Sáng hôm sau khi mặt trời vừa lên Nguyễn Hàn Minh cùng Phạm Huyền Lân đã thức dạy, hai người vệ sinh xong liền cùng nhau rời khỏi phòng. Buổi sáng của người của thời đại này luôn bắt đầu vào tám giờ, những người dạy sớm giống như hai người đa số đều là người Normal.
Đi xuống nhà khách vẫn chưa có ai rời giường, Nguyễn Hàn Minh thất vọng nhìn vào nhà bếp, cậu không nghe được âm thanh nấu nướng hay ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, vậy là không được ăn sáng rồi.
"Sao vậy?" Phạm Huyền Lân phát hiện ra tâm trạng không máy cao hứng của cậu liền hỏi.
Nguyễn Hàn Minh cũng không khách sáo mà hỏi: "Nhà anh không ăn sáng à."
"Buổi sáng chúng tôi chỉ ăn dịch dinh dưỡng thôi." Phạm Huyền Lân nghi hoặc nhìn cậu nhưng vẫn trả lời. Anh cảm thấy đứa nhỏ này hình như hiếu hụt sất nhiều về kiến thức bình thường.
"À." Nguyễn Hàn Minh thất vọng hở dài, cậu cảm thấy nếu hiện tại không ăn được đồ ăn ngon nào thì chắc sẽ không còn chút sức lực nào. Mấy ngàn năm không thể nếm được hương vị ngon lành đó khiến cậu thèm muốn chết rồi.
"Tủ lạnh nhà anh có thức ăn không." Cậu nhìn anh hai mắt lấp lánh hỏi, nếu không ai nấu thì tự mình làm, ít nhất cậu có thể nấu ra hương vị mình ưng ý.
Phạm Huyền Lân gật đầu: "Có, tháng nào chúng tôi cũng mua rất nhiều thức ăn tự nhiên."
"Vậy tốt quá." Nguyễn Hàn Minh hai mắt tỏ sáng vui vẻ kéo anh vào trong nhà bếp, dù sao để bụng đối đi kiểm tra cũng không phải chuyện tốt.
Bến trong nhà bếp cực kỳ sạch sẽ, dụng cụ làm bếp rất đầy đủ tuy nhiên gia vị lại không có bao nhiêu, ngoại trừ đường, muối, bột ngọt, muối tiêu, nước tương thì chẳng có gì nữa cả. Những gia vị cơ bản.
Nguyễn Hàn Minh đi vào nhà bếp nhìn gia vị một lượt rồi lại gần tủ lạnh mở ra, tủ lạnh của thời đại này cực kỳ kỳ diệu, đối với một người sống ở thời đại có không gian trữ vật như cậu thì thứ này không khác gì, nó có thể giữ cho thức ăn luôn tươi ngon không thề bị hư hao, thậm chí chất thịt cũng như mời không đông đá không cứng ngắt, rất tiện lợi.
Nhìn bên trong tủ lạnh có rau cùng thịt khiến cậu thở phào một hơi, ít nhất những thứ này cũng có thể làm một bữa ngon lành đối với cậu.
Phạm Huyền Lân nhìn cậu lục cái này lấy cái kia cũng không xen vào mà đứng một bên nhìn, theo như những gì anh điều tra được thì cậu chưa từng ăn thức ăn tự nhiên, dù là lúc nhỏ cũng chưa từng nếm thử qua nhưng từ hôm qua đến giờ cậu luôn nhắc về thức ăn tự nhiên cũng như muốn làm thành món ăn, đều này khiến anh phải ngẫm nghĩ vve62 tư liệu mà mình điều tra được một chút. Không chỉ vậy tính cách cũng quá khác biệt, bên trong tư liệu ngoại trừ việc cố chấp tìm ra manh mối về cái chết của cha mẹ mình thì cậu là một người rất u ám, trầm mặt, ít nói, tính tình yếu ớt không dám phản kháng cho dù bị bắt nạt như thế nào.
Nhưng người đứng trước mặt anh lại không giống như vậy, khuôn mặt tuy trông rất ngoan ngoãn dễ bắt nạt nhưng bản tính kiêu ngạo toát ra từ sau trong xương, tuy không phải kiểu người hoạt bát nhưng cậu lại không hề u ám trầm mặt, ngược lại cậu là người có thù tức báo, miệng lưỡi cực kỳ lợi hại, nếu không phải đánh nhau thì chỉ cần cậu mở miệng cũng đủ tức chết người rồi.
Nguyễn Hàn Minh hoàn toàn không biết người phía sau đang đăm chiu suy nghĩ về những điểm khác nhau giữa cậu cùng nguyên chủ bên trong tài liệu của anh, lúc này đây trong mắt cậu đều là những nguyên liệu nấu ăn tự nhiên này, may mắn nhóm nghiên cứu của thời đại này cũng đã hoàn nguyên được rất nhiều thứ, thịt gà, thịt vịt, thịt heo, thịt bò đều có đủ, rau dưa không phải tất cả nhưng cũng có rất nhiều, bắp cải, rau muốn, khoai tay, cà rốt, không những vậy còn có hành lá, tỏi, hành tây, ớt, chanh.
Lấy xong những thứ cậu cần dùng liền bắt tay vào rửa sạch rồi chế biến, cả quá trình tuy hơi vụng về nhưng dần dần lại rất thành thục, trong đầu cậu đã nghĩ xong thực đơn, bởi vì có hai người ăn nên cậu cũng phân lượng ra nhiều một chút để đủ cho cả hai.
Đối vời một người luôn sống một mình thứ gì cũng phải tự làm như cậu thì nấu vài món ăn gia đình kỳ thực không đáng là gì, vì vậy tay của cậu dùng dao, nêm nếm, đều rất thuận lợi không quá luốn cuống.
Phạm Huyền Lân nhìn cậu làm đến nỗi nhập thần, sự thuần thục này của cậu có khi còn hơn những đầu bếp trong nhà hàng nổi tiếng nhất Đế Đô, không chỉ vậy mùi hương từ thức ăn mà cậu đang nấu đang từ từ lan ra khắp nhà bếp khiến mũi của anh không thể không động dậy, con sau trong bụng cũng bắt đầu rục rịch phát ra tiếng kêu co lỗ để báo rằng bụng anh đang rất đói.
Nguyễn Hàn Minh tuy đang tập trung làm nhưng cũng nghe rõ tiếng kêu phát ra từ bụng anh, cậu tủm tỉm cười nói: "Đồ ăn sắp xong rồi, anh đến bàn ngồi đi."
"Được." Phạm Huyền Lân cũng không cảm thấy xấu hổ, anh nghe cậu nói vậy liền gật đầu đi lại bàn lớn trong phòng ăn rồi ngồi xuống.
Nguyễn Hàn Minh vừa bỏ bắp cải vào chảo sau đó nhanh tay đảo đều, sau khi nhắm chuẩn cậu liền tắt bếp đổ nó ra dĩa, đúng lúc này nồi bên cạnh cũng sôi lên. Sau khi tắt bếp cậu liền bưng hai món ăn đã cho ra đĩa lên bàn trước rồi mới trở về múc canh vào tô rồi bưng lên, hiện tại không kịp nấu canh nên chỉ có thể ăn như vậy, đợi khi nào có thời gian cậu phải ăn cơm trắng mới được.
Phạm Huyền Lân thấy cậu bưng thức ăn lên bàn liền chủ động dọn chén đủa, sau khi cậu bưng canh lên thì vừa vặn hai người liền có thể ngồi vào bàn. Mùi thơm từ những món ăn bay vào cánh mũi khiến người không thích ăn thức ăn tự nhiên như anh cũng phải cảm thấy thèm ăn một cách kỳ lạ.
Nguyễn Hàn Minh vừa ngồi vào bàn cũng không muốn làm gì nữa cậu cầm đũa lên liền nhanh chóng gắp miếng rau bỏ vào miệng, mùi tỏi nòng nàng ngon miệng chạy vào trong khoang miệng khiến cậu không nhịn được mà tiếp tục hạ đũa.
Phạm Huyền Lân thấy cậu ăn ngon như vậy cũng nhanh chóng cầm đũa lên rồi gắp thứ miếng gà để vào miệng rồi cắn. Miếng thịt gà mềm mại, nước sốt đậm đà chua chua ngọt ngọt tan vào trong miệng khiến vị giác nơi đầu lưỡi của ăn bỗng nhiên bị kích thích, anh không tiếp tục do dự nữa mà bỏ hết miếng gà vào miệng rồi nhai sau đó đưa đũa tiếp tục gắp miếng khác.
Hai người nhanh chóng càng quét một nặm, một chay, một canh trên bàn, không khí trong bàn ăn cực kỳ yên tĩnh chỉ có tiếng đũa chén vang lên, món ăn nhanh chóng vơi đi cuối cùng chẳng chừa lại hút nào. Nguyễn Hàn Minh vẫn chưa ăn đủ mà liếm khóe môi vẫn còn động vị của gà xào chua ngọt, cậu thả ra một hơi đầy thỏa mãn rồi nhìn anh hỏi:
"Thế nào, tay nghề của tôi ổn chứ."
"Ngon." Phạm Huyền Lân nghiêm túc rật đầu khen ngợi, nhưng vẻ mặt cảu anh thật sự rất nghiêm túc khiến cho người khác cảm giác không có chút hành tựu nào. Nguyễn Hàn Minh nhìn anh cũng không tiếp tục hỏi mà ngã ra ghế cả người uể oải.
Anh không hiểu gì nhìn cậu, đúng là anh cảm thấy thức ăn rất ngon, ngon hơn bất kỳ món ăn của những nhà hàng khác làm, lần đầu tiên anh ăn được thức ăn ngon thế này. Rõ ràng anh thật sự khen cậu sao cậu lại tỏ ra uể oải như vậy.
Trong mắt Phạm Huyền Lân đầy nghi hoặc, anh dò hỏi: "Những món ăn này gọi là gì."
"Bắp cải xao, gà xào chua ngọt, canh bí đỏ thịt bầm." Nguyễn Hàn Minh mắt cũng không nhìn lên mà đưa tay chỉ từng cái rồi nói tên.
"Em thật giỏi." Phạm Huyền Lân nghe xong gật đầu rồi khen ngợi, anh nghĩ khi nãy chắt đã nói quá ít nên hiện tại nói nhiều hơn, như vậy chắc cậu sẽ cao hứng nhỉ.
Nguyễn Hàn Minh nghe anh nói liền nhấc mắt lên nhìn, thấy khuôn mặt giả vờ bình tĩnh nhưng thật ra cực kỳ bất an của anh liền phì cười đáp lại: "Cảm ơn, sau này tôi lại nấu cho anh ăn."
"Được, tôi sẽ chờ." Phạm Huyền Lân gật đầu.
Hai người ngồi trong bếp một chút, robot dọn dẹp sau khi đúng giờ liền hoạt động, nó đi vào nhà bếp nhìn thấy chén đĩa dơ trên bàn liền bắt đầu thu dọn, những nồi chảo mà cậu vừa sử dụng cũng được rửa sạch rồi treo lại đúng nơi của nó. Phạm Huyền Lân nhìn cậu dõi mắt theo robot liền giải thích: "Đây là robot dọn dẹp riêng trong phóng bếp."
"À, Vậy thì khỏe rồi, sau này tôi bày bữa có người dẹp giúp." Nguyễn Hàn Minh vui sướng nói. Cậu rất thích ăn cũng như nấu nướng nhưng sau khi làm sau lại không muốn dọn dẹp chút nào bởi vì như vậy rất mệt, lúc trước mỗi lần cậu đói thì mới bắt tay vào dọn dẹp sau đó nấu một bữa ngon cho bản thân rồi để nó bày bừa ở đấy mà không đụng vào cho đến khi lần đói bụng tiếp theo.
Thời đại của cậu người mang sức mạnh trong người rất ít khi đói bụng, thời đại mà bóng tối mo me rình rập để chím lấy thế giới, chẳng ai thật sự quan tâm đến thức ăn có ngon hay không, no bụng là được. Chỉ duy nhất người được xem là pháp sư mạnh nhất mới chú ý đến ăn uống ngủ nghĩ, tùy tính mà sống, thẳng tính mà đánh người, trong mắt cậu chẳng có lấy bắt kỳ ai cũng chẳng có ai yêu thích cậu, họ sợ hãi cậu, phiền muộn về sức mạnh của cậu, lại mong chờ vào sức mạnh đó.
Nghĩ đến những chuyện đã qua khiến Nhuyễn Hàn Minh mím môi khẽ cười, nếu như lúc trước đã sống tự tại như vậy, kiếp này cậu vẫn sẽ tiếp tục sống như thế.
Hai người ngồi trong phòng bếp thêm vài phút rồi củng nhau đi ra ngoài.Bên ngoài nhà khách quản gia đã đứng chờ, ông cung kính khom người nói:
"Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân phi hành khí đã chuẩn bị xong, tôi cũng đã liên hệ cho trung tâm kiểm tra dưới tên Phạm gia."
Phạm Huyền Lân gật đầu rồi dẫn đầu đi ra ngoài. Nguyễn Hàn Minh gật đầu với ông rồi mỉm cười nói: "Cảm ơn." Sau đó cũng đuổi theo anh.
Hai người rời khỏi biệt thự mà ra ngoài khu vườn ở trước nhà, Phan Thiết đứng bên cạnh xe nhìn thấy bọn họ liền cung kính mở cửa ra: "Tướng quân, phu nhân."
"Đi thôi." Phạm Huyền Lân lên xe sau đó đưa tay ra để cậu nắm lấy tay anh mà leo lên.
Phi hành khí quân dụng nhanh chóng chạy ra khỏi mảnh đất của Phạm gia.