Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp

Chương 24: Vạch mặt




Đầu tháng chín, ngày mà trường khai giảng của trường Quân Sự Đế Đô, hồ sơ cảu cậu đã được hiện trưởng chấp thuận. Kể từ ngày đính hôn của cậu Phạm Văn không còn đến trường nữa, cậu đã phải nhận hình phạt cảu Phạm Huyền Lân mà điên cuồng vào khoang mô phỏng để chiến đấu, không những vậy cậu ta còn phải luyện tập cùng cậu theo mệnh lệnh của anh.

Sau khi đăng ký đính hôn, Phạm Huyền Lân đã trở về chỗ đóng quân ngay ngày hôm sau, trước khi anh đi đã đưa ra một bản huấn luyện để rèn luyện sức khỏe cho cậu. Một tháng luyện tập cùng bổ sung dinh dưỡng khiến cơ thể cậu đã trở nên rắn chắc hơn, tuy làn da vẫn mềm mại trắng trẻo, nhưng nhìn chung đã có da có thịt hơn rất nhiều.

Ngày hôm qua sau khi nhận được thông báo khai giảng cậu liền cùng Phạm Văn nghĩ ngơi một ngày dưỡng sức, sáng hôm nay cả hai liền chào tạm biệt mọi người trong nhà mà lên phi hành khí đến trường. Từ sau khi biết được cậu là một Support Phạm Văn liền không dám chiêu chọc cậu nữa, cậu ta không muốn thêm một lần mất mặt trước gia đình của mình, càng không muốn bị phạt thêm nữa, lần phạt trước cho đến hôm nay cậu ta còn chưa thể hoàn thành, nhưng bởi vì trách nhiệm đưa chị đâu đến trường nên anh ba mới thả cho cậu rời đi.

Phi hành khí rất nhanh chạy đến trước cổng trường Quân Sự, Phạm Văn từ trên phi thuyền nhảy xuống liền nghe thấy tiếng gọi.

"Văn Văn." Hồ Hiên đã đến đây từ sớm, nhưng cậu ta không vào trường học mà đứng ngoài cổng chờ đợi, không ngờ người cậu ta đợi được đầu tiên chính là hai người bạn thân của Phạm Văn. Ba người đứng nói chuyện một lúc liền nhìn thấy Phạm Văn từ trên phi hành khí nhảy xuống, cậu ta liền nhanh chóng mỉm cười vui vẻ chạy lại.

Phạm Văn phiền chán, khuôn mặt đanh lại, không muốn quan tâm đến người chạy lại cậu ta liền đưa tay vào trong phi hành khí sau đó đở Nguyễn Hàn Minh xuống.

Hồ Hiên đang vui vẻ chạy đến liền nhìn thấy cậu đi xuống, khuôn mặt liền trở nên méo mó, bờ môi bậm lại, ánh mắt pán hận thoáng lóe qua nhưng nhanh chóng đã bị cậu ta dằn xuống.

"Văn Văn, trường chúng ta không nhận Normal thì phải." Cậu ta già vờ câu mày nói.

"Ờ." Phạm Văn thờ ơ trả lời sau đó nói với cậu: "Đây là trường Quân Sự Đế Đô, ngôi trường này được xem là ngôi trường có thành tích cao nhất nhì trong các ngôi trường trong hành tinh này."

"Văn Văn." Cảm thấy sự thờ ơ của cậu ta Hồ Hiên hai mắt liền ngập nước gọi. Nhưng dù vậy Phạm Văn cũng không thèm bố thí cho cậu ta một ánh mắt mà tiếp tục nói chuyện với Nguyễn Hàn Minh.

Hai người bạn của Phạm Văn đứng phía sau liền không nhịn được mà che Hồ Hiên ở sau lưng sau đó lớn tiếng chất vấn:

"Phạm Văn, cậu là đang làm cái gì."

"Thái độ của cậu là thế nào vậy, vì một người ngoài không ra gì mà làm như vậy với bạn thân của cậu sao."

"Chúng tôi nhìn lầm người rồi, cậu đúng là gã khốn kiếp."

"Không, không phải lỗi của Văn Văn là do mình không tốt, mình khiến cậu ấy giận." Hồ Hiên giả vờ hút hít nhận nói: "Là do tôi phá hổng tiệc vui của anh trai cậu ấy nên cậu ấy mới làm vậy với tôi."

"Văn Văn cậu hiểu lầm tôi rồi, tôi thật sự không cố ý chỉ là tôi rất yêu anh Lân, thật sự rất yêu anh ấy."

Hai người bạn của Phạm Văn nghe vậy liền mở miệng an ủi sau đó phóng ánh mắt căm ghét về phía Nguyễn Hàn Minh, bọn họ đều giống như Phạm Văn của trước kia luôn cho rằng Hồ Hiên cùng Phạm Huyền Lân là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt hai người chắc chắn sẽ đến với nhau, vậy mà bỗng nhiên xuất hiện một trình giảo kim chen vào, khiến cho hai người có tình không thể đến với nhau.

Nguyễn Hàn Minh buồn cười nhìn ba người kẻ xướng người họa, nhưng cậu không muốn nhúng tay vào chuyện này, rất rõ ràng hai người trước mặt này là bạn thân cùng nhau chơi từ nhỏ đến lớn với Phạm Văn, đã như vậy thì tốt nhất để cậu ta sử lý. Mà Phạm Văn thì càng cảm thấy ghê tởm không thôi, trước đây khi không nhìn rõ bộ mặt thật của Hồ Hiên thì cậu ta cũng không khác gì hai người bạn này của mình, luôn không phân biệt đúng sai mà chỉ chăm chăm nghe theo cùng bảo vệ cậu ta mà không thề biết người đáng ghê tởm nhất chính là người mình đang bão vệ.

"Hồ Hiên, mặt nạ của cậu tôi đã lột ra được rồi, cậu đúng là đáng ghê tởm, chắc một tháng qua cậu đã nhồi nhét vào đầu Trần Khương cùng Lý Tương bao nhiêu lời giả dối rồi nhỉ."

"Tôi... Tôi không làm gì cả. Văn Văn có phải có hiểu lầm gí với tôi rồi không." Hồ Hiên bật khóc nói, cậu ta lo lắng mà nắm chặt bàn tay lại, nước mắt không ngừng rơi xuống tỏ vẻ yếu ớt.

"Phạm Văn, cậu nói gì vậy. Hồ Hiên trước giờ là người thế nào chẳng lẽ chúng tôi còn không biết." Trần Khương nhìn thấy người phía sau khóc liền tức giận quát.

"Cậu đây là bị mù rồi à, lại có thể nói ra những chuyện khốn nạn như thế." Lý Tương cũng tức giận muốn tiến lên nắm lấy cổ áo của Phạm Văn nhưng đã bị cậu ta né tránh.

"Đúng vậy, tôi mù nên mới bị cậu ta quay như chong chóng cả hai mươi năm.. Hồ Hiên tôi thực sự nhìn lầm cậu, cứ tưởng là cậu là một đóa bạch liên không mưu mô, nhưng thực ra từ khi bắt đầu cậu đã luôn tính kế tôi." Phạm Văn bật cười nói.

"Không có, tôi không có... Cậu đang nói gì vậy tôi xem cậu là bạn sao cậu có thể nói tôi như vậy." Hồ Hiên hét lên, nước mắt càng rơi nhiều hơn, khuôn mặt càng trở nên đáng thương, cả cơ thể lung lây giống như sắp sụp đổ.

"Đủ rồi." Phạm Văn quát: "Đừng có diễn ở trước mặt ôi nữa, cậu nói cậu không tính kế tôi, vậy ai là người luôn nói rằng anh tôi cùng cậu mới là một cặp, từ khi còn bé cậu luôn kêu tôi dẫn cậu về nhà sau đó cậu luôn quấn quýt lấy anh tôi làm đủ thứ trò nhưng không được anh tôi để ý liền chạy đến cáo trạng với tôi."

"Ai là người luôn nói luôn nói với tôi hai gia đình nếu có thể thân càng thêm thân thì tốt biết bao."

"Không... Không chỉ như vậy, cậu luôn tỏ vẻ mình là người bị bắt nạt nhưng thật ra những người mà bị bọn tôi trả thù giúp cậu mới thực sự là những người bị cậu bắt nạt. Cậu luôn dối trá trước mặt chúng tôi."

"Ngày hôm đó, tôi đã không về nhà dự tiệc của anh mình bởi vì tôi bị cậu đầu độc vào đầu rằng cậu mới là người xứng đôi với anh tôi, tôi đâu lòng cho cậu nên không muốn đến dự tiệc, như vậy tôi không hề có lỗi với cậu." Phạm Văn nói đến đây liền tức giận rít từ trong kẻ răng ra." Còn cậu thì hay rồi, chẳng những gây rối trong bữa tiệc mà còn sai người đến thông báo với tôi rằng cậu bị bắt nạt trong buổi tiệc, không chút suy nghĩ tôi liền chạy trở về sau đó bảo vệ cậu chỉ trích anh trai mình."

"Đúng là một tính toán tốt, nếu như lúc ấy gia đình tôi không chấp nhận buổi đính hôn này, sau đó cậu dùng lời lẻ cảm động nói trong buổi tiệc khiến cho tất cả mọi người đều đứng về phía cậu thì kết quả sẽ như thế nào. Anh dâu tôi sẽ phải gặp chuyện gì, ai có thể nghĩ ra không."

"Văn Văn cậu đang nói gì vậy, tôi không có, tôi không có. Tôi chỉ là không kìm lòng được mà muốn thổ lộ với anh Lân mà thôi, tôi không nghĩ đến những chuyện như vậy." Hồ Hiên cúi đầu xuống tỏ vẻ khổ sở, nhưng trong mắt cậu ta tràn ngập oán hận. Con cờ hai mươi năm của cậu ta vậy mà phát hiện ra chuyện này, chắc chắn là Phạm Kỳ đã nói cho cậu ta biết, chết tiệt, chết tiệt.

Trần Khương cùng Lý Tương nghe Phạm Văn từng câu từng chữ nói ra mà trở nên hoang mang, sao Hồ Hiên có thể là con người như vậy, rõ ràng cậu ta yếu đuối mảnh mai là thế, sợ sệt là thế nhưng sao qua miệng của người bạn thân này lại trở thành một kẻ tâm địa xấu xa còn hơn rắn độc thế này. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

"Cậu luôn tỏ ra mình là người vô tội nhỉ." Phạm Văn bật cười, cậu ta đưa tay bật quang não lên sau đó bên trong quang não phát ra một giọng nòi:

"Phạm gia, các người chờ đó tôi sẽ không quên chuyện của hôm nay."

"Đây... Đây là giọng của Hồ Hiên." Trần Khương vẻ mặt khó tin mà xoay đầu nhìn sang người sau lưng mình. Lý Tương cũng không thể tin mà trầm mặt xuống.

Chẳng lẽ mọi chuyện Phạm Văn nói đều là sự thực, bọn họ chưa từng thực sự hiểu Hồ Hiên, luôn bị cậu ta dắt mũi đi, mỗi ngày đều giống như con chó mà cậu ta nuôi.

Hồ Hiên sau khi nghe thấy tiếng nói phát ra khuôn mặt liền trở nên trắng bệch, cậu ta khó tin đến nỗi mở to hai mắt, môi bặm chặt đến bật cả máu, không thể ngờ được rằng cậu ta lại phạm phải sai lầm thấp bé như thế này, có lẽ lúc đó giận quá mất khôn mà quên mình đang ở lãnh địa của Phạm gia. Vậy mà có thể lưu lại chứng cớ bất lợi như thế cho bản thân mình.

"À đúng rồi còn điều cuối cùng tôi chưa nói cho cậu nhỉ. Anh ba tôi cùng anh dâu tôi là đính ước từ khi anh dâu tôi mới lọt lòng, mà độ phù hợp cảu bọn họ chính là một trăm phần trăm." Phạm Văn nhe răng mỉm cười trước khuôn mặt càng ngày càng trắng đến dọa người cảu Hồ Hiên: "Anh dâu chúng ta vào trường thôi."

"Ừ." Nguyễn Hàn Minh cười rồi đi theo sau cậu ta. Không hiểu sao chỉ mới một tháng mà cậu cảm thấy đứa nhỏ này trưởng thành không ít.

Phạm Văn khi đi ngang qua hai người bạn mình liền nhỏ giọng nói: "Hai cậu hãy suy nghĩ kỹ đi, chúng ta là bạn tốt với nhau đã hai mươi năm, nhưng nếu hiễn tại các cậu chọn sai con đường thì sau này trở đi chẳng còn có thể đi chung đường được nữa."

Trần Khương cùng Lý Tương trầm mặt, sau khi Phạm Văn đi vào trường thì hai người cũng rời đi, không ai nhìn lấy Hồ Hiên một cái, nếu bây giờ bọn họ nhìn cậu ta thì sẽ thấy được trong mắt cậu ta đầy lửa hận cùng không cam tâm. Cậu ta đứng im trước cổng trường vài phút sau đó xoay người đi vào một con hẻm bên cạnh trường, hiện tại cậu ta không có chút tâm tình nào để vào trường học, cần phải về nhà bàn bạc lại với cha mình, kế hoạch cảu bọn họ hoàn toàn thất bại rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.