Hôm sau, Bạch Minh Ngữ ra ngoài cả ngày, xế chiều thì tới Đội hình sự.
Khu làm việc không có mấy người, hỏi thăm một chút, đội trưởng Đội trinh sát hình sự Lệ Dương, Triển Tường, đang tạm thời tiếp nhận công việc của Diệp Phi, sáng nay Tổ chuyên án nhận được một phong thư, chữ viết trong thư được ghép lại từ các mảnh báo, tuy cách thức cũ, nhưng rất an toàn, không dễ phân tích nét chữ. Nội dung thư đại khái là nhắn cảnh sát đến tìm một thứ tại một địa điểm xác định, Triển Tường hiện đang cùng tổ 1 chạy tới hiện trường.
Tổ 2 đang họp, Bạch Minh Ngữ không gõ cửa mà nghênh ngang đi vào, tìm chiếc ghế dựa ngồi xuống, Lão Lưu tự ái, rất muốn nổi giận, nhưng nể mặt Tống cục trưởng nên cắn răng chịu đựng.
“Muốn dự thính thì ngoan một chút.” Lão Lưu cúi đầu dặn Bạch Minh Ngữ.
“Vâng, các ngài tiếp tục đi.” Bạch Minh Ngữ không ngại thái độ bất hảo của lão Lưu, tươi cười với gã.
Sau đó từng thành viên Tổ chuyên án bắt đầu báo cáo, rồi đối chiếu từng điểm đáng ngờ và manh mối để phân tích suy luận. Bạch Minh Ngữ kéo một tờ giấy của cảnh sát viên ghi chép bên cạnh, lấy thêm cây bút để tự viết. Từ đầu tới cuối đều không phát biểu, im lặng bất ngờ. Lão Lưu thỉnh thoảng cũng liếc Bạch Minh Ngữ, rất hài lòng với biểu hiện của cậu.
Trước mắt, tình hình cảnh sát nắm được là, hiềm nghi của Phương Hữu Bảo đã được loại bỏ, chiếc xe thứ hai tiến vào khu chung cư là do có người chuẩn bị từ trước, dùng một chiếc xe giống hệt và biển số giả, cố tình đổ tội cho Phương Hữu Bảo, hòng qua mặt cảnh sát để trốn tội.
Những người có quan hệ với Vu Diểu cũng đã được tiến hành điều tra, lần lượt loại bỏ hiềm nghi. Cha mẹ của Vu Diểu là phần tử trí thức cao cấp, bình thường đối nhân xử thế rất cẩn thận, nho nhã lễ độ, hết sức khéo léo. Cơ bản đã loại bỏ khả năng thù hằn từ phía cha mẹ.
Cảnh sát suy đoán, hung thủ chắc hẳn phải hận Vu Diểu thấu xương, do đó cũng phát sinh thù địch với cha mẹ cô, sát hại tất cả ba người. Con mèo của nhà Vu Diểu cũng liên lụy.
Trước mắt, manh mối hiện có đều hướng về vị hôn phu của Vu Diểu — Quách Hâm. Đúng là Quách Hâm đã làm phẫu thuật cấy ghép tim hai năm về trước, hơn nữa còn cấy ghép trái tim của một tên tội phạm giết người. Bác sĩ chủ trì cuộc phẫu thuật và bác sĩ tâm lý của Quách Hâm đều nói, sau khi phẫu thuật, tính tình Quách Hâm thay đổi, cảm xúc rất bất ổn, có khuynh hướng bạo lực, vài lần cố ý gây thương tích chưa thành, là khách quen của đồn cảnh sát địa phương. Đối với Vu Diểu, hắn có ham muốn chiếm hữu rất mạnh, khi thẩm vấn thì hỏi một đằng trả lời một nẻo, vừa điên cuồng vừa sơ suất. Thêm vào đó, trong thời gian Vu Diểu tử vong, hắn không thể đưa ra bằng chứng ngoại phạm, chỉ riêng chi tiết này đã đủ để liệt hắn vào diện nghi phạm cuối cùng.
Quách Hâm đứng tên hai chiếc xe BMWs, một chiếc do chính hắn dùng, một chiếc đưa cho Vu Diểu. Chiếc Phương Hữu Bảo lái đêm đó là của Quách Hâm, còn chiếc của Vu Diểu đã bị trộm mất vào hai tháng trước.
Tiêu điểm của buổi thảo luận nhằm vào vị trí hiện tại của chiếc xe đã mất nọ.
“Xe bị ai trộm? Quách Hâm? Tại sao Quách Hâm lại trộm chiếc xe chính mình mang đi tặng?”
“Chẳng phải vợ hắn ngoại tình à? Có khi hắn biết thế nên hối hận, rồi trộm xe về?”
“Chẳng phải Quách Hâm cấy ghép tim tội phạm giết người à? Có khi hắn đã vạch kế hoạch giết người từ trước rồi.”
“Có lý, đó là một khả năng.”
“Ài, đến nhà Quách Hâm xem là biết ngay mà?”
Đội viên Tổ chuyên án đều đứng dậy, Vu Bân nói, “Anh Lưu, em đi xin lệnh điều tra.”
Lão Lưu nói, “Không cần đâu. Chúng ta cứ đến nói chuyện với hắn trước. Kiểu tính tình cực đoan như hắn, cậu đưa lệnh điều tra ra, rất có thể sẽ khiến hắn chó cùng rứt giậu, nói không chừng còn hành động liều lĩnh.”
Lão Lưu đứng dậy, đang định đi ra ngoài, lại thấy Bạch Minh Ngữ vẫn ngồi im tại chỗ. Nếu là bình thường, chẳng phải cậu sẽ cuống quýt đòi theo sao? Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?
Bạch Minh Ngữ khác thường như vậy, lão Lưu thấy không quen, không nhịn nổi định qua nói vài câu, lại thấy trên trang giấy của Bạch Minh Ngữ chi chít chữ viết và vòng tròn.
Bên ngoài lằng nhằng khó đọc, tất cả đều hướng về trung tâm vòng tròn là Vu Diểu. Phần lớn chữ viết bên ngoài là những cái tên rất lạ, gã chỉ có ấn tượng với một số ít trong đó. Lão Lưu nhíu mày, hỏi, “Bức tranh này là sao?”
Bạch Minh Ngữ ngẩng đầu nhìn lão Lưu, không trả lời mà hỏi lại, “Các chú đi đâu thế?”
Té ra nhóc con này nãy giờ chẳng thèm nghe nội dung thảo luận của bọn họ. Lão Lưu hơi giận, không nghe thì mày ngồi đây làm quái gì? Tưởng đây là đầu giường nhà mày à?
Lão Lưu mất hứng đáp, “Đi điều tra trong nhà Quách Hâm. Mày ở lại đây, để chú bảo Tiểu Vu ra đây, cho mày học nội quy cảnh sát với nó.”
“Tìm xe?”
“Giờ mới biết à? Haizz, bọn chú thảo luận nửa ngày trời mà chẳng lọt tai mày một chữ nhỉ?”
Bạch Minh Ngữ không để ý giọng điệu lão Lưu, chỉ nói, “Các chú đi tìm cũng vô ích thôi, thật đấy, xe không có ở chỗ Quách Hâm. Hơn nữa Quách Hâm cũng không giết người. Anh Phi đã viết rất rõ trong bản phân tích tội phạm rồi mà? Hung thủ cao khoảng 170 centimet, mặt mũi có chỗ thiếu hụt, bản năng đàn ông không đủ. Mà Quách Hâm cao 178 centimet, diện mạo bình thường, báo cáo kiểm tra sức khỏe cũng cho thấy chỗ ấy của hắn không có vấn đề gì. Nên phương hướng các chú chọn sai ngay từ đầu rồi.”
Lão Lưu nghe mà giật giật thái dương. Gã cố nhịn cơn thịnh nộ, thấp giọng nói, “Phân tích tội phạm của Diệp đội trưởng viết từ lâu rồi, bây giờ vụ án đã phát triển đến mức độ này, chứng cứ và manh mối thu được đều hướng về Quách Hâm, suy đoán ban đầu cũng không phải chân lý, quá trình phá án phải không ngừng sửa đổi và gây dựng lại, xuất hiện manh mối mới, tất nhiên phải đi theo con đường mới.” Gã thở dài, nói tiếp, “Không dư hơi cãi cọ với mày nữa, không có gì làm thì đến phòng văn thư hỏi Triệu đại gia xem có gì cho mày làm không. Thực tập sinh đều phải bắt đầu từ vòng này, mày rèn luyện cho tốt đi.”
Bạch Minh Ngữ mím môi, rồi bước tới trước mặt lão Lưu, “Chú Lưu có dám cược với tôi không?”
Lão Lưu “Chậc” một tiếng, kiên nhẫn hỏi, “Cược cái gì?”
“Cược Quách Hâm không phải là hung thủ, cược ai bắt được hung thủ nhanh nhất.”
Lão Lưu nhìn bộ dạng nghiêm túc của Bạch Minh Ngữ, thực sự cũng chẳng coi ra gì. Không phải gã chưa được chứng kiến khả năng của Bạch Minh Ngữ, rất thần kỳ. Nhưng dù có thần kỳ thì vẫn chỉ là sinh viên thôi mà? Tưởng mình là Arsène Lupin thật chắc?
Cược thì cược, ta mà lại sợ thành ranh con lông tóc chưa mọc đủ như mi à? Lão Lưu nhíu mày, ra vẻ âm trầm nói, “Cược thế nào?”
“Chú thắng, tôi giặt tất cho chú một năm, còn tôi thắng…” Bạch Minh Ngữ đảo mắt, cười hì hì, “Anh Phi nói chú từng học làm đầu bếp, nấu cơm rất ngon, nhất là món chân giò Đông Pha và thịt kho dưa chua. Chú nấu cơm cho anh ấy nửa năm được không?”
Lão Lưu ngớ người, nhất thời không kịp phản ứng. Hoàn hồn rồi mới híp mắt nói, “Mày thắng thì chú mệt đấy, nửa năm chân giò Đông Pha với thịt kho dưa chua, muốn chú khuynh gia bại sản à?”
Lão Lưu nổi tiếng là quỷ lôi thôi, đã thế còn lười như hủi. Từ trước đến nay không làm việc nhà, cả năm chẳng thèm xuống bếp một lần. Nhiều năm trước có mời Diệp Phi đến nhà ăn một bữa, ai ngờ Diệp Phi tham ăn như thế. Cả ngày lẽo đẽo theo sau lải nhải xin xỏ, nhờ vả gã làm thêm một lần, gã cũng chẳng thèm nghe. Hờ, tay nghề gia truyền mà lại tùy tiện tiết lộ cho người khác ấy hả? Được ăn một lần đã là phúc đức lắm rồi, đấy là gã nể mặt Diệp Phi thôi, người khác không có cái phúc ấy!
“Tiền tôi trả, chú chỉ cần làm thôi, hơn nữa chỉ có nửa năm, lời hơn hẳn tôi phải giặt tất thối cho chú cả năm còn gì? Nấu cơm dù sao cũng là công việc cao quý, giặt tất… Thấp kém hơn nhiều! Chú xem có thiệt thòi cho tôi không?”
Lão Lưu ngẫm nghĩ, cảm thấy hình ảnh Bạch Minh Ngữ giặt tất thối cho mình cũng rất tươi đẹp, rất hả dạ, nhưng gã vẫn chần chừ. Ngộ nhỡ mà thua…
“Hay là chú sợ tôi thắng chú? Chú không có can đảm đánh cược với tôi à?” Bạch Minh Ngữ thản nhiên nói.
Lão Lưu biết tỏng Bạch Minh Ngữ đang khích gã, nhưng gã vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào bẫy, gã chỉ không phục ở chỗ Bạch Minh Ngữ giỏi quá! Miệng gã méo xệch, “Cược thì cược.” Ông sợ mày à? “Cứ chờ đấy mà giặt tất cho ông!” Lão Lưu cười khà khà, rời khỏi phòng họp.
Bạch Minh Ngữ mỉm cười, cũng theo ra ngoài.
“Chú cho tôi theo với, hai ta cùng chứng kiến thời khắc lịch sử huy hoàng này.” Bạch Minh Ngữ nhanh nhẹn đến bên cạnh lão Lưu.
“Được, đi thôi.”
Lão Lưu mang theo Bạch Minh Ngữ và mấy cảnh sát viên, lái xe tới chỗ ở của Quách Hâm.
Hôm trước Quách Hâm vừa được thả, sáng nay đi một chuyến tới gặp bác sĩ tâm lý, buổi chiều về thẳng nhà. Xe riêng của hắn đậu trước cửa, đám lão Lưu bèn ngồi trong xe nhìn hắn xuống xe lên lầu.
Lão Lưu vừa định đẩy cửa xuống xe, Bạch Minh Ngữ đã kéo lại, “Ấy, chú Lưu, nhìn tài xế của Quách Hâm kìa.”
Lão Lưu khó hiểu nhìn Bạch Minh Ngữ, sau đó chuyển sang nhìn khuôn mặt gã tài xế đang sắp lên xe, nhíu mày, “Gã tài xế đó làm sao?”
“Chú không thấy trông gã đặc biệt quá à?” Bạch Minh Ngữ hỏi.
“Cũng bình thường, kiểu khuyết tật này chú gặp nhiều rồi.” Lão Lưu kỳ quái nhìn Bạch Minh Ngữ, “Đừng bảo chú gã chính là tên tội phạm giết người biến thái có khuôn mặt thiếu hụt mày đang phỏng đoán nha. Nghi ngờ người khác là phải có căn cứ, mày đâu thể đoán mò không cần bằng chứng. Trên đời rất nhiều người mặt mũi xấu xí, lúc trước cũng loại bỏ mấy nghi phạm mặt đầy mụn nước còn gì?”
Bạch Minh Ngữ cười đến rạng rỡ, “Chú Lưu ơi, tin tôi đi, tôi nhớ dai hơn chú nghĩ nhiều lắm đó. À đúng rồi, chú nói là phải giữ lời nha, anh Phi tỉnh lại có được ăn thịt không là nhờ hết vào chú đó.”
“Mày… Mày đúng là to gan! Cứ chờ mà giặt tất cho ông! Ranh con!” Nói xong, lão Lưu căm giận xuống xe.