Tội + Cộng Sự

Chương 4: Thiếu niên trinh thám




Những người vây xem vừa nghe đến cảnh sát thì lập tức bỏ chạy tán loạn, lấy Bạch Minh Ngữ làm trung tâm, trong vòng năm mét không thấy bóng người.

T-shirt trắng kéo tay Bạch Minh Ngữ, hạ giọng, “Không giỏi bằng người ta, trả tiền đi.”

Bạch Minh Ngữ miễn cưỡng lấy trong túi ra một đống tiền lẻ nhăn nhúm, đếm đếm, cũng được năm mươi đồng, “Còn gì nữa không?”

T-shirt trắng nghiêng đầu nhìn Diệp Phi, bộ dạng mình xúi quẩy rồi, xuôi xị nhận tiền, “Cứ tạm thế này đã.”

Bạch Minh Ngữ lại giữ chặt lấy cậu chàng, “Ấy! Lớp trưởng, đưa chìa khóa cho em trước được không? Em cần gấp lắm.”

T-shirt trắng hất cằm về phía máy nhảy, “Đợi mày thắng được anh đã!” Nói đoạn thì xoay người kính trọng chào Diệp Phi, rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

T-shirt trắng đi rồi, Cố Kiệt vỗ vai Bạch Minh Ngữ, làm động tác cắt cổ với cậu, xong xuôi cũng rời đi.

Bạch Minh Ngữ nhặt ván trượt và bóng rổ, bình tĩnh mà lễ độ hỏi Diệp Phi, “Ngài tìm tôi có chuyện gì?”

Diệp Phi nói, “Đến bắt cậu.”

Bạch Minh Ngữ ngẩn người, “Chú cảnh sát hài hước thật đấy, tôi phạm tội gì?”

Diệp Phi tuy không cam tâm, nhưng vẫn hào phóng chấp nhận mình bị gọi là “chú”, đồng thời cũng ra vẻ chú bác, mỉm cười, “Không phạm tội thì không được bắt à? Tôi tìm cậu cả buổi chiều, không ngờ cậu khó tìm như thế.”

Bạch Minh Ngữ kéo vạt áo T-shirt lau mồ hôi trên mặt, “Thế chú tốn công sức đến ‘bắt’ tôi làm gì?”

Tàm tạm, nhóc con không ngốc, biết anh pha trò. Nhưng hiện tại Diệp Phi khá bận, không muốn quanh co với cậu, bèn nói, “Tôi gặp một vụ án rất khó giải quyết, có người quen giới thiệu cậu là ‘Chuyên gia mô phỏng tội phạm’, tôi đến xin ý kiến.”

Bạch Minh Ngữ cũng không ngại giọng điệu trào phúng bất tín nhiệm của anh, bởi vì cậu để ý tới vấn đề anh đưa ra hơn. Trạng thái lười nhác lập tức bị thay thế bằng phấn khích, đôi mắt cậu mở to, lấp lánh, “Vụ án gì thế?”

“Ở đây không tiện, tìm chỗ nào khác nói đi.”

“Đi, ngài muốn đến đâu nói?”Diệp Phi lái xe chở Bạch Minh Ngữ đến một quán bar gần đại học Y, trên đường Diệp Phi tự giới thiệu mình, Bạch Minh Ngữ có vẻ không hứng thú với ai là người chỉ anh đến đây, nên Diệp Phi cũng không đề cập tới việc này.

Bạch Minh Ngữ vừa ngồi xuống, bụng đã ùng ục sôi, lúc này mới xấu hổ cười hì hì, “Vận động nhiều quá.”

“Gọi mấy món ăn đi, vừa lúc tôi cũng đói bụng.” Diệp Phi đưa menu cho Bạch Minh Ngữ.

“Ừm, tôi không có tiền.”

“Không sao, tôi mời.”

“Vậy được rồi, lần sau có dịp tôi mời lại anh.”

Diệp Phi không để lời của cậu trong lòng, đừng nói sau này bọn họ sẽ không cần gặp lại, thậm chí ngay cả lần này anh cũng cảm giác mình đi một chuyến mất công rồi. Nhưng Diệp Phi thầm nghĩ, thôi, được ăn một bữa với cậu nhóc đẹp trai thế này cũng không tệ, coi như xả stress đi.

“Tôi hút thuốc được không?” Diệp Phi lấy thuốc và bật lửa ra.

“Không sao, anh cứ tự nhiên.” Bạch Minh Ngữ nói.

Hai người gọi cà phê và một ít bánh ngọt, Bạch Minh Ngữ có vẻ rất đói bụng, nhưng cậu ăn uống rất nhẹ nhàng, cử chỉ tự nhiên, không hề cố ý giữ hình tượng, mà hẳn là được giáo dục rất tốt, từ nhỏ đã tạo được thói quen tốt. Ánh mắt Diệp Phi quan sát từng chi tiết trên người cậu, Bạch Minh Ngữ cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn anh, Diệp Phi mỉm cười với cậu qua làn khói.

Nụ cười của Diệp Phi rất thoải mái, rất có hương vị đàn ông, nhưng Bạch Minh Ngữ lại cảm giác ánh mắt của anh hơi là lạ, khác với cách những người đàn ông khác nhìn cậu.

Cậu thoáng nhìn đồ ăn trước mặt Diệp Phi, chỉ mới ăn một ít. Vậy là Bạch Minh Ngữ đã hiểu Diệp Phi thêm một chút.

Trong lúc ăn, Diệp Phi không hề nhắc tới vụ án, im lặng chờ Bạch Minh Ngữ ăn xong.

Ăn của người khác thì đuối lý, Bạch Minh Ngữ no bụng, thái độ cũng ngoan ngoãn vô cùng, “Kể vụ án cho tôi đi.”

Diệp Phi cầm văn kiện đặt trên ghế bên cạnh đưa cho cậu, tuy rằng không mong đợi bé con này có thể cung cấp ý kiến có giá trị gì, nhưng anh vẫn rất nhiệt tình giải thích, “Ở trong này cả, tin tức về vụ án trên cơ bản đã tương đối hoàn chỉnh, chỉ có điều trước mắt thì chưa có manh mối giá trị nào…”

Thấy Bạch Minh Ngữ nhận tư liệu xong thì nghiêm mặt, lông mày nhíu chặt, đôi mắt sáng lên sắc sảo, dường như đã chui vào thế giới trong tư liệu, rõ ràng không nghe được anh nói gì, Diệp Phi đành ngậm miệng.

Bạch Minh Ngữ từ đầu tới cuối đều không nói tiếng nào, chỉ lật xem tài liệu. Diệp Phi thấy hơi chán, định hút điếu thuốc, lấy bao thuốc ra xoay hai vòng, nhưng nghĩ tới đợt này anh bị viêm họng, rồi mẹ càu nhàu hút thuốc ít thôi, thế là lại nhét về. Anh buồn chán nhìn xung quanh, ánh mắt dừng tại đám sinh viên trước nhà hàng lẩu cay phố đối diện, trông khá quen mặt, hẳn là ban ngày hỏi thăm Bạch Minh Ngữ anh đã gặp rồi. Trong đó có cả Cố Kiệt buổi chiều ở phòng thí nghiệm y dược. Các sinh viên đều ăn mặc rất gọn gàng giản dị, rất có phong cách sinh viên đại học Y. Cả nhóm nói nói cười cười mua lẩu cay đóng gói, xem bộ dáng chắc là định mang về phòng ăn.

Sinh viên Y bình thường chắc đều như vậy? Anh đột nhiên nhớ tới ngoại hình và cách ăn mặc của Bạch Minh Ngữ, làm gì có dáng bác sĩ ở đâu? Nếu là sinh viên trường nghệ thuật thì còn hợp.

Nhóc con này, dùng ngôn ngữ trong ngành cảnh sát thì là, không có cái ‘mặt gian’.

Thình lình, anh nhớ tới lời Cố Kiệt, nói Bạch Minh Ngữ làm mấy chuyện phạm pháp, đó là đùa hay thật? Diệp Phi quay lại nhìn Bạch Minh Ngữ.

Trong tay Bạch Minh Ngữ đang cầm mấy tấm ảnh và báo cáo kiểm xác, ánh mắt chuyển động rất nhanh, môi mấp máy, Diệp Phi cho rằng cậu muốn nói gì đó, nhưng cậu lại quay đầu nhìn ra cửa sổ, trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó hình như đã nghĩ thông, quay về tiếp tục đọc tư liệu. Khác với dáng vẻ sinh viên không đứng đắn khi nãy, giờ phút này trông cậu khá là có phong thái chuyên gia. Diệp Phi không khỏi bị thái độ nghiêm túc của Bạch Minh Ngữ hấp dẫn, vì vậy cứ nhìn cậu không rời mắt.

Ước chừng khoảng mười phút sau, Bạch Minh Ngữ đột nhiên ngẩng lên nhìn Diệp Phi, “Diệp đội trưởng, vụ án này không phải bình thường.”

“Ơ…” Diệp Phi đang nhìn chằm chằm người ta, bất ngờ không kịp phản ứng, ho khan hai tiếng, “Đúng vậy, hung thủ cực kỳ xảo quyệt, không để lại bất kỳ chứng cứ có giá trị nào.”

“Không.” Bạch Minh Ngữ đặt ảnh chụp thi thể lên bàn, “Hung thủ đã nói với cảnh sát mục đích của hắn, rất rõ ràng rồi.”

Diệp Phi cả kinh trong lòng, do dự cầm ảnh lên nhìn kỹ lại một lần, vẫn không thấy gì, bèn vội vàng hỏi, “Nhìn ra từ đâu?”

Bạch Minh Ngữ ngẫm nghĩ, “Diệp đội trưởng, có câu này không mấy lọt tai, tôi cảm giác năng lực của nhân viên điều tra các anh vẫn cần phải nâng cao, chỉ truy tìm quan hệ xã hội của người bị hại và một vài sự việc từng phát sinh thì không đủ xâm nhập triệt để, nhất định giữa ba người này có một mối liên hệ nào đó mà các anh không điều tra được. Vụ án này nhìn thì có vẻ phức tạp, nhưng trên thực tế lại đơn giản đến mức chỉ cần các anh điều tra thật tốt, tìm được mối liên hệ của ba người họ thì về cơ bản sẽ rõ ràng, bắt được hung thủ chỉ là vấn đề thời gian.”

Diệp Phi cau mày, không cam lòng cầm tài liệu lên nhìn lại, không thể phủ nhận, với kinh nghiệm và năng lực của anh, thật sự không có biện pháp nắm rõ mục đích của hung thủ và quan hệ của những người bị hại này. Anh nghiêm lúc lại, nửa khiêu khích hỏi, “Cậu lấy căn cứ ở đâu để cho ra phán đoán như vậy? Cậu hiểu rõ hung thủ được mấy phần?”

Thái độ của Diệp Phi hoàn toàn không ảnh hưởng tới Bạch Minh Ngữ, cậu chỉ bình tĩnh nhìn anh, thoáng lộ ra một chút ý cười xen lẫn tự tin, “Diệp đội trưởng, tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng mà, bất kể anh có tin hay không, thì thông qua phần tư liệu không quá tường tận và không quá cẩn thận này của anh, hiểu biết của tôi về hung thủ, có lẽ cũng tương tự như hiểu biết của tôi về anh.”

Diệp Phi sửng sốt một thoáng, mẹ kiếp! Ranh con! Ngạo mạn! Lời lẽ của đứa nhóc 17 tuổi trước mặt anh thật sự rất khó lọt tai, nhưng Diệp Phi dù sao cũng đã trưởng thành, không lộ vẻ bất mãn ra ngoài.

“Ồ? Thế cậu hiểu được bao nhiêu về tôi nào?” Diệp Phi nhướn mày hỏi.

“Không nhiều lắm, nhưng chắc chắn nhiều hơn anh nghĩ.”

Diệp Phi dùng ánh mắt đậm chất cảnh sát chăm chú nhìn Bạch Minh Ngữ, “Nói nghe một chút.”

“Diệp Phi, nam…” Bạch Minh Ngữ đáp.

Vô nghĩa! Lông mày Diệp Phi dựng thẳng.

Bạch Minh Ngữ mỉm cười, ánh mắt sắc bén dao động trên người Diệp Phi, “29 tuổi, chiều cao khoảng 180-183 centimet, cân nặng trên dưới 65kg. Tốt nghiệp khoa Trinh sát học viện Cảnh sát S, đang là đội trưởng Đội Trinh sát Hình sự. Đã kết hôn và ly dị, hôn nhân kéo dài trên dưới bốn năm, không có con. Đã tới Mỹ bồi dưỡng một thời gian, mới về nước không lâu. Phá được rất nhiều vụ án lớn, lập được nhiều chiến công, trong đó có chiến công hạng hai? Kỳ quái, trông anh không có vẻ thương tật, siêu quá. Ừm… Quen bắn súng tay trái, không phát nào trượt, là một thiện xạ không hơn không kém.” Cậu ngừng một lát, cúi đầu xuống gầm bàn nhìn nhìn, tựa hồ đang lục lọi gì đó, “Tối qua anh đến một quán bar tên gọi ‘Lam Yên’, rời khỏi đó lúc 11 giờ 03 phút, sau thì đến một khách sạn… Có muốn tôi nói tiếp không?” Vẻ mặt Bạch Minh Ngữ chuyển sang mờ ám, giương mắt nhìn Diệp Phi.

Mà Diệp Phi thì trố mắt, miệng há to, biểu cảm khiếp sợ như đang nhìn thấy sinh vật ngoài hành tinh.

Diệp Phi sửng sốt mãi mới hồi phục tinh thần, anh chớp mắt, hạ giọng hỏi, “Cậu điều tra tôi à?”

Bạch Minh Ngữ bĩu môi, “Diệp đội trưởng, sao tôi phải dư hơi điều tra anh làm gì? Mà nói, là anh đến tìm tôi trước, tôi đâu có quen anh.”

“Vậy thì tại sao cậu biết được chi tiết như thế?” Diệp Phi hoàn toàn không tin lời cậu.

Bạch Minh Ngữ cười cười, nhấc bàn tay dưới gầm bàn lên, quơ quơ, “Thực ra rất đơn giản, nếu muốn hiểu một người, ngoại trừ phân tích những đặc điểm bên ngoài, thì điều quan trọng nhất là phải lấy được thứ này.”

Diệp Phi nhìn chiếc ví màu đen trong tay cậu, cảm giác khá quen mắt, đột nhiên nhận ra đó là cái gì, anh vội vàng sờ soạng người mình, mặt mũi lập tức cứng đờ.

“Cậu!”

Diệp Phi cố kìm chế không lao tới còng tay cậu, hỏi, “Cậu lấy lúc nào?”

Cảnh sát mà bị trộm mất ví tiền thì quá mất mặt. Nhưng hiện tại Diệp Phi chỉ quan tâm chuyện cậu lấy được bằng cách nào, từ khi làm cảnh sát tới nay, chưa từng có một tên ăn trộm dám trộm đồ ngay dưới mũi anh. Biệt danh “Hoả nhãn kim tinh” được cả đội ca tụng cũng không phải đặt bừa.

Bạch Minh Ngữ gãi đầu cười hì hì, có vẻ ngượng ngùng, “Lúc ở phòng game “mò” được, đây là thói quen của tôi, việc đầu tiên tôi làm khi giao tiếp với bất kỳ ai là phải lấy cái này, ngài đừng để ý, không thiếu một xu đâu, ngài cứ kiểm tra đi.” Nói đoạn, cậu ném ví tiền cho Diệp Phi.

Diệp Phi đón lấy, vẻ mặt khó coi, trong lòng thầm mắng, ranh con! To gan gớm nhỉ?!

Anh căm giận mở ví ra nhìn, đồ đạc không mất, thẻ công tác, chứng minh thư, hóa đơn quán bar ‘Lam Yên’, hóa đơn khách sạn, còn có thẻ sinh viên tại Mỹ, vé máy bay chưa kịp báo cáo và bảng thành tích cá nhân, tất cả đều nằm trong ví. Khuôn mặt anh thoắt trắng thoắt đỏ, khiếp sợ kỹ thuật dùng tay của Bạch Minh Ngữ, đồng thời lại có phần dở khóc dở cười, lẩm bẩm, “Hèn gì…”

“Tư liệu thực tế là khái niệm đầu tiên, cũng là bước đầu tiên trong quá trình điều tra, nói theo cách của cảnh sát các anh thì, chính là “thu thập chứng cứ”, bước này nhất định phải trải qua, sau đó tôi lại thấy hứng thú với những thứ ẩn giấu đằng sau chúng. Nhưng tôi nghĩ chắc Diệp đội trưởng không không hi vọng tôi đào sâu phân tích đâu nhỉ? Tuy là tôi đã biết không ít rồi…” Bạch Minh Ngữ nhìn Diệp Phi, khóe miệng cong lên mờ ám.

Diệp Phi đỏ mặt, vội vàng cất ví tiền vào túi, chuyển đề tài, “Ngoại trừ số liệu rõ ràng trong đó, tôi khá tò mò với việc cậu làm sao để suy luận ra những chuyện khác, ví dụ như tình trạng hôn nhân, quen dùng tay nào vân vân.”

“Rất đơn giản.” Bạch Minh Ngữ chỉ vào tay Diệp Phi, “Ngón áp út tay trái của anh có một vết hằn màu trắng rất nông, ngoại trừ thường xuyên đeo nhẫn cưới, tôi không nghĩ vật gì có thể để lại dấu vết như vậy. Nhưng vết hằn rất nông, không nhìn kỹ thì không nhận ra, hẳn là anh đeo không lâu. Diệp đội trưởng bề ngoài nhìn có vẻ phong lưu, nhưng bản chất lại là một người nghiêm túc, nếu đã lập gia đình, chắc sẽ không có cuộc sống về đêm phong phú như vậy. Cho nên tôi đoán anh đã kết hôn và li dị, căn cứ theo tuổi của anh và chiều sâu cùng màu sắc của vết hằn, chắc hẳn phải đeo ít nhất bốn năm. Cái này không cần phải rất giỏi, tôi thường nghiên cứu và phân tích phương diện này, hơn nữa tôi còn học Y. Về phần anh không có con thì, điểm này là tôi dựa vào bề ngoài và hành vi cử chỉ của Diệp đội trưởng để đoán, trông anh không giống người đã làm cha.” Cậu ngừng một lát, nghiêm túc nhớ lại, “Làm cha hẳn sẽ không như anh.”

Diệp Phi chăm chú nghe Bạch Minh Ngữ phân tích, vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, anh nhìn dấu vết rất khó phát hiện trên ngón áp út kia, vô thức lấy tay cọ cọ, tựa hồ muốn cọ cho nó mất đi.

Chính xác, Diệp Sương không thích anh, thật sự bởi vì anh không phải là một người cha tốt, đến cả người ngoài cũng nhận ra, huống chi là sống chung một nhà?

Bạch Minh Ngữ nhìn tay Diệp Phi, tiếp tục nói, “Bàn tay của Diệp đội trưởng tràn ngập đáp án, chỉ cần quan sát cẩn thận, căn cứ vào chi tiết để suy luận là có thể tìm ra đáp án chính xác nhất, đáp án này không cứ phải là duy nhất, nhưng chắc chắn ở gần chân tướng nhất. Khi ăn, tuy anh dùng tay phải, nhưng hút thuốc lại dùng tay trái, hơn nữa tay trái cũng lớn hơn tay phải một chút, nhất định là do sử dụng thường xuyên. Bảng thành tích viết giải thưởng ‘Bách Phát Bách Trúng’, tôi đoán đó là hạng nhất một cuộc thi của ngành cảnh sát, ngón tay trái của anh có vết chai trên khớp xương, có cả vết sẹo ngang, anh là cảnh sát, dấu vết này 90% là do súng lục để lại, mà có thể để lại vết sẹo như vậy, nếu không vì sự cố ngoài ý muốn, thì chắc là kết quả của việc luyện tập lâu dài, căn cứ vào hai điều này, tôi đoán anh là tay súng thiện xạ.”

Diệp Phi giơ tay nhìn qua nhìn lại một lát, hết sức kinh ngạc trước sức quan sát, sự nhạy bén và khả năng suy luận của cậu. Kết luận mà Bạch Minh Ngữ đưa ra đều thành lập dựa trên thực tế, mới nghe thì khó tin, nhưng sau khi biết được quá trình suy luận của cậu, anh mới phát hiện, té ra tất cả chỉ đơn giản như vậy, Kiều Minh Phong không nói sai, đứa nhỏ này, quả nhiên không phải tầm thường.

Cho dù Bạch Minh Ngữ chỉ là một sinh viên 17 tuổi, Diệp Phi cũng không khỏi nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa, anh thả lỏng, cười nói, “Nghe cậu nói xong, cảm giác tất cả đều trở nên đơn giản.”

Bạch Minh Ngữ uống một ngụm nước, cười hì hì với anh, “Vâng, bất cứ chuyện gì nhìn có vẻ phức tạp, một khi đã mở ra được, thì thực chất cũng không có gì ghê gớm.”

Diệp Phi dường như đã thấy hi vọng, bèn hỏi vấn đề anh quan tâm nhất, “Vậy còn hung thủ thì sao? Cậu nhìn ra được gì?”

Bỏ qua vẻ ngoài ‘hư hỏng’ của Bạch Minh Ngữ, Diệp Phi cảm giác đứa nhỏ này kỳ thật rất bình thường, cũng ngoan ngoãn hiền lành, anh hỏi gì đáp nấy, khác xa với ấn tượng vừa khó gần vừa nổi loạn ban đầu. Nếu chuyện trái pháp luật mà Cố Kiệt nói Bạch Minh Ngữ đã làm là ăn trộm vặt, thì Diệp Phi nghĩ, chỉ cần số tiền không lớn, biết sai có thể sửa, thực ra cũng không phải nghiêm trọng gì, chỉ cần nói lại với Kiều Minh Phong, bảo gã bớt chút thời giờ dạy dỗ lại là được, cậu bé mới 17 tuổi, trí não như vậy, sao có chuyện không biết thế nào là tốt xấu?

Bạch Minh Ngữ nói, “Đáp án nằm ngay tại mối quan hệ của ba người chết, tôi đề nghị Diệp đội trưởng quay về, lệnh người của anh điều tra kỹ hơn nữa.” Thấy Diệp Phi vẫn còn mờ mịt, cậu tiếp tục giải thích, “Tôi đã xem bản phân tích tội phạm Diệp đội trưởng viết, trên cơ bản cũng tương tự góc nhìn của tôi, là một người tốt nghiệp khoa Trinh sát Hình sự, anh rất giỏi rồi. Nhưng cả anh và Tổ Chuyên án đều không nghiên cứu rộng khắp như tôi, nên có một số vấn đề hết sức dễ hiểu thì các anh lại không nhìn ra.”

Tài trí và giọng điệu chuyên gia của Bạch Minh Ngữ khiến Diệp Phi cứng đờ mặt, nhưng Bạch Minh Ngữ không để ý, cầm lấy một tấm ảnh, cậu chỉ vào hoa văn cuộn sóng trên ngực thi thể, hỏi, “Diệp đội trưởng nghĩ đây là cái gì?”

Diệp Phi đang bị một cậu nhóc chỉ điểm nên thân thể và tinh thần hơi khó phối hợp, ‘khiêm tốn’ thỉnh giáo, “Không đoán được, cậu biết đây là gì sao?”

“Anh biết tiếng Thái trông như thế nào không?” Bạch Minh Ngữ nửa cười nửa không nhìn anh.

“… Không biết.” Diệp Phi tức khắc hiểu ý cậu, “Ý cậu là, đây là tiếng Thái?”

“Đúng, chính là tiếng Thái.” Cậu nói tiếp, “Bắt cảnh sát phải biết tiếng Thái thì đúng là quá đáng, nhưng càng nắm giữ nhiều tri thức thì phá án càng dễ dàng, có thể nâng cao hiệu suất lên nhiều lần.”

Diệp Phi biết câu này của Bạch Minh Ngữ không mang theo ẩn ý gì, chỉ đơn giản là biểu đạt ý kiến riêng, nhưng lời lẽ hơi châm biếm lại khiến một đội trưởng Đội Trinh sát như anh cảm thấy khó chịu. Vì vụ án, Diệp Phi tạm thời gác lại phần khó chịu kia, vội vàng hỏi, “Vậy nó có nghĩa gì?”

“Tế lễ.” Bạch Minh Ngữ dừng một lát mới nói, “Phương thức tử vong và ‘tế lễ’ đúng là khá tương đồng, nhưng hắn không viết tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, mà cố tình dùng tiếng Thái, anh nói xem tại sao?”

Diệp Phi mím môi, nghiêm túc suy nghĩ, thật sự không hiểu tiếng Thái có liên quan gì đến vụ án, điều này khiến anh khó chịu từ trong bụng, không khỏi sốt ruột vì sự bất lực của mình.

Anh cau mày hỏi, “Tôi không tìm thấy mối liên hệ, có thể nói chi tiết hơn không?”

Bạch Minh Ngữ đáp, “Diệp đội trưởng đã phân tích rồi mà, hắn đã từng làm lính hoặc làm cảnh sát, nhưng điều tra danh sách quân nhân và cảnh sát lại không thấy ai khả nghi, vậy anh có nghĩ rằng có thể còn một khả năng khác hay không, tuy khả năng này nghe rất kịch, cũng không thực tế, nhưng ngoại trừ nó, tôi không tìm được đáp án khác hơn.”

Nghe lời cậu, trong đầu Diệp Phi lập tức nảy ra một khả năng không thể tưởng, đồng thời anh cũng bật lên, “Hồ sơ bị tiêu hủy?”

Bạch Minh Ngữ gật đầu.

Diệp Phi cả kinh trong lòng, vụ án này, sâu!

“Một cảnh sát biết tiếng Thái, có thể xuất hiện ở nơi nào?” Bạch Minh Ngữ nhắc nhở anh.

Biên giới Vân Nam! Diệp Phi nghĩ đến từ này, thiếu điều nhảy dựng lên từ trên ghế.

“Nếu vậy, chẳng lẽ có liên quan đến buôn lậu thuốc phiện sao?” Diệp Phi nhíu mày lẩm bẩm, “Hẳn là không đơn giản như thế… Một cảnh sát biết tiếng Thái, hơn ba mươi tuổi, hồ sơ bị tiêu hủy, cùng với thủ đoạn trả thù vừa cẩn trọng vừa điên cuồng, ba người bị sát hại mang ba dáng vẻ khác nhau, không có quan hệ với nhau, hơn nữa còn không cùng xuất hiện trong một thành phố. Nếu đây là một câu chuyện, thì làm cách nào để xâu chuỗi các chi tiết này? Vẫn còn thiếu một sợi xích để kết nối chúng…”

Bạch Minh Ngữ chống cằm nhìn Diệp Phi, tiếp lời anh, “Hung thủ dùng một phương thức vừa khó hiểu lại vừa thẳng thắn để tuyên bố mục đích của mình cho cảnh sát, nếu tôi đoán không nhầm, hắn sẽ còn tiếp tục giết người, phải nhanh chóng tìm ra quan hệ của ba người chết! Đó chính là mấu chốt của tất cả.”

Diệp Phi lập tức nắm được trọng tâm. Đúng, chính xác, giống như anh đã từng suy đoán, hung thủ sẽ tiếp tục giết người, nên việc cấp bách hiện giờ là phải tra được mối liên hệ giữa ba nạn nhân.

Ý thức được điểm này, Diệp Phi đứng ngồi không yên, vội vàng rút hai tờ tiền đỏ trong ví ra đặt lên bàn, cám ơn Bạch Minh Ngữ, để lại số điện thoại, còn lấy số điện thoại phòng và số máy nhắn tin của Bạch Minh Ngữ, rồi mới vội vàng rời khỏi quán bar.

“Bạch Minh Ngữ…” Diệp Phi lẩm bẩm gọi tên cậu, đứa nhỏ này thật sự có tài!

Cái gã ‘Dây xâu tiền’ Kiều Minh Phong mà lại quen biết với một người như vậy, tại sao bọn họ biết nhau? (Dây xâu tiền: ví những kẻ coi trọng đồng tiền)

Phải dành thời giờ hỏi một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.