Tôi Coi Cậu Là Anh Em

Chương 17




Một tuần sau khi năm học bắt đầu, Phương Mặc trở thành một trạch nam đam mê hoạt hình 2D nổi tiếng trong trường.

Cậu có ngoại hình tương đối bắt mắt và có thể dễ dàng để lại ấn tượng với người khác. Hai người bạn cùng phòng ký túc xá với cậu nhìn có vẻ ngây thơ và ngốc nghếch, miệng không phải rộng bình thường, lại quen thân với nhau, hihihaha, chuyện gì cũng có thể mang ra chêu chọc. Một đến hai đi, danh tiếng vang xa. Rất nhiều người mà Phương Mặc không hề quen biết đều biết rằng ở phòng 301 có một anh chàng đẹp trai thích xem hoạt hình đắm chìm bởi những cô gái 2D ngực khủng.

Một tuần nữa trôi qua, mỹ nhân ngày nào cũng chủ động tìm chủ đề để trò chuyện với Phương Mặc cũng trở nên im lặng.

Phương Mặc không biết có nên cảm tạ hay không.

Trong sự bất lực của mình, anh suy đi nghĩ lại hai điều.

Vì sao Hứa Hy Nhiên, một tên trạch nam thật sự, lại được những người xung quanh đón nhận nồng nhiệt như vậy, cũng vì thế mà không có ai để ý đến hắn quá nhiều. Anh ấy rõ ràng rất đẹp trai và dễ nhìn, nhưng độ tương phản lại rất lớn.

Tại sao mỹ nhân thích cậu lại rời đi ngay sau khi nhận định rằng cậu là trạch nam, nhưng cậu vẫn mê đắm Hứa Hi Nhiên sau khi xem đủ loại thao tác ma thuật của hắn ta.

Có lẽ là bởi vì người đàn ông này nhiều lúc khiến cậu không nói nên lời, luôn có nhiều chi tiết khiến tim cậu loạn nhịp.

Ví dụ như, khi Phương Mặc cuối cùng cũng bí mật xác nhận được lịch học của Hứa Hi Nhiên, âm thầm đợi ở cửa khu ký túc xá bắt người mời anh ấy đến căng tin ăn trưa, Hứa Hi Nhiên gật đầu đồng ý và lấy ra một chiếc túi nhỏ thức ăn cho mèo từ cặp đi học của mình.

"Cậu có muốn đi đường vòng với tôi không?" Anh hỏi Phương Mặc, "Tôi dẫn cậu đi gặp một bé dễ thương."

Phương Mặc liên tục gật đầu.

Cậu đi theo Hứa Hi Nhiên một vòng ngắn quanh khu nhà ở thì đi tới một khu vườn nhỏ.

Hứa Hi Nhiên vừa đến gần, một con mèo con tròn trịa màu xám chạy ra kêu meo meo, đuôi dựng lên. Phương Mặc nhận ra nó. Trước khi chính thức gặp Hứa Hi Nhiên, cậu đã nhìn thấy ảnh của tiểu gia hỏa trong vòng bạn bè của Hứa Hi Nhiên.

Hiện tại đã hơn nửa tháng trôi qua, nhóc con ban đầu đã lớn hơn rất nhiều, chiếc đuôi nhỏ nhọn ngày nào giờ đã trở nên thon dài và mềm mại.

Hứa Hi Nhiên cẩn thận đổ thức ăn cho mèo lên mép bồn hoa, nhóc con lập tức ăn.

"Dễ thương không?" Hứa Hi Nhiên hỏi Phương Mặc.

Phương Mặc không trả lời, cậu đang chịu đựng sự đấu tranh trong lòng. Cậu muốn chạm vào nó nhưng nó quá bẩn. Lát nữa phải đi ăn cơm, không xuống tay được.

"Cậu đây là biểu cảm gì thế?" Từ Hi Nhiên ngơ ngác nhìn hắn, "Cậu khẩn trương cái gì?"

Phương Mặc nắm tay thành nắm đấm nhẫn nhịn: "Tên nó là gì?"

"Tôi không có đặt tên cho nó," Hứa Hi Nhiên nói, "Cũng không thể nhận nuôi nó. Đặt tên cho nó cảm tình quá sâu, như vậy cũng không tốt."

Phương Mạt liếc anh một cái, trong lòng khẽ động: "Không bằng gọi là Tiêu Dao đi."

Hứa Hi Nhiên sửng sốt, đỏ mặt.

Hiếm khi thấy người này xấu hổ, nên Phương Mặc có chút hưng phấn, tiếp tục trêu chọc hắn: "Cậu đặt tên cho nó, cho dù không lấy về nuôi thì vẫn coi như cậu có mối liên hệ đặc biệt với nó.. Không đúng, các cậu hay dùng từ đó gọi là gì ấy nhỉ.. Ràng buộc đúng chứ? Hai người có một mối ràng buộc. Nói không chừng vì để báo đáp cậu, nửa đêm nó sẽ biến thành một cô gái xinh đẹp đến tìm cậu đó."

Hứa Hi Nhiên nghe được lời này, lặng lẽ thở dài.

"Vậy thì thôi đi," anh nói rồi lắc đầu buồn bã, như thể đã nhìn thấu hồng trần, "Tôi mới biết đó là giới tính nam cách đây vài ngày."

Phương Mặc phun nước.

"Có lúc tôi cảm thấy, bản thân như trúng phải bùa lú thuốc mê," Hứa Hi Nhiên tiếp tục nói đến, "trong hiên thực đâu chỉ sợ là một con mèo, người muốn tiếp cận tôi cũng toàn là đồng giới."

Phương Mặc liếm môi, hơi xấu hổ tiếp lời, cùng với đó bắt đầu cảm thấy áy náy.

"Thôi vậy," Hứa Hi Nhiên quay người, "Đi, đi ăn cơm."

Hai người họ không cùng chuyên ngành thời gian lên lớp cũng không giống nhau, trong thời gian gần đây cơ hội gặp nhau cũng không nhiều.

Hiếm có dịp cùng nhau ăn bữa cơm, Hứa Hi Nhiên thoạt nhìn rất vui vẻ. Họ trò chuyện một lúc về các môn học của nhau, Phương Mặc tình cờ nhắc đến một trong những môn học tự chọn của mình trong học kỳ này.

"Vị giáo sư đó chắc chắn sẽ bảo tôi đứng dậy trả lời câu hỏi," cậu thở dài, "Tôi thậm chí còn không dám trốn tiết."

Hứa Hi Nhiên nghe xong lập tức cau mày: "Giáo sư nào, họ của người nọ là gì?"

Phương Mặc nghĩ ngợi một lát: ".. Tôi thật sự không nhớ rõ."

Đó chỉ là môn tự chọn, ban đầu cậu cũng chỉ định đi loanh quanh, lần nào cũng chọn chỗ ngồi trong góc. Giáo sư chỉ gọi tên điểm danh trong buổi học đầu tiên và không hề quan tâm đến việc thỉnh thoảng có người vắng mặt trong lớp. Nhưng vị giáo sư này lại quá chú ý đến Phương Mặc, khiến Phương Mặc sợ phạm sai lầm.

"Có phải người đeo một cặp kính gọng mỏng, đại khái cao cỡ này, trông khá nhã nhặn?" Hứa Hi Nhiên hỏi.

Phương Mặc nghĩ lại một hồi rồi gật đầu: "Đúng rồi. Cậu cũng lên lớp của giáo sư rồi sao?"

Vẻ mặt của Hứa Hi Nhiên lập tức trở nên nghiêm túc: "Ngoại trừ trong giờ học, vị giáo sư ấy có từng đến gặp riêng cậu không?"

"Không," Phương Mặc rốt cuộc phản ứng kịp, "người này có vấn đề gì sao?"

"Vấn đề lớn đó," Hứa Hi Nhiên nói, "là lỗi của tôi, đáng ra tôi nên cảnh báo cậu từ sớm."

Trông anh rất lo lắng và quan tâm, điều này khiến Phương Mặc có chút cảm động.

"Trước kia vị giáo sư đó từng lên lớp chuyên ngành của chúng tôi," Hứa Hi Nhiên nói, "Trong thời gian đó giáo sư ấy liên tục gửi cho tôi.. những tin nhắn kiểu đó."

".. Loại nào?"

Hứa Hi Nhiên khẽ "chậc" một cái rồi nhìn Phương Mặc với ánh mắt "bạn hiểu chứ".

Phương Mặc quả nhiên hiểu được.

"Rất rõ ràng sao?" Cậu hỏi.

"Cũng không đến mức đó, ban đầu cũng rất bình thường, chỉ là tỏ ra rất quan tâm đến tôi, cùng nhau trò chuyện về một số chủ đề liên quan đến học tập, sau đó càng ngày càng kỳ lạ," Hứa Hi Nhiên có vẻ không đành lòng nhìn lại quá khứ "Bắt đầu hỏi về chuyện trong nhà cho tôi tiền tiêu vặt có đủ dùng không, nói muốn giúp đỡ tôi nhiều hơn trong học tập và cuộc sống. Ngày lễ còn gửi cho tôi một bao lì xì lớn và mời tôi đến nhà anh ấy ăn tối."

"Anh ta muốn bao dưỡng cậu?" Phương Mặc hét lớn.

Lập tức rất nhiều người xung quanh đều nhìn sang với ánh mắt tò mò.

"Cậu nhỏ tiếng một chút," Hứa Hi Nhiên vội vàng nắm lấy cổ tay trái đang đặt trên bàn của cậu, "Đừng lớn tiếng như vậy."

"Ồ," Phương Mặc khẽ liếc nhìn tay của họ rồi thận trọng gật đầu, "Vậy cậu trả lời anh ta như thế nào?"

"Giả ngu thôi, tôi còn có thể làm gì nữa," Hứa Hi Nhiên nói, "Sau đó khó khăn lắm mới học xong môn đó, tôi lập tức chặn anh ta. Anh ta chắc chắn cũng có ý đó với cậu, tôi sớm nói với cậu là đừng chọn môn học này là tốt rồi."

"Cái này sao có thể trách cậu được chứ, lúc chọn môn học cũng chưa biết chúng ta là bạn học nữa." Phương Mặc nói.

Trên thực tế cho đến bây giờ, thái độ của giáo sư đối với cậu khá bình thường, không liên lạc cá nhân với cậu cũng không bao giờ nói chuyện nhiều sau giờ học. Ngoài việc yêu cầu cậu trả lời câu hỏi, không có gì có thể gọi là cực đoan.

"Anh ta có ám chỉ cậu cái gì không?" Hứa Hi Nhiên hỏi.

Phương Mặc ở trong lòng trộm suy ngẫm mốt lát, thận trọng cúi người gật đầu: ".. Hình như là có. Cậu không nói trước kia tôi cũng không có nghĩ nhiều, nhưng bây giờ tôi cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn tôi quả thật rất ám muội."

Hứa Hi Nhiên quả nhiên lại bắt đầu lo lắng: "Có gửi tin nhắn cho cậu không?"

"Tạm thời không có."

Phương Mặc trong lòng cảm thấy sau này sẽ không có chuyện như vậy. Cậu thậm chí còn không nhận ra rằng giáo sư có khuynh hướng này, điều đó cho thấy lời nói và việc làm của đối phương vẫn rất đứng đắn. Từ nhỏ đến lớn, trong giờ học giáo viên thích nhìn chằm chằm gọi cậu trả lời câu hỏi nhiều không kể hết. Lý do thực ra rất đơn giản, trong giờ học buồn tẻ, nên chỉ muốn tìm chút gì đó vui tai vui mắt để điều chỉnh tâm trạng. Vì vậy nói nói, đôi khi đẹp trai không phải lúc nào cũng là điều tốt, thậm chí trốn học cũng khiến bạn bị chú ý hơn những người khác.

Vị giáo sư này có lẽ không có ý định đi quá giới hạn với cậu. Nhưng điều này cũng không cản trở Phương Mặc bán thảm trước mặt Hứa Hi Nhiên.

"Mặc dù chỉ là môn học tự chọn, nhưng.." cậu thở dài, "Nếu tôi phớt lờ anh ta, liệu anh ta có cố tình làm khó tôi về mặt thành tích không?"

"Có lẽ là không," Hứa Hi Nhiên nghĩ rồi nghĩ "Anh ta cũng cho tôi qua môn rồi."

Nghĩ như vậy, vị giáo sư này cũng không có gì quá đáng. Việc theo đuổi tuy không vinh quang lắm nhưng ít ra cũng thấy ngầu khi dứt khoát buông tay.

Phương Mặc đột nhiên nảy ra một ý tưởng kỳ lạ.

Ở một góc độ nào đó, Hứa Hi Nhiên có thể được coi là phù hợp với vai nam chính của một bộ phim truyền hình hậu cung. Xung quanh anh có đủ loại người âm thầm hay công khai theo đuổi, tất cả đều bất giác trở nên có tình ý với anh một đường sâu sắc. Bản thân anh cũng không nhạy cảm với những điều này, cũng sẽ không chấp nhận bất kỳ ai gì trong số đó.

Anh ấy giống hệt nam chính của trong tiểu thuyết.

Điểm khác biệt duy nhất là khán giả của tác phẩm này có vẻ khác nhau.

Nếu Hứa Hi Nhiên thật sự là nam chính, như vậy Phương Mặc hy vọng cậu sẽ không phải là một trong những hậu cung làm nền cho bối cảnh. Cậu muốn trở thành một nhân vật chính khác.

Suy nghĩ một hồi, Phương Mặc bắt đầu khinh thường chính mình.

Trong khoảng thời gian này, bị Hứa Hi Nhiên hại trở thành trạch nam ở phòng cả ngày, ngay cả lối suy nghĩ của cậu cũng bị đồng hóa, điều này thật kinh người.

"Lần tiếp theo cậu tham gia lớp học của anh ta là vào lúc nào?" Hứa Hi Nhiên đột nhiên hỏi anh.

"Để tôi xem thử," Phương Mặc nhấc điện thoại lên, "Hai giờ chiều thứ hai tuần sau"

Hứa Hi Nhiên cũng cầm điện thoại lên xem một hồi rồi nói: "Tôi vừa lúc rảnh rỗi, đi cùng cậu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.