Tội + Cộng Sự

Chương 11: Hung thủ xuất hiện




Tối hôm trước Diệp Phi ngủ luôn trong đội, sáng sớm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

“Alo?”

“Diệp Phi!”

“Mẹ à?”

“Mày còn biết mẹ là mẹ mày cơ đấy?”

Diệp Phi nhăn mặt nhìn đồng hồ đeo tay, mới 5 giờ.

“Mới sáng sớm mà mẹ hăng hái thế, có chuyện gì ạ?”

“Chuyện gì ấy hả? Mày nói xem mấy ngày mày không về nhà rồi? Từ hôm mẹ đón Tiểu Sương đến là mày mất biệt, có thằng cha nào như mày không? Sao số Tiểu Sương lại khổ thế này? Vớ phải thằng cha tệ bạc như mày…” Mẹ Diệp nức nở.

Diệp Phi chỉ thấy nhức đầu như búa bổ, anh ngồi dậy, bóp trán giải thích, “Haizzz…. Mẹ khóc cái gì? Không phải con không muốn về mà là bận quá, vẫn còn mấy vụ trọng án chưa phá, con không làm không được. Mẹ chờ con xong việc, xong việc chắc chắn con sẽ về thăm mẹ và Tiểu Sương được không? Mấy hôm nay làm phiền mẹ vất vả, mẹ giúp con trông Tiểu Sương nhé.”

“Đừng có giở trò nói dối mẹ, mày sống với Trang Dao bao nhiêu năm cũng có thấy mày về nhà đâu?”

“Thế tóm lại là mẹ muốn thế nào?”

“Về ngay cho mẹ!”

“Không được, con đang bận, mẹ đừng làm phiền con nữa được không?”

“Mày!” Mẹ Diệp ngừng một chút rồi quát, “Mày y như ba mày!”

Nói xong thì hừ một tiếng, dập máy đánh “Cạch”.

“Con không giống ba thì chết à?” Diệp Phi nhìn điện thoại, nói.

Thực ra Diệp Phi cũng định về, nhưng anh chỉ không muốn gặp lại Diệp Sương. Nếu cô bé quý anh thì anh ra dáng người cha hiền hòa cũng không sao, tim ai mà chẳng làm bằng thịt. Nhưng Diệp Sương lại tuyệt không thích anh, đã vậy còn không phải con anh, bắt anh yêu quý cô bé thì quá sức anh rồi. Anh thật sự không làm được. Nếu để mẹ biết thì bà sẽ quở trách anh. Anh không nói rõ việc này, rốt cuộc lại làm bà bực bội, bản thân anh cũng chẳng thoải mái gì.

Anh định gọi về an ủi mẹ đôi câu, nhưng sau lại nghĩ, đằng nào cũng có thằng em đáng yêu ở nhà dỗ dành, chắc mẹ vui lên sớm thôi.

Diệp Phi lười biếng duỗi lưng, ném điện thoại sang bên, chuẩn bị đứng dậy rửa mặt.

Lưng còn chưa thẳng, điện thoại lại reo vang, anh nhìn tên người gọi đến, tim thót lên một cái, vội vàng ấn nghe.

Là Bạch Minh Ngữ, cậu nói có manh mối quan trọng, bảo anh đến trường ngay.

Diệp Phi lấy tốc độ nhanh nhất chỉnh trang bản thân, báo cho Lưu Đức Chí, rồi lái xe thẳng đến trường.

Diệp Phi đỗ xe trước ký túc xá, Bạch Minh Ngữ đang chờ anh ngoài cửa. Lưu Đức Chí mang theo người của đội tới sau, đám cảnh sát mặc thường phục đứng chật kín phòng bảo vệ, Uông Manh nhìn thấy vậy thì câm nín.

“Nhiều người nhìn tôi như thế, tôi không thốt ra lời.” Uông Manh nói.

Cô nhóc này cũng nhiễu sự gớm.

Diệp Phi nhìn lão Lưu, lão Lưu hiểu ý, bảo những người khác ra ngoài, trong phòng chỉ còn bốn người, Lưu Đức Chí, Vu Bân, Diệp Phi, Bạch Minh Ngữ.

Diệp Phi và Lưu Đức Chí phụ trách đặt câu hỏi, Vu Bân ghi biên bản, Bạch Minh Ngữ…

Nhàn rỗi.

Lão Lưu liếc mắt nhìn Bạch Minh Ngữ, không rõ tại sao Diệp Phi lại mang theo thằng nhỏ này, định làm gì vậy chứ?

Diệp Phi nhìn Uông Manh, “Giờ đã nói được chưa?”

Uông Manh cầm cốc nước lớn uống một ngụm, lắc lư cẳng chân vừa nhỏ vừa trắng, ấp a ấp úng, “Thực ra tôi cũng chưa chắc lắm… Có thể là tôi nhầm.”

“Cô chỉ cần khai ra vấn đề cô cho là khả nghi, còn chắc hay không sẽ do chúng tôi quyết định.” Lão Lưu nhíu mày xen vào.

Uông Manh bị bộ dạng thổ phỉ của lão Lưu dọa sợ, run rẩy, bĩu môi, cúi đầu xuống.

Diệp Phi lườm lão Lưu, lão Lưu vội vàng đổi mặt, chuyển sang hiền hòa dịu dàng, nhe răng cười, “Bạn học này, không sao mà, bạn cứ nói đi, để chú cảnh sát phán đoán thay bạn.”

Uông Manh ngước mắt lên nhìn lão Lưu và Diệp Phi, quyết định ngó lơ lão Lưu, chỉ nhìn Diệp Phi, “Vâng, chuyện là thế này, lúc tôi mới vào năm thứ nhất, ở cùng phòng tôi có một nữ sinh tên là Khương Tịnh.”

Lão Lưu gãi gãi đám râu ngắn trên cằm, vốn đang khó chịu vì mấy nữ sinh chỉ thích kiểu “trắng trẻo mịn màng” như Diệp Phi, nhưng nghe thấy Uông Manh bắt đầu nói thì lập tức im lặng.

Uông Manh tiếp tục, “Khương Tịnh là con nhà nông, gia đình không giàu có, nhưng xinh đẹp vô cùng, vừa vào trường đã được mọi người gọi đùa là hoa khôi. Khương Tịnh là một người tự ti hướng nội, không giỏi giao tiếp với người khác, dần dần các bạn bắt đầu xa lánh cô ấy, nhưng hai chúng tôi lại rất hợp nhau, có thể vì cả hai đều hơi quái quái? Sau này chúng tôi làm bạn với nhau. Giữa năm thứ hai chúng tôi chọn học chung môn Hóa. Giáo viên môn ấy tên là Trương Lương Ngọc, một người đàn ông rất hấp dẫn…”

Nghe đến đây vẫn chưa thấy liên quan gì tới vụ án, nhưng Diệp Phi không xen ngang, đế Uông Manh nói tiếp.

“Khương Tịnh vừa gặp đã thích giáo sư Trương.” Uông Manh ngừng một lát.

“Tiếp đi.” Bạch Minh Ngữ thúc giục, bị lão Lưu lườm.

Uông Manh hình như lại rất tin tưởng Bạch Minh Ngữ, gật đầu với cậu rồi nói tiếp, “Giáo sư Trương có lẽ cũng có ý với Khương Tịnh, luôn trả lời Khương Tịnh, lên lớp cũng thích hỏi bài Khương Tịnh, thỉnh thoảng hết giờ học, hai người còn trao đổi rất lâu. Khương Tịnh thường xuyên bảo tôi đi trước, còn cô ấy tán gẫu và đi bộ về với giáo sư Trương. Thời gian đó có lẽ là quãng thời gian vui vẻ nhất cuộc đời Khương Tịnh, cô ấy thường nói với tôi, cô ấy đã yêu một người, sau khi tốt nghiệp cũng muốn lấy người đó. Tuy cô ấy không nói người đó là ai, nhưng tôi biết chắc chắn đó là giáo sư Trương.

Đương nhiên tôi cũng mừng cho cô ấy, nhưng cũng có chút lo lắng, bởi vì Trương Lương Ngọc đã 33 tuổi, lớn hơn Khương Tịnh 14 tuổi, lại còn là giáo viên, tôi nghĩ họ không hợp. Nhưng nhìn Khương Tịnh hạnh phúc như thế, tôi cũng không nói gì, chỉ im lặng chúc phúc cho cô ấy. Nhưng mà, không ngờ là…”

Uông Manh gục đầu xuống, chóp mũi đỏ lên, nghẹn ngào, “Sau kỳ nghỉ đông, trở lại trường, Khương Tịnh như biến thành người khác, cáu kỉnh, điên cuồng, nửa đêm còn nói mơ, đôi lúc khóc đến tỉnh lại, thậm chí còn mất ngủ vài ngày. Các bạn khác đều không chịu nổi, yêu cầu chuyển phòng, vì thế cả phòng chỉ còn tôi và Khương Tịnh. Chuyện của Khương Tịnh, tôi cũng hỏi qua vài lần, nhưng cô ấy nhất quyết không nói, tôi chỉ biết là cô ấy đang đau khổ vô cùng, nghĩ có lẽ sau một thời gian sẽ vui lên, nhưng ai ngờ, khai giảng được một tháng thì Khương Tịnh chết.”

Diệp Phi nhíu mày, thấp giọng hỏi, “Chết như thế nào?”

“Chết trong phòng ngủ, bị người ta dùng dao cắt đứt cổ họng, khoét sạch bụng…” Nói tới đây, Uông Manh bưng mặt khóc, thân thể gầy gò run lên bần bật.

Cả bốn người trong phòng đều giật mình. Diệp Phi lấy khăn tay trong túi đưa cho Uông Manh, vỗ vai cô, hỏi, “Theo như cô nói thì trước đây đại học Y từng xảy ra án mạng? Vụ đó ra sao rồi?”

Uông Manh lau nước mắt, lắc đầu, “Không, cảnh sát điều tra nửa năm không tìm được hung thủ, người nhà đến bắt đền, nhà trường bồi thường, vụ án cũng bị hội đồng trường dìm xuống, không cho phép ai bình luận, về sau không ai nhắc tới nữa.”

Diệp Phi hỏi lão Lưu, “Vụ này lúc ấy là của bên Dân sự à?”

Lão Lưu đáp, “Hẳn là vậy.”

Diệp Phi nhìn Uông Manh, “Vụ án này do Ban Dân sự thụ lý, chúng tôi cũng không thể nhúng tay vào, nhưng hãy tin rằng họ sẽ đòi lại công bằng cho người đã khuất, nhưng nó có mối liên hệ gì với vụ án phòng 311? Không phải cô đã nói cô biết hung thủ vụ án phòng 311 sao?”

Uông Manh vừa lắc đầu vừa gật đầu, “Tôi cũng không biết suy nghĩ của mình đúng hay không, ngài giúp tôi phán đoán một chút. Tôi không biết người nọ có phải hung thủ 311 hay không, nhưng tôi khẳng định hắn chính là hung thủ đã giết Khương Tịnh!”

Mọi người căng thẳng, Diệp Phi vội hỏi, “Là ai?”

“Trương Lương Ngọc!”

“Tại sao lại nghĩ là hắn?”

“Chuyện là thế này, nghỉ đông năm ấy, Khương Tịnh và Trương Lương Ngọc đã từng đi chơi vài ngày, khi đó Khương Tịnh nhắn tin cho tôi, mập mờ tâm sự hai bọn họ đã quan hệ với nhau. Lúc ấy tôi còn mừng cho họ, nhưng nghỉ đông kết thúc, Khương Tịnh đột nhiên thay đổi, chắc chắn đã bị một cú shock nặng. Có lần tôi vô tình nhìn thấy kết quả xét nghiệm trong túi của Khương Tịnh, mới biết cô ấy đã mang thai. Sau khi cô ấy chết tôi mới hay, hóa ra Trương Lương Ngọc đã kết hôn rồi, con hắn cũng đã sáu tuổi. Lúc cảnh sát điều tra hắn, hắn nói quan hệ giữa hắn và Khương Tịnh chỉ là quan hệ thầy trò bình thường, sự thật là cả hai đã từng đi chơi với nhau, nhưng lúc ấy cũng có một số sinh viên và giáo viên khác, những người đó đều có thể chứng minh. Hơn nữa hắn cũng có đầy đủ bằng chứng ngoại phạm, Khương Tịnh chết đi, bụng bị khoét sạch, xét nghiệm tử thi không thể biết đứa trẻ là con ai, nên Trương Lương Ngọc được loại bỏ hiềm nghi.”

“Tức là, Trương Lương Ngọc nói dối?” Diệp Phi hỏi.

“Đúng vậy! Hắn đã từng quan hệ với Khương Tịnh! Còn làm Khương Tịnh mang thai! Hắn lại nói dối là không, còn khoét bụng Khương Tịnh để chối tội.”

“Lúc đó cô có cung cấp tin nhắn kia cho cảnh sát điều tra không?”

Uông Manh mím miệng, cười khổ, “Khương Tịnh vừa nhắn xong thì tôi xóa luôn, sợ nếu có ai biết thì cô ấy lại mang tiếng xấu, mà nói, ai lại đi lưu trữ những tin nhắn như thế?”

“Vậy thì không có đối chứng, chỉ là hoài nghi mà thôi, thứ cảnh sát cần là chứng cứ.”

“Có, tôi có chứng cứ.” Uông Manh vội vàng nói.

“Chứng cứ gì?”

“Tôi lên mạng cả ngày, lại thích nghiên cứu kỹ thuật mạng, thường hay phát triển virus, thích xâm nhập vào máy tính người khác…” Nói tới đây, Uông Manh chột dạ liếc mắt nhìn mọi người, thấy tất cả chỉ kinh ngạc chứ không nổi giận, mới dám tiếp tục nói, “Khương Tịnh chết mấy tháng, có lần tôi vô ý xâm nhập vào máy tính của Trương Lương Ngọc, bẻ khóa QQ của hắn, đăng nhập vào thì thấy các đoạn chat của hắn và Khương Tịnh, hầu như đều là mấy chuyện thầm kín, khó mở miệng…”

Cô đỏ mặt, dừng một lát, rồi nhíu mày nói tiếp, “Những đoạn chat đó chứng minh hai người họ là tình nhân! Và bọn họ đã quan hệ trong chuyến đi chơi đó. Hắn còn thường xuyên post tản văn và truyện ngắn trên diễn đàn Thiên Nhai, còn rất được hoan nghênh, tôi cũng thử đọc, trong đó có một đoạn rất kỳ lạ, đừng trông tôi học khoa Lý, ngữ văn của tôi không tệ lắm đâu, tôi nhận ra đó là thơ giấu đầu. Nối từ đầu tiên của các câu lại đọc lên như sau:

Tôi bị sự mĩ lệ xa xa đâm mù hai mắt.

Tỉnh lại đi, Ác quỷ trong thân thể tôi.

Khi tôi quay đầu,

Hai tay đã dính đầy máu.

Mục dương cô nương, thân hình thiếu nữ.

Mục Dương cô nương, khuôn mặt thanh xuân.

Xin lỗi, tôi đã giết em.

Chỉ để niêm phong ký ức tuyệt vời ấy.

Mục Dương cô nương, hẹn em dưới Địa Ngục.

Theo lý thì bài thơ này không có gì khác thường, nhưng đặt trên người Trương Lương Ngọc thì lại thành kỳ quái, tại sao hắn đột nhiên phải dùng thủ pháp giấu đầu để viết thơ? Tôi vốn đã cho rằng hắn sát hại Khương Tịnh, nên lại càng nghi ngờ bài thơ này, vì thế tôi copy lại những đoạn chat của hắn và Khương Tịnh, cộng thêm cả bài thơ kia, định tìm cơ hội trình báo với cảnh sát, nhưng cuối cùng tôi lại không dám, tôi sợ người ta không tin tôi, đánh động Trương Lương Ngọc, hắn sẽ đến giết tôi, các ngài cũng biết mấy người trong Ban Dân sự…”

Diệp Phi và lão Lưu nhìn nhau, bỗng nhiên thấy mất mặt, lão Lưu nhịn không được ho khan.

“Mãi đến hai năm sau, án mạng xảy ra tại phòng 311, các ngài đến, còn có Bạch Minh Ngữ.” Uông Manh nói, nhìn sang Bạch Minh Ngữ, mặt đỏ lên, ngại ngùng cười với cậu, “Tối qua tôi đến tìm Bạch Minh Ngữ, kể lại chuyện này với cậu ấy, cậu ấy thông minh lắm, tôi vừa đưa bài thơ này ra, cậu ấy đã hiểu ngay mánh khóe rồi!”

Diệp Phi tiếp nhận tờ giấy, đọc xong, chuyển cho lão Lưu, sau đó nhìn Bạch Minh Ngữ ngồi cạnh giường, hỏi cậu, “Cậu hiểu ra điều gì?”

Bạch Minh Ngữ đang khoanh tay, hai chân dạng ra, đầu hơi cúi, vẻ mặt nghiêm túc. Nghe thấy Diệp Phi hỏi, cậu ngước mắt nhìn anh, “Diệp đội trưởng không nhìn ra?”

Diệp Phi sửng sốt, nhướn mày, “Đố tôi à?”

“Vâng.” Bạch Minh Ngữ cười cười.

Diệp Phi nhìn cậu một lát, sau đó bình tĩnh lấy hộp kẹo cao su trong túi ra, đổ hai viên ném vào miệng, cười hỏi, “Bạn cùng phòng của Uông Manh tên là gì?”

“Khương Tịnh!” Không đợi Bạch Minh Ngữ trả lời, lão Lưu sốt ruột đáp thay, gã và Vu Bân cùng đọc đi đọc lại, đọc mãi chẳng thấy vấn đề gì.

“Mục Dương cô nương trong thơ chính là Khương Tịnh mà.” Diệp Phi nói.

Lão Lưu và Vu Bân tiếp tục nhìn, Vu Bân vỗ đùi, “A! Thì ra là vậy!” Lão Lưu thấy Vu Bân đã hiểu, sốt ruột nóng cả mặt, kiên trì hỏi, “Rốt cuộc là sao? Nói rõ ràng ra được không?”

Vu Bân cười hì hì, “Mục Dương cô nương còn gọi là gì được?”

Lưu Đức Chí ngẫm nghĩ, “Mục Dương nữ.”

“Dương nữ (羊女) tức là Khương (姜) đó!” Vu Bân vênh váo đáp, “Dễ hiểu quá còn gì! Lưu đại ca này, anh có đi học không đấy?”

Lưu Đức Chí trừng mắt, vỗ đầu Vu Bân, “Vênh váo cái gì? Có phải mày nghĩ ra đâu! Diệp đội trưởng cơ mà!”

Vu Bân bĩu môi, vội vàng nói sang chuyện khác, ríu rít, “Mục Dương nữ là ‘Khương’, thiếu nữ thanh xuân là ‘Tịnh’, xin lỗi tôi đã giết em, thực ra chính là “Khương Tịnh, xin lỗi, tôi đã giết em”. Diệp đội trưởng! Có phải chúng ta thẩm vấn Trương Lương Ngọc luôn được rồi không?”

Bạch Minh Ngữ nhìn Diệp Phi, Diệp Phi đọc được trong ánh mắt cậu câu “Trẻ nhỏ dễ dạy”, anh bất đắc dĩ nhìn Bạch Minh Ngữ, “Đừng vội, hắn không chạy thoát được.”

“À đúng rồi, thế vụ án này liên quan gì đến vụ phòng 311?” Lưu Đức Chí vội hỏi.

Tất cả lại chuyển sang nhìn Uông Manh, Uông Manh nhíu mày, nói, “Tôi cảm giác là có liên quan… Bởi vì, Lưu Tiêu Tiêu và Trương Lương Ngọc cũng từng vượt quá quan hệ thầy trò. Một lần cuối tuần tôi đi Thiên Tân chơi, nhìn thấy họ nắm tay dạo phố ở Tân Giang. Nhưng về sau Lưu Tiêu Tiêu lại cặp kè với một ông chủ lớn, tôi cảm giác Trương Lương Ngọc có thể ghi hận trong lòng nên mới trả thù Lưu Tiêu Tiêu, nếu hắn có thể giết Khương Tịnh thì tại sao lại không thể giết Lưu Tiêu Tiêu? Tôi suy đoán, những người khác đều xui xẻo nên mới phải chết chung với Lưu Tiêu Tiêu!”

Hô! Cô bé này còn rất hăng hái!

Lời Uông Manh khiến tất cả chấn động, Diệp Phi đứng dậy, “Đây đúng là manh mối quan trọng! Nhưng lời nói không phải là bằng chứng, cô có chứng cứ chứng minh hai người nọ đã từng yêu nhau không?”

Uông Manh tự hào cười, “Lúc nhìn thấy họ đi dạo phố là tôi đã để mắt rồi, lấy máy ảnh chụp ngay, giờ ảnh vẫn để trong tủ khóa phòng tôi mà!”

“Giỏi! Cô bé giỏi lắm”! Lão Lưu vỗ bàn, xúc động bật dậy, “Diệp đội trưởng! Tôi đề nghị lập tức thẩm vấn Trương Lương Ngọc!”

Hiềm nghi Trương Lương Ngọc giết người cơ bản đã xác định, Diệp Phi không trì hoãn, cử Đinh kỹ thuật lên mạng xác nhận lại lời Uông Manh, bài thơ kia đúng thật là do hắn viết. Ảnh chụp trong máy của Uông Manh cũng có thể chứng thực hắn đã từng có quan hệ với Lưu Tiêu Tiêu. Diệp Phi lập tức liên hệ với hội đồng nhà trường, yêu cầu phối hợp vây bắt Trương Lương Ngọc.

Bạch Minh Ngữ cũng muốn đi theo xem bắt người, Diệp Phi bèn nghĩ cách đưa cả Bạch Minh Ngữ đi, chở cậu đến chung cư của Trương Lương Ngọc.

Xe vừa vào cổng chung cư đã nghe thấy một tràng tiếng gào thét chửi bới và tiếng va chạm phát ra từ một khu căn hộ. Hai người nhìn xe cảnh sát trước cửa, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao thế? Gã giáo viên này chẳng lẽ có ba đầu sáu tay?

Diệp Phi đỗ lại, dặn Bạch Minh Ngữ ngồi im trong xe không được ra ngoài, dặn dò cậu xong thì bước vào tầng một. Lúc này tiếng đánh chửi đã chuyển từ tầng bốn xuống dưới, ầm ĩ đến tầng một.

Diệp Phi mở cửa, năm sáu người lăn ra, va vào anh. Anh lảo đảo, phản ứng nhanh, lập tức xoay người, nhìn kỹ, trong sáu người có ba cảnh sát và hai cảnh sát thường phục, người cuối cùng chính là Trương Lương Ngọc. Trương Lương Ngọc nhã nhặn gầy gò lúc này như một khẩu súng phóng hỏa tiễn, vùng vẫy điên cuồng, hất tung đám cảnh sát cao lớn xung quanh, chạy ra cổng chung cư.

Diệp Phi đột nhiên nhớ lại vụ án “‘Phi mao thối’ (cặp giò vàng) trong khách sạn Thập Bát” năm nào. Hai cảnh sát thường phục trong đội của Lưu Đức Chí nổi tiếng là mạnh mẽ, mà kể cả không mạnh mẽ thì vẫn còn ba người nữa cơ mà? Tại sao năm gã đàn ông lại không bắt được một thư sinh trắng trẻo?

Diệp Phi và mấy cảnh sát cùng chạy tới, chân anh dài nên sức bật mạnh, đoạt giải quán quân chạy nước rút Đại hội thể thao ngành bao nhiêu năm nay. Chỉ vài bước, anh đã lao tới phía sau Trương Lương Ngọc, nắm lấy cổ áo hắn, lợi dụng quán tính kéo hắn lại, ném xuống đất.

Diệp Phi hành động vừa nhanh vừa chuẩn xác, khóa hai tay hắn sau cổ. Chỉ nghe tiếng xương kêu “Rắc”, tất cả, bao gồm cả Diệp Phi, đều cho rằng như vậy là xong, ai ngờ Trương Lương Ngọc vẫn như một con thú dữ, hắn thình lình bật dậy, đẩy Diệp Phi ngã xuống đất, đám cảnh sát bên cạnh lập tức bao vây, Trương Lương Ngọc lại như mới nuốt thuốc kích thích, có thể dùng “Điên cuồng” để hình dung, hết đá lại cắn, vừa đạp vừa đập, sức lực lớn kinh người, cảnh sát không thể khống chế được hắn. Hắn giống một con cá chạch, luồn qua vòng vây, lao ra ngoài.

Diệp Phi tự nhủ, mẹ kiếp quái vật! Tên này nuốt tiên đan của Thái Thượng Lão Quân à? Hay là truyền nhân của cao thủ võ lâm nào đó? Diệp Phi tức giận chửi, lại một lần nữa đuổi theo.

Lần này Diệp Phi không nể tình nữa, đuổi tới sau lưng Trương Lương Ngọc, một cước đạp giữa lưng hắn, khiến cả người hắn nhào về phía trước, trượt dài hơn một mét dưới đất. Trương Lương Ngọc chưa kịp lật mình thì Diệp Phi đã nhào lên, cưỡi trên người hắn, một đấm nện thẳng xuống mặt hắn. Nhưng ngay khoảng khắc chạm mắt với Trương Lương Ngọc, Diệp Phi kinh ngạc, anh thoáng do dự, cú đấm không chính xác, đánh vào cằm Trương Lương Ngọc. Trương Lương Ngọc nhân lúc Diệp Phi phân tâm, lại một lần nữa lật người đẩy Diệp Phi xuống, lao nhanh về phía cổng chính.

Những cảnh sát khác lao qua Diệp Phi, Diệp Phi không đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Trương Lương Ngọc.

Trương Lương Ngọc chạy tới cổng chung cư, trùng hợp đụng phải Vu Bân, Vu Bân vừa giơ tay ra, còn chưa đụng tới người, Trương Lương Ngọc đã thình lình ngã nhào xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Vu Bân lập tức lấy còng tay ra khống chế hắn, hô to, “Tôi bắt được hắn rồi!”

Một đám cảnh sát mệt đến khom lưng thở dốc, hổn hển khó hiểu nhìn Vu Bân, Vu Bân cũng không hiểu lắm, nói, “Chẳng uổng công luyện Bát quái chưởng, thế mà lại cách không đánh người được cơ đấy!”, làm tất cả dở khóc dở cười, nhưng vẫn chẳng rõ vì sao.

Bạch Minh Ngữ ngồi trong xe xem cuộc vui, lúc này mới bước xuống, đi tới bên cạnh Diệp Phi, tò mò hỏi anh, “Anh Phi, sao lúc nãy anh lại do dự?”

Diệp Phi kinh ngạc nhìn Bạch Minh Ngữ, “Cậu nhìn thấy à?”

“Rõ ràng cú đấm của anh có thể hạ gục hắn mà.”

Sức quan sát của Bạch Minh Ngữ khiến Diệp Phi xúc động, anh thở dài, nhìn ra cổng chính, thấp giọng nói, “Tôi gặp phải không ít vụ án rồi, nhưng thật sự đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh mắt như vậy.”

“Ánh mắt gì?” Bạch Minh Ngữ hỏi.

“Hoang mang, đau khổ, kinh hoàng, phẫn nộ, còn có tuyệt vọng, và… Nhiều lắm, tôi không biết hình dung như thế nào.”

Bạch Minh Ngữ nhìn theo ánh mắt Diệp Phi.

“Nhất định là hắn rất muốn sống.” Cậu nói.

“Nhưng hắn biết mình không sống nổi.” Diệp Phi nói tiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.