Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu

Chương 49: Thế giới thứ hai




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Min

Học sinh giỏi và tượng đất nặn hình người nhỏ của hắn (14)

Từ khi biết Minh Triết là chồng của mình, Sở Thời Từ cứ thấy khó chịu cả người.

Minh Triết đi học không nghe giảng mà chơi truyền giấy với Hàm Ninh Ninh.

Hai người thường cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm, mỗi lần Hàm Ninh Ninh nói mười câu, Minh Triết sẽ "Ừ" một tiếng.

Nữ chính biết vẽ tranh, cô hay lén vẽ phác họa Minh Triết trong tiết học.

Trong nguyên tác, đây là miếng bánh ngọt nhỏ ở giai đoạn đầu.

Lúc chưa biết, mặc dù Sở Thời Từ cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng cậu không quá để tâm.

Bởi chung quy ăn kẹo thì đâu cần dùng não.

Bây giờ cậu cuối cùng đã hiểu tại sao trước đây mình luôn cảm thấy chua lòm khi ăn kẹo rồi.

Trực giác của cậu nhận ra đây chính là người đàn ông của mình.

Đầu óc cậu lại không phát hiện, còn chỉ huy cậu ghép CP nữa chứ.

Ngày nào Sở Thời Từ cũng nhìn chằm chằm vào bảng số liệu, đến nằm mơ cũng hy vọng rằng hai điểm đó sẽ tăng lên.

Hệ thống thăm dò thò qua,【Cậu có biến thành người thì cũng vô dụng thôi, Minh Triết còn ba năm nữa mới thành niên lận.】

Nó khựng lại, khiếp sợ ôm mặt: 【Ối trời đất ơi, đừng nói là cậu muốn lái xe đẩy trẻ em nha! Cậu là đồ cầm thú!】

"Ta ở trong lòng mi rốt cuộc có hình tượng gì vậy?"

【Vậy tại sao cậu lại gấp thế?】

Câu này đã hỏi trúng điểm mù kiến thức của Sở Thời Từ.

Nam chính coi cậu như anh trai, còn có thể trò chuyện với nữ chính, nhìn ra là một trai thẳng.

Đứa nhỏ có tính chiếm hữu mạnh nhưng lại không có tình cảm đặc biệt với cậu.

Mà cho dù cậu có biến thành người đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không chủ động theo đuổi học sinh trung học. Thật sự là quá nhỏ, cậu không thể húp được.

Sở Thời Từ nằm xoài trên lòng bàn tay của Minh Triết.

Rưng rưng nước mắt chúc phúc là chuyện không thể nào, sẽ khó chịu cả đời mất.

Trẻ vị thành niên phải học tập chăm chỉ, không nên yêu sớm.

Thấy cậu uể oải như thế, hệ thống giả vờ ra vẻ an ủi:【Có gì đâu, thật ra so với nam chính lạnh lùng xa cách học giỏi × nữ chính ngốc nghếch học dốt; thì liệt mặt ngạo kiều công × táo bạo mỹ nhân thụ càng hợp gu tôi hơn.】

Sở Thời Từ cũng cảm thấy cặp đôi họ ngon hơn.

Giáo viên dạy toán hào hứng giảng bài trên bục, lúc kích động sẽ không kiềm chế được mà đập bản.

Hàm Ninh Ninh đang mơ màng ngủ bị dọa đến giật bắn mình.

Cô rụt cổ lại, sau khi chắc chắn rằng giáo viên không chú ý đến mình mới thở phào nhẹ nhõm.

Tỉnh rồi nên không ngủ được nữa, nghe giảng cũng chả hiểu gì, Hàm Ninh Ninh bèn đảo mắt nhìn xung quanh.

Cuối cùng rơi vào người bạn ngồi cùng bàn.

Hotboy học giỏi đang làm đề luyện tập, cậu bé cũng không nghe giảng bài, bởi vì tốc độ nói của giáo viên không theo kịp tiến độ của cậu bé.

Cậu bé viết đề bằng một tay, tay kia thì xoa tượng đất nhỏ.

Hàm Ninh Ninh không hiểu tại sao một học sinh trung học lại thích chơi đất nặn đến vậy.

Cô ném qua một tờ giấy nhỏ: "Cậu thích tượng đất nặn của mình lắm hả?"

Minh Triết không trả lời, chỉ gật đầu.

Hàm Ninh Ninh lại ném qua một tờ giấy, "Nó dễ thương ghê, tớ có thể sờ nó không?"

Lần này Minh Triết đã trả lời.

"Anh ấy là của tôi, không cho chạm vào."

"Cho tớ sờ đi mà, tớ vừa rửa tay rồi, tay sạch lắm."

Minh Triết không trả lời, chỉ nắm chặt lấy siêu nhân nhỏ và đề phòng nhìn cô như nhìn phường trộm cướp.

Hàm Ninh Ninh:…

Đừng vậy chứ, cô không có cướp đâu mà.

Sau một thời gian quan sát, Hàm Ninh Ninh phát hiện người bạn cùng bàn của cô có một sự ỷ lại vượt mức bình thường với tượng đất nhỏ.

Đi đâu cũng mang theo, ngay cả khi đi vệ sinh cũng phải bỏ vào túi trước ngực của đồng phục.

Một ngày tắm cho tượng đất nhỏ ba lần, tan học sẽ nói rì rầm với nó.

Cậu bé rất đẹp, cho nên khi cậu bé nói chuyện với tượng đất nhỏ, Hàm Ninh Ninh có thể tự an ủi mình.

Cái này gọi là tính trẻ con, sự tương phản dễ thương, là một mặt đáng yêu của mỹ nhân lạnh lùng.

Sở Thời Từ ló đầu ra khỏi tay Minh Triết, ngẩng đầu liền thấy nữ chính đang nhìn Minh Triết đến xuất thần.

Hệ thống đưa cho cậu một quả chanh, rướn người hỏi cậu: 【Trái cây theo mùa, ăn không?】

"Cút."

Sở Thời Từ trầm mặc hồi lâu, "Anh thống, anh nói xem nếu như Minh Triết là trai thẳng, lại còn thích nữ chính, em phải làm sao bây giờ?"

【Rưng rưng nước mắt chúc phúc?】

"Không đời nào."

Cậu xắn tay áo lên, "Đợi đi, đợi ông đây biến thành người rồi, hướng đi của thế giới này sẽ từ học đường chuyển thành cường thủ hào đoạt."

Hệ thống quá hiểu cậu nên nó hoàn toàn không coi trọng lời nói của cậu.

【Xì, cậu chỉ có bốc phét là giỏi thôi, cái đồ nhát cáy. Thay vì dư thời gian để nói những điều không thực tế, thà cậu ăn một quả chanh còn hơn, rất hợp thời ó.】

Minh Triết có thể cảm giác được bạn cùng bàn đang nhìn chằm chằm vào mình, cậu bé đặt bút xuống và siết chặt siêu nhân nhỏ trong tay.

Đây là của cậu bé, không ai được động vào hết.

Hàm Ninh Ninh chú ý tới động tác tay của bạn cùng bạn, biểu cảm của cô dần mất kiểm soát, các nét trên khuôn mặt bắt đầu bay nhảy điên loạn.

Ban đầu, cô có chút ảo tưởng với Minh Triết, nhưng bây giờ ngẫm lại thì vẫn là quên đi.

Cô là một người phụ nữ trưởng thành, sẽ không giành đàn ông với cục đất nặn.

…………

Khi lại cùng chơi game với nhau, "Mèo Con" nói với Sở Thời Từ rằng mình đã điều tra về bác sĩ Trần rồi.

Gốc gác của bác sĩ Trần rất sạch sẽ, bệnh nhân đánh giá cũng rất tốt.

Sai lầm duy nhất trong sự nghiệp của hắn ta chính là không ngăn được một nam sinh tự sát.

"Mèo Con" không tiện cung cấp thông tin của nam sinh đó cho cậu.

Chỉ mô tả đại khái tình huống với cậu.

Nam sinh bị cha mẹ gởi nuôi ở nhà họ hàng và lớn lên trong bạo lực gia đình.

Cậu ấy có thành tích học tập xuất sắc, từng đạt giải thưởng lớn trong kỳ thi Olympic Toán cấp THCS. Lớp 8 từng đến bệnh viện tỉnh số 3 để khám và được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm nặng.

Bác sĩ Trần đã điều trị tận tình cho cậu ấy, hai năm sau, nam sinh nhảy lầu tự sát.

"Mèo Con" là cảnh sát hình sự nên chỉ thích nói chuyện bằng chứng cứ.

Những mô tả của anh ấy ngắn gọn và không có bất kỳ cảm xúc cá nhân nào.

Sau khi nghe xong, Sở Thời Từ xuýt xoa: “Vậy là tình huống của nam sinh đó cũng giống Minh Triết. Anh Mèo, anh có nghĩ rằng bác sĩ Trần tiếp cận Minh Triết là để bù đắp sự hối hận trước đó không?”

Trong tai nghe là tiếng "Mèo Con" gõ bàn phím, “Có thể lắm, nhưng không có bằng chứng trực tiếp. Anh ta không liên quan đến vụ án hình sự, vậy nên tôi không có cách nào để thẩm vấn anh ta.”

“Bác sĩ Trần có từng giao du với băng nhóm tội phạm không?”

“Anh ta và "Tôi Tiếp Tục Cô Đơn" là bạn đại học, sau khi tốt nghiệp thì không còn liên lạc nữa. Bởi vì họ đều là bác sĩ tâm lý nên họ luôn có tên trong danh sách mỗi khi mở buổi giao lưu. Có điều buổi giao lưu là do Hiệp hội tâm lý đứng ra tổ chức, không liên quan gì đến băng nhóm tội phạm cả.”

Sau khi trò chuyện với "Mèo Con", Sở Thời Từ đã đưa bác sĩ Trần ra khỏi phạm vi tình nghi.

Trong hai ngày nữa, bác sĩ Trần sẽ đến Thành phố Z để giao lưu học thuật.

Sở Thời Từ đóng laptop lại, ngẩng đầu nhìn Minh Triết: “Em đã nghĩ xong sẽ tặng quà gì chưa?”

Minh Triết "Ừ" một tiếng rồi tiếp tục làm thủ công.

“Em đang làm gì đấy?”

“Chú ấy là một bác sĩ tốt, em muốn tặng cho chú ấy một cái móc treo điện thoại hình bác sĩ.”

Minh Triết đã đạt thủ khoa đầu vào kỳ thi tuyển sinh cấp ba và nhận được tiền thưởng một vạn tệ. Trường cấp ba miễn một nửa học phí, trường cũ cũng cho cậu bé một ngàn tệ.

Cộng thêm số tiền mà ba mẹ để lại, cậu bé cũng coi như có tiền tiết kiệm.

Chỉ là dù Minh Triết có giàu đến mấy cũng không thể so với bác sĩ Trần.

Nếu không thể tặng những món quà quá đắt tiền, vậy thì đành phải làm bằng tấm lòng.

Sở Thời Từ ở bên cạnh hỗ trợ, Minh Triết mất tổng cộng hơn ba mươi tiếng đồng hồ, sau khi phá bỏ bốn, năm cái bị lỗi, cậu bé mới cho ra một thành phẩm tương đối ưng ý.

Cậu bé còn đặc biệt đi mua một hộp quà để đóng gói móc treo bác sĩ.

Đêm trước cuộc gặp mặt, Minh Triết nhận được tin nhắn từ bác sĩ Trần.

【Ngày mai tôi sẽ đến Thành phố Z, nghỉ ngơi hai ngày rồi mới có thể mở buổi giao lưu. Tôi sẽ mượn xe của một người bạn ở thành phố Z, đến lúc đó tôi đón em, chúng ta đi chơi xả láng mấy ngày.】

Địa điểm đã chốt trước đó là do bác sĩ Trần chọn, Minh Triết cứ tưởng chỉ đơn giản là ra ngoài ăn một bữa cơm mà thôi.

Sở Thời Từ đáp xuống vai cậu bé, “Chơi xả láng mấy ngày ư? Chú ta có tâm hồn trẻ trung quá nhỉ.”

Bên tai vang lên giọng nói lành lạnh của Minh Triết, “Được không anh?”

“Em muốn đi chơi hả? Muốn thì cứ đồng ý đi, chuyện này không cần hỏi anh.”

Minh Triết do dự vài giây: 【Được thưa bác sĩ Trần, tôi sẽ chờ chú ở cổng chính của trường trung học tỉnh.】

Bên kia trả lời rất nhanh:【Vậy hai giờ chiều gặp.】

Tin nhắn được gửi lúc sáu giờ hơn, có lẽ là do phải ngồi máy bay suốt đêm nên bác sĩ Trần đã không gọi vào mười giờ tối.

Sở Thời Từ chú ý thấy Minh Triết có chút đứng ngồi không yên.

Trong hai năm qua, Minh Triết đã quen với việc nói chuyện điện thoại suốt một tiếng vào lúc mười giờ tối mỗi đêm rồi.

Cậu bé sẽ ưu tiên dành thời gian để được tư vấn tâm lý.

Ngay cả trong khoảng thời gian chuẩn bị cho kỳ thi vào cấp ba, bác sĩ Trần ngoài miệng thì nói rằng nên tập trung học và tạm thời cắt liên lạc.

Nhưng trên thực tế, họ vẫn nói chuyện với nhau từ hai đến ba phút mỗi đêm vào lúc mười giờ.

Quy luật sinh hoạt đột nhiên bị phá vỡ, Minh Triết ngồi vào bàn học, nhất thời không tìm được việc gì để làm.

Sở Thời Từ tự cống hiến chính mình.

“Tiểu Triết, chúng ta chơi trò chơi đi.”

Minh Triết rũ mắt xuống, “Chơi gì ạ?”

Sở Thời Từ giang hai tay ra, “Em đã xem phim "Vua Sư Tử" chưa?”

Minh Triết lắc đầu.

Sở Thời Từ cầm bút đỏ vẽ một đường lên trán, “Chưa từng chơi cũng chẳng sao, em giơ anh lên, hướng mặt về phía những đồ vật trang trí bằng đất nặn đó, hô to "Simba ——" cho anh đỡ ghiền đi.”

Minh Triết sẽ luôn lắng nghe những lời của siêu nhân nhỏ.

Cậu bé giơ Sở Thời Từ lên, nhưng câu "Simpa" quá xấu hổ khiến cậu bé không tài nào thốt ra được.

Sở Thời Từ giãy hai cái, “Nhanh, nhanh, nhanh, anh đã muốn chơi trò này rất lâu rồi. Hiếm khi mới trở nên nhỏ xíu thế này, sao có thể từ bỏ cơ hội đóng vai Simpa được chứ.”

Dưới sự thúc giục của cậu, Minh Triết đỏ mặt quay đầu đi, nhỏ giọng hô: “Simba.”

Sở Thời Từ trầm mặc một lúc lâu.

Rõ ràng xem trong video, những người đó giơ chó mèo hô Simba nhìn qua thú vị lắm mà.

Sao tới lượt cậu nó lại trở nên nhàm chán và nhạt nhẽo vậy.

Cảnh này nè:)))))

Bị Sở Thời Từ lăn qua lăn lại, Minh Triết đã tìm được việc để làm.

Sở Thời Từ nhìn một lúc, “Em đang làm gì thế?”

Minh Triết chế tác khuôn, “Làm một con búp bê có kích thước thật.”

“Anh biết, nhưng em làm nó để làm gì?”

“Đổi cơ thể cho anh.”

Đầu óc Sở Thời Từ bay lung tung một cách không kiểm soát được, trở nên vô cùng bẩn thỉu.

Cậu đè tay Minh Triết: “Việc này…… Không ổn đâu.”

Minh Triết khó hiểu nhìn cậu, “Mấy ngày trước anh nói mớ, ở trên giường lăn qua lộn lại, nói rằng: "Nhanh lên nhanh lên, ta muốn biến thành một người sống"."

Cậu bé khựng lại, dừng tay: “Em còn tưởng rằng anh muốn biến thành người chứ, em hiểu lầm rồi.”

Đúng là Sở Thời Từ muốn biến thành người.

Nhưng không phải biến như thế.

Cậu cắn chặt răng, nhìn Minh Triết khích lệ: “Anh tin tưởng em, em có thể làm được mà.”

“Vậy anh ơi, anh còn muốn làm búp bê nữa không?”

“Đương nhiên là không, nhưng em phải cố lên.”

Minh Triết:?

Siêu nhân nhỏ đang nói gì vậy, mình nên cố lên như thế nào?

…………

Xa cách hai năm, một lần nữa gặp lại bác sĩ Trần, Sở Thời Từ cảm thấy hắn ta tràn đầy năng lượng hơn so với lần trước họ gặp nhau.

Một chiếc xe thương vụ hạng sang đỗ trước cổng, trong xe ngoài bác sĩ Trần còn có hai bác sĩ khác.

Sau khi thấy rõ tình hình bên trong, Minh Triết dừng lại ở cửa xe.

Cậu bé lẳng lặng nhìn bác sĩ Trần.

Bác sĩ Trần nhẹ nhàng giải thích: “Người ngồi ở ghế lái là bạn của tôi, còn người ngồi ở ghế phụ là đàn em của cậu ấy. Cậu ấy mới đón chúng tôi từ sân bay, đưa đàn em về nhà cậu ấy xong thì tôi sẽ lái xe.”

Sở Thời Từ nằm trên vai Minh Triết, lén nhìn hàng ghế sau.

Thực sự có một số hành lý đặt ở đó.

Minh Triết do dự trong giây lát và liếc nhìn hai người xa lạ trước mặt.

Cậu bé lùi lại một bước, “Chút nữa chú hãy tới đón tôi, còn không thì tôi sẽ bắt taxi tới tìm chú.”

Bác sĩ Trần cũng không kiên trì nữa, “Vậy em đợi ở cửa hàng phụ cận đi, khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ quay lại.”

Thành phố Z luôn rất oi bức, ánh nắng sau mười hai giờ trưa gần như có thể làm con người ta tan chảy.

Minh Triết kéo kéo cổ áo tay ngắn, trên trán xuất hiện những giọt mồ hôi li ti.

Sở Thời Từ chỉ vào cửa hàng đồ uống lạnh cách đó không xa: “Muốn gọi nước chanh đá không?”

Minh Triết lắc đầu.

Sở Thời Từ quá hiểu Minh Triết, nước chanh có giá ba đồng năm hào, bởi vậy cậu bé không nỡ uống.

Thật ra bây giờ Minh Triết không hề nghèo.

Về cơ bản có khoản tiền tiết kiệm chưa đụng tới, thu nhập tiền thuê nhà cố định cùng tiền thưởng từ các cuộc thi khác nhau, cộng lại cũng hơn mười mấy vạn.

Sở Thời Từ đã sử dụng tài khoản của mình để thiết lập một cửa hàng nhỏ trên mạng giao dịch. Thỉnh thoảng bán những món do chính tay họ cùng nhau làm, một tháng cũng có thể kiếm được hơn 500 tệ.

Sở Thời Từ vùng vẫy trong không trung, đòi uống nước chanh.

Minh Triết không nỡ tiêu tiền cho mình nhưng lại sẵn sàng tiêu tiền cho cậu.

Cậu nhỏ xíu nên uống chẳng được bao nhiêu.

Dư lại một ly đầy đều cho Minh Triết tất.

Sau khi đợi trong cửa hàng đồ uống lạnh hơn mười phút, họ không đợi được bác sĩ Trần mà thay vào đó là một người quen.

Cách cổng chính trường học không xa, Hàm Ninh Ninh bị mấy nữ sinh đẩy vào một con hẻm nhỏ.

Sở Thời Từ vội vàng gọi hệ thống: "Trong nguyên tác có tình tiết này không?"

Hệ thống đang ăn kem đáp:【Anh hùng cứu mỹ nhân? Có thì có, nhưng không phải bây giờ. Nữ chính trong truyện là một mặt trời nhỏ mạnh mẽ, cắn răng chịu đựng khi bị bắt nạt. Lúc đến lớp, cô vô tình để lộ vết thương trên cánh tay, từ đó nam chính lạnh lùng bắt đầu cùng cô đến trường. Đây là kẹo, rất lãng mạn á nha.】

【Lại đến mùa thu hoạch chanh rồi, cậu ăn chanh không, chua lòm luôn, rất theo mùa ó.】

"Biến!"

Hàm Ninh Ninh được hẹn ra ngoài qua một cuộc điện thoại.

Các tướng bại trận của cô hét vào điện thoại, hạ chiến thư với cô.

Sao cô có thể nhịn cho được?

Hàm Ninh Ninh cứ tưởng đây là cuộc chiến một chọi một nên đi ứng chiến một mình.

Khi đến địa điểm đã hẹn, cô mới biết đây là trận đấu một chọi mười.

Hơn nữa, đối phương ngoại trừ ba nữ sinh thì bảy người còn lại đều là nam.

Hàm Ninh Ninh muốn bỏ chạy nhưng lại bị kéo vào hẻm nhỏ.

Ở nơi sâu nhất trong hẻm có một phòng sinh hoạt nhỏ cho thuê, chủ nhà ở nước ngoài rất ít khi về.

Đám lưu manh lêu lổng cạy ổ khóa, biến nơi này thành cứ điểm nhỏ của chúng.

Hàm Ninh Ninh lần đầu tiên đến đây, cảm thấy rất mới lạ.

Cô đang ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhỏ du côn túm tóc Hàm Ninh Ninh, “Mày biết giả ngu thật đấy, tỏ ra dễ thương nên mới cua được hotboy trường nhỉ, cái con đĩ này!”

Hàm Ninh Ninh ngơ ra: “Hả, cua được ư? Có chuyện tốt vậy sao?”

Nhỏ du côn tát vào mặt cô, Hàm Ninh Ninh gào một tiếng rồi nhào lên.

Cả đám người ẩu đả với nhau, đến khi bọn con trai du côn tham chiến, Hàm Ninh Ninh hoàn toàn ở thế bất lợi.

Cô bị đè lên bàn bida, nhỏ du côn cầm điện thoại quay video và nói với đám lưu manh bên cạnh: "Lột đồ nó rồi chơi nó đi. Để tao xem đến lúc đó mày còn mặt mũi nào mà dụ dỗ Minh Triết.”

Minh Triết cầm ly nước chanh đi về phía hẻm nhỏ, còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng hét đinh tai nhức óc.

Nghe nữ chính hét thảm như vậy, Sở Thời Từ có chút lo lắng.

Cậu dẫn đầu bay về phía âm thanh, nằm trên cửa phòng sinh hoạt, thấy một nhóm người đang tụ tập cùng nhau.

Nữ cầm điện thoại, còn nam thì đang khống chế người ở giữa.

Hàm Ninh Ninh nắm chặt áo, cuộn tròn người lại.

Sở Thời Từ liếc mắt một cái đã hiểu tình hình hiện tại, cậu bay trở lại và vẫy tay với Minh Triết: “Mau lên, mười người! Hàm Ninh Ninh sắp không chịu nổi nữa rồi!”

Minh Triết tăng nhanh bước chân, móc điện thoại ra bắt đầu báo cảnh sát.

Mặc kệ đám lưu manh đó đe doạ như thế nào, Hàm Ninh Ninh vẫn hét hết sức bình sinh. Tiếng hét đã thu hút những người qua đường gần đó, một số người lớn đi vào hẻm theo âm thanh.

Minh Triết xông vào phòng sinh hoạt, tiến lên cho tên lưu manh một quyền.

Đột nhiên xuất hiện một kẻ phá rối, chiến trường nhanh chóng dời đi.

Minh Triết không giỏi đánh nhau, cậu bé ứng phó với bảy tên lưu manh một cách rất miễn cưỡng, cuối cùng nhanh chóng rơi vào thế bất lợi.

Nhỏ du côn thầm mến cậu bé định bảo vệ cậu bé cũng bị tên lưu manh đã đánh đến đỏ mắt tát một bạt tai.

Sau đó, một số người qua đường vây xem phòng sinh hoạt.

Nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Sở Thời Từ không có cách nào để hỗ trợ.

Minh Triết bị đè xuống đất, cánh tay trắng nõn đầy vết bầm tím.

Cậu bé nhìn xung quanh, trong một góc dưới bàn bida, nhìn thấy siêu nhân nhỏ đang gấp đến độ xoay vòng.

Thấy Sở Thời Từ không có việc gì, cậu bé mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn người bạn cùng bàn cách đó không xa.

Hàm Ninh Ninh bị hai nam sinh đỡ, quần áo xộc xệch nhưng tinh thần rất tốt.

Cô hoàn toàn không hiểu bọn du côn đó định làm gì mình cả, chỉ nghĩ rằng chúng muốn cởi đồ chụp hình mà thôi.

Thấy Minh Triết nhìn mình, cô còn lắc đầu chào cậu bé.

Ngay lúc tên lưu manh muốn rạch mặt Minh Triết, một số cảnh sát xông vào và bắt hết mấy người trong phòng sinh hoạt.

Sở Thời Từ thu lại tia laze suýt bắn ra.

Lẻn vào túi của Minh Triết, theo họ đến cục cảnh sát.

…………

Khi ra khỏi cục đã là sáu giờ chiều.

Ba cô gái du côn được người nhà bảo lãnh, còn đám lưu manh thì bị phạt tiền và giam giữ vì hầu hết đều đã thành niên.

Bà nội của Minh Triết về quê thăm họ hàng, trong khi người nhà của Hàm Ninh Ninh đều ở nơi khác, không có phụ huynh tới đón cô.

Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, cô lon ton đuổi theo Minh Triết.

Trái một câu anh em tốt, phải một câu bạn cùng bàn tốt. Không hề có bầu không khí ám muội đáng mong đợi sau khi anh hùng cứu mỹ nhân.

Bác sĩ Trần đã đợi ở cổng cục cảnh sát từ lâu, thấy họ đi ra, hắn ta lập tức tiến lên đón.

Hắn nhìn Hàm Ninh Ninh: “Tiểu Triết đã kể hết mọi chuyện với tôi qua điện thoại rồi, lát nữa tôi sẽ đi mua nước và thuốc để xử lý vết thương cho hai đứa.”

Hàm Ninh Ninh mờ mịt gật đầu: “Chú là ba của Minh Triết ạ?”

Bác sĩ Trần khoác vai Minh Triết, “Tôi là bác sĩ tâm lý của em ấy, em có thể gọi tôi là bác sĩ Trần.”

Kiểu tiếp xúc này có hơi quá thân cận với Minh Triết.

Cậu bé sững người một lúc rồi khẽ nghiêng người tránh đi.

Bác sĩ Trần cũng không kiên trì.

Hàm Ninh Ninh nhìn cậu bé, lại nhìn Minh Triết, “Bác sĩ tâm lý? Cậu ấy bị bệnh ạ?”

Không ai trả lời cô, chủ đề đột ngột dừng lại, được bác sĩ Trần chuyển sang bữa tối.

Sau khi biết được nhà của cả hai đều không có ai từ miệng Hàm Ninh Ninh, bác sĩ Trần kiên trì mời họ ăn tối.

Hàm Ninh Ninh hiếm khi sử dụng bộ não của mình, cộng thêm lòng thèm ăn, sau một hồi rụt rè, cô ngồi vào xe thương vụ sang trọng.

Cô dò dẫm đây đó, cảm thấy mọi thứ đều mới lạ.

Minh Triết bỏ siêu nhân nhỏ vào túi, cũng lên xe.

Xe chạy được nửa đường, bác sĩ Trần lấy ra hai chai đồ uống đưa cho họ.

Hàm Ninh Ninh khách sáo nói vài câu, nhận lấy rồi uống một ngụm, “Nó còn lạnh cơ á?”

Bác sĩ Trần quay đầu lại cười nói: “Trong xe có một cái tủ lạnh nhỏ.”

Sở Thời Từ nhìn nữ chính với vẻ mặt phức tạp.

Cái tính tùy tiện, không hề đề phòng này. Gặp phải kẻ xấu chắc bị lừa bán lâu rồi.

Cậu lại nhìn nam chính.

Minh Triết đang cúi đầu mân mê chai nước, sau khi chắc chắn rằng nó chưa được mở cũng như không có lỗ kim nào, cậu bé mới vặn nắp uống một ngụm.

Chắc là khát lắm rồi, nếu không cậu bé sẽ không uống dù chỉ một giọt.

Hệ thống thấp thoáng ló đầu ra, 【Nữ chính ngốc nghếch ngọt ngào tự nhiên × nam chính IQ cao cực kỳ cảnh giác. Nếu như đây không phải là CP nghịch thì tôi đã ship rồi. Thấy anh trai đối xử với em tốt không, hửm?】

"Sớm muộn gì ta cũng bị mi làm cho tức chết."

…………

Bác sĩ Trần đưa họ đến một quán vịt quay.

Một chuỗi quán ăn toàn quốc, rất nổi tiếng ở thành phố Z. Dành cho gia đình bình dân, giá cả tầm trung.

Minh Triết ngồi ngay ngắn trên ghế, rũ mắt im lặng cuộn miếng thịt vịt.

Ở bên cạnh, Hàm Ninh Ninh và bác sĩ Trần trò chuyện sôi nổi.

Sở Thời Từ nghe mà lắc đầu.

Nữ chính ngọt ngào, ngây thơ quá không có tâm đề phòng, tán gẫu vài câu với một người lạ mới gặp, suýt chút nữa đã tiết lộ gia cảnh của mình.

Bác sĩ Trần ngưng đề tài, cầm lấy ly của ba người đi lấy nước cho họ.

Minh Triết đứng dậy, giọng nói vẫn lãnh đạm như cũ, “Chú không cầm được ba cái ly đâu, cùng đi đi.”

Hàm Ninh Ninh khó hiểu nhìn cậu bé.

Trên bàn có một cái mâm phù hợp, có thể đặt ba cái ly lên đó rồi mang đi mà.

Cô nhìn xung quanh, cảm thấy bầu không khí không đúng lắm.

Yên lặng nhét vịt quay vào miệng, giả vờ như không biết gì.

Sở Thời Từ nằm trên vai Minh Triết, quan sát vẻ mặt của bác sĩ Trần.

Sắc mặt của Bác sĩ Trần rất bình tĩnh, vẫn treo một nụ cười ấm áp.

Hắn ta không từ chối, dẫn Minh Triết đến khu vực đồ uống tự phục vụ.

Minh Triết cầm ly của mình và Hàm Ninh Ninh, lấy hai ly Coca đá.

Bác sĩ Trần đứng bên cạnh, vừa lấy nước ấm vừa ôn hòa nói: “Tiểu Triết, em vẫn rất cảnh giác nhỉ.”

Minh Triết hơi khựng tay lại, Coca tràn ra ly, làm ướt tay cậu bé.

Cậu bé rút tay về, “Xin lỗi.”

Bác sĩ Trần cầm ly bằng một tay, tay kia ôm lấy bờ vai của cậu bé.

Minh Triết theo bản năng nghiêng người sang một bên.

Bác sĩ Trần thuận thế thu tay lại, “Mỗi khi tôi chạm vào em, cơ bắp của em đều căng lên. Tôi nghe Ninh Ninh nói rằng em không chơi với ai ở trường hết. Đã hơn hai năm rồi mà em vẫn chưa quen với việc tiếp xúc cơ thể với người khác à?”

Minh Triết không trả lời.

“Trước đây em từng bị bạo lực gia đình nên cơ thể sinh ra phản ứng căng thẳng. Trải nghiệm thời thơ ấu đã để lại chấn thương tâm lý cho em, em vẫn chưa bước ra khỏi bóng ma.”

Bác sĩ Trần khẽ thở dài, mỉm cười đầy áy náy: “Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi khi không giúp được gì cho em.”

Minh Triết lặng lẽ quay sang nhìn hắn ta.

Khi bác sĩ Trần lại ôm lấy bờ vai của cậu bé, Minh Triết không còn cự tuyệt nữa.

Sở Thời Từ theo dõi toàn bộ quá trình, cũng có chút lo lắng cho trạng thái tâm lý của Minh Triết.

Hệ thống thò đầu ra hóng hớt: 【Bóng ma tuổi thơ thật đáng sợ, sau khi giá trị sức sống của Tô Triết Ngạn vượt quá 70 điểm, cả người phơi phới, đặc biệt tràn đầy năng lượng. Minh Triết đã 78 điểm rồi, vậy mà việc tiếp xúc tứ chi với người khác lại là một vấn đề.】

"Ta cũng……"

Sở Thời Từ vừa định phụ họa thì chợt nhớ tới một chuyện.

Hồi còn học lớp 7, Minh Triết đến quán cà phê Internet đen đánh xếp hạng cho đám lưu manh.

Lúc đó chú Lưu vẫn chưa được đưa vào bệnh viện tâm thần, cậu bé vẫn luôn sống trong sợ hãi.

Nhưng đám lưu manh đó hết ôm rồi ôm, Minh Triết cũng không có phản ứng gì.

Tại sao đến phiên bác sĩ Trần thì lại có phản ứng kịch liệt như vậy?

Sau bữa tối, bác sĩ Trần đề xuất dẫn họ đi hát.

Trong một bữa ăn, Hàm Ninh Ninh đã làm quen với bác sĩ Trần.

Mặc dù sắc trời đã hơi tối, nhưng có đồng bọn ở bên nên cô cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Minh Triết chạm vào món quà mà mình đã chuẩn bị, lại lần nữa ngồi vào xe thương vụ.

Trước khi đi, bác sĩ Trần hút một điếu thuốc ở bên ngoài, Hàm Ninh Ninh thì đeo tai nghe nghe nhạc.

Sở Thời Từ ghé sát vào tai Minh Triết, nhỏ giọng hỏi cậu bé: “Tại sao khi bác sĩ Trần chạm vào em, em lại căng thẳng?”

Minh Triết nghiêng đầu: “Số lần gặp nhau quá ít nên em không quen tiếp xúc với chú ấy.”

“Vậy em có căng thẳng khi chạm vào Hàm Ninh Ninh không?”

“Em chưa từng chạm vào cô ấy.”

“Em thử chạm đi.”

Minh Triết xoay qua, nắm lấy cánh tay của Hàm Ninh Ninh rồi nhích lại gần người cô.

Hàm Ninh Ninh tưởng rằng mình đã lấn cậu bé bèn chủ động nhích mông.

Thấy Minh Triết không có phản ứng nào, Sở Thời Từ ngẫm nghĩ: “Hay là để Hàm Ninh Ninh chạm vào em thử?”

Minh Triết suy nghĩ một chút, sau đó gỡ tai nghe của Hàm Ninh Ninh xuống, lạnh lùng nói: “Chạm vào tôi.”

Sở Thời Từ:...

Hàm Ninh Ninh:???

Cô chần chờ một lúc lâu, “Ý... của cậu là gì?”

Minh Triết thay đổi từ, “Thử chạm vào tôi.”

Hàm Ninh Ninh chọt chọt vai của cậu bé, “Như vậy được chưa?”

Minh Triết đang suy tư thì bác sĩ Trần mở cửa xe. Hắn cầm một chai xịt và bảo họ xịt lên vết thương.

Lực chú ý của Hàm Ninh Ninh lập tức bị dời đi, cô nói cảm ơn rồi đưa tay ra nhận.

Minh Triết nhận chai xịt.

Nhận rồi cậu bé cũng không dùng mà đặt sang một bên.

Bác sĩ Trần chống tay lên cửa xe, nhìn họ với ánh mắt rất đỗi dịu dàng.

Hàm Ninh Ninh nhìn hắn ta, lại nhìn Minh Triết, cảm thấy bây giờ không phải là lúc để nói chuyện.

Ánh mắt của Minh Triết và bác sĩ Trần chạm nhau, hai người nhìn nhau một lúc lâu, Minh Triết nhìn đi chỗ khác.

Bác sĩ Trần ôn hòa nói: “Tôi mua nó ở hiệu thuốc bên đường, vẫn chưa bóc tem đâu. Không đi chung xe với người lạ, không để ly nước rời khỏi tầm mắt và chỉ uống nước chưa mở nắp. Không sử dụng bình xịt do người khác cung cấp ở nơi thông gió kém. Khi ăn cơm cũng sẽ không gắp thức ăn lạ.”

Hắn ta đóng cửa xe, ngồi trở lại ghế lái: “Em đề cao cảnh giác là một điều tốt. Nhưng chúng ta là bạn bè, nên tôi hy vọng em có thể cho tôi nhiều niềm tin hơn.”

Xe chậm rãi lăn bánh.

Minh Triết im lặng một lúc lâu, cầm chai xịt lên, xịt vào vết bầm tím trên cánh tay.

Mùi thuốc thoang thoảng khuếch tán trong xe.

Minh Triết cụp mắt nhìn xuống cánh tay mình.

Có lẽ cậu bé nên thay đổi thôi.

Hàm Ninh Ninh cảm thấy bầu không khí hơi xấu hổ, cô làm bộ ho khan hai tiếng, “Thuốc xịt đông y à, thế mở cửa sổ cho thoáng khí đi, tớ ngửi thấy mùi này dễ hắt hơi lắm.”

Cô vừa nói vừa mở cửa kính xe.

Sở Thời Từ thò đầu ra khỏi cổ áo của Minh Triết, ngay khi cậu ngẩng đầu lên, cậu phát hiện bác sĩ Trần đang nhìn họ qua kính chiếu hậu.

Ánh mắt của Bác sĩ Trần vẫn ôn hòa như mọi khi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.