Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu

Chương 28: Thế giới thứ nhất




Min: hãy ủng hộ editor tại quát pạt @19Minniee nhé (⁠人⁠ ⁠•͈⁠ᴗ⁠•͈⁠)

..............

Edit: Min

Tướng quân và robot nhỏ của hắn (28)

Trước đó Tô Triết Ngạn không đề cập đến cây cầu thời - không là bởi vì theo nhận thức của hắn trong hai mươi năm qua, cây cầu thời - không không có tác động gì đến xã hội, và nó thuộc về một vật trang trí nghe rất doạ người.

Sẽ không ai chú ý đến nó ngoại trừ những nhân viên liên quan. Khi đó Công nghệ Vĩnh Sinh còn chưa quảng bá khắp nơi, năm còn quá sớm, Tô Triết Ngạn chỉ nghe người lớn nhắc đến những sự kiện trong quá khứ khi còn bé và gần như đã sắp quên mất rồi.

Nếu robot không cố ý đề cập đến du hành thời gian, hắn cũng sẽ không nắm bắt được từ mấu chốt và đào thông tin về cây cầu thời - không từ một góc trong cung điện ký ức của mình.

Sở Thời Từ đang nghiên cứu viên tinh thể, sau vài giây, cậu nhớ ra thứ này đến từ đâu.

Một thời gian trước, đế quốc phải nhập lại hệ thống thông tin công dân, và đám tội phạm trên ngôi sao hoang vu này được giao cho Tả Đình phụ trách. Cậu ta là người phụ trách chi nhánh ngôi sao hoang vu của Công nghệ Vĩnh Sinh, lúc ấy Tả Đình tự mình dẫn đội và cầm trên tay chiếc mũ bảo hộ.

Tô Triết Ngạn không đội mũ bảo hộ, vì vậy hắn đã lấy một xác chết để làm thí nghiệm sau đó. Sau khi đội mũ bảo hộ vào, logo nhân bản hiện lên mặt xác chết và một viên tinh thể được cấy vào phía sau đầu.

Sở Thời Từ không rõ chính xác thành phần của viên tinh thể này.

Tuy nhiên, luật pháp yêu cầu mọi công dân phải nhập thông tin công dân trong thời gian quy định, nếu không sẽ bị trừng phạt là tội phản quốc. Nói cách khác, tất cả người dân của đế, bao gồm cả tội phạm, ai cũng từng đội mũ bảo hộ của Công nghệ Vĩnh Sinh.

Công nghệ Vĩnh Sinh chỉ cần cải thiện một chút mũ bảo hộ là có thể lặng lẽ cấy viên tinh thể vào não của mọi người.

Dự án này rất tốn kém, nhưng bề ngoài thì họ đang làm việc cho đế quốc nên không cần phải tự mình trả tiền.

Sở Thời Từ chợt nhớ đến tin tức mà mình đã nghe trước đây.

Có người nói ở trên mạng rằng Công nghệ Vĩnh Sinh đánh cắp thông tin công dân và bị đưa ra tòa vì tung tin đồn bịa đặt. Đúng là Công nghệ Vĩnh Sinh không đánh cắp thông tin công dân, bởi mục đích cơ bản của họ là cấy viên tinh thể này vào.

Cậu cũng hiểu vì sao Công nghệ Vĩnh Sinh lại muốn bắt Tô Triết Ngạn rồi.

Cách đây một thời gian, Tả Đình nói rằng đế quốc muốn nhập lại thông tin công dân, tiềm thức của Tô Triết Ngạn phát ra tín hiệu nguy hiểm nên hắn đã từ chối đội mũ bảo hộ.

Lúc đó hắn đã đe dọa Tả Đình và nói rằng mình biết mũ bảo hộ có vấn đề.

Tả Đình trông rất ngạc nhiên, cậu ta cho rằng Tô Triết Ngạn đã biết chuyện về các viên tinh thể và việc cấy ghép tinh thể đã bị bại lộ.

Công nghệ Vĩnh Sinh bắt Tô Triết Ngạn có thể là muốn diệt khẩu, cũng có thể là định cấy cho hắn một viên tinh thể.

Khi Tô Triết Ngạn còn nhỏ, cha mẹ từng dẫn hắn đi nhập thông tin công dân nên cũng có khả năng là hắn đã được cấy tinh thể rồi.

Bây giờ Công nghệ Vĩnh Sinh nhập lại thông tin hẳn là đang mở đường cho một kế hoạch nào đó, hoặc là những viên tinh thể trước đó đã xảy ra vấn đề và cần được thay thế bằng tay.

Xem xét từ sự hỗn loạn ký ức của dân chúng thì khả năng nâng cấp tinh thể cao hơn.

Sở Thời Từ và Tô Triết Ngạn đều không biết nhiều về những thiết bị công nghệ cao này, sau khi nghiên cứu một lúc cũng không thấy bất kỳ sự khác biệt nào giữa viên pha lê và viên tinh thể, vì thế họ đặt chúng trở lại ba lô.

Cậu tự hỏi liệu có khả năng Tô Triết Ngạn cũng xuyên về từ tương lai hay không, nhưng nếu là vậy thì Tô Triết Ngạn quá khứ đã đi đâu?

Giả sử hắn bị Công nghệ Vĩnh Sinh bắt đi, nếu vậy thì bọn họ sẽ không cần phí sức để bắt Tô Triết Ngạn. Chỉ cần phế bỏ Tô Triết Ngạn tại thời điểm này là có thể khiến "Tô Triết Ngạn" tương lai mất đi năng lực phản kháng rồi.

Khi còn đi học, Tô Triết Ngạn chỉ học chuyên về cơ giáp và chỉ huy quân sự thôi, vấn đề hiện tại đã chạm vào điểm mù trong kiến ​​​​thức của hắn.

Sở Thời Từ càng gà hơn, bởi vì tác động bên ngoài mà sa đọa nên cậu luôn đứng vững hạng chót trong các kỳ thi.

Một người một robot nhìn nhau hồi lâu và có thể nhìn ra sự bất lực trong mắt đối phương.

Sở Thời Từ xua tay và nhìn cuốn nhật ký một lần nữa, “Nếu không hiểu nguyên tắc du hành thời gian, vậy thì đừng nghĩ nữa, dù sao không phải Công nghệ Vĩnh Sinh xuyên thì là chúng ta xuyên. Đầu tiên, hãy nói về mấy chuyện vặt vãnh của Công nghệ Vĩnh Sinh. Ban đầu tôi cho rằng bọn họ mới là Boss cuối, nhưng bây giờ xem ra Eve hoặc phải nói là đầu não mới là kẻ chủ mưu sau màn.”

Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Eve là ở trên đồng tiền riêng do Công nghệ Vĩnh Sinh phát hành.

Ở mặt sau của đồng tiền vàng in chân dung của một người phụ nữ, người nọ chính là Eve - người đã sáng lập Công nghệ Vĩnh Sinh.

Bà là mẹ của robot và là người khởi xướng kế hoạch Vườn Địa Đàng.

Chỉ cần là robot và người nhân bản do Công nghệ Vĩnh Sinh sản xuất, tất cả đều coi bà là mẹ. Các nhân viên con người trong công ty cũng rất tôn trọng bà.

Trong ký ức của Tô Triết Ngạn, Eve đã bị trí tuệ nhân tạo ám sát hai mươi năm trước, nhưng Lưu Kình Long lại nói rằng bà vẫn còn sống và bà mới là người cầm quyền công ty.

Trước đó trong khoang con nhộng, nghiên cứu viên của đế quốc đã bật chức năng ẩn của robot và nói chuyện với một giọng nữ nào đó thông qua Sở Thời Từ.

Nghiên cứu viên gọi giọng nói đó là "đầu não" và yêu cầu cô ta dừng kế hoạch Vườn Địa Đàng của Công nghệ Vĩnh Sinh, nói rằng tất cả những gì cô ta làm là đang thúc đẩy quá trình tiến hóa của loài người một cách mạnh mẽ.

Dựa theo lời Lưu Kình Long nói thì Eve vẫn còn sống và bà ấy kiểm soát công ty.

Còn theo lời nghiên cứu viên thì người có năng lực quản lý Công nghệ Vĩnh Sinh lại trở thành đầu não.

Thông tin do hai người cung cấp trái ngược nhau, kết hợp với ký ức của Tô Triết Ngạn, Sở Thời Từ cảm thấy rằng Eve thật có lẽ đã chết rồi.

Hiện giờ đang điều khiển Công nghệ Vĩnh Sinh chính là trí tuệ nhân tạo đã ám sát bà ấy hai mươi năm trước, cũng chính là đầu não trong miệng nghiên cứu viên.

Về phần "Eve" xuất đầu lộ diện trước mặt công chúng thì chỉ là người nhân bản của cô ta mà thôi.

Về mặt lý thuyết, Eve là mẹ trong trái tim của tất cả robot, không lý nào trí tuệ nhân tạo lại ám sát mẹ của chính nó.

Nhưng sự thật là như thế, trong mắt các nghiên cứu viên cao cấp của đế quốc thì đầu não mới là người cầm quyền thực sự của Công nghệ Vĩnh Sinh.

Tô Triết Ngạn im lặng hồi lâu, “Đầu não từ tương lại trở về năm xây dựng cây cầu thời - không, giết chết Eve, chiếm lấy Công nghệ Vĩnh Sinh, mở ra kỷ nguyên phát triển tốc độ gấp đôi của công nghệ đế quốc, và mạnh mẽ thúc đẩy sự tiến hóa của loài người.”

Sở Thời Từ ôm bút, nghiêng đầu nhìn nhật ký, “Tôi cũng nghĩ như anh, chỉ là tôi không hiểu tại sao cô ta lại muốn giết chết Eve, bà ấy là mẹ của cô ta đó.”

Ngón tay mát lạnh chạm nhẹ vào đầu cậu, Sở Thời Từ quay đầu lại, “Sao vậy anh Ngạn?”

Tô Triết Ngạn nhìn robot, “Mi còn nhớ những gì nghiên cứu viên đã nói với đầu não trong khoang con nhộng không?”

Sở Thời Từ bảo hệ thống phát đoạn ghi âm, “Nhớ, nhớ.”

“Nghiên cứu viên hỏi mục đích rốt cuộc là gì, đầu não trả lời thế nào?”

Sở Thời Từ nghe đoạn ghi âm, “Cô ta nói "vì sự tiếp diễn và phồn vinh của nhân loại"."

“Nếu cô ta không nói dối, vậy thì cái chết của Eve là bởi vì bà ấy đi ngược lại suy nghĩ của đầu não. Eve có năng lực phá hủy hoàn toàn đầu não và bóp giết chết mọi thứ từ trong trứng nước, nhưng trong dòng thời gian ban đầu, Eve đã không làm vậy.”

“Đầu não phát triển lên, cuối cùng từ tương lai trở về quá khứ, sau khi cầu thời - không vận hành thành công, nó lập tức diệt trừ chướng ngại này, giết chết người mẹ thống trị cuộc đời mình.”

Là một thế lực lớn, đế quốc có lập trường rất mơ hồ.

Nhìn bề ngoài thì vương thất đã tạo điều kiện phát triển cho Công nghệ Vĩnh Sinh; sau khi sự kiện Công nghệ Vĩnh bí mật sử dụng người nhân bản để thay thế ban lãnh đạo cấp cao của đế quốc bị bại lộ, đế quốc đã tuyên bố rằng sẽ tấn công ngôi sao hoang vu trong muộn nhất là năm ngày.

Công nghệ Vĩnh Sinh đứng đằng sau giúp tân vương lên ngôi, nhưng một loạt hành động mà đế quốc thực hiện trong thời gian này chứng minh rằng tân vương không phải là con rối của Công nghệ Vĩnh Sinh.

Hắn có một phần thế lực của riêng mình và có thể cạnh tranh với Công nghệ Vĩnh Sinh.

Đây là một quốc gia vương quyền, chỉ cần vương vị không bị bỏ trống, bất kể thế lực của Công nghệ Vĩnh Sinh lớn đến đâu, quân đội sẽ luôn trung thành với vương của họ.

Nếu đã như vậy, hàng loạt hành động trước đó của Công nghệ Vĩnh Sinh đều được vương ngầm đồng ý.

Cho dù là buộc Beta chuyển đổi giới tính hay là thí sinh người nhân bản, tất cả đều đã được sự cho phép của vương.

Việc Công nghệ Vĩnh Sinh đánh cắp hàng mẫu và sử dụng người nhân bản để thay thế ban lãnh đạo cấp cao của đế quốc đã đe dọa trực tiếp đến sự cai trị của vương.

Thế nên đế quốc mới lập tức phản công, tiêu diệt toàn bộ người nhân bản ẩn nấp trong hệ thống chính trị trong một đêm, và ra lệnh lập tức tiến quân vào ngôi sao hoang vu.

Đế quốc là người cai trị đất nước, còn Công nghệ Vĩnh Sinh là công ty độc quyền lớn nhất với công nghệ tiên tiến. Giữa hai bên có lẽ còn có những cuộc tranh đấu gay gắt khác, chỉ là chúng không được đưa ra ánh sáng nên người ngoài không thể nào biết được.

Tô Triết Ngạn vẽ một sơ đồ mối quan hệ lên giấy.

Sở Thời Từ ban đầu nói rằng có bốn phần cần được giải quyết: Tô Triết Ngạn, đế quốc, Công nghệ Vĩnh Sinh và ngôi sao hoang vu.

Tô Triết Ngạn dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào robot, trầm trọng nói: “Eve - người sáng lập Công nghệ Vĩnh Sinh tạo ra trí tuệ nhân tạo, sau khi câu cầu thời - không được thành lập, bà ấy bị "đầu não" - trí tuệ nhân tạo xuyên về từ tương lai ám sát. Đầu não thay thế Eve và khống chế Công nghệ Vĩnh Sinh. Nghiên cứu viên biết đầu não mới là người cầm quyền, vương ngầm đồng ý sự tồn tại của đầu não, và cũng biết chuyện cây cầu thời - không đã được vận hành.”

Hắn suy tư, “Vương không phải là người thiển cận, biết rõ đầu não đang phát triển công nghệ với tốc độ cao và mạnh mẽ thúc đẩy sự tiến hoá của nhân loại lại không ngăn cản nó, thậm chí còn hỗ trợ. Đầu não đã thuyết phục vương bằng một lý do nào đó, và chỉ có một khả năng có thể thuyết phục vua của một nước làm cái chuyện hoang đường này.”

Hai mắt Sở Thời Từ sáng lên, “Trong tương lai đã xảy ra chuyện gì đó uy hiếp đến vương quyền?”

“Không, nếu là uy hiếp vương quyền thì việc đầu tiên vương phải làm là diệt trừ đối lập và củng cố chính quyền. Ở một bên giường sao có thể cho phép người khác thoải mái ngủ ngon*.”

*Phạm vi thế lực của mình, lợi ích của mình thì không cho phép người khác xâm chiếm. (bachngocsach.com)

Sở Thời Từ ngơ ngác nhìn hắn, suy tư vài giây mới định thần lại, hưng phấn đến mức bóng đèn nhỏ trên đầu cứ nhấp nháy liên tục.

Tô Triết Ngạn chứng kiến ​​toàn bộ quá trình mí mắt có chút giật giật, duỗi tay che lại bóng đèn nhỏ, “Bình tĩnh.”

Sở Thời Từ nắm lấy ngón tay hắn, “Ý của anh là, một ngày nào đó trong tương lai, đế quốc sẽ bước vào vấn đề giữa sự sống và cái chết, mà con người trong tương lai lại không thể thay đổi hiện trạng. Đầu não đã chọn quay trở lại lúc bắt đầu thành lập cây cầu thời - không và thay đổi tương lai bằng cách thay đổi quá khứ. Cô ta thử nghiệm từ hai hướng, mạnh mẽ thúc đẩy sự tiến hóa của loài người, muốn làm cho con người trong tương lai trở nên ưu tú hơn và tiến bộ hơn. Phát triển công nghệ với tốc độ cao, định sử dụng công nghệ để ngăn chặn đế quốc bị diệt vong.”

Tô Triết Ngạn khẽ lắc đầu, “Không phải đế quốc, là tồn vong của con người.”

Hắn khoanh tròn một hàng trên tờ giấy.

“Khi nghiên cứu viên hỏi đầu não vì sao lại muốn tiếp tục kế hoạch Vườn Địa Đàng, cô ta nói "vì sự tiếp diễn và phồn vinh của nhân loại".”

……

Sáng sớm hôm sau, Tô Triết Ngạn mang theo robot rời khỏi khách sạn.

Tối hôm qua thảo luận cả đêm nên lúc này Sở Thời Từ cuộn tròn trong túi hắn ngủ bù.

Khi cậu tỉnh dậy thì đã là giữa trưa.

Bọn họ ra khỏi thành phố, Tô Triết Ngạn đang nghỉ ngơi trong vùng hoang dã. Chuẩn bị ăn cơm xong lại tiếp tục lên đường.

Sở Thời Từ bò lên tảng đá bên cạnh, ôm chai nhỏ bắt đầu uống dầu.

Tô Triết Ngạn yên lặng ăn kem dinh dưỡng, ánh mắt rơi vào khoảng không trống trải, không biết đang nghĩ gì.

Vì ngủ quá ít nên Sở Thời Từ hơi chóng mặt. Cậu lắc lắc đầu, nhớ lại chuyện xảy ra vào nửa đêm hôm qua.

Sau khi phân loại thông tin của đế quốc và Công nghệ Vĩnh Sinh, hai người họ đã có bất đồng vì ngôi sao hoang vu.

Sở Thời Từ cảm thấy ngôi sao hoang vu nên được chọn ra, mặc dù nó chỉ là một hành tinh nhưng nó rất đặc biệt, vì vậy nên thuộc về một thế lực độc lập.

Tô Triết Ngạn lại cho rằng không có sự tự nhận thức thì không được tính là có thế lực, thế nên phải đưa nó vào phạm vi của Công nghệ Vĩnh Sinh. Kể từ khi ngôi sao hoang vu trở thành nơi lưu đày, Công nghệ Vĩnh Sinh vẫn luôn hoạt động tích cực ở đây.

Bọn họ thành lập chi nhánh, cung cấp vật tư, phát hành tiền riêng và nghiên cứu người nhân bản. Ngôi sao hoang vu đã sớm bị bọn họ coi là lãnh địa của mình rồi, chỉ là nơi này vẫn đang trong giai đoạn khai khẩn mà thôi.

Tranh cãi về ngôi sao hoang vu xong, đề tài lại chuyển sang bản thân Tô Triết Ngạn.

Nếu hắn chỉ đơn giản là bị hỗn loạn ký ức, vậy thì hắn cũng chẳng khác gì những người trên báo, đều là người thường bị ảnh hưởng bởi kế hoạch của đầu não.

Nhưng hắn đã cất giấu đá đen trong khoang con nhộng, trên vách trong khoang lại vẽ bản đồ ngôi sao hoang vu, và còn có thêm một con đường dẫn đến một khu vực không xác định nữa.

Tiềm thức yêu cầu hắn phải nhớ ghi nhật ký mỗi ngày, đồng thời hắn mơ thấy mình đã xé cuốn nhật ký một thời gian trước.

Bản thân Tô Triết Ngạn nhất định có bí mật gì đó, không giống những người khác, rất có thể hắn đã trực tiếp tham gia hoặc can thiệp vào kế hoạch của đầu não.

Dưới sự thúc giục của Sở Thời Từ, Tô Triết Ngạn suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không thể nhớ ra bất kỳ manh mối hữu dụng nào.

Cuối cùng, hắn quyết định từ bỏ suy nghĩ, không nghĩ ra thì trực tiếp liều một phen, cũng đâu phải là hắn không có máu liều.

Nếu hắn đã vẽ bản đồ trong vách khoang, vậy cứ lần theo bản đồ đến con đường kia để tìm hiểu đi, hắn muốn xem trong khu vực chưa xác định đó rốt cuộc có thứ gì.

Sở Thời Từ vừa uống dầu vừa theo dõi hậu trường của tốc độ tăng giá trị sức sống.

Họ đã thảo luận gần như suốt đêm qua, rất mệt nhưng rất hào hứng.

Tô Triết Ngạn hưởng thụ quá trình này nên giá trị sức sống đã tăng thêm 2 điểm, tổng là 72 điểm.

Nhớ lại trước đây, giá trị sức sống tăng trưởng đều là nhờ robot nhỏ, còn hiện tại thì không dính dáng gì đến nó hết.

Sở Thời Từ đang cảm thán rằng thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng thì đột nhiên cảm thấy đầu mình hơi nặng.

Cậu đưa tay sờ sờ và lấy chiếc mũ thám tử được gấp bằng giấy xuống.

Vẻ mặt Tô Triết Ngạn lãnh đạm, “Phần thưởng của mi.”

Sở Thời Từ không nói lời nào, chỉ nhìn hắn chằm chằm.

Sự im lặng kéo dài khiến Tô Triết Ngạn có chút mất tự nhiên. Vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt lại bắt đầu trốn tránh, tựa hồ đang suy nghĩ xem vừa rồi mình đã nói sai điều gì.

Sở Thời Từ nhịn không được phì cười, cậu chui vào tay Tô Triết Ngạn, “Anh Ngạn, sao anh dễ hiểu quá vậy. Tôi không có giận, tôi thích chiếc mũ này lắm, giấy mà cũng có thể gấp được chiếc mũ tinh xảo thế này, kỹ thuật của anh còn tốt hơn tôi nha.”

Tô Triết Ngạn không phản ứng gì, lại biến thành hũ nút.

Những ngón tay thon dài vuốt ve cơ thể robot, khi sờ đến cái eo tròn tròn, robot liền giật nảy mình và nhanh chóng né tránh.

Tô Triết Ngạn cúi đầu, “Đau à?”

Sở Thời Từ che eo mình, “Đừng sờ, eo của tôi rất mẫn cảm.”

Cậu còn chưa dứt lời thì những ngón tay trước mặt đã trực tiếp sờ eo của cậu.

Sở Thời Từ trốn tới trốn lui trên tay hắn, co rút thân mình xin tha, “Anh Ngạn, đừng mà anh Ngạn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, một hồi cốt truyện sẽ từ《Tìm dấu vết nơi hoang dã》chuyển thành《Chuyện tình người và robot chưa có hồi kết》đó.”

Tô Triết Ngạn dừng lại, “Chuyện tình người và robot chưa có hồi kết? Tại sao?”

Hắn lại sờ vài cái, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, “Không phải chúng ta đang chơi cù lét hả?”

Sở Thời Từ:……

“Dạ thưa anh, anh có hiểu vùng mẫn cảm nghĩa là gì không?”

Tô Triết Ngạn im lặng hồi lâu, “Ta hiểu, nơi dễ nhột.”

Sở Thời Từ bụm mặt, "Thống ơi, ta với anh Ngạn thật sự không hợp."

Hệ thống theo dõi toàn bộ quá trình, hiện tại đã tê rần,【Tiểu 0 lẳng lơ ghép với 1 ngây thơ, CP này cắn răng ăn cũng được. Hắn là nam chính vô CP, rất trong sáng, trong đầu không hề chứa mấy thứ 18+.】

"Ta có nhiều lắm, có thể chia cho hắn một ít."

【Đừng làm thế, sách giáo khoa của cậu quá cao cấp, cái đầu nhỏ sạch sẽ của hắn không tiêu hoá nổi đâu. Hỏi cậu một câu nghiêm túc, tại sao giá trị sức sống của cậu lại chỉ có một số vậy?】

Sở Thời Từ ưu thương nhìn bầu trời ở một góc bốn mươi lăm độ, "Bởi vì dưới làn da khỏe mạnh và đầy nắng của ta, ẩn chứa một trái tim mỹ nam u sầu."

【Tôi rất muốn mắng cậu, nhưng giá trị sức sống của cậu chỉ có 2 điểm thôi, tôi mắng không nổi, giựn.】

Trong khi Sở Thời Từ cự lộn với hệ thống, Tô Triết Ngạn ngồi tại chỗ, bình tĩnh nhìn vào khoảnh đất trống cách đó không xa.

Hắn biết vùng mẫn cảm là gì, chỉ là hắn không ngờ robot cũng có vùng mẫn cảm.

Toàn bộ cơ thể của Tiểu Từ đều được làm bằng sắt, ngay cả một bộ phận tử tế cũng không có, làm sao diễn được chuyện tình người và robot chứ?

Tô Triết Ngạn vừa sờ robot vừa nghĩ rằng nếu như sau này có cơ hội, hắn sẽ giới thiệu cho Sở Thời Từ một người bạn trai robot.

Lúc đó mua sỉ mấy thùng về cho Tiểu Từ thoải mái lựa chọn.

Tô Triết Ngạn đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Mi thích người sống hay robot.”

Sở Thời Từ theo bản năng đáp lại: “Đàn ông sống.”

Tô Triết Ngạn yên lặng thở dài.

Cái này quá khó, mình đâu thể mua sỉ một thùng người lớn sống về được, robot cứ độc thân với mình đến hết đời thì hơn.

.....

Để đi đến khu vực không xác định trên bản đồ thì phải đi qua mấy thành phố. Về mặt lý thuyết, đi thẳng qua vùng hoang dã sẽ nhanh hơn nhiều, nhưng vô cùng nguy hiểm.

Ngủ ở nơi hoang dã vào ban đêm, tỷ lệ tử vong là trăm phần trăm.

Khoảng cách giữa mỗi thành phố trên ngôi sao hoang vu rất dài, đi bộ phải mất cả ngày trời.

Khi Tô Triết Ngạn vào thành phố thì trời đã tối rồi, và đây là thời điểm nhộn nhịp nhất của chợ đêm.

Hắn mang khăn quàng cổ, che kín mặt, bước nhanh qua đám đông.

Con đường chính rất hỗn loạn, máu bắn tung tóe khắp nơi. Sở Thời Từ đội mũ thám tử được gấp bằng giấy, nằm trên đầu Tô Triết Ngạn, nắm chặt tóc hắn.

Hệ thống đang tán gẫu với cậu, 【Tôi nghĩ chúng ta nên nói về vấn đề sức khỏe tâm lý của cậu. Trông cậu khoẻ như vâm vậy, tại sao giá trị sức sống của cậu còn thấp hơn so với nam chính sa sút tinh thần hả?】

Sở Thời Từ đang thắt bím tóc cho Tô Triết Ngạn và ngân nga một bài hát, phớt lờ nó.

【Nếu cậu có tâm sự thì có thể nói với tôi. Nếu như giá trị sức sống biến thành số âm, cậu cách tự tử không còn xa đâu.】

Sở Thời Từ im lặng vài giây, nhỏ giọng nói: "Ta có nói với mi, mi cũng không giúp được. Ta muốn có bạn trai mãnh 1, mi có thể biến ra một người cho ta không?"

【Cậu đang nằm trên đầu mãnh 1 còn gì.】

"Mãnh 1 này không được, hắn không cần ta."

【?】

Sở Thời Từ rất hoài niệm khoảng thời gian ở khoang con nhộng, lúc đó nam chính chỉ có một mình cậu thôi. Mặc dù cậu không có tình cảm đặc biệt nào với Tô Triết Ngạn, cũng không phải là vì tính chiếm hữu. Nhưng mỗi lần giá trị sức sống của Tô Triết Ngạn tăng lên đều là vì cậu.

Điều này khiến Sở Thời Từ cảm thấy rằng mình rất quan trọng trong trái tim của Tô Triết Ngạn, rằng mình là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của một người.

Lúc còn sống không ai cần cậu cả, khi cha mẹ còn sống, cậu bị hai người đá qua đá lại. Sau khi họ qua đời, cậu lại bị người thân đẩy tới đẩy lui, tất cả mọi người đều xem cậu là gánh nặng. Sở Thời Từ bị buộc phải bỏ học, sống trong công viên và làm những việc lặt vặt, sau đó thì buộc phải hòa nhập với xã hội.

Cậu đã phải chịu rất nhiều áp lực về tinh thần, áp lực càng lớn thì cậu càng lo âu. Ngoại trừ coi những thứ nặng đô để giải toả căng thẳng thì cậu chẳng thể tìm được cách nào khác để phát tiết cả.

Nếu sớm biết rằng sau khi đột tử vẫn sẽ chết vì nó, thì cậu nên hồi quang phản chiếu* một lần trước khi chết, bò dậy xoá sạch lịch sử duyệt web.

*Hồi quang phản chiếu được biết đến như hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời. (vietnamnet.vn)

Miễn cho đám người đó phát hiện ra và mắng cậu không biết xấu hổ sau lưng.

Sở Thời Từ lắc đầu, vứt hết những suy nghĩ lộn xộn ra sau đầu.

Tô Triết Ngạn đối xử rất tốt với cậu, cậu không thể ác độc thế được. Người bình thường nào chỉ có con robot nhỏ trong đời chứ, Tô Triết Ngạn có lý tưởng để theo đuổi là một chuyện tốt.

Tô Triết Ngạn - người vẫn đang lên đường không biết robot trên đỉnh đầu đang nghĩ gì, cảm thấy xung quanh càng ngày càng nhiều người, hắn sợ con robot sẽ ngã nên vươn tay định lấy nó xuống.

Cách đó không xa có mấy Alpha đang phát điên và cầm dao chém nhau, tay chân bay loạn xạ.

Những người đứng xem bị vấy máu cũng cầm vũ khí lên, gầm thét lao vào cuộc chiến.

Tô Triết Ngạn cố sức đi ngược dòng người, Sở Thời Từ vò mái tóc vàng và suy nghĩ miên man.

Một Alpha cao lớn và cường tráng cầm cây gậy chạy ngang qua hắn, cây gậy sượt qua đầu hắn.

Nghĩ về quá khứ đau buồn, Sở Thời Từ đang định lau nước mắt thì trước mắt đột nhiên tối sầm lại, sau đó cơ thể cậu bị cây gậy đánh bay ra ngoài.

Hệ thống đã chặn cảm giác đau nên Sở Thời Từ không thấy đau.

Nhìn cảnh tượng lùi lại nhanh chóng trước mặt, trong đầu cậu đầy dấu chấm hỏi.

Sở Thời Từ ngã xuống đất và bị đám đông hỗn loạn đá thêm mấy cái. Cậu vội bật bánh xe ra và chạy vào góc khuất để trốn, tránh bị giẫm thành cái dĩa.

Hệ thống trong đầu khiển trách cậu,【Cho cậu không lo nhìn đường này, cho cậu bay đi này.】

Sở Thời Từ giơ lên tay với vẻ mặt vô tội.

Nhìn mấy chục sợi tóc vàng bị cậu nhổ tận gốc trong tay, hệ thống lâm vào trầm mặc.

Khá lắm, kéo cả nang lông ra luôn, nắm chặt đấy.

Do chênh lệch chiều cao giữa Alpha và Beta nên Tô Triết Ngạn không bị gậy đánh trúng.

Hắn quay đầu nhìn Alpha đang la hét chạy đi, che lại đỉnh đầu nóng rực, trong mắt tràn đầy hoang mang.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy, robot của hắn đâu rồi?

..............

Min: hmm, người hay cười chưa chắc đã vui...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.