. Tôi nói sai rồi, anh còn chẳng phải con người nữa.”

Tôi cúp điện thoại, cho số của Triệu Thanh Xuyên vào danh sách đen.

Ngày hôm sau tỉnh lại, hotsearch rần rần đúng như dự đoán. Chĩa mũi nhọn vào chuyện tối qua tôi và Thẩm Lang lên tiếng tại tiệc từ thiện, cùng chuyện tóc xanh phát trực tiếp nói năng ngông cuồng, hotsearch có vô số đề tài bàn tán.

Tất nhiên, có cả Triệu Thanh Xuyên.

Chị Tĩnh có giỏi đến mấy cũng không mua được tất cả dư luận.

Trong tay Triệu Thanh Xuyên có rất nhiều dự án, sao có chuyện không có người ghen ghét, những chuyện bị đè xuống cuối cùng cũng lộ ra ánh sáng. Chị Tĩnh, công ty và Triệu Thanh Xuyên ốc còn không mang nổi mình ốc, chắc sẽ không rảnh đi kiếm chuyện với tôi và Thẩm Lang nữa rồi.

Giữa tâm bão, Thẩm Lang bị công ty gọi về, anh bảo tôi đi cùng, vừa đến công ty đã thấy chị Lộ vui vẻ đón tiếp.

???

Tôi kéo góc áo Thẩm Lang: “Sao không giống trong tưởng tượng của tôi thế?”

Anh nhanh nhảu đáp: “Tùy tình hình mà liệu.”

Chị Lộ cầm tay Thẩm Lang, đầu tiên khen anh một lúc, sau đó bắt đầu vào chủ đề chính: “Vân Y này, bây giờ nhiệt độ thảo luận của em đang cao, chị giúp em nhận một chương trình tạp kỹ do Quách thiếu đầu tư, còn được thử vai một bộ phim của đạo diễn Tần. Đạo diễn Tần đánh giá em rất cao, đích thân gọi tới hẹn em đi thử vai….”

Thẩm Lang quay sang khiếp sợ nhìn tôi.

Tôi cũng rất sợ.

Đạo diễn Tần, trong truyện đây chính là đạo diễn lão làng, trong giới điện ảnh địa vị của ông ta cao hơn đạo diễn La rất nhiều. Phim của ông ta không nhiều, nhưng bộ nào cũng nổi rần rần, một bộ phim thôi cũng có thể nhận về hai giải thưởng danh giá.

Trong truyện gốc, đây chính là đạo diễn giúp Thủy Tuyền đóng một bộ phim giành ngay ngôi vị ảnh hậu, sao bây giờ lại nhìn trúng Thẩm Lang?

Thẩm Lang hỏi chị Lộ: “Nhưng hiện tại em vẫn đang đóng dở một bộ mà?”

Chị Lộ nói một thôi một hồi, sắc mặt lộ vẻ khó xử: “Vân Y à, em hãy nghe chị nói. Ngay từ đầu đạo diễn La đã không hài lòng với biểu hiện của em, hơn nữa nhà đầu tư Lưu tổng và ngài Mộ Dung bên đó cũng không muốn để em diễn tiếp, muốn đổi vai nữ chính cho Thủy Tuyền… Nói tóm lại đã đổi sang kịch bản mới rồi, còn một tập em diễn vai công chúa Trưởng Bình chết trận trên sa trường nữa thôi, sau này không còn cảnh diễn nào nữa.”

Thẩm Lang cười khẩy.

Chị Lộ vội nói tiếp: “Nhưng đạo diễn Tần rất coi trọng em.”

Thẩm Lang yên lặng một lúc, thật lòng nói: “Rốt cuộc đạo diễn Tần coi trọng em ở điểm nào? Ông ta không đọc hotsearch à? Hay là… ông ta hài lòng với diễn xuất của em hôm thử vai kia?”

“Không phải, đạo diễn Tần thấy biểu hiện của em trong buổi tiệc từ thiện, ông ấy nói, ông ấy có một vai diễn, em rất rất thích hợp.”

Tôi quay sang nhìn Thẩm Lang.

Anh mặc chiếc áo sơ mi kết hợp với quần yếm, tóc phía sau buộc thành một túm ngắn ngủn, chỉ buông thõng vài lọn bên tai. Ánh mặt trời chiếu lên sườn mặt, chiếu vào sống mũi cao và đôi mắt sâu hun hút, con ngươi trong suốt như màu hổ phách.

Từ lúc mới gặp, tôi vẫn luôn thấy linh hồn này có cảm giác không hợp nhất với thân xác của một ngôi sao nữ.

Mà trong truyện, sau khi Tô Vân Y bị dính bê bối liên miên, cô ấy đóng tài khoản ở ẩn, âm thầm nhận một bộ phim cổ trang khác, im hơi lặng tiếng suốt hai tháng trời. Phim nổi tiếng ra quốc tế đã giúp cô ấy lấy được ngôi vị ảnh hậu danh giá, cô ấy coi như nở mày nở mặt, bắt đầu tính kế hãm hại Thủy Tuyền.

Tôi lờ mờ nhận ra, có lẽ chính vì làm lớn chuyện ở buổi tiệc từ thiện nên vận mệnh của tôi và Thẩm Lang đã thay đổi, từng bước từng bước đi đến một kết cục khác.

“Được, em sẽ tham gia buổi thử vai của đạo diễn Tần, cũng có thể đi quay chương trình tạp kỹ. Nhưng em hy vọng công ty có thể giúp em một chuyện.”

Từ lúc giải quyết xong xuôi chuyện bên Quách thiếu, cộng thêm chuyện Thẩm Lang dựa vào chính bản thân tạo được độ thảo luận cao trên hotsearch, thái độ của chị Lộ thay đổi hoàn toàn, chỉ có thể dùng câu mặt mày hiền hậu để hình dung.

Nghe anh đưa ra yêu cầu, chị ta vội vàng nói: “Được thôi, có chuyện gì em cứ nói, chỉ cần không quá đáng, công ty sẽ cố hết sức làm cho em…”

Thẩm Lang xoay người nhìn tôi, nở nụ cười: “Em muốn công ty lấy tư cách công ty chủ quản, để cô ấy tham gia chương trình tuyển chọn tài năng âm nhạc bắt đầu ghi hình vào tháng sau.”

Chị Lộ nhìn tôi, cái nhìn này là kiểu người quản lý quan sát nghệ sĩ dự bị, sau đó mặt mày phơi phới nói với Thẩm Lang: “Cũng không phải không được, nhưng đó là chương trình về âm nhạc, yêu cầu người dự thi có tác phẩm, trợ lý Lưu này…”

Thẩm Lang nói: “Không sao, bây giờ cô ấy có thể sáng tác.”

Tôi: ?

Chị Lộ khựng lại, nói tiếp: “Người dự thi còn phải nhảy được nữa.”

“Không sao, bây giờ cô ấy có thể học.”

Tôi: ??

Thẩm Lang quay đầu lại, thờ ơ nhìn chị Lộ: “Công ty nhận quảng cáo cho em, em sẽ không từ chối. Hy vọng chuyện này tốt nhất công ty cũng đừng từ chối em.”

Chị Lộ vô cùng khó xử: “Vân Y, em là trụ cột của công ty, theo lý mà nói, yêu cầu của em bọn chị không nên từ chối. Nhưng tài nguyên của công ty cũng có hạn…”

“Ồ–” Thẩm Lang như ngộ ra, mỉm cười với chị Lộ: “Chuyện tuyên truyền và tài nguyên không cần công ty xen vào, các chị chỉ cần lấy danh nghĩa của công ty giúp cô ấy đăng kí là được rồi.”

Chị Lộ thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay về bộ mặt hiền lành giả tạo: “Chuyện này không thành vấn đề, em chuẩn bị cho trợ lý Lưu một hồ sơ cá nhân cơ bản, quay một đoạn video ngắn, buổi chiều chúng ta sẽ báo tên cô ấy với tổ chương trình.”

Chị Lộ đưa tôi vào phòng họp điền mấy tờ phiếu mẫu, lại mượn ghi-ta để tôi đánh một đoạn ngắn, sau đó quay video lại.

Buổi chiều khi chúng tôi quay lại đoàn phim, chị Lộ đã gửi tin nhắn cho Thẩm Lang, nói tổ chương trình đã duyệt, bảo tôi tháng sau đến tham gia ghi hình.

Vì đã khôi phục được cái danh nghệ sĩ trụ cột, công ty cấp lại xe cho Thẩm Lang. Tất nhiên không có tài xế. Bởi vì anh hùng hồn tuyên bố với công ty: “Tôi thuê Lưu Nhất làm trợ lý với giá cao, có cô ấy ở đây, không cần đến tài xế làm gì.”

Chúng tôi đến đoàn phim thấy nơi đây vắng ngắt, ngoại trừ vài trợ lý và một đám diễn viên quần chúng đang luống cuống tay chân thì bên ngoài chỉ còn lại bản mặt tươi cười giả tạo của đạo diễn La.

Thấy Thẩm Lang đi vào, ông ta đi tới đón: “Vân Y à, nghe công ty nói cô còn phải nhận dự án khác, tôi cũng không làm phiền cô nữa. Kịch bản đã sửa xong rồi, diễn nốt cảnh hôm nay sẽ để cô kết thúc quay phim, cô thấy thế nào?”

Thẩm Lang nhếch môi: “Sao, nếu tôi thấy không ổn, lẽ nào ông sẽ sửa lại kịch bản à?”

Mặt đạo diễn La biến sắc: “Vân Y, chúng ta đều là người trong ngành, cô cũng đừng làm khó tôi chứ.”

Thẩm Lang bật cười, không trả lời ông ta, xoay người về phòng thay đồ thay trang phục, đội tóc giả ra ngoài.

Thợ trang điểm qua trang điểm cho anh, sau đó diễn cảnh quay cuối cùng. Hơn trăm nhân vật quần chúng đánh đánh giết giết xung quanh, Thẩm Lang giơ kiếm trong làn khói bụi thổi tung bốn phía từ từ ngã xuống, khóe mắt chảy một giọt lệ hòa lẫn máu tươi.

“Tốt! Cắt!” La Đạo quay đặc tả xong, đóng máy vỗ tay: “Kết thúc, chúc mừng Vân Y hoàn thành vai diễn.”

Trong trường quay vang lên tiếng vỗ tay rầm rầm, Thẩm Lang chỉ cười nhẹ. Tôi đi theo anh về tẩy trang thay quần áo, sau đó ra ngoài nói lời tạm biệt với đoàn phim.

Thẩm Lang đeo túi xách, đi tới gần đạo diễn La.

Đạo diễn La cười ngượng: “Vân Y à, đoàn phim vẫn còn những cảnh khác phải quay, không thể tổ chức cho cô tiệc mừng hoàn thành vai diễn được.”

“Đạo diễn La, nếu hôm đó ông nghe tôi để Thủy Tuyền đóng vai nữ chính thì bây giờ có phải không có nhiều chuyện phiền phức thế này rồi không?” Thẩm Lang nhíu mày: “Ông đừng làm khó tôi nữa, câu này để tôi nói mới phải.”

Mặt đạo diễn La tái xanh, không cãi lại được câu nào.

Sau khi rời khỏi đoàn phim Thẩm Lang đưa tôi đến một lớp dạy nhảy gần đó, đăng kí lớp huấn luyện nửa tháng cho tôi. Khi ra khỏi chỗ đó tôi mới phát hiện, đối diện bên đường chính là quán cà phê mèo chúng tôi từng ghé qua.

Cà phê quán đó pha rất ngon, mấy em mèo còn ngon hơn. Tôi dẫn Thẩm Lan sang bên kia đường, vừa bước vào chú Golden kia đã lao tới cọ tới cọ lui dưới chân tôi.

Những muộn phiền trong lòng tôi chợt tan biến, ngồi xổm xuống ôm chú mèo kia lên vuốt ve.

Thẩm Lang ngồi xuống hàng ghế dài cạnh cửa sổ, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Em thích mèo à?”

“Thích.”

Anh cười cong cả mắt, bất chợt đến gần tôi: “Tôi tặng một con cho em nuôi, được không?”

Tôi ngẩn người, trong đầu lập tức hiện lên vô số hình ảnh tiếng kêu nũng nịu gọi dậy của Tuxedo dưới chân, hơi hé miệng, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu ủ rũ nói: “Không cần đâu.”

“Tại sao?”

“Tôi không biết diễn biến truyện sẽ đi theo hướng nào, không biết chúng ta có thể tránh được tình tiết trong nguyên tác không. Nếu sau khi nuôi mèo, chúng ta vẫn sẽ xảy ra chuyện thì phải làm sao? Đến lúc đó biết đưa mèo cho ai chăm sóc?”

Thẩm Lang nhất thời không nói gì.

Anh thở dài, nghiêm túc nhìn tôi: “Hạ Quy Tuyết, em vẫn sợ ư?”

“Tôi không sợ, tôi chỉ thấy lo lắng thôi.” Tôi cúi đầu, cằm đặt trên đầu em mèo dụi dụi: “Giống như chuyện báo danh chương trình tuyển chọn lần này vậy, Thủy Tuyền cũng sẽ tham gia, Triệu Thanh Xuyên vẫn là giám khảo, anh thấy tôi có thể chống chọi được bao lâu? Nếu tâm trạng của Triệu Thanh Xuyên không tốt, không biết chừng sẽ loại tôi thẳng tay. Hơn nữa nếu đã không thể thay đổi tình tiết truyện, dù tôi có cố gắng đến đâu chăng nữa, người giành chiến thắng cuối cùng vẫn sẽ là Thủy Tuyền.”

“Vậy cứ coi như thử một chút đi. Có khi kết quả của chuyện không tham gia còn tệ hơn thì sao?”

Tôi khựng lại một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Với lại… Tôi luôn lo cho kết cục của anh trong nguyên tác.”

Trong truyện, số tiền Tô Vân Y trốn thuế rất lớn, bị tống vào tù, sau đó chết ở trong đó. Trong truyện không viết rõ, nhưng lúc đọc tôi cũng rất nghi ngờ, cái chết của cô ấy có liên quan đến Mộ Dung Linh.

Nhắc tới chuyện này, biểu cảm của Thẩm Lang cũng trở nên nghiêm túc.

Anh nói: “Lần trước sau khi nói xong chuyện này, lúc về tôi đã tra xem Tô Vân Y rốt cuộc có bao nhiêu tài sản. Trên thực tế, tấm thẻ ngân hàng hàng triệu tệ kia chỉ là tảng băng chìm, cô ta còn có một tài khoản nước ngoài nữa, bên trong có vài trăm triệu.”

“Vài trăm triệu?”

Tôi bàng hoàng, không kiềm chế được hô lên thành tiếng, Thẩm Lang sợ đến mức lấy tay bịt miệng tôi: “Nói nhỏ thôi nói nhỏ thôi, đây là nơi công cộng đấy, tôi sợ ngày mai mình bị người ta bắt cóc mất.”

Lòng bàn tay lành lạnh của anh dán lên môi làm tôi ngây ngẩn.

Đến khi phản ứng lại, tay cầm ly trà sữa của tôi hơi run: “Vài trăm triệu… Chúng ta làm thuê cả đời cũng chưa thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.”

Thẩm Lang gật đầu biểu thị sự tán thành: “Đúng thế.”

Có một khoản tiền bí mật ở nước ngoài như thế, chứng minh Tô Vân Y thật sự có hành vi trốn thuế. Tôi bảo Thẩm Lang quay về tìm lại hợp đồng, xem trong đó có vấn đề gì không, sau đó phải sớm bù vào khoản thuế trước đây Tô Vân Y cố tình không nộp.

Trước khi đi, tôi đột nhiên quay lại hỏi anh: “Nếu đóng bù đủ số thuế, anh sẽ không phải vào tù giống như trong truyện nữa đúng không? Hay là thật sự không thể thay đổi cốt truyện, dù chúng ta cố gắng đến đâu, cuối cùng vẫn sẽ đi đến kết cục đã định sẵn kia?”

Khi nói những lời này, giọng của tôi mang theo nỗi sợ hãi và lo lắng cất chứa trong lòng bấy lâu nay.

Hai ngày qua, bất kể sáng đêm tôi đều nghĩ về vận mệnh của nguyên chủ, những tình tiết dù là nhỏ nhất. Mặc dù rất muốn hùng hồn nói một câu “Mệnh của tôi là do tôi chứ không do trời”, nhưng nếu mọi chuyện vẫn cứ diễn ra như trước, dù chúng tôi có tránh rủi ro thế nào, thế giới này vẫn sẽ sửa lại theo đúng hướng đi của nó. Tôi và Thẩm Lang phải làm thế nào mới có thể thoát được xiềng xích của bánh xe vận mệnh này đây?

Càng nghĩ càng buồn, từ khóe mắt đến lông mày đều vướng bận sầu lo.

Thẩm Lang vỗ vai tôi, thẳng thắn nói: “Người anh em, chúng ta cứ làm hết sức mình, còn lại thuận theo ý trời thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.