Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu

Chương 6: Thế giới thứ nhất




Edit: Min

Tướng quân và robot nhỏ của hắn (6)

Vốn dĩ Tô Triết Ngạn định dùng bàn chải đánh răng để rửa robot, nhưng Sở Thời Từ xấu hổ nên ôm bàn chải đánh răng chạy đến giá sách tự mình chà xát.

Hệ thống ở bên cạnh hóng chuyện, sáp lại hỏi cậu:【Không phải cậu nói rằng mình là một món đồ chơi bằng sắt à, khoả thân còn không sợ mà lại sợ tắm rửa trước mặt hắn hả?】

Sở Thời Từ đổ nước lên bàn chải đánh răng, ngượng ngùng xoắn xít mà nói nhỏ: "Không giống nhau, trước đó ta không biết anh ta khoảng 20."

Hệ thống à một tiếng,【Thì năm nay nam chính 23 tuổi mà?】

"Ta đâu có nói tuổi."

【Vậy cậu đang nói cái…… Trời đụ…】

Sở Thời Từ vừa chà bánh xe vừa tự hỏi nhân sinh.

Thật không hổ là một thế giới nhỏ bắt nguồn từ tiểu thuyết.

Hệ thống ngẩng đầu nhìn trời.

Không hổ danh là bé gay thích dạo chợ hoa lúc sinh thời.

Tô Triết Ngạn nằm nghiêng trên giường, nhìn chằm chằm những đường cong trên vách xuất thần.

Một âm thanh từ cách đó không xa cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

Tô Triết Ngạn nhìn giá sách trên đầu, con robot cỡ lòng bàn tay đang chà bàn chải đánh răng.

Bàn chải đánh răng đó cao hơn một đoạn so với robot, gây bất tiện khi hành động.

Tô Triết Ngạn nhìn một hồi, không nhịn được vươn tay bắt lấy con robot, đè lên giá sách mà chà mạnh.

Sở Thời Từ liều mạng giãy giụa: “Nhẹ chút, nhẹ chút, sắp tróc da rồi!”

Tô Triết Ngạn lập tức giảm bớt sức lực, ngoài miệng còn lạnh lùng nói: “Đừng lộn xộn.”

Động tác của hắn rất nhanh, năm phút sau, robot rực rỡ hẳn lên, cả người trắng hơn rất nhiều.

Tô Triết Ngạn có vẻ rất lòng, cố ý lấy ra một chai nước hoa nhỏ trong ba lô của mình và xịt mấy cái cho con robot nhỏ.

Và do xịt quá nhiều nên có mùi sặc, hắn phải mở cửa khoang lúc nửa đêm.

Vừa cho mùi bay đi, vừa ngắm nhìn cảnh đêm với robot.

Kể từ khi Sở Thời Từ bị bắt tắm rửa, hệ thống cứ cười mãi đến giờ.

Đã gần mười phút rồi mà nó vẫn đang cười.

Sở Thời Từ không nhịn được hỏi nó: "Mi cười cái gì vậy, nói ra cho ta vui chung với."

Hệ thống cười đến hình cầu run lên,【Lúc anh ta chà cậu, không phải cậu nói rằng mình sắp tróc da sao? Da ở đâu ra, cậu tróc sơn thì có! Cười chết tôi rồi, tôi chịu hết nổi rồi!】

Sở Thời Từ khó hiểu mà hơi nghiêng đầu.

Cậu suy nghĩ một chút, kéo góc áo của Tô Triết Ngạn, thuật lại lời của hệ thống cho hắn nghe.

Vẻ mặt Tô Triết Ngạn vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại dại ra trong giây lát.

Sở Thời Từ hài lòng.

Xem ra điểm cười của cậu rất bình thường, là hệ thống có vấn đề.

....

Ban đêm ở ngôi sao hoang vu đầy rẫy nguy hiểm, dường như có vô số quái vật ẩn mình trong bóng tối.

Nhưng đối với Tô Triết Ngạn, trọng tội Alpha còn nguy hiểm hơn quái vật rất nhiều.

Đế quốc thay án tử hình bằng lưu đày.

Chỉ có ba loại người trên ngôi sao hoang vu, một là Omega và Beta gia nhập quân đội bất hợp pháp bằng cách che giấu giới tính của mình.

Hai là người bán cơ mật quốc gia và bị buộc tội phản quốc.

Mà ở đây nhiều nhất là loại tội phạm thứ ba.

Bọn họ hoặc có những hành vi chống đối xã hội, dẫn đến cái chết của một số lượng lớn người; hoặc là cưỡng hiếp và giết người liên tục, với số nạn nhân đạt mười người trở lên.

Tô Triết Ngạn đã đến ngôi sao hoang vu được năm ngày, trong khoảng thời gian này, hắn đã gặp gần một trăm Alpha. Mà Omega và Beta thì không có ai cả, không biết là bị tra tấn đến chết hay đã trốn rồi nữa.

Alpha kéo bè kéo cánh và chiếm các nguồn tài nguyên sinh tồn gần đó.

Mà Tô Triết Ngạn là một Beta.

Khi hắn đi mua đồ trong thành phố, một hàng bao tài nguyên tự động xuất hiện sau lưng hắn.

Trên người mang đầy vật tư, miệng cứ la hét "Bắt Beta, ngủ Beta."

Ngoại trừ ngày đầu tiên, Tô Triết Ngạn thành thành thật thật tìm kiếm vật tư.

Những ngày sau đó, hắn đều giết người và sờ mó xác chết. Tiện lợi, nhanh chóng, tiết kiệm sức lực và thời gian, đôi khi còn lục soát được tiền vàng nữa.

Vừa lúc nhàn đến không có việc gì làm, Tô Triết Ngạn mở ba lô ra, đeo găng tay và bắt đầu đếm tiền.

Ngày mai muốn mua một số món đồ nên giờ phải chuẩn bị tiền sẵn, tránh cho quên mang theo.

Sở Thời Từ cầm một đồng tiền vàng tò mò nhìn nó, “Đây là vàng thật hả?”

Tô Triết Ngạn không hé răng.

Nghĩ đến những cảnh thường thấy trong các bộ phim truyền hình cổ trang, Sở Thời Từ cầm đồng tiền vàng, há mồm muốn cắn một ngụm để xem có in dấu răng hay không.

Cậu chưa kịp cắn thì đồng tiền vàng đã bị cưỡng chế tịch thu rồi.

Nương theo ánh sáng trong khoang con nhộng, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Tô Triết Ngạn.

“Có mấy tên giấu đồng tiền vàng trong giày và vớ. Nếu mi dám cắn, ta sẽ ném mi.”

Sở Thời Từ theo bản năng cãi lại, “Sao anh biết, anh lục soát ở đâu ra?”

Vẻ mặt của Tô Triết Ngạn đột nhiên rất phức tạp, sắc mặt xanh mét rồi trắng bệch, cuối cùng đen đến mức có thể rỉ mực.

Ngay khi Sở Thời Từ nghĩ rằng mình sẽ bị đánh một trận tơi tả, Tô Triết Ngạn cười nhạo: “Ta là vì sinh hoạt.”

Nói xong, hắn im lặng hồi lâu, vừa cúi đầu đếm tiền vừa nhẹ giọng bổ sung: “Lúc lục soát ta có đeo găng tay, hai lớp.”

Đêm trên ngôi sao hoang vu yên tĩnh đến thê lương, tiếng đếm tiền lách cách có vẻ đặc biệt vang dội.

Dù gương mặt của Tô Triết Ngạn không có miếng cảm xúc nào, nhưng vẫn có thể nhìn ra từ hành động phát tiết của hắn rằng tâm trạng của hắn đang rất tệ.

Sở Thời Từ cũng muốn nói sang chuyện khác lắm, nhưng cậu không thể không nhắc lại chuyện này.

Cậu vươn tay, nói lí nhí: “Tôi thích gối lên cánh tay ngủ, nếu không tôi không thể ngủ được. Anh mau giúp tôi rửa tay đi, để qua đêm không tốt đâu.”

Sau khi cậu nói xong câu này, một tiếng cười khẽ mơ hồ vang lên. Tiếng cười đó rất nông, như thể là ảo giác của cậu vậy.

Khi cậu ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, Tô Triết Ngạn vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng như trước.

Đầu ngón tay nhấc bàn tay trái kim loại chỉ có bốn ngón của cậu lên và lau nó cẩn thận bằng bàn chải đánh răng.

Âm thanh nhắc nhở trong đầu nói cho cậu biết giá trị sức sống tăng thêm một chút.

Sở Thời Từ phát hiện động tác của Tô Triết Ngạn nhẹ nhàng hơn trước.

Hệ thống không hiểu,【Anh ta bị cậu chọc tức rồi mà sao vẫn có thể vui vẻ thế?】

Sở Thời Từ trầm ngâm nhìn chằm chằm Tô Triết Ngạn, " Có lẽ là vì ta đã nói chuyện với anh ta."

Cậu lại nhớ đến hai ngày mới tới, Tô Triết Ngạn tìm đủ vật tư và vội vàng ăn cơm xong là nằm xuống ngủ ngay.

Khi đó cậu còn cảm thấy nam chính thờ ơ với mình, bây giờ nghĩ lại, có lẽ đây là cuộc sống thường ngày của anh ta.

Không có trật tự trên ngôi sao hoang vu, Beta là một nhóm dễ bị tổn thương và không có nơi nào để giao lưu.

Tô Triết Ngạn mệt mỏi vì sinh tồn vào ban ngày, đề phòng tất cả những ai tiếp cận.

Buổi tối thì ở trong không gian nhỏ bé này, cầm di vật của cha mình để lại và dùng giấc ngủ để thoát khỏi sự cô đơn.

Sở Thời Từ thở dài, môi trường sống tệ như vậy, thảo nào nam chính tự bế.

Sau khi cửa khoang được đóng lại, cậu chạy đến lòng bàn tay của Tô Triết Ngạn, kéo dây ăng-ten trên đầu mình ra.

Cậu chuyển đến kênh âm nhạc, tiếng nhạc nhẹ du dương vang lên trong khoang con nhộng.

Tô Triết Ngạn hơi ngạc nhiên sờ sờ dây ăng-ten, robot ôm lấy ngón tay hắn. Đôi mắt tròn xoe nheo lại, khuôn miệng chuyển từ hình chữ nhật thành hình bán nguyệt, mỉm cười như một biểu tượng cảm xúc.

Chạm vào vật nhỏ trong lòng bàn tay và lắng nghe tiếng nhạc bên tai, không hiểu sao tâm trạng của hắn bỗng tốt lên hẳn.

Sở Thời Từ ngơ ngác ngẩng đầu.

Khóe miệng của người đàn ông điển trai trước mặt khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười rất nông. Khác với những nụ cười lạnh lùng và mỉa mai thường thấy, lần này hắn cười rất thoải mái và nhẹ nhàng.

Ánh đèn chiếu vào người hắn, trong đôi mắt xanh như hồ nước sâu tĩnh mịch kia, ánh sáng dần dần sáng lên.

Cùng lúc đó, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Sở Thời Từ,【Giá trị sức sống +1, giá trị sức sống hiện tại là 20/100.】

……

Sáng sớm hôm sau, Sở Thời Từ vừa mở mắt đã thấy Tô Triết Ngạn xách ba lô chuẩn bị rời đi.

Cậu mơ mơ màng màng vươn tay, “Mang, mang tôi theo với.”

Tô Triết Ngạn một tay giữ cửa khoang, quay đầu lại nhìn cậu.

Ngay khi Sở Thời Từ cho rằng hắn lại muốn rời đi mà không nói câu nào, Tô Triết Ngạn nói: “Có người theo dõi ta, mi ở lại giữ nhà. Hôm nay có thể sẽ có người đến, khả năng cao là sẽ gài bẫy, mi nhìn chằm chằm bọn chúng, khi nào ta về thì nhớ cảnh báo trước với ta.”

Nghe hắn nói như vậy, Sở Thời Từ lập tức tỉnh táo.

Trước khi đi, Tô Triết Ngạn lại dặn dò cậu, “Trốn kỹ, đừng lộ diện, đừng chống cự. Nếu như bị bọn chúng bắt thì tự sinh tự diệt, đừng hy vọng ta sẽ cứu mi.”

Sở Thời Từ gật đầu, nhanh chóng chạy đến dưới giá sách trốn.

Cậu ló đầu ra và muốn nói "Chú ý an toàn!"

Nhưng trong khoang không có một bóng người, cửa khoang đóng chặt.

Sở Thời Từ đang định trò chuyện với hệ thống thì cửa khoang trong suốt lại được mở ra.

Tô Triết Ngạn cúi người đẩy cậu lại, lạnh giọng cảnh cáo: “Ta đã bảo mi trốn kỹ, không được phép thăm dò trước khi ta trở lại.”

Vốn dĩ Sở Thời Từ định nghe đài vào ban ngày để giết thời gian, nhưng giờ cậu thậm chí còn không dám rút ăng-ten ra.

Không biết kẻ thù sẽ ập đến lúc nào, cậu co ro dưới giá sách, xé vở và gấp lại để chơi.

Thời gian chờ đợi chán quá, không gian hệ thống có thể phát phim, nhưng bắt buộc phải có VIP.

2047 nói là hoàn thành nhiệm vụ phụ sẽ được tặng một thành viên của thế giới điện ảnh.

Hiện tại Sở Thời Từ vẫn chưa có cách để đổi.

Sau khi xếp xong mấy nghìn con hạc giấy, hơi chán rồi. Cậu mở quyển nhật ký ra xem có nội dung gì mới không.

Theo lý thuyết thì hôm nay dậy sớm hơn bình thường một tiếng đồng hồ, Tô Triết Ngạn hẳn là không có thời gian để viết nhật ký.

Nhưng khi lật đến trang thứ sáu, Sở Thời Từ và hệ thống đều sợ ngây người.

Những trang trước đều là mấy dòng chữ linh tinh, trang này lại được viết hơn phân nửa tờ giấy.

【Mua một chiếc váy cho robot, nó mặc vào trông rất đáng yêu, sẽ mua thêm mấy bộ nữa. Robot đưa mình một trái tim bằng giấy, món quà đầu tiên nhận được sau khi trưởng thành, phải giữ thật kỹ. Dây ăng-ten của nó vậy mà có thể sử dụng, sau này có thể nghe nhạc.】

【Khi mình không ở nhà, nó sẽ làm gì, chơi một mình? Hình như nó nhớ quyển nhật ký cất ở đâu, buổi sáng không kịp, đêm nay sẽ đổi nơi giấu.】

【Hình vẽ trên vách có ý nghĩa gì, là mình vẽ hay có ai đó đã đến khoang con nhộng vào ban ngày? Mình nhớ rõ quá trình làm giá sách và bàn làm việc, mình cũng có ký ức về mọi thứ trong khoang con nhộng, tại sao mình không thể nhớ được các đường cong trên vách? Cho dù nó đột nhiên xuất hiện thì mình cũng nên có ấn tượng chứ, rốt cuộc là sao?】

Sở Thời Từ sờ quyển nhật ký, cười tự mãn nhìn hệ thống, "Mi nhìn đi, ta đã nói là anh ta bị mất một đoạn ký ức mà."

Cậu chưa kịp nói hết câu thì bên ngoài đột nhiên có mấy người đang nói chuyện.

Sở Thời Từ lập tức kéo quyển nhật ký lùi về dưới giá sách.

Tiếng nói chuyện càng lúc càng lớn, những người đó đang đến gần khoang con nhộng.

Qua cái nắp trong suốt ở nửa trên, có thể nhìn thấy bóng dáng của mấy người đàn ông.

Họ cao lớn, mạnh mẽ và cơ bắp, trông cường tráng hơn Beta như Tô Triết Ngạn rất nhiều.

Một người trong số họ cầm dụng cụ trong tay và nói với đồng bọn: “Tin tức có chính xác không, Beta đó sống ở đây à?”

Đồng bọn gật đầu, người nọ chậc lưỡi, “Mẹ nó, nếu không phải Omega đã chết hết rồi thì ai thèm Beta chứ. Thằng ba, nó đẹp không? Đẹp thì chơi trước rồi bán, xấu thì đem thẳng ra chợ.”

“Cách khá xa, không thấy rõ. Chỉ biết nó trông cao cao gầy gầy, tóc vàng và nước da đặc biệt trắng thôi.”

“Không phải mày đến cửa hàng đồ chơi hỏi thăm à, lão Trương nói thế nào?”

“Lão già đó là một tên gian thương. Tao hỏi ông ta Beta trông như thế nào, ông ta nói rằng người nọ có khuôn mặt của người chết. Tao hỏi ông ta đẹp không, ông ta nói rất đẹp, nhưng nhìn thì sẽ lập tức bình tĩnh lại. Nói nhảm gì vậy không biết, khuôn mặt đẹp thì làm sao có thể không hưng phấn được, câu đầu và câu sau chẳng ăn nhập gì với nhau hết. Lão lừa đảo! Con mẹ nó, lừa tiền của ông!”

Sở Thời Từ đang trốn dưới giá sách nghe lén:....

Lão Trương đúng là một thương nhân thành thật, không lấy tiền không của người khác. Ông ấy đã mô tả đặc điểm của Tô Triết Ngạn một cách sinh động, y như đúc và cực kỳ chuẩn xác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.